Lúc đầu, Chu Mộng Chỉ cũng không để ý nhiều đến Cố Thiên Tuấn, bởi tuy anh trông vô cùng đẹp trai, khí chất ngời ngời, làm điêu đứng biết bao nhiêu nữ sinh, nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại khác họ, cô đã trải qua cái giai đoạn si mê nam thần rồi, mục đích cô đến đây rất rõ ràng, chính là phải tìm một công tử nhà giàu rồi kết hôn với người đó, giúp cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.
Trong khi Cố Thiên Tuấn lúc đó lại cực kì khiêm tốn, tuy điều kiện gia đình anh rất khá giả, nhưng anh lại ăn mặc và cư xử hệt như con cái của gia đình bình thường.
Nhưng có một lần, khi cả nhóm bạn cùng nhau đi ăn cơm, một người bạn đã ngà ngà say chỉ vào ví tiền trong tay Cố Thiên Tuấn, cười hi hi nói: “A Tuấn, cái ví tiền của cậu trông quê mùa quá, đen sì như thế. Nể tình hai chúng ta cũng thân thiết, tôi sẽ mua một cái ví tiền thật tốt để tặng cho cậu!”
Chu Mộng Chỉ nhìn thấy cảnh ấy, cảm thấy nếu cô mà bị người ta nói như thế thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Cố Thiên Tuấn lúc ấy lại chỉ cười mà không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ rất nho nhã và thong dong.
Chu Mộng Chỉ lúc ấy không hiểu sao Cố Thiên Tuấn lại có biểu hiện như vậy, thế nên cũng vô tình hữu ý nhớ được kiểu dáng của cái ví đó.
Sau đó Chu Mộng Chỉ một lần lên mạng xem các sản phẩm xa xỉ thì mới biết, cái ví tiền ấy của Cố Thiên Tuấn chính là bản cổ điển của nhãn hàng Gucci, trị giá lên đến mấy trăm ngàn!
Lúc ấy toàn thân Chu Mộng Chỉ lập tức run rẩy, ban đầu cô thấy Cố Thiên Tuấn toát ra một khí chất đặc biệt, chắc chắn là con nhà khá giả, nhưng không thể ngờ được rằng anh lại khá giả đến mức này.
Trong nhận thức của Chu Mộng Chỉ, một cái ví tiền trị giá vài chục ngàn thôi cũng đã là đắt lắm rồi.
Sau đó, Chu Mộng Chỉ bắt đầu thật sự để ý đến Cố Thiên Tuấn, cô nhận ra bình thường Cố Thiên Tuấn không mặc những bộ quần áo hàng hiệu, trang phục trên người cộng lại cũng không quá năm trăm đồng.
Nhưng những phụ kiện nhỏ mà anh dùng thì giá tiền lại khiến người ta há hốc mồm, chẳng hạn như có một lần anh tham gia một buổi tiệc khiêu vũ của nhóm, đã đeo một cái huy hiệu nhỏ trên áo vest.
Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không để ý.
Nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại rất quan tâm, cô sau đó đã đi tìm hiểu thì kinh ngạc phát hiện ra cái huy hiệu ấy có giá trị bằng cả một chiếc xe sang.
Chu Mộng Chỉ thật sự không hiểu nổi Cố Thiên Tuấn nghĩ gì, có nhiều tiền như thế tại sao lại không khoe ra? Vừa có thể khiến cho những kẻ châm chọc anh phải ngậm miệng, lại vừa có thể nhận được sự tán dương và ngưỡng mộ của mọi người. Tại sao Cố Thiên Tuấn lại chỉ luôn lặng lẽ đứng một bên, nở nụ cười lạnh lùng xa cách, giữ khoảng cách với mọi người như thế? Tuy nhiên, mặc dù Chu Mộng Chỉ có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn hạ quyết tâm sẽ theo đuổi Cố Thiên Tuấn.
Chu Mộng Chỉ biết Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng để cho người khác bước vào tim mình, thế nên cô nhất định phải đi con đường đặc biệt. Chu Mộng Chỉ âm thầm quan sát, phát hiện Cố Thiên Tuấn ngày nào cũng ra một góc sân trường để cho một con mèo hoang ăn.
