Đầu tiên, toàn bộ camera trong phòng đều được bật lên. Một khi camera bật, có thể nói, toàn bộ tình hình trong phòng đều có thể lọt vào mắt tổ chương trình.

Ở đây dùng camera giám sát để quan sát tình hình, bên kia, quay phim và nhân viên cũng đã đến nhà Mục Nhan.

Cũng vì đến sớm, mấy người Mục Nhan vẫn còn đang ngủ.

Chỉ là, tổ chương trình cũng đã sớm chuẩn bị, vừa đến cửa đã gọi cho Diệp Hoài Cẩn.

Người gọi điện vẫn là người chỉ đạo hình ảnh lần trước theo Trương Hạo đến, Vương Kim. Anh ta chỉ đạo việc quay hình của tổ quay lần này, tự mình dẫn ba người quay phim phụ trách việc quay hình cả nhà Diệp Hoài Cẩn, thể hiện sự xem trọng của họ với Diệp Hoài Cẩn.

Sau khi gọi điện thoại không lâu, cửa lớn của biệt thự đã lách cách mở ra.

Lúc này, mấy người quay phim đã chĩa máy quay vào Diệp Hoài Cẩn.

Nhìn những nhân viên của chương trình này, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, mặc dù hôm qua anh ta nói sẽ đến sớm nhưng Diệp Hoài Cẩn thực sự không ngờ rằng lại đến sớm như vậy.

Lúc này, ba đứa nhóc chắc vẫn còn đang ngủ say!

“Vì muốn quay được nhiều cảnh ở nhà hơn, đến sớm một chút thì có thể quay nhiều hơn chút.” Vương Kim dường như hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, cười cười giải thích, lời nói cũng rất thành thật.

Diệp Hoài Cẩn gật đầu tỏ ý đã biết, cũng không nói gì, anh đón nhóm nhân viên công tác đi vào.

“Mấy đứa nhỏ đều dậy rồi à?” Vương Kim tranh thủ thời gian hỏi.

Đối với tổ chương trình, họ càng mong bọn trẻ chưa dậy hơn, vì như vậy họ mới có thể quay được cảnh mấy em bé đáng yêu thức dậy chứ!

“Vẫn chưa! Vẫn đang ngủ! Để tôi đi gọi chúng.” Diệp Hoài Cẩn nói.

Quả nhiên, khi Diệp Hoài Cẩn nói xong và đi lên lầu, Vương Kim cùng những người quay phim khác cũng đi theo.

Lúc mọi người đang đi lên lầu, Mục Nhan vừa thay quần áo vừa đi ra khỏi phòng ngủ chính.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, cô có hơi sững sờ.

“Người của tổ chương trình đến rồi, anh đi gọi mấy đứa Vũ Thánh dậy.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan, đồng thời anh cũng đi đến bên cạnh Mục Nhan, hôn một cái lên mặt cô, công khai tình cảm trước mặt cả tổ quay phim.

Ở nhà, Mục Nhan cũng đã quen với những hành động nhỏ này của Diệp Hoài Cẩn nên cũng không né tránh, chẳng qua nhìn thấy mấy người quay phim phía sau nên không hôn lại anh, cô chỉ nói: “Em đi làm bữa sáng.”

Nói xong, Mục Nhan lẹt xẹt dép xuống lầu.

Ở trong nhà chính mình, lại thân mật với Diệp Hoài Cẩn trước bao nhiêu ống kính như vậy, cô hơi không tự nhiên đó!

Vương Kim thấy vậy, vội vàng sắp xếp người quay phim đi theo Mục Nhan.

Mặc dù nói mục tiêu chủ yếu của chương trình này là Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba, nhưng Mục Nhan là vợ của Diệp Hoài Cẩn, mẹ của cặp sinh ba, cũng là một nhân vật quan trọng.

Đặc biệt là chương trình “Vòng quanh thế giới” mới phát sóng hai ngày trước đã khiến Mục Nhan - người vợ bí ẩn của ảnh đế này - xuất hiện trước mắt công chúng, mức độ thảo luận không tệ chút nào, khán giả cũng rất tò mò về cô, cho nên khi quay nội dung ở nhà này, thêm nhiều cảnh của Mục Nhan một chút sẽ càng tốt hơn.

