Trong lúc mẹ kế của Cố Thiên Tuấn kinh doanh không ổn, khiến Cố Thiên Tuấn có cơ hội chiếm lấy quyền kiểm soát công ty thì một bất ngờ xảy ra.

Có một cô gái tên An Nhiên, là con gái của một chủ tịch, rất thích Cố Thiên Tuấn, mà bố và mẹ kế của Cố Thiên Tuấn cũng rất ủng hộ chuyện này.

Cố Thiên Tuấn đương nhiên cự tuyệt cô gái tên An Nhiên kia, nhưng điều làm Chu Hán Khanh không ngờ chính là, Chu Mộng Chỉ lại rất tán thành, bảo Cố Thiên Tuấn phải lấy cô An Nhiên đó.

Chu Hán Khanh hoàn toàn không hiểu Chu Mộng Chỉ vì sao lại làm vậy, anh thật sự không hiểu, nếu Chu Mộng Chỉ đã yêu Cố Thiên Tuấn như thế thì tại sao lại cam tâm tình nguyện nhường Cố Thiên Tuấn cho người phụ nữ khác? Chu Mộng Chỉ khi ấy đã âm thầm giải thích lí do cho Chu Hán Khanh, cô trả lời anh rất thẳng thắn: “Thứ nhất, nếu lần này Thiên Tuấn không nắm lấy cơ hội thì công ty sẽ ngày càng xuống dốc, vậy sự kiên trì bao năm nay của em chẳng phải là lãng phí rồi sao? Thứ hai, nếu Thiên Tuấn kết hôn với cô gái đó thì chắc chắn sẽ thấy có lỗi với em, sau khi anh ấy lấy được quyền lực ở công ty rồi thì bố và mẹ kế anh ấy sẽ không còn giá trị gì, vậy thì em muốn trở thành phu nhân Cố một cách danh chính ngôn thuận cũng không có ai dám phản đối nữa!”

“Nhưng em không sợ Cố Thiên Tuấn sẽ động lòng với cô gái đó sao?” Chu Hán Khanh hỏi lại Chu Mộng Chỉ, tuy anh chưa từng gặp cô gái đó, nhưng qua lời kể của Cố Thiên Tuấn thì cái cô An Nhiên này còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn còn rất trẻ, ngoại hình tuy không đẹp bằng Mộng Chỉ nhưng cũng rất bắt mắt.

Một khi cô gái ấy kết hôn với Cố Thiên Tuấn rồi thì sẽ trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh, hai người sớm tối bên nhau thì cũng không loại trừ khả năng sẽ nảy sinh tình cảm!

Khi Chu Mộng Chỉ nghe câu hỏi này, đôi mày của cô nhíu hẳn lại. Cô ngẩn người ra mất mấy giây, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói với Chu Hán Khanh: “Phải thả con tép để bắt con tôm, em hiểu rất rõ tính của Thiên Tuấn, hơn nữa, thay vì cứ bị bố và mẹ kế Thiên Tuấn chèn ép thì thà đấu tranh một phen vậy, cho dù Thiên Tuấn có không cần em nữa thì cũng sẽ phải cố hết sức mà bù đắp cho em, như vậy thì em cũng không mất gì.”

Chu Mộng Chỉ nói xong quay sang nhìn Chu Hán Khanh rồi nói: “Bởi vì em vốn chẳng có gì cả!”

Chu Hán Khanh thấy ánh mắt cương quyết ấy của Chu Mộng Chỉ thì bất giác giật mình, cuối cùng đành phải gật đầu tỏ ý chấp nhận, không nói gì nữa.

Sau đó, Cố Thiên Tuấn và cô gái tên An Nhiên ấy đã kết hôn.

Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, trong lòng Chu Mộng Chỉ cũng không khỏi cảm thấy đau xót, mặc dù việc này cuối cùng mục đích cũng là vì bản thân cô.

Song, Cố Thiên Tuấn ưu tú như thế, vừa có gương mặt đẹp trai ngời ngời, vừa có khí chất hấp dẫn, còn có cả một gia đình bề thế, điều quan trọng nhất là từ khi Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ chính thức xác nhận quan hệ yêu đương thì anh đã luôn yêu thương cô, không hề có qua lại với bất kì người phụ nữ nào khác.

Một người đàn ông như thế thì có người phụ nữ nào mà không muốn có?

Càng huống hồ Chu Mộng Chỉ từ bé đã thiếu thốn tình yêu thương.

Thế nên, Chu Mộng Chỉ vừa đau lại vừa sợ. Cô sợ Cố Thiên Tuấn thật sự sẽ như Chu Hán Khanh nói, dần dần sẽ nảy sinh tình cảm với cô An Nhiên kia, sau đó bỏ rơi cô!

Mỗi lần Cố Thiên Tuấn đến thăm Chu Mộng Chỉ, cô đều giữ nụ cười trên môi, nhưng nước mắt thì cứ không kìm được mà tuôn ra.

Cố Thiên Tuấn đương nhiên rất đau lòng với dáng vẻ này của Chu Mộng Chỉ, lần nào anh cũng ôm chặt cô vào lòng, sau đó nghiêm túc nói với cô rằng anh sẽ bảo vệ cô cả đời.

Nhưng Chu Mộng Chỉ làm sao có thể yên tâm? Kể từ ngày Cố Thiên Tuấn kết hôn thì Chu Mộng Chỉ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, cô rất sợ nước cờ này mình đã đi sai rồi, tình yêu mà mình vất vả lắm mới có được rất có thể sẽ tan biến mất!