Chỉ có người dịu dàng lương thiện thì mới làm thế này.
Chu Mộng Chỉ từ hành động ấy mà biết được Cố Thiên Tuấn là một người ngoài lạnh trong nóng, một khi người nào đã vào được trái tim anh rồi thì anh sẽ xem người đó là tất cả của mình.
Chu Mộng Chỉ quyết định sẽ dùng con mèo hoang đó để làm công cụ. Vào một buổi chiều nắng rực rỡ, Chu Mộng Chỉ mặc một bộ váy liền thân màu trắng, cột tóc gọn gàng, nở nụ cười nhẹ nhàng, trông có vẻ rất thoải mái tự nhiên, bước đến góc sân trường.
Cô ngồi xổm xuống, đưa bàn tay mảnh khảnh của mình ra đút cho con mèo hoang ấy ăn, gương mặt của cô dưới ánh nắng chiều trông càng thêm trắng trẻo xinh xắn, nụ cười chúm chím, đôi mắt anh đào long lanh, đôi mày lá liễu càng điểm tô thêm nhan sắc kiều diễm, khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Mộng Chỉ có thể khẳng định, lúc ấy Cố Thiên Tuấn trông thấy cô hẳn là phải cảm thấy rất sững sờ.
Thế nên, cô liền chọn thời điểm mà quay người lại, đúng lúc Cố Thiên Tuấn đang ngắm nhìn cô, trước tiên tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu rồi bỏ đi.
Trước khi đi, Chu Mộng Chỉ còn quay lại cười với Cố Thiên Tuấn một cái nữa rồi mới đi hẳn.
Khoảng thời gian sau đó, Chu Mộng Chỉ lại tận dụng hết mọi dịp, cố tình tạo ra các tình huống vô tình gặp Cố Thiên Tuấn, bởi cô đã tìm hiểu về sở thích của anh, biết rõ tình cách của anh, thậm chí còn ghi chép lại tất cả.
Cố Thiên Tuấn tất nhiên bắt đầu thấy hứng thú với Chu Mộng Chỉ, thời điểm ấy trong nhà anh thì bố anh, mẹ kế và cậu em trai cùng cha khác mẹ đang rất vui vẻ bên nhau, anh cảm thấy mình giống như một người ngoài vậy.
Sự xuất hiện của Chu Mộng Chỉ đã mang lại một cảm giác ấm áp cho Cố Thiên Tuấn.
Sự tinh tế và kiên nhẫn của Chu Mộng Chỉ kết hợp với tính cách ngoài lạnh trong nóng của Cố Thiên Tuấn khiến hai người mau chóng trở thành một đôi tình nhân.
Thế nên, khi Chu Mộng Chỉ dắt tay Cố Thiên Tuấn xuất hiện trước mặt Chu Hán Khanh thì Chu Hán Khanh đã rất bất ngờ, anh không thể chấp nhận được sự thật này, Mộng Chỉ quen người bạn trai này từ khi nào? Anh vốn còn đang định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với Mộng Chỉ cơ mà, tại sao sự việc lại thành ra thế này?
Nhưng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh đành phải dằn lòng.
Hơn nữa, sau khi bỏ ra một khoảng thời gian tìm hiểu, Chu Hán Khanh biết được Cố Thiên Tuấn mặt nào cũng đều hơn anh rất nhiều.
Là một người đứng ở ngoài quan sát, tuy rất đau lòng, nhưng anh cũng thật lòng chúc phúc cho Chu Mộng Chỉ. Đúng vào lúc anh định rời xa Chu Mộng Chỉ thì Chu Mộng Chỉ lại tỏ ý muốn giữ liên lạc với anh, không những thế, cô còn cầu xin Chu Hán Khanh đừng rời xa mình.
Không chỉ vì lúc đó trong mắt Cố Thiên Tuấn thì Chu Hán Khanh vốn là anh họ của Chu Mộng Chỉ, mà còn là vì Chu Mộng Chỉ biết được điều kiện gia đình Cố Thiên Tuấn tuy rất tốt, nhưng lại khá phức tạp, cô sợ một mình mình không ứng phó nổi, thế nên đã khẩn xin Chu Hán Khanh ở lại bên cạnh giúp cho cô.
Khi Chu Hán Khanh nghe thấy những lời ấy, anh vừa xúc động trước lời cầu xin của cô, nhưng cũng cảm thấy buồn với yêu cầu đó, bởi việc ở lại bên Chu Mộng Chỉ đồng nghĩa với việc ngày nào cũng phải nhìn cảnh cô yêu đương mặn nồng với Cố Thiên Tuấn.
Song, bao nhiêu năm nay, Chu Hán Khanh cũng đã quen với việc bảo vệ Chu Mộng Chỉ, thế nên cũng không biết cuộc sống của mình nếu không có cô thì sẽ trở nên thế nào.
Thế là tuy Chu Hán Khanh đau khổ dằn vặt rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Chu Mộng Chỉ.
Có sự bảo vệ của Chu Hán Khanh rồi, cuộc sống của Chu Mộng Chỉ càng thuận buồm xuôi gió hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Thiên Tuấn đã chủ động đưa Chu Mộng Chỉ về gặp gia đình.
Vào lúc Chu Hán Khanh vừa mừng rỡ vừa đau lòng cho rằng, Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng được ở bên nhau thì bố và mẹ kế của Cố Thiên Tuấn lại cật lực phản đối chuyện này.
Trong mắt Chu Hán Khanh và Cố Thiên Tuấn thì Chu Mộng Chỉ là một người vô cùng hoàn hảo, nhưng trong mắt của bố Cố Thiên Tuấn thì lại cho rằng cô là một người đàn bà đang muốn chiếm lấy tài sản của nhà ông.
Cố Thiên Tuấn lúc ấy vì mối quan hệ với mẹ kế mà địa vị trong nhà không được cao, thế nên việc kết hôn với Chu Mộng Chỉ vì vậy mà bị hoãn lại, nhưng tình cảm anh dành cho cô thì vẫn như lúc đầu, anh còn hứa với cô rằng, một khi có khả năng lấy được cô rồi thì chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Trong khi Cố Thiên Tuấn lúc đó lại cực kì khiêm tốn, tuy điều kiện gia đình anh rất khá giả, nhưng anh lại ăn mặc và cư xử hệt như con cái của gia đình bình thường.
Nhưng có một lần, khi cả nhóm bạn cùng nhau đi ăn cơm, một người bạn đã ngà ngà say chỉ vào ví tiền trong tay Cố Thiên Tuấn, cười hi hi nói: “A Tuấn, cái ví tiền của cậu trông quê mùa quá, đen sì như thế. Nể tình hai chúng ta cũng thân thiết, tôi sẽ mua một cái ví tiền thật tốt để tặng cho cậu!”
Chu Mộng Chỉ nhìn thấy cảnh ấy, cảm thấy nếu cô mà bị người ta nói như thế thì chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng Cố Thiên Tuấn lúc ấy lại chỉ cười mà không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ rất nho nhã và thong dong.
Chu Mộng Chỉ lúc ấy không hiểu sao Cố Thiên Tuấn lại có biểu hiện như vậy, thế nên cũng vô tình hữu ý nhớ được kiểu dáng của cái ví đó.
Sau đó Chu Mộng Chỉ một lần lên mạng xem các sản phẩm xa xỉ thì mới biết, cái ví tiền ấy của Cố Thiên Tuấn chính là bản cổ điển của nhãn hàng Gucci, trị giá lên đến mấy trăm ngàn!
Lúc ấy toàn thân Chu Mộng Chỉ lập tức run rẩy, ban đầu cô thấy Cố Thiên Tuấn toát ra một khí chất đặc biệt, chắc chắn là con nhà khá giả, nhưng không thể ngờ được rằng anh lại khá giả đến mức này.
Trong nhận thức của Chu Mộng Chỉ, một cái ví tiền trị giá vài chục ngàn thôi cũng đã là đắt lắm rồi.
Sau đó, Chu Mộng Chỉ bắt đầu thật sự để ý đến Cố Thiên Tuấn, cô nhận ra bình thường Cố Thiên Tuấn không mặc những bộ quần áo hàng hiệu, trang phục trên người cộng lại cũng không quá năm trăm đồng.
Nhưng những phụ kiện nhỏ mà anh dùng thì giá tiền lại khiến người ta há hốc mồm, chẳng hạn như có một lần anh tham gia một buổi tiệc khiêu vũ của nhóm, đã đeo một cái huy hiệu nhỏ trên áo vest.
Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ không để ý.
Nhưng Chu Mộng Chỉ thì lại rất quan tâm, cô sau đó đã đi tìm hiểu thì kinh ngạc phát hiện ra cái huy hiệu ấy có giá trị bằng cả một chiếc xe sang.
Chu Mộng Chỉ thật sự không hiểu nổi Cố Thiên Tuấn nghĩ gì, có nhiều tiền như thế tại sao lại không khoe ra? Vừa có thể khiến cho những kẻ châm chọc anh phải ngậm miệng, lại vừa có thể nhận được sự tán dương và ngưỡng mộ của mọi người. Tại sao Cố Thiên Tuấn lại chỉ luôn lặng lẽ đứng một bên, nở nụ cười lạnh lùng xa cách, giữ khoảng cách với mọi người như thế? Tuy nhiên, mặc dù Chu Mộng Chỉ có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn hạ quyết tâm sẽ theo đuổi Cố Thiên Tuấn.
Chu Mộng Chỉ biết Cố Thiên Tuấn sẽ không dễ dàng để cho người khác bước vào tim mình, thế nên cô nhất định phải đi con đường đặc biệt. Chu Mộng Chỉ âm thầm quan sát, phát hiện Cố Thiên Tuấn ngày nào cũng ra một góc sân trường để cho một con mèo hoang ăn.
Chỉ có người dịu dàng lương thiện thì mới làm thế này.
Chu Mộng Chỉ từ hành động ấy mà biết được Cố Thiên Tuấn là một người ngoài lạnh trong nóng, một khi người nào đã vào được trái tim anh rồi thì anh sẽ xem người đó là tất cả của mình.
Chu Mộng Chỉ quyết định sẽ dùng con mèo hoang đó để làm công cụ. Vào một buổi chiều nắng rực rỡ, Chu Mộng Chỉ mặc một bộ váy liền thân màu trắng, cột tóc gọn gàng, nở nụ cười nhẹ nhàng, trông có vẻ rất thoải mái tự nhiên, bước đến góc sân trường.
Cô ngồi xổm xuống, đưa bàn tay mảnh khảnh của mình ra đút cho con mèo hoang ấy ăn, gương mặt của cô dưới ánh nắng chiều trông càng thêm trắng trẻo xinh xắn, nụ cười chúm chím, đôi mắt anh đào long lanh, đôi mày lá liễu càng điểm tô thêm nhan sắc kiều diễm, khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Mộng Chỉ có thể khẳng định, lúc ấy Cố Thiên Tuấn trông thấy cô hẳn là phải cảm thấy rất sững sờ.
Thế nên, cô liền chọn thời điểm mà quay người lại, đúng lúc Cố Thiên Tuấn đang ngắm nhìn cô, trước tiên tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu rồi bỏ đi.
Trước khi đi, Chu Mộng Chỉ còn quay lại cười với Cố Thiên Tuấn một cái nữa rồi mới đi hẳn.
Khoảng thời gian sau đó, Chu Mộng Chỉ lại tận dụng hết mọi dịp, cố tình tạo ra các tình huống vô tình gặp Cố Thiên Tuấn, bởi cô đã tìm hiểu về sở thích của anh, biết rõ tình cách của anh, thậm chí còn ghi chép lại tất cả.
Cố Thiên Tuấn tất nhiên bắt đầu thấy hứng thú với Chu Mộng Chỉ, thời điểm ấy trong nhà anh thì bố anh, mẹ kế và cậu em trai cùng cha khác mẹ đang rất vui vẻ bên nhau, anh cảm thấy mình giống như một người ngoài vậy.