Sau khi chú ý đến hành động của Vương Kim, Diệp Hoài Cẩn cũng không nói gì mà chỉ mở cửa, đi vào phòng ngủ của cặp sinh ba.

Người quay phim phía sau thấy vậy, vội vàng theo sau.

Tâm trạng cứ phải gọi là vui mừng không thôi.

Ba đứa nhóc vẫn còn đang ngủ!

Khi họ bước vào phòng, cách bài trí trong phòng cũng lọt vào mắt những người quay phim và nhân viên.

Chỉ có thể nói, ấn tượng đầu tiên là rất rộng.

Diện tích phòng ngủ của cặp sinh ba có lẽ tương đương với một ngôi nhà dành cho ba người.

Theo cách nói lố lăng của một số cư dân mạng thì chính là, nhà vệ sinh còn rộng hơn nhà tôi.

Đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như vậy đúng là quá hạnh phúc rồi.

Người quay phim và nhân viên công tác nhìn căn phòng này, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, sau đó bắt đầu đánh giá căn phòng.

Căn phòng có lẽ được chia thành hai phần.

Một bên là khu vui chơi, trong đó có cầu trượt và mấy thứ đồ chơi trẻ con khác. Hai bên còn có các loại búp bê và mô hình, tất cả đều gọn gàng nguyên vẹn trong tủ, khi cần chơi thì chỉ cần giơ tay là lấy được, từ cách sắp xếp này có thể nhìn ra được thói quen của cặp sinh ba.

Còn một bên khác là khu sinh hoạt. Giường của cặp sinh ba là một tấm chiếu tatami đang hot mấy năm gần đây, không chỉ là một chiếc giường, bên dưới còn có chỗ để đồ. Phía trước là một chiếc tủ lớn dựa vào tường, bên cạnh là giá sách và tủ sách.

Giường, tủ, giá sách, tủ sách tạo thành một tổng thể, trông như một căn phòng riêng biệt, ba người ở cùng nhau thì giống như ba căn phòng riêng biệt, vừa ở chung lại vừa có không gian riêng.

Thiết kế rất chu đáo.

Sau khi quan sát khung cảnh xung quanh phòng, máy quay bắt đầu tập trung vào ba cậu nhóc đang ngủ say trên giường.

Đúng thế, là ba cậu nhóc đang ngủ trên một chiếc giường.

Mặc dù đã chuẩn bị ba cái giường nhỏ cho ba người, nhưng ba cậu nhóc dường như không có thói quen ngủ riêng, chen chúc nhau trên một cái chiếu tatami, một đứa trong đó nằm nghiêng đến mức chân vắt ngang trên bụng hai đứa còn lại.

Máy ảnh vừa zoom gần lại, ánh mắt của những người quay phim phía sau đều không khỏi thay đổi.

Không phải 囧, mà là thấy dễ thương.

Nếu là người lớn, có thể nói luôn là tư thế ngủ không đẹp.

Nhưng là trẻ con, nên cảm giác đem đến chỉ có một chữ: đáng yêu.

Những người quay phim không ai lên tiếng, họ chỉ giơ máy bắt đầu chụp ảnh.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã ngồi xuống cạnh giường, nhìn ba đứa con trai dường như đã cuộn thành một đống, anh bất lực lắc đầu, chỉnh Diệp Vũ Thánh đang nằm vắt ngang thẳng lại, sau đó bắt đầu gọi tên ba đứa nhỏ.

Vừa gọi, vừa đưa tay nhéo mặt chúng.

Nhìn cảnh này, mấy người quay phim đằng sau cũng thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Họ cũng muốn nhéo, trông cứ như thạch ấy, núng na núng nính.

Dưới sự quấy rối của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc trên giường cuối cùng cũng động đậy.

Hàng mi dài cong cong hơi động, mơ màng mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt.

Động tác đồng đều của ba cậu nhóc thực sự khiến người ta không khỏi mềm nhũn tim.

Thật không hổ là cặp sinh ba, có sự ăn ý ngầm.

Mà lúc này, sau khi dụi mắt, ba cậu nhóc trông có vẻ đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn ngồi yên trên giường, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vẻ ngoài đáng yêu này khiến người quay phim phải zoom càng cận, càng to hơn nữa.

“Bố ơi, chúng ta lại quay chương trình ạ?” Mặc dù vẫn còn đang ngơ ngác, ba cậu nhóc cũng đã phát hiện ra hôm nay trong phòng có thêm mấy người khác.

“Ừm, hôm nay quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.” Diệp Hoài Cẩn đáp.

“Ồ ~” Sau khi đáp lại, ba đứa nhỏ không nói thêm gì nữa, tiếp tục ngơ ngác ngồi trên giường, người duy nhất cử động chính là cậu út Diệp Vũ Hành gãi gãi mặt.

Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.

Mấy người quay phim nhìn nhau.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đột nhiên hắng giọng: “Dậy rửa mặt thay quần áo nào, mẹ các con đang làm bữa sáng dưới nhà đấy!”

Vừa nghe đến bữa sáng, ba đứa nhỏ dường như đột nhiên tỉnh táo.

“Hôm nay mẹ làm món gì thế ạ?” Diệp Vũ Triết hỏi trước, hai cậu nhóc còn lại cũng nhìn Diệp Hoài Cẩn.

“Bố cũng không biết, bố còn chưa xuống, nhưng hình như hôm qua mẹ bảo sẽ làm món ngọt…”

Diệp Hoài Cẩn còn chưa nói xong, ba cậu nhóc đã thay đổi trạng thái lờ đờ trước đó ngay lập tức, tỉnh táo hẳn lên, sau đó lập tức lăn xuống giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Mặc dù người quay phim cảm thấy hành động của ba đứa trẻ có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại được, cứ thế đi theo.

Diệp Hoài Cẩn nhìn người quay phim vội vã chạy theo, không khỏi nhướng mày.

Trước kia, anh mới là tâm điểm của mấy người quay phim, bây giờ tâm điểm lại biến thành con trai mình, cảm giác này khá mới lạ.

Lúc này, trong nhà vệ sinh.

Ba cậu nhóc đã lần lượt lấy kem đánh răng của mình, xả xong nước, đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn đi đến, anh cũng không can thiệp, chỉ đứng dựa một bên đợi.

Lúc này ba cậu nhóc đã đánh răng xong, lấy khăn mặt của mình ở bên cạnh, vặn vòi nước, làm ướt khăn.

Sau khi vắt vài lần, thấy nó vẫn còn ướt.

Lúc này ba cậu nhóc mới đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, sức chúng con không đủ, bố vắt hộ chúng con với.”

Ba đứa vắt xong, nước trên đó vẫn còn đang nhỏ giọt!

Tất nhiên Diệp Hoài Cẩn cũng làm theo lời chúng, nhưng sau khi vắt khô khăn, Diệp Hoài Cẩn cũng tiện tay lau mặt luôn cho ba đứa con trai nhà mình.

Động tác vừa tinh tế vừa nhẹ nhàng, khiến người quay phim đang theo dõi không khỏi có chút cảm động.

Quả nhiên, khi ở với người thân trong gia đình, ảnh đế Diệp lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng đến thế.

Người quay phim ở đây đã theo chân bố con họ, ghi lại cảnh này.

Ở chỗ khác, người quay phim được Vương Kim sắp xếp đi theo Mục Nhan đang mê tít cả mắt.

Không phải bị Mục Nhan mê hoặc, mà là bị đồ ăn sáng cô làm mê hoặc.

Mặc dù sau khi “Vòng quanh thế giới” phát sóng, danh tiếng đầu bếp giỏi của Mục Nhan đã được lưu truyền trên mạng, nhưng việc nghe nói so với tận mắt nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chưa kể, những món mà Mục Nhan làm đều có hương sắc đầy đủ, khiến người ta phải chảy nước miếng.

Vậy nên, trong hoàn cảnh như vậy, anh ta phải đi theo quay phim, đúng là một loại cực hình mà.

Mà lúc này, Mục Nhan không hề biết đồ ăn mình làm khiến người ta chảy nước miếng, sau khi chuẩn bị xong món mì, cô lại tiếp tục chuẩn bị các món khác.

Theo như chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mà trước giờ cô vẫn xem, những nơi mà họ đi có lẽ đều sẽ rất vất vả, cô đã chuẩn bị một vài cái bánh nhỏ cho bố con họ lót dạ dọc đường.

