Các phóng viên đến trước vững chắc vây quanh Mục Nhan, phóng viên phía sau căn bản là không tìm thấy khe hở, chỉ có thể đứng phía sau, tùy thời cơ để sẵn sàng thu thập được bất cứ thông tin nào rò rỉ.
Nhưng một vài phóng viên vẫn tinh mắt nhận ra, phóng viên đằng trước trên cơ bản đều là truyền thông có quan hệ khá tốt với Hoàn Cầu.
Như vậy, có thể nói vừa nhìn là hiểu ngay vì sao bọn họ ở phía trước.
Đây không phải là trần trụi đi cửa sau sao? Họ còn có thể làm gì?
Đương nhiên là “nhặt rác” rồi!
Mà lúc này, các phóng viên ở phía trước cũng bắt đầu đặt câu hỏi với Mục Nhan.
“Cô Mục, mọi người đều biết, cô và Diệp Hoài Cẩn kết hôn đã bảy năm, tại sao mấy năm qua cô và bọn trẻ đều không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng năm nay lại liên tiếp xuất hiện trước mặt truyền thông, hơn nữa còn cùng nhau quay chương trình giải trí?”
Nghe đến vấn đề này, trong lòng Mục Nhan càng nắm chắc.
Đối mặt với ống kính, cô bình tĩnh tự tin nói: “Lúc trước không công khai vì mấy đứa nhỏ còn bé, quá nhiều người chú ý sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bọn nhỏ, năm nay, bọn chúng sẽ lên Tiểu học, chúng tôi cảm thấy ba đứa nhỏ đã có thể tiếp nhận được.”
“Vậy kế tiếp cặp sinh ba còn tham gia một vài hoạt động thương mại nào không?”
“Con đường tương lai của bọn nhỏ sẽ do chúng tự lựa chọn, nếu bọn nhỏ muốn giống như bố chúng, tôi cũng sẽ không phản đối, chỉ là giai đoạn hiện tại thì việc quan trọng nhất của chúng vẫn là học tập, khi chúng chưa tới tuổi có thể quyết định, tôi và bố chúng sẽ không để chúng phải tham gia hoạt động thương mại.” Mục Nhan nói, logic lập luận rõ ràng khiến Hải Dương đứng một bên nghe mà thầm gật đầu trong lòng, biểu hiện của Mục Nhan xem như ổn rồi, trái tim của anh ta nhất thời thả lỏng không ít.
Lúc này, có phóng viên hỏi vấn đề mới: “Cô Mục, chương trình “Vòng quanh thế giới” được Mango TV tốn công chuẩn bị, sao cô có thể trở thành khách quý?”
Vấn đề này vô cùng bén nhọn, phóng viên phía sau nhất thời giật mình, không phải là truyền thông có quan hệ tốt ư? Sao lại hỏi như vậy? Đây không phải rõ ràng đang nói, Mục Nhan có thể tham gia “Vòng quanh thế giới” là vì Diệp Hoài Cẩn giúp cô đi cửa sau à?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cả đám người vẫn hướng máy quay về phía Mục Nhan.
Vấn đề này cũng coi như là một tin tức bùng nổ, bọn họ không phỏng vấn được, cũng có thể quay được một màn Mục Nhan tiếp nhận phỏng vấn!
Tuy rằng Mục Nhan đã sớm nghe Hải Dương nhắc đến, nhưng khi thật sự đối mặt, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Ổn định tinh thần, Mục Nhan nói một cách cân nhắc: “Lúc trước Hoài Cẩn nghe được tin tức về chương trình này, biết sở thích của tôi, anh ấy cố ý xin đạo diễn Trần một cơ hội phỏng vấn.”
Hỏi nhiều hơn nữa, Mục Nhan cũng không nói, kết quả phỏng vấn đã rất rõ ràng, cô nói nhiều ngược lại có vẻ chột dạ, nói được một nửa để cho người ta suy đoán là đủ.
Mà nghe đáp án của Mục Nhan, trong lòng các phóng viên đã nắm chắc.
Cho dù là đi cửa sau, người ta cũng đứng đắn đi cửa sau, điều này trong giới giải trí cũng không hiếm thấy.
Ngay sau đó, các phóng viên lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề, Mục Nhan đều nhẹ nhàng trả lời.
Thấy không còn nhiều lắm, Hải Dương bên cạnh Mục Nhan đứng dậy.
“Các vị phóng viên bạn bè, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, chúng tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi!” Nói xong, Hải Dương che chắn cho Mục Nhan lên xe.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, các phóng viên ở hiện trường nhanh chóng gửi tài liệu về rồi đến điểm tiếp theo.
Lúc này, trên xe.
Về không gian của mình, Mục Nhan thở dài một hơi, rốt cuộc cũng kết thúc.
Nhận phỏng vấn, so với việc nấu cơm còn mệt mỏi hơn.
Nhưng cô đồng ý với lời Hải Dương nói, tránh được một lần cũng không tránh được cả đời, xuất hiện nhiều trước mặt truyền thông rồi thì đợi sau này khi cô đến nhà hàng sẽ không gặp phải tình cảnh bị phóng viên vây quanh nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn nữa, hôm nay nói ra những vấn đề kia, ít nhất đã chặn được một ít phiền toái lớn.
Nghĩ vậy, Mục Nhan chỉ muốn nói, Hải Dương không hổ danh lăn lộn trong giới giải trí, suy nghĩ vấn đề còn toàn diện hơn nhiều so với cô.
Hải Dương đang lái xe, thấy Mục Nhan đã thả lỏng, anh ta cười cười: “Hôm nay biểu hiện của cô rất tốt, lưu loát hơn rất nhiều người mới tôi từng gặp.”
“Cũng đã có kế hoạch trước.” Thấy Hải Dương nói chuyện, Mục Nhan cũng mở miệng nói.
“Dù sao cô cũng tự ra mặt.” Hải Dương kiên trì đến cùng, sau đó dừng một lát, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa về đến nhà có thể tin tức sẽ xuất hiện, đại khái sẽ có một trận bàn luận, nhưng chuyện này bình thường, cô không cần quá để tâm.”
Thu hoạch hôm nay không tệ lắm, một là anh ta tự mình làm thành một việc, hai là thưởng thức được tay nghề của Mục Nhan.
Hải Dương không nhịn được nhớ lại chuyện ở trong nhà hàng ăn được đồ ăn mà Mục Nhan đặc biệt làm cho.
Tay nghề của Mục Nhan thật sự rất tốt.
Là người đại diện của Mục Nhan, sau này chắc vẫn có cơ hội ăn tiếp.
Đây cũng là một lợi thế, không phải sao.
“Ừm.” Mục Nhan gật đầu, cô nhận ra đây là lời nhắc nhở của anh ta.
Nếu là bàn luận, chắc là có tốt có xấu!
Không như vậy thì sao, hiện tại cô đã qua giai đoạn sẽ sợ hãi.
Một lát sau, về đến nhà, nhìn phòng khách trống trải, Mục Nhan nhớ đến ba cậu nhóc kia, cũng không biết bọn nhỏ bây giờ thế nào, nhưng, ngày mai chúng sẽ về.
Không biết hai ngày nay của chúng trôi qua như thế nào?
“Gâu… Gâu…”
Đúng lúc này, tiếng chó con sủa vang lên bên tai Mục Nhan, hiển nhiên là tiếng phát ra từ phòng ba chú chó nhỏ khi biết cô về, lên tiếng “nhắc nhở” cô mà thôi.
Ngay sau đó, Mục Nhan đi thẳng đến phòng thú cưng, cô đứng ở cửa, cố ý đặt hàng rào cửa ngăn ba đứa lông lá, chúng nó nhìn Mục Nhan, ba chú chó xoay một vòng tại chỗ.
Mục Nhan đối với sự thân cận của ba chú chó nhỏ, vốn nên nên vui mừng, chỉ là khi nhìn rõ tình hình trong phòng, nhất thời Mục Nhan 囧.
Căn phòng vốn ngay ngắn chỉnh tề, bây giờ đã hỗn loạn thành một đống, búp bê vải đặt trong phòng, có một con đã gãy tay gãy chân, rách nát không chịu nổi.
Phá nhà! Thật sự là phá nhà.
Mở rào chắn ra, Mục Nhan đi vào.
Ba chú chó nhỏ vui mừng chạy vòng quanh chân Mục Nhan, nhìn giống như muốn ôm lấy Mục Nhan.
Mục Nhan đi đến cạnh con búp bê, ngồi xổm xuống, cô cầm lấy con búp bê còn lại rồi hỏi ba chú chó nhỏ: “Đứa nào làm đây?”
Mục Nhan cũng chỉ hỏi thế mà thôi, cô không cho rằng sẽ tìm ra được “thủ phạm” trong ba chú chó.
Chỉ là Mục Nhan không nghĩ tới, cô vừa mới dứt lời, ba chú chó nhỏ nhìn con búp bê đã có phản ứng
Max và Bánh Đậu ngồi xổm xuống, đầu ngoảnh sang một bên, sau đó dùng khóe mắt liếc Mục Nhan, dáng vẻ chột dạ.
Mục Nhan thấy vậy, lập tức hiểu ngay.
Thì ra là hai đứa này làm.
“Là hai đứa chúng mày làm à, đã như vậy, đồ ăn vặt của chúng mày lát nữa sẽ cho Tiểu Bạch ăn.” Nói xong, Mục Nhan lấy tay vỗ vỗ đầu hai chú chó như trừng phạt.
Hai chú chó nhỏ nghe Mục Nhan nói thì không hiểu, còn tưởng rằng Mục Nhan đang chơi với chúng nó, vội vàng cọ cọ tay Mục Nhan, một bộ dáng khoe mẽ.
Mục Nhan cảm thấy mình thật sự cần phải làm cho chúng nó ý thức được ý trong lời nói của mình.
Cô xoay người đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt cho chó, thịt khô nhỏ.
Thấy Mục Nhan lấy thịt khô, ba chú chó nhỏ vui mừng nhảy dựng lên.
Nhưng Mục Nhan lại cầm ba miếng thịt khô đặt trước mặt Tiểu Bạch.
Lúc Max và Bánh Đậu chuẩn bị tới cướp thì bị Mục Nhan chặn lại.
Mục