Sự xuất hiện của Chu Mộng Chỉ đã mang lại một cảm giác ấm áp cho Cố Thiên Tuấn.
Sự tinh tế và kiên nhẫn của Chu Mộng Chỉ kết hợp với tính cách ngoài lạnh trong nóng của Cố Thiên Tuấn khiến hai người mau chóng trở thành một đôi tình nhân.
Thế nên, khi Chu Mộng Chỉ dắt tay Cố Thiên Tuấn xuất hiện trước mặt Chu Hán Khanh thì Chu Hán Khanh đã rất bất ngờ, anh không thể chấp nhận được sự thật này, Mộng Chỉ quen người bạn trai này từ khi nào? Anh vốn còn đang định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với Mộng Chỉ cơ mà, tại sao sự việc lại thành ra thế này?
Nhưng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh đành phải dằn lòng.
Hơn nữa, sau khi bỏ ra một khoảng thời gian tìm hiểu, Chu Hán Khanh biết được Cố Thiên Tuấn mặt nào cũng đều hơn anh rất nhiều.
Là một người đứng ở ngoài quan sát, tuy rất đau lòng, nhưng anh cũng thật lòng chúc phúc cho Chu Mộng Chỉ. Đúng vào lúc anh định rời xa Chu Mộng Chỉ thì Chu Mộng Chỉ lại tỏ ý muốn giữ liên lạc với anh, không những thế, cô còn cầu xin Chu Hán Khanh đừng rời xa mình.
Không chỉ vì lúc đó trong mắt Cố Thiên Tuấn thì Chu Hán Khanh vốn là anh họ của Chu Mộng Chỉ, mà còn là vì Chu Mộng Chỉ biết được điều kiện gia đình Cố Thiên Tuấn tuy rất tốt, nhưng lại khá phức tạp, cô sợ một mình mình không ứng phó nổi, thế nên đã khẩn xin Chu Hán Khanh ở lại bên cạnh giúp cho cô.
Khi Chu Hán Khanh nghe thấy những lời ấy, anh vừa xúc động trước lời cầu xin của cô, nhưng cũng cảm thấy buồn với yêu cầu đó, bởi việc ở lại bên Chu Mộng Chỉ đồng nghĩa với việc ngày nào cũng phải nhìn cảnh cô yêu đương mặn nồng với Cố Thiên Tuấn.
Song, bao nhiêu năm nay, Chu Hán Khanh cũng đã quen với việc bảo vệ Chu Mộng Chỉ, thế nên cũng không biết cuộc sống của mình nếu không có cô thì sẽ trở nên thế nào.
Thế là tuy Chu Hán Khanh đau khổ dằn vặt rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Chu Mộng Chỉ.
Có sự bảo vệ của Chu Hán Khanh rồi, cuộc sống của Chu Mộng Chỉ càng thuận buồm xuôi gió hơn. Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Thiên Tuấn đã chủ động đưa Chu Mộng Chỉ về gặp gia đình.
Vào lúc Chu Hán Khanh vừa mừng rỡ vừa đau lòng cho rằng, Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng được ở bên nhau thì bố và mẹ kế của Cố Thiên Tuấn lại cật lực phản đối chuyện này.
Trong mắt Chu Hán Khanh và Cố Thiên Tuấn thì Chu Mộng Chỉ là một người vô cùng hoàn hảo, nhưng trong mắt của bố Cố Thiên Tuấn thì lại cho rằng cô là một người đàn bà đang muốn chiếm lấy tài sản của nhà ông.
Cố Thiên Tuấn lúc ấy vì mối quan hệ với mẹ kế mà địa vị trong nhà không được cao, thế nên việc kết hôn với Chu Mộng Chỉ vì vậy mà bị hoãn lại, nhưng tình cảm anh dành cho cô thì vẫn như lúc đầu, anh còn hứa với cô rằng, một khi có khả năng lấy được cô rồi thì chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Danh sách chương