Con đi xa thì mẹ nhọc lòng mà, bọn Vũ Thánh chưa bao giờ đi đâu cách xa cô như vậy, sao cô có thể không lo được.

Ngay lúc Mục Nhan đang chế biến một số nguyên liệu mà cô đã chuẩn bị trước tối qua, đổ vào khuôn rồi cho vào lò nướng, cô nghe thấy tiếng người từ trên lầu đi xuống.

“Chào buổi sáng mẹ ạ ~” Quả nhiên, vừa quay người lại là thấy cặp sinh ba đang chạy lại.

“Chào buổi sáng.” Mục Nhan nhìn ba cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, hôn lên gương mặt mềm mại của chúng một cái rồi mới để chúng ngồi vào bàn.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đi từ trên lầu xuống, nhìn món mỳ đã chuẩn bị xong trên bàn ăn, ánh mắt anh dịu lại. Sau khi anh ngồi xuống bên cạnh Mục Nhan, cả nhà bắt đầu ăn sáng.

Ở một bên, các nhân viên công tác và người quay phim ở cách đó không xa đang quay phim và vây xem.

Ngửi được mùi thơm trong không khí, ục ục ục ~ Không ít người cảm thấy quả thực hơi đói bụng, chỉ có thể nhìn mà không được ăn, đây đúng là một loại cực hình mà…

Vương Kim cũng là một trong số đó, anh ta vẫn còn chưa quên mấy viên thịt mà hôm qua sau khi đến thăm nhà họ, trên đường về Trương Hạo đưa cho anh ta, nói là đồ ăn nhẹ do Mục Nhan tự làm, ăn xong đến giờ anh ta vẫn cảm nhận được dư vị một cách rõ ràng. Bây giờ lại nhìn bát nước mì trong đến “trông thấy cả đáy”, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, anh ta muốn nếm thử.

Nhưng ý tưởng rốt cuộc cũng chỉ là ý tưởng, hiện tại anh ta chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn người khác thưởng thức.

Anh ta quay lại nhìn xung quanh mới phát hiện ra, những người xung quanh cũng có vẻ đói khát giống như anh ta.

Vừa nghĩ vậy, lúc nhìn Mục Nhan, ánh mắt anh ta có chút thay đổi

Quả nhiên là một đầu bếp giỏi!

Trong tình huống nhân viên công tác và người quay phim bị đồ ăn ngon giày vò, cả nhà Mục Nhan cuối cùng cũng ăn xong mì.

Cặp sinh ba trực tiếp bưng bát lớn lên uống hết nước súp bên trong, dùng hành động thực tế của mình để thể hiện độ ngon của món mì nước trong này.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Hoài Cẩn đưa cặp sinh ba lên lầu, về phòng của chúng.

Vì sau đó họ phải thu dọn hành lý, đây là thẻ nhiệm vụ tổ chương trình đưa cho họ sau khi họ thay quần áo xong.

Ngay khi mấy người Diệp Hoài Cẩn lên lầu, những người quay phim tất nhiên cũng đi theo họ.

Về phần Mục Nhan, sau khi dọn dẹp xong bát đĩa, cô mang sữa đã làm nóng đến phòng mà họ đã chuẩn bị cho mấy chú chó.

Người quay phim đi theo Mục Nhan, vốn còn đang nghĩ Mục Nhan chuẩn bị làm gì vậy, không ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy bài trí trong phòng.

Trông giống như một căn phòng cho trẻ sơ sinh, mà ở trong lại là… ba chú chó con? Lúc này, chú chó nhỏ đang ở trong cái lồng sắt to, ban đầu rất yên tĩnh, nhưng sau khi thấy Mục Nhan đi vào, chúng nó đột nhiên trở nên phấn khích, nhảy nhót trong lồng, cái đuôi còn vẫy tít.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Gâu gâu… áu áu…”

Tiếng ba chú chó vang vọng trong phòng.

Người quay phim cũng nhận ra giống của ba chú chó này rồi.

Alaska, Husky và Samoyed.

Ba chú chó ngốc kéo xe nổi tiếng.

Người quay phim không khỏi nghĩ đến tin tức hot hòn họt hôm qua, trong phút chốc đã phản ứng lại được, anh ta không khỏi thầm than một tiếng: Cả nhà ảnh đế Diệp thật rộng lượng!

Nhưng mà, việc chúng phá hoại cũng là chuyện tương lai, bây giờ ba chú chó ngốc kéo xe này cũng mới chỉ là ba chú chó con, đến sủa cũng đáng yêu đến chảy máu mũi.

Ống kính của người quay phim vô tình tập trung vào ba chú chó con.

Lúc này, Mục Nhan đã lấy sữa đổ vào chậu nhỏ đựng thức ăn cho chó để ngâm thức ăn cho chúng.

Nhìn động tác của Mục Nhan, ba chú chó con càng phấn khích hơn, nhất là Husky Bánh Đậu, nó dùng cái miệng đã mọc đầy răng cắn vào chuồng, sự hoạt bát của nó đã làm nổi bật sự “yên tĩnh” của hai chú chó còn lại.

Nhất là Samoyed Tiểu Bạch lúc này đang nằm trong lồng, hơi thè lưỡi, trên mặt như mang theo nụ cười, thật không hổ là Samoyed được mệnh danh là Thiên sứ nụ cười.

Ngoài ra còn có Alaska Max, to nhất, như Diệp Vũ Triết đã nói, thân hình cũng lớn nhất, dáng người mũm mĩm khiến nó trông như một quả bóng đầy thịt dễ thương.

Mục Nhan quan sát, cô thực sự bị sự dễ thương của chúng đánh bại rồi.

Sau đó, đến khi thức ăn cho chó ngấm sữa kha khá rồi, Mục Nhan mở lồng, dẫn ba chú chó con đến khu ăn uống bên cạnh.

Ai có sữa người đó là mẹ.

Sau khi ba chú chó con được thả, chúng vui vẻ đi theo Mục Nhan, chạy vòng vòng quanh cô.

Đợi Mục Nhan đặt chiếc chậu xuống, ba nhóc này liền xúm lại, bắt đầu ăn.

Bánh Đậu có hơi ngốc nghếch, bị ép vào trong chậu của Tiểu Bạch, cuối cùng Mục Nhan giơ tay ra đưa nó về vị trí ban đầu.

Sau đó là cảnh ba chú chó con đang tập trung ăn đồ ăn của mình, tập trung đến nỗi đuôi chúng đồng loạt giơ lên.

Mục Nhan đứng xem một lúc rồi đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc những chiếc bánh quy trong lò đã sẵn sàng.

Sau khi rửa tay xong, Mục Nhan bắt đầu xếp bánh quy vào hộp.

Sắp xếp xong và đặt nó lên bàn, Mục Nhan tiếp tục đi đến phòng thú cưng.

Aiya ~ Ba nhóc lông xù này thật đáng yêu.

Về phần cặp sinh ba, vì biết bọn nhỏ đang ghi hình chương trình nên Mục Nhan tạm thời quên chúng đi.

Khi Mục Nhan vào lại phòng thú cưng, ba chú chó con đã ăn xong và đang nô đùa.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn chơi một mình, trong khi Max và Bánh Đậu tranh giành một con búp bê nhỏ.

Mục Nhan nhìn nhìn rồi ôm Tiểu Bạch vào lòng, vuốt ve phần lông trên đầu nó. Nhưng mà, giống chó Samoyed này không ngoan như vậy, khi Mục Nhan chạm vào nó, mặc dù nó có vẫy đuôi nhưng lại ngoáy tới ngoáy lui trong lòng Mục Nhan, không dừng một giây phút nào.

Trước khi nuôi chó, Mục Nhan đã đọc qua một ít tài liệu, lúc này cũng không có hành động gì cưỡng ép, nuôi chó không đơn giản chỉ như một trò đùa.

Thế thì, tranh thủ lúc mấy bố con đang quay chương trình, cô sẽ ở nhà dạy dỗ mấy con chó cho thật tốt!

Vừa mới ra quyết định, Mục Nhan đã nghe thấy tiếng gọi của ba đứa nhỏ.

Ngay sau đó, cả ba cũng chạy vào phòng.

Khi nhìn thấy ba chú chó con, ba cậu nhóc chẳng còn quan tâm đến cái gì khác, cứ thế tiến lên vuốt ve chúng nó.

“Max, anh phải đi đây, em ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ nhé.”