Cô đã thoát được khỏi cái huyện bẩn thỉu kia để đến với thành phố H hoa lệ này, còn gặp được một người đàn ông tốt như Cố Thiên Tuấn, thế thì nhất định phải luôn cảnh giác!

Vì vậy, mỗi lần Cố Thiên Tuấn đến thăm, Chu Mộng Chỉ đều thăm dò anh, hỏi xem anh đối xử với cái cô An Nhiên đó như thế nào.

Cố Thiên Tuấn vốn không để ý nên cũng trả lời qua loa.

Nhưng những lời nói bình thường ấy vào tai của Chu Mộng Chỉ thì lại vang động như tiếng sét, cô nghe Cố Thiên Tuấn bảo rằng An Nhiên thường nấu canh giải rượu cho anh, lấy khăn nóng cho anh, dù muộn thế nào cũng đều chờ anh về.

Tuy khi Cố Thiên Tuấn kể lại những việc ấy đều tỏ ra rất bực bội khó chịu, nhưng Chu Mộng Chỉ lại cảm thấy An Nhiên này đúng là một đối thủ đáng gờm, cô ta chịu đựng uất ức như thế rõ ràng là đang muốn có công mài sắt có ngày nên kim.

Huống hồ Cố Thiên Tuấn còn là một người rất khao khát sự dịu dàng ấm áp!

Nếu giữa họ mà thật sự xảy ra tình cảm thì mọi chuyện sẽ kết thúc!

Thế là, Chu Mộng Chỉ bắt đầu bị những ảo tưởng vô tận của mình giày vò, cho dù Cố Thiên Tuấn có thường xuyên đến thăm thì Chu Mộng Chỉ vẫn luôn nghĩ đến cảnh tượng Cố Thiên Tuấn sẽ bỏ rơi mình.

Cô ta cần có một người đi giám sát nhất cử nhất động của Cố Thiên Tuấn, để có thể luôn đảm bảo được địa vị của mình.

Chu Mộng Chỉ lúc này đương nhiên nghĩ đến Chu Hán Khanh, thế là cô đề nghị với Cố Thiên Tuấn, sắp xếp cho Chu Hán Khanh một công việc ở Cố Thị, sẵn tiện cho Chu Hán Khanh đến ở chung bầu bạn với cô luôn.

Do quan hệ anh em họ của Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ được họ đặt ra từ lúc học cấp ba, lên đại học cả hai lại che giấu rất giỏi nên Cố Thiên Tuấn mặc dù hoàn toàn có khả năng điều tra chuyện này nhưng chưa bao giờ điều tra vì không hề nghi ngờ Chu Mộng Chỉ.

Thế nên, anh luôn cho rằng Chu Mộng Chỉ từ bé đã mồ côi cha mẹ, được gửi nuôi ở nhà anh họ, cũng giống như anh, là một người tuổi thơ thiếu thốn tình thương.

Lại cộng thêm việc sức khỏe của Chu Mộng Chỉ luôn không tốt, luôn có những biểu hiện bất thường, ví dụ như chứng trầm cảm và ảo tưởng.

Để tránh cho tình hình của Chu Mộng Chỉ trở nên trầm trọng hơn, Cố Thiên Tuấn trước tiên chấp thuận việc cho Chu Hán Khanh đến chăm sóc Chu Mộng Chỉ, còn việc sắp xếp cho Chu Hán Khanh làm việc ở công ty, anh nói rằng cứ để từ từ.

Bởi vì lúc đó, tuy Cố Thiên Tuấn và An Điềm đã kết hôn, nhưng một phần thực quyền của công ty vẫn nằm trong tay mẹ kế anh, lúc này mà sắp xếp cho Chu Hán Khanh vào làm việc thì có chút không ổn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn cũng an ủi Chu Mộng Chỉ rằng, anh có một người trợ lí tên là Cao Lỗi, rất được việc, chờ khi nào quyền lực công ty hoàn toàn thuộc về anh rồi, anh nhất định sẽ sắp xếp cho Chu Hán Khanh vào công ty.

Cố Thiên Tuấn nói rất hợp tình hợp lí, Chu Mộng Chỉ không thể phản bác được, đành phải tạm thời chấp thuận như vậy.

Sau khi Chu Hán Khanh dọn đến, tình trạng của Chu Mộng Chỉ dần dần ổn định hơn. Vào những đêm quá nhớ, quá sợ sẽ mất Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ lại đến với Chu Hán Khanh, tìm một chút an ủi trong tâm hồn.

Khoảng thời gian ấy Chu Hán Khanh rất đau khổ, mỗi khi tỉnh dậy trong sự dịu dàng của Chu Mộng Chỉ, anh đều cảm thấy mình thật bất lực.

Anh biết rõ mối quan hệ của mình với Chu Mộng Chỉ hiện giờ là một mối quan hệ sai lầm, nhưng anh không thể rời xa cô được, cũng không thể từ chối sự chủ động của cô.

Thế nên, Chu Hán Khanh ngày nào cũng sống trong sự giày vò và đau khổ, nhưng rồi ngày qua ngày, Chu Hán Khanh cũng dần dần chấp nhận mối quan hệ kì lạ này.

Không những thế, Chu Mộng Chỉ trong một lần bất cẩn còn mang thai đứa con của Chu Hán Khanh, nhưng Chu Mộng Chỉ đương nhiên không muốn đứa bé này, thế nên đã nói dối rằng đó là con của Cố Thiên Tuấn rồi không hề do dự mà bỏ nó đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện