Bên kia, Diệp Hoài Cẩn lái xe chở cặp sinh ba đến sân bay, dọc đường đi, ba cậu nhóc líu ríu, một mực hỏi Diệp Hoài Cẩn xem bọn họ sẽ đến đâu? Chỗ đó như thế nào? Họ sẽ ở lại bao lâu? Diệp Hoài Cẩn nghe, lần đầu tiên anh cảm thấy các con mình lại dông dài như vậy.
Cũng đúng, một đứa con trai đã là vịt, đằng này tới ba đứa.
Trước kia Mục Nhan ở đây, bình thường Mục Nhan đều kiên nhẫn trả lời, không biết cũng sẽ nói không biết, anh chỉ ở một bên nhìn.
Nhưng đến lúc anh đối mặt, nhất thời Diệp Hoài Cẩn cảm thấy có hơi... tuyệt vọng.
Vừa nghĩ vậy, trên mặt anh cũng thể hiện ra vài phần.
Chuyện này làm cho người quay phim nhịn không được bật cười trong lòng.
Ở trước mặt mấy đứa nhỏ, dáng vẻ lạnh lùng của ảnh đế Diệp ít nhiều có chút không giữ vững nổi rồi?
Ha ha~ Hy vọng có nhiều tình huống như vậy hơn, anh ta mới có thể sắm đúng vai người quay phim bắt trọn khoảnh khắc “đẹp trai” và “chân thật” của ảnh đế Diệp.
Nhưng Diệp Hoài Cẩn thấy dong dài thì dong dài, nhìn ánh mắt chờ mong của các con, anh vẫn đem những gì mình biết giải thích cho bọn nhỏ hiểu.
Điểm đến là thôn Khả Ấp dưới thị trấn Côn Minh, tỉnh Vân Nam, đây là một thôn xóm dân tộc thiểu số, họ sẽ ở đó hai ngày hai đêm.
Chỉ là, Diệp Hoài Cẩn trả lời xong, lại càng có nhiều vấn đề hơn.
“Vân Nam ở đâu vậy bố?”
“Dân tộc thiểu số là gì thế bố?”
“Nơi đó vui không ạ?”
“Bố ơi, đồ ăn ở đó có ngon không?”
“…”
Diệp Hoài Cẩn: “...”
Thật sự không có cách nào nói chuyện nữa.
Dưới sự “áp bức”của cặp sinh ba, xe đã đến sân bay trong sự trông mong của Diệp Hoài Cẩn.
Đến sân bay, ba cậu nhóc yên tĩnh lại, kéo vali nhanh nhẹn đi theo phía sau Diệp Hoài Cẩn.
Mà nhà này vừa xuất hiện ở sân bay, tầm mắt xung quanh lập tức xúm lại.
Đây có phải là Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba tham gia “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” không vậy?
Một số người kịp phản ứng, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, về phần những người không muốn chụp ảnh thì chăm chú nhìn.
Nói đến sân bay Ma Đô, rất thường xuyên có thể nhìn thấy minh tinh.
Nhưng cảm giác của Diệp Hoài Cẩn trong lòng nhiều người không giống nhau.
Nam diễn viên thực lực nổi tiếng từ lâu, không chỉ có diễn xuất đỉnh cao, bề ngoài không chê vào đâu được làm cho người người săn đón không thôi.
Vẫn hình dung bằng một câu.
Không có bất kỳ ngôi sao nào giống như Diệp Hoài Cẩn, anh có cả nhan sắc lẫn kỹ năng diễn xuất, hơn nữa còn đạt đến trình độ đỉnh cao.
Đây mới là nguyên nhân khiến Diệp Hoài Cẩn có địa vị lớn.
Anh là một diễn viên không thể bỏ qua trong làng giải trí.
Mà dưới tầm mắt của đám đông, Diệp Hoài Cẩn bình tĩnh dẫn ba đứa con trai của mình đi về phía trước, tình huống như vậy anh đã gặp nhiều lần, làm sao không bình tĩnh được.
Ngược lại là ba đứa nhỏ nghịch ngợm này, tuy rằng cũng đã trải qua vài lần, thế nhưng bọn chúng vẫn phấn khích trước tình huống này.
Trẻ con, khi đối mặt với sự yêu thích và quan tâm của người khác, trong lòng luôn vui vẻ.
Diệp Hoài Cẩn biết rõ tâm tư của cặp sinh ba, nhưng cũng không can thiệp nhiều.
Trẻ con tâm tình bất định, có ý nghĩ như vậy rất bình thường.
Suy nghĩ của chúng không có gì sai, đương nhiên anh sẽ không can thiệp, nhưng nếu có suy nghĩ không đúng, tất nhiên anh sẽ dạy dỗ, không để chúng đi sai đường.
Nghĩ vậy, Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba vào sân bay, gửi hành lý, lấy vé máy bay, qua cửa kiểm tra an ninh... Sau một loạt thủ tục, đoàn người Diệp Hoài Cẩn đã đến đại sảnh chờ máy bay, vì là khách VIP, nên ngồi chờ ở phòng VIP.
Khi đến phòng chờ VIP, bên trong đã chuẩn bị sẵn đồ ngọt và đồ uống.
Ba đứa nhỏ vừa mới ăn sáng xong nên nhìn đồ ngọt cũng không có hứng thú gì, mỗi đứa cầm một ly nước chanh, đương nhiên, bọn chúng cũng không quên Diệp Hoài Cẩn.
“Bố ơi, của bố...” Diệp Vũ Thánh đại diện đưa cho Diệp Hoài Cẩn một ly nước chanh.
“Cảm ơn con.” Diệp Hoài Cẩn cầm lấy.
Diệp Vũ Thánh cười cười sau đó ngồi xuống một bên, sau đó ba đứa xúm lại một chỗ nói chuyện.
Trẻ con sẽ có đề tài của trẻ con, Diệp Hoài Cẩn cũng không để ý, anh lấy điện thoại di động ra.
Thời gian khởi hành còn sớm, xem điện thoại di động giết thời gian một chút.
Trong lúc một nhà bốn người Diệp Hoài Cẩn đang chờ máy bay, tin tức họ tham gia “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” đã truyền khắp nơi trên mạng, có không ít tin tức và ảnh chụp họ ở sân bay.
Lần xuất hiện này sẽ làm cho cư dân mạng và fan cảm thấy phấn khích.
Vì cảnh nam thần dẫn con đi mà họ ngày đêm trông ngóng cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc thảo luận trên mạng đã dậy sóng.
Mà sự chú ý đối với bố con Diệp Hoài Cẩn, cũng làm cho cư dân mạng chú ý vào mấy gia đình khác.
Xuất hiện nhân vật quan trọng như Diệp Hoài Cẩn, vậy mấy nhà khác sẽ là nhà nào?
Chiều hướng này, tổ chương trình chỉ càng thêm vui vẻ, không làm động tác dư thừa nào, chỉ thả một ít ảnh chụp trên Weibo chính thức.
Trong số những bức ảnh này, thu hút người xem nhất chính là ảnh chụp cặp sinh ba đang ngủ sáng nay, Diệp Hoài Cẩn ngồi ở bên giường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa đăng ảnh chụp lên, làn sóng của cư dân mạng ùn ùn kéo đến, dưới phần bình luận Weibo chính thức của “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” càng thêm sôi động.
Chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đã phát sóng vài mùa rồi, số người hâm mộ tăng theo từng năm, đặc biệt là trước và sau khi phát sóng, mức độ thảo luận dưới Weibo chính thức cho tới bây giờ cũng không thấp.
Trong mùa mới này, có Diệp Hoài Cẩn tham gia, độ hot cao hơn mùa trước một chút, độ thảo luận tất nhiên cũng tăng.
Ví dụ như dưới ảnh chụp cặp sinh ba và Diệp Hoài Cẩn vừa mới đăng, mới mấy phút đã có mười mấy nghìn bình luận.
“Cuối cùng cũng ghi hình rồi! Tôi háo hức quá, tư thế ngủ của cặp sinh ba thật đáng yêu!”
“Nhìn cảnh này thật sự rất đáng yêu.”
“Thích quá, tôi chờ mong thật đấy.”
“Hiện tại đã tiết lộ một nhà bốn người Diệp Hoài Cẩn, bốn gia đình khác sẽ như thế nào?”
“Tổ tiết mục, mau giao danh sách ra, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua.”
“Có nam thần Diệp ở đây, tôi nhất định là fan trung thành của mùa này, một trăm năm không dao động, nhưng nếu có nhiều ngôi sao tôi thích nữa thì tốt rồi.”
“Bố con Diệp Hoài Cẩn thật sự siêu đáng yêu siêu đáng yêu, nhưng chờ mong tổ làm chương trình đăng càng nhiều ảnh chụp khách quý, có thể tiết lộ một chút tin tức trên mạng.”
“…”
Ngoại trừ bàn luận về bố con Diệp Hoài Cẩn, trên Weibo chính thức vẫn vô cùng trông mong với những khách quý khác, chỉ là cho tới bây giờ, tổ chương trình không đưa thông tin của khách quý khác, giống như muốn toàn tâm toàn ý giấu nhẹm.
Nhưng tổ chương trình đã đủ mạnh rồi, có một ảnh đế có sức kêu gọi lớn như Diệp Hoài Cẩn, chương trình căn bản không lo tới việc không có nhà đầu tư, nhà quảng cáo và độ chú ý của truyền thông, cho nên mới đồng ý để những khách mời khác làm chiêu sau.
Khán giả đã hiểu, nhưng càng bí ẩn họ càng muốn tìm tòi nghiên cứu, vì thế ngoài việc chú ý đến bố con Diệp Hoài Cẩn, khán giả cũng tiến hành loạt hành động “lột da” trùng trùng điệp điệp, hy vọng có thể tìm ra khách quý thần bí, bên cạnh đó tăng thêm nhiệt độ cho “Bố ơi? Mình đi đâu thế?”
Có lẽ, đây cũng là tâm tư của tổ tiết mục.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, tổ chương trình “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” đã làm được việc hấp dẫn mọi sự chú ý.
Trong hai ngày, đã có không ít minh tinh chuẩn bị tinh thần bị lu mờ.
Dù sao, thông tin đăng lên mà nhiệt độ không cao bằng một tấm ảnh chụp bố con người ta, cũng đủ đau lòng rồi.
Trên mạng có rất nhiều người bàn tán thảo luận, nhóm người Diệp Hoài Cẩn bốn giờ sau đến sân bay Côn Minh, đồng thời đi thêm hai ba chuyến xe nữa, thì đã đến một thôn dân tộc thiểu số phía dưới Phật Di Lặc Côn Minh – thôn Khả Ấp.
Khi đến nơi, cảnh quay của chương trình bắt đầu.
Tiếp đãi đoàn Diệp Hoài Cẩn đương nhiên là “Trưởng thôn” Trịnh Thanh mấy mùa trước vẫn luôn chủ trì chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.
Đứng ở cổng thôn Khả Ấp, Trịnh Thanh đang chờ các khách quý đến, phía sau ông ấy là dân địa phương đã sớm chuẩn bị tập tục lễ nghênh đón các khách quý.
Rất nhanh, năm chiếc xe lần lượt chạy về phía Trịnh Thanh.
Trên mặt Trịnh Thanh lộ ra nụ cười nhân hậu và yêu thương.
Sau khi xe dừng lại, ông bố cùng các bảo bối lần lượt xuống xe.
Đầu tiên là xem các khách mời khác.
Dù sao trước khi đến Vân Nam, ngoại trừ biết Diệp Hoài Cẩn, bọn họ đều không rõ lắm về những khách quý khác, vừa rồi trên đường có gặp vài người, nhưng muốn nhận ra toàn bộ vẫn phải nhìn lại.
Diệp Hoài Cẩn cũng ở trong đó.
Khi nhìn thấy khách quý khác, Diệp Hoài Cẩn không nhịn được có hơi ngạc nhiên.
Đội hình lần này xem như tương đối lớn mạnh.
Ngay sau đó, Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba đi về phía thôn trưởng Trịnh Thanh, đồng thời cũng lên tiếng chào hỏi các khách quý khác.
Cơ bản đều là người trong giới, cho dù không phải, cũng là một doanh nhân, cho nên một lúc sau, trong lòng mọi người đều cảm thấy ổn, bắt đầu trò chuyện.
Mà các bảo bối cũng nhìn nhau, trong đôi mắt to mang theo sự tò mò với bạn mới.
Không cho bọn họ quá nhiều thời gian ôn chuyện, sau khi trưởng thôn đọc phát biểu chào mừng thì làm nghi thức chào đón ở cổng thôn.
Đầu tiên là hiền nhân đọc thần chú trừ ma trừ tà, sau đó ngửi và uống rượu do các cô gái địa phương chuẩn bị, cuối cùng bước qua chậu than đi vào thôn.
Trong quá trình này, vẻ mặt của các ông bố và các bảo bối đều rất kỳ lạ.
Sau khi vào cổng thôn, Trịnh Thanh cũng bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Hoan nghênh các bố dẫn các bảo bối đến thôn nhỏ Khả Ấp xinh đẹp, vừa rồi chúng ta đã trải nghiệm qua tập tục chào đón của địa phương chúng tôi, bây giờ chương trình chính thức bắt đầu, tôi muốn thông báo một vài quy tắc nhất quán của tổ chương trình, mời phụ huynh và các bảo bối nộp điện thoại, đồ ăn vặt, đồ chơi...”
Vừa dứt lời, các ông bố bắt đầu hỏi các tiểu bảo bối nhà mình, tất cả mọi người nộp đồ theo quy định.
Chỉ là lúc thu đồ chơi và đồ ăn vặt có chuyện ngoài ý muốn.
Trong đó có một đứa bé đáng yêu lấy đồ chơi ra chơi, khi bố mình nói cần phải nộp đồ chơi thì đứa bé tức giận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đây là đồ chơi mới của con, con chưa được chơi lần nào! Con không muốn nộp đâu.”
Cậu bé đáng yêu này là em bé nhỏ tuổi nhất trong số các bé tham gia chương trình lần này, mới ba tuổi.
Bố nó bắt đầu dụ dỗ.
Cậu bé vừa nghe thấy phải hai ngày sau mới có thể chơi thì không nghe bất kỳ lời giải thích nào mà lập tức ồ lên khóc lớn.
Bố cậu nhất thời tỏ ra bất lực, vội vàng dỗ dành.
Tình huống của những người bố khác và các em nhỏ dễ thương cũng không giống nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân trở nên ồn ào.
Trịnh Thanh đứng một bên nhìn tình cảnh này, náo loạn cũng là một điểm nhấn!
Mà lúc này, cặp sinh ba cũng xảy ra một ít chuyện, những người quay phim theo sau họ dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Vương Vũ đã quay nhà này từ nhiều góc.
Trước ống kính, Diệp Vũ Triết ôm thật chặt bánh bích quy Mục Nhan làm cho bọn chúng rồi nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, bánh bích quy này có thể giữ lại không ạ?”
Mẹ làm cho bọn chúng rất nhiều, bọn chúng mới chỉ ăn một ít, còn chưa ăn hết mà đã phải nộp rồi.
Cậu tâm không cam tình không nguyện đâu!
“Không thể, chúng ta tới tham gia chương trình thì phải tuân thủ quy định.” Diệp Hoài Cẩn từ chối.
Nghe Diệp Hoài Cẩn nói, vành mắt Diệp Vũ Triết bỗng đỏ lên, sau đó giận dỗi nói: “Con không muốn tham gia chương trình nữa, lúc cùng mẹ lên chương trình còn có rất nhiều đồ ăn ngon, chương trình này không có đồ ăn vặt thì thôi, còn phải nộp bánh bích quy mẹ làm cho con lên.”
“Chương trình này và chương trình quay cùng mẹ không giống nhau, tất nhiên không thể so sánh, con nghe lời, chờ thu xong chương trình, bác trưởng thôn sẽ trả lại cho con, cũng không phải không được ăn, chỉ là hai ngày sau trả lại cho con, con nhìn xem, anh trai và em trai con không phải không đòi sao?”
Diệp Vũ Triết nghe xong, lập tức nhìn về phía anh trai và em trai mình: “Các anh em nói xem, anh cả, anh cũng muốn giữ bánh bích quy của mẹ đúng không?”
Diệp Vũ Thánh nghe xong, lưu luyến nhìn thoáng qua bánh bích quy: “Mẹ nói chúng ta phải nghe lời.”
“Anh con nói đúng, Vũ Triết, con tự bỏ bánh vào giỏ nhé?” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục kiên nhẫn nói.
Lúc này, mấy nhóm khách quý bên cạnh ít nhiều cũng dùng phương pháp lừa gạt dỗ dành được con của họ, lực chú ý lập tức đổ dồn vào nhà Diệp Hoài Cẩn.
Nhìn dáng vẻ Diệp Hoài Cẩn nói chuyện nhẹ nhàng với cặp sinh ba, mấy ông bố từng tiếp xúc với Diệp Hoài Cẩn không khỏi cảm khái trong lòng.
Thái độ của ảnh đế Diệp ở trước mặt con trai mình thật sự không giống những tình huống khác!
Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn của Diệp Vũ Triết, rồi nhìn khuôn mặt mập mạp hơn hai đứa còn lại, các ông bố đã xem “Vòng quanh thế giới” không thể không cười được.
Haha, quả nhiên là một đứa nhỏ thích ăn uống.
“Đừng thúc giục con mà, từ từ con làm.” Diệp Vũ Triết sốt ruột nói.
Diệp Hoài Cẩn: “...”
Nhân viên công tác tại hiện trường và khách quý lập tức bật cười.
Con của ảnh đế Diệp khác xa với tính cách của anh ấy!
Hình như nghe được tiếng cười, Diệp Vũ Triết nhìn bốn phía, tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, thậm chí em trai nhỏ nhất cũng nộp đồ chơi, mắt long lanh nước nhìn mình.
Bất giác, mặt cậu nhóc đỏ lên.
Cậu biết nên nộp bánh bích quy ra, nhưng mà cậu tiếc lắm đó!
Đúng lúc này, Diệp Vũ Hành nhìn Diệp Hoài Cẩn, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Thanh và nói bằng giọng trẻ con: “Trưởng thôn, bây giờ chương trình chưa bắt đầu, chúng cháu có thể ăn hết bánh bích quy rồi mới bắt đầu không?”
Diệp Vũ Hành nói rồi lén nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn.
Bố sẽ không tức giận chứ?
Diệp Vũ Hành nói xong, những người khác không khỏi sửng sốt.
Lời này từ trong miệng một đứa trẻ sáu tuổi thốt ra, thật đúng là... thông minh.
Diệp Vũ Triết là người phản ứng đầu tiên, vui mừng nhìn trưởng thôn: “Bác trưởng thôn ơi, chúng cháu có thể ăn không ạ?”
Trịnh Thanh nghe xong, bỗng nở nụ cười: “Có thể! Cháu nói không sai, chương trình còn chưa bắt đầu.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Diệp Vũ Triết tỏa sáng.
Có thể giữ bánh quy mẹ làm cho chúng rồi.
“Bố ơi, có được không ạ?” Diệp Vũ Triết không quên hỏi bố mình.
“Có thể, nhưng nhiều như vậy bây giờ các con cũng ăn không hết, có thể chia cho các em trai em gái.” Diệp Hoài Cẩn cảm nhận được các ông bố khác muốn nói “Con của anh thật thông minh”, anh khiêm tốn cười, sau đó thấp giọng nói.
“Được ạ...” Diệp Vũ Triết mặt mày hớn hở.
Sau đó ba cậu nhóc cầm bánh bích quy của chúng chia cho các em nhỏ.
Nhưng rất nhanh, những ông bố khác cũng một suy ra ba, lấy đồ ăn con trai con gái mình phải nộp chia cho chúng.
Có đồ ăn vặt, bọn nhỏ nhanh chóng vui vẻ.
Hai ba đứa, chụm đầu chơi cùng một chỗ.
Trịnh Thanh nhìn bọn nhỏ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, rồi nhìn các ông bố chuyện trò vui vẻ thì không khỏi bó tay.
Bỗng nhiên ông ấy có một dự cảm.
Mùa này của chương trình sẽ bất bình thường nhất.
Phần mở đầu, không giống như trước!
Một lát sau, bọn nhỏ nắm tay người lớn vào thôn, chào đón chúng là cuộc sống khác với ngày thường, có thể rất sôi động.
Cũng đúng, một đứa con trai đã là vịt, đằng này tới ba đứa.
Trước kia Mục Nhan ở đây, bình thường Mục Nhan đều kiên nhẫn trả lời, không biết cũng sẽ nói không biết, anh chỉ ở một bên nhìn.
Nhưng đến lúc anh đối mặt, nhất thời Diệp Hoài Cẩn cảm thấy có hơi... tuyệt vọng.
Vừa nghĩ vậy, trên mặt anh cũng thể hiện ra vài phần.
Chuyện này làm cho người quay phim nhịn không được bật cười trong lòng.
Ở trước mặt mấy đứa nhỏ, dáng vẻ lạnh lùng của ảnh đế Diệp ít nhiều có chút không giữ vững nổi rồi?
Ha ha~ Hy vọng có nhiều tình huống như vậy hơn, anh ta mới có thể sắm đúng vai người quay phim bắt trọn khoảnh khắc “đẹp trai” và “chân thật” của ảnh đế Diệp.
Nhưng Diệp Hoài Cẩn thấy dong dài thì dong dài, nhìn ánh mắt chờ mong của các con, anh vẫn đem những gì mình biết giải thích cho bọn nhỏ hiểu.
Điểm đến là thôn Khả Ấp dưới thị trấn Côn Minh, tỉnh Vân Nam, đây là một thôn xóm dân tộc thiểu số, họ sẽ ở đó hai ngày hai đêm.
Chỉ là, Diệp Hoài Cẩn trả lời xong, lại càng có nhiều vấn đề hơn.
“Vân Nam ở đâu vậy bố?”
“Dân tộc thiểu số là gì thế bố?”
“Nơi đó vui không ạ?”
“Bố ơi, đồ ăn ở đó có ngon không?”
“…”
Diệp Hoài Cẩn: “...”
Thật sự không có cách nào nói chuyện nữa.
Dưới sự “áp bức”của cặp sinh ba, xe đã đến sân bay trong sự trông mong của Diệp Hoài Cẩn.
Đến sân bay, ba cậu nhóc yên tĩnh lại, kéo vali nhanh nhẹn đi theo phía sau Diệp Hoài Cẩn.
Mà nhà này vừa xuất hiện ở sân bay, tầm mắt xung quanh lập tức xúm lại.
Đây có phải là Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba tham gia “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” không vậy?
Một số người kịp phản ứng, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, về phần những người không muốn chụp ảnh thì chăm chú nhìn.
Nói đến sân bay Ma Đô, rất thường xuyên có thể nhìn thấy minh tinh.
Nhưng cảm giác của Diệp Hoài Cẩn trong lòng nhiều người không giống nhau.
Nam diễn viên thực lực nổi tiếng từ lâu, không chỉ có diễn xuất đỉnh cao, bề ngoài không chê vào đâu được làm cho người người săn đón không thôi.
Vẫn hình dung bằng một câu.
Không có bất kỳ ngôi sao nào giống như Diệp Hoài Cẩn, anh có cả nhan sắc lẫn kỹ năng diễn xuất, hơn nữa còn đạt đến trình độ đỉnh cao.
Đây mới là nguyên nhân khiến Diệp Hoài Cẩn có địa vị lớn.
Anh là một diễn viên không thể bỏ qua trong làng giải trí.
Mà dưới tầm mắt của đám đông, Diệp Hoài Cẩn bình tĩnh dẫn ba đứa con trai của mình đi về phía trước, tình huống như vậy anh đã gặp nhiều lần, làm sao không bình tĩnh được.
Ngược lại là ba đứa nhỏ nghịch ngợm này, tuy rằng cũng đã trải qua vài lần, thế nhưng bọn chúng vẫn phấn khích trước tình huống này.
Trẻ con, khi đối mặt với sự yêu thích và quan tâm của người khác, trong lòng luôn vui vẻ.
Diệp Hoài Cẩn biết rõ tâm tư của cặp sinh ba, nhưng cũng không can thiệp nhiều.
Trẻ con tâm tình bất định, có ý nghĩ như vậy rất bình thường.
Suy nghĩ của chúng không có gì sai, đương nhiên anh sẽ không can thiệp, nhưng nếu có suy nghĩ không đúng, tất nhiên anh sẽ dạy dỗ, không để chúng đi sai đường.
Nghĩ vậy, Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba vào sân bay, gửi hành lý, lấy vé máy bay, qua cửa kiểm tra an ninh... Sau một loạt thủ tục, đoàn người Diệp Hoài Cẩn đã đến đại sảnh chờ máy bay, vì là khách VIP, nên ngồi chờ ở phòng VIP.
Khi đến phòng chờ VIP, bên trong đã chuẩn bị sẵn đồ ngọt và đồ uống.
Ba đứa nhỏ vừa mới ăn sáng xong nên nhìn đồ ngọt cũng không có hứng thú gì, mỗi đứa cầm một ly nước chanh, đương nhiên, bọn chúng cũng không quên Diệp Hoài Cẩn.
“Bố ơi, của bố...” Diệp Vũ Thánh đại diện đưa cho Diệp Hoài Cẩn một ly nước chanh.
“Cảm ơn con.” Diệp Hoài Cẩn cầm lấy.
Diệp Vũ Thánh cười cười sau đó ngồi xuống một bên, sau đó ba đứa xúm lại một chỗ nói chuyện.
Trẻ con sẽ có đề tài của trẻ con, Diệp Hoài Cẩn cũng không để ý, anh lấy điện thoại di động ra.
Thời gian khởi hành còn sớm, xem điện thoại di động giết thời gian một chút.
Trong lúc một nhà bốn người Diệp Hoài Cẩn đang chờ máy bay, tin tức họ tham gia “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” đã truyền khắp nơi trên mạng, có không ít tin tức và ảnh chụp họ ở sân bay.
Lần xuất hiện này sẽ làm cho cư dân mạng và fan cảm thấy phấn khích.
Vì cảnh nam thần dẫn con đi mà họ ngày đêm trông ngóng cuối cùng cũng xuất hiện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc thảo luận trên mạng đã dậy sóng.
Mà sự chú ý đối với bố con Diệp Hoài Cẩn, cũng làm cho cư dân mạng chú ý vào mấy gia đình khác.
Xuất hiện nhân vật quan trọng như Diệp Hoài Cẩn, vậy mấy nhà khác sẽ là nhà nào?
Chiều hướng này, tổ chương trình chỉ càng thêm vui vẻ, không làm động tác dư thừa nào, chỉ thả một ít ảnh chụp trên Weibo chính thức.
Trong số những bức ảnh này, thu hút người xem nhất chính là ảnh chụp cặp sinh ba đang ngủ sáng nay, Diệp Hoài Cẩn ngồi ở bên giường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa đăng ảnh chụp lên, làn sóng của cư dân mạng ùn ùn kéo đến, dưới phần bình luận Weibo chính thức của “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” càng thêm sôi động.
Chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đã phát sóng vài mùa rồi, số người hâm mộ tăng theo từng năm, đặc biệt là trước và sau khi phát sóng, mức độ thảo luận dưới Weibo chính thức cho tới bây giờ cũng không thấp.
Trong mùa mới này, có Diệp Hoài Cẩn tham gia, độ hot cao hơn mùa trước một chút, độ thảo luận tất nhiên cũng tăng.
Ví dụ như dưới ảnh chụp cặp sinh ba và Diệp Hoài Cẩn vừa mới đăng, mới mấy phút đã có mười mấy nghìn bình luận.
“Cuối cùng cũng ghi hình rồi! Tôi háo hức quá, tư thế ngủ của cặp sinh ba thật đáng yêu!”
“Nhìn cảnh này thật sự rất đáng yêu.”
“Thích quá, tôi chờ mong thật đấy.”
“Hiện tại đã tiết lộ một nhà bốn người Diệp Hoài Cẩn, bốn gia đình khác sẽ như thế nào?”
“Tổ tiết mục, mau giao danh sách ra, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua.”
“Có nam thần Diệp ở đây, tôi nhất định là fan trung thành của mùa này, một trăm năm không dao động, nhưng nếu có nhiều ngôi sao tôi thích nữa thì tốt rồi.”
“Bố con Diệp Hoài Cẩn thật sự siêu đáng yêu siêu đáng yêu, nhưng chờ mong tổ làm chương trình đăng càng nhiều ảnh chụp khách quý, có thể tiết lộ một chút tin tức trên mạng.”
“…”
Ngoại trừ bàn luận về bố con Diệp Hoài Cẩn, trên Weibo chính thức vẫn vô cùng trông mong với những khách quý khác, chỉ là cho tới bây giờ, tổ chương trình không đưa thông tin của khách quý khác, giống như muốn toàn tâm toàn ý giấu nhẹm.
Nhưng tổ chương trình đã đủ mạnh rồi, có một ảnh đế có sức kêu gọi lớn như Diệp Hoài Cẩn, chương trình căn bản không lo tới việc không có nhà đầu tư, nhà quảng cáo và độ chú ý của truyền thông, cho nên mới đồng ý để những khách mời khác làm chiêu sau.
Khán giả đã hiểu, nhưng càng bí ẩn họ càng muốn tìm tòi nghiên cứu, vì thế ngoài việc chú ý đến bố con Diệp Hoài Cẩn, khán giả cũng tiến hành loạt hành động “lột da” trùng trùng điệp điệp, hy vọng có thể tìm ra khách quý thần bí, bên cạnh đó tăng thêm nhiệt độ cho “Bố ơi? Mình đi đâu thế?”
Có lẽ, đây cũng là tâm tư của tổ tiết mục.
Chỉ là dù thế nào đi nữa, tổ chương trình “Bố ơi? Mình đi đâu thế!” đã làm được việc hấp dẫn mọi sự chú ý.
Trong hai ngày, đã có không ít minh tinh chuẩn bị tinh thần bị lu mờ.
Dù sao, thông tin đăng lên mà nhiệt độ không cao bằng một tấm ảnh chụp bố con người ta, cũng đủ đau lòng rồi.
Trên mạng có rất nhiều người bàn tán thảo luận, nhóm người Diệp Hoài Cẩn bốn giờ sau đến sân bay Côn Minh, đồng thời đi thêm hai ba chuyến xe nữa, thì đã đến một thôn dân tộc thiểu số phía dưới Phật Di Lặc Côn Minh – thôn Khả Ấp.
Khi đến nơi, cảnh quay của chương trình bắt đầu.
Tiếp đãi đoàn Diệp Hoài Cẩn đương nhiên là “Trưởng thôn” Trịnh Thanh mấy mùa trước vẫn luôn chủ trì chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.
Đứng ở cổng thôn Khả Ấp, Trịnh Thanh đang chờ các khách quý đến, phía sau ông ấy là dân địa phương đã sớm chuẩn bị tập tục lễ nghênh đón các khách quý.
Rất nhanh, năm chiếc xe lần lượt chạy về phía Trịnh Thanh.
Trên mặt Trịnh Thanh lộ ra nụ cười nhân hậu và yêu thương.
Sau khi xe dừng lại, ông bố cùng các bảo bối lần lượt xuống xe.
Đầu tiên là xem các khách mời khác.
Dù sao trước khi đến Vân Nam, ngoại trừ biết Diệp Hoài Cẩn, bọn họ đều không rõ lắm về những khách quý khác, vừa rồi trên đường có gặp vài người, nhưng muốn nhận ra toàn bộ vẫn phải nhìn lại.
Diệp Hoài Cẩn cũng ở trong đó.
Khi nhìn thấy khách quý khác, Diệp Hoài Cẩn không nhịn được có hơi ngạc nhiên.
Đội hình lần này xem như tương đối lớn mạnh.
Ngay sau đó, Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba đi về phía thôn trưởng Trịnh Thanh, đồng thời cũng lên tiếng chào hỏi các khách quý khác.
Cơ bản đều là người trong giới, cho dù không phải, cũng là một doanh nhân, cho nên một lúc sau, trong lòng mọi người đều cảm thấy ổn, bắt đầu trò chuyện.
Mà các bảo bối cũng nhìn nhau, trong đôi mắt to mang theo sự tò mò với bạn mới.
Không cho bọn họ quá nhiều thời gian ôn chuyện, sau khi trưởng thôn đọc phát biểu chào mừng thì làm nghi thức chào đón ở cổng thôn.
Đầu tiên là hiền nhân đọc thần chú trừ ma trừ tà, sau đó ngửi và uống rượu do các cô gái địa phương chuẩn bị, cuối cùng bước qua chậu than đi vào thôn.
Trong quá trình này, vẻ mặt của các ông bố và các bảo bối đều rất kỳ lạ.
Sau khi vào cổng thôn, Trịnh Thanh cũng bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Hoan nghênh các bố dẫn các bảo bối đến thôn nhỏ Khả Ấp xinh đẹp, vừa rồi chúng ta đã trải nghiệm qua tập tục chào đón của địa phương chúng tôi, bây giờ chương trình chính thức bắt đầu, tôi muốn thông báo một vài quy tắc nhất quán của tổ chương trình, mời phụ huynh và các bảo bối nộp điện thoại, đồ ăn vặt, đồ chơi...”
Vừa dứt lời, các ông bố bắt đầu hỏi các tiểu bảo bối nhà mình, tất cả mọi người nộp đồ theo quy định.
Chỉ là lúc thu đồ chơi và đồ ăn vặt có chuyện ngoài ý muốn.
Trong đó có một đứa bé đáng yêu lấy đồ chơi ra chơi, khi bố mình nói cần phải nộp đồ chơi thì đứa bé tức giận.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đây là đồ chơi mới của con, con chưa được chơi lần nào! Con không muốn nộp đâu.”
Cậu bé đáng yêu này là em bé nhỏ tuổi nhất trong số các bé tham gia chương trình lần này, mới ba tuổi.
Bố nó bắt đầu dụ dỗ.
Cậu bé vừa nghe thấy phải hai ngày sau mới có thể chơi thì không nghe bất kỳ lời giải thích nào mà lập tức ồ lên khóc lớn.
Bố cậu nhất thời tỏ ra bất lực, vội vàng dỗ dành.
Tình huống của những người bố khác và các em nhỏ dễ thương cũng không giống nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong sân trở nên ồn ào.
Trịnh Thanh đứng một bên nhìn tình cảnh này, náo loạn cũng là một điểm nhấn!
Mà lúc này, cặp sinh ba cũng xảy ra một ít chuyện, những người quay phim theo sau họ dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Vương Vũ đã quay nhà này từ nhiều góc.
Trước ống kính, Diệp Vũ Triết ôm thật chặt bánh bích quy Mục Nhan làm cho bọn chúng rồi nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, bánh bích quy này có thể giữ lại không ạ?”
Mẹ làm cho bọn chúng rất nhiều, bọn chúng mới chỉ ăn một ít, còn chưa ăn hết mà đã phải nộp rồi.
Cậu tâm không cam tình không nguyện đâu!
“Không thể, chúng ta tới tham gia chương trình thì phải tuân thủ quy định.” Diệp Hoài Cẩn từ chối.
Nghe Diệp Hoài Cẩn nói, vành mắt Diệp Vũ Triết bỗng đỏ lên, sau đó giận dỗi nói: “Con không muốn tham gia chương trình nữa, lúc cùng mẹ lên chương trình còn có rất nhiều đồ ăn ngon, chương trình này không có đồ ăn vặt thì thôi, còn phải nộp bánh bích quy mẹ làm cho con lên.”
“Chương trình này và chương trình quay cùng mẹ không giống nhau, tất nhiên không thể so sánh, con nghe lời, chờ thu xong chương trình, bác trưởng thôn sẽ trả lại cho con, cũng không phải không được ăn, chỉ là hai ngày sau trả lại cho con, con nhìn xem, anh trai và em trai con không phải không đòi sao?”
Diệp Vũ Triết nghe xong, lập tức nhìn về phía anh trai và em trai mình: “Các anh em nói xem, anh cả, anh cũng muốn giữ bánh bích quy của mẹ đúng không?”
Diệp Vũ Thánh nghe xong, lưu luyến nhìn thoáng qua bánh bích quy: “Mẹ nói chúng ta phải nghe lời.”
“Anh con nói đúng, Vũ Triết, con tự bỏ bánh vào giỏ nhé?” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục kiên nhẫn nói.
Lúc này, mấy nhóm khách quý bên cạnh ít nhiều cũng dùng phương pháp lừa gạt dỗ dành được con của họ, lực chú ý lập tức đổ dồn vào nhà Diệp Hoài Cẩn.
Nhìn dáng vẻ Diệp Hoài Cẩn nói chuyện nhẹ nhàng với cặp sinh ba, mấy ông bố từng tiếp xúc với Diệp Hoài Cẩn không khỏi cảm khái trong lòng.
Thái độ của ảnh đế Diệp ở trước mặt con trai mình thật sự không giống những tình huống khác!
Nhìn bộ dáng bảo vệ thức ăn của Diệp Vũ Triết, rồi nhìn khuôn mặt mập mạp hơn hai đứa còn lại, các ông bố đã xem “Vòng quanh thế giới” không thể không cười được.
Haha, quả nhiên là một đứa nhỏ thích ăn uống.
“Đừng thúc giục con mà, từ từ con làm.” Diệp Vũ Triết sốt ruột nói.
Diệp Hoài Cẩn: “...”
Nhân viên công tác tại hiện trường và khách quý lập tức bật cười.
Con của ảnh đế Diệp khác xa với tính cách của anh ấy!
Hình như nghe được tiếng cười, Diệp Vũ Triết nhìn bốn phía, tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, thậm chí em trai nhỏ nhất cũng nộp đồ chơi, mắt long lanh nước nhìn mình.
Bất giác, mặt cậu nhóc đỏ lên.
Cậu biết nên nộp bánh bích quy ra, nhưng mà cậu tiếc lắm đó!
Đúng lúc này, Diệp Vũ Hành nhìn Diệp Hoài Cẩn, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Thanh và nói bằng giọng trẻ con: “Trưởng thôn, bây giờ chương trình chưa bắt đầu, chúng cháu có thể ăn hết bánh bích quy rồi mới bắt đầu không?”
Diệp Vũ Hành nói rồi lén nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn.
Bố sẽ không tức giận chứ?
Diệp Vũ Hành nói xong, những người khác không khỏi sửng sốt.
Lời này từ trong miệng một đứa trẻ sáu tuổi thốt ra, thật đúng là... thông minh.
Diệp Vũ Triết là người phản ứng đầu tiên, vui mừng nhìn trưởng thôn: “Bác trưởng thôn ơi, chúng cháu có thể ăn không ạ?”
Trịnh Thanh nghe xong, bỗng nở nụ cười: “Có thể! Cháu nói không sai, chương trình còn chưa bắt đầu.”
Trong nháy mắt, vẻ mặt Diệp Vũ Triết tỏa sáng.
Có thể giữ bánh quy mẹ làm cho chúng rồi.
“Bố ơi, có được không ạ?” Diệp Vũ Triết không quên hỏi bố mình.
“Có thể, nhưng nhiều như vậy bây giờ các con cũng ăn không hết, có thể chia cho các em trai em gái.” Diệp Hoài Cẩn cảm nhận được các ông bố khác muốn nói “Con của anh thật thông minh”, anh khiêm tốn cười, sau đó thấp giọng nói.
“Được ạ...” Diệp Vũ Triết mặt mày hớn hở.
Sau đó ba cậu nhóc cầm bánh bích quy của chúng chia cho các em nhỏ.
Nhưng rất nhanh, những ông bố khác cũng một suy ra ba, lấy đồ ăn con trai con gái mình phải nộp chia cho chúng.
Có đồ ăn vặt, bọn nhỏ nhanh chóng vui vẻ.
Hai ba đứa, chụm đầu chơi cùng một chỗ.
Trịnh Thanh nhìn bọn nhỏ cùng nhau ăn đồ ăn vặt, rồi nhìn các ông bố chuyện trò vui vẻ thì không khỏi bó tay.
Bỗng nhiên ông ấy có một dự cảm.
Mùa này của chương trình sẽ bất bình thường nhất.
Phần mở đầu, không giống như trước!
Một lát sau, bọn nhỏ nắm tay người lớn vào thôn, chào đón chúng là cuộc sống khác với ngày thường, có thể rất sôi động.
Danh sách chương