“Bánh Đậu, chăm sóc bản thân cho tốt, phải ăn nhiều vào và lớn nhanh nhé.”

“Tiểu Bạch, nhớ phải ngoan đấy.”

Ba cậu nhóc đang vuốt ve những chú chó của mình và nói lời tạm biệt với chúng nó.

Những người quay phim đi theo phía sau nhìn cảnh tượng này, trong lòng nhất thời mềm nhũn.

Sau khi tạm biệt mấy chú chó, cả nhà rời khỏi phòng.

Sau khi Mục Nhan đưa bánh quy đã chuẩn bị sẵn cho mấy bố con xong thì tiễn người ra cửa.

Vốn cũng chẳng có gì, nhưng đến lúc này, khi phải nói lời tạm biệt, mắt ba đứa nhỏ bỗng đỏ hoe.

“Mẹ, mẹ có thể đi cùng chúng con được không?” Diệp Vũ Thánh ôm Mục Nhan, ngơ ngác nói.

“Không được, đây là cơ hội để các con và bố cùng nhau rèn luyện. Trước đây không phải các con cũng đã cùng mẹ đi đến những nơi khác sao? Ngoan, nghe lời bố nhé.” Trong lòng Mục Nhan cũng không nỡ nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi.

Nghe Mục Nhan nói, ba cậu nhóc gật đầu.

“Tạm biệt mẹ.” Ba cậu nhóc kéo vali, vẫy tay chào Mục Nhan.

“Tạm biệt.” Mục Nhan dịu dàng mỉm cười.

Ba đứa nhỏ kéo vali ra khỏi cửa trước, lúc này Diệp Hoài Cẩn đứng bên cạnh mới “sâu sắc” nhìn Mục Nhan một cái.

Chú ý đến ánh mắt của đối phương, Mục Nhan mới nhớ ra, hình như vừa rồi mình đã quên mất anh.

“Chồng ơi, hãy chăm sóc tốt cho bản thân và mấy đứa nhỏ nhé.” Mục Nhan vội vàng giao phó một câu như vậy.

“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, nhưng lại chỉ chỉ vào mặt của mình, rất có ý ám chỉ.

Mục Nhan thấy vậy, liếc nhìn các nhân viên và phóng viên xung quanh, tất cả đều cười không hề ngượng ngùng.

Aiya! Đôi khi tình cảm vợ chồng chính là để thể hiện công khai như thế đấy, ​​người xem như bọn họ cũng không hề thấy ngại, chỉ có cảm giác như vừa ăn một bát cơm chó thôi.

“Nhanh lên nào.” Diệp Hoài Cẩn thúc giục.

Không thể làm gì khác, Mục Nhan chỉ có thể hôn vội lên mặt Diệp Hoài Cẩn một cái.

Diệp Hoài Cẩn đã nhận được nụ hôn tạm biệt, lúc này mới mãn nguyện đi ra ngoài.

“Con cũng muốn thơm thơm.”

“Con cũng muốn.”

“Con nữa.”

Mục Nhan vừa hôn xong, ba cậu nhóc cũng nhìn thấy cảnh này, lại lật đật chạy đến, đứa kéo quần áo Mục Nhan, đứa chỉ vào má mình.

Mục Nhan bất lực thơm lên mặt mỗi đứa một cái.

Sau khi nhận được nụ hôn, ba cậu nhóc mới hài lòng rời đi.

Một lúc sau, xe bắt đầu di chuyển, lúc này Mục Nhan mới quay vào nhà, các nhân viên còn lại bắt đầu tháo camera ra rồi cũng rời đi.

Ngôi nhà đột nhiên trở nên trống vắng.

Lúc này, Mục Nhan chợt cảm thấy thật lạc lõng.

Không biết liệu việc ghi hình sắp tới có thuận lợi không, điều kiện ở nơi họ đến có quá khổ cực không…

Suy nghĩ của Mục Nhan cứ thế bay xa.

Aiz! Mấy bố con vừa mới đi, cô đã nhớ họ rồi.

Tốt nhất cô nên tìm việc gì đó để làm thôi!

Một lát sau, Mục Nhan trực tiếp đi tới phòng thú cưng tìm ba chú chó con.

Con trai không ở nhà, đành phải chơi với chó thôi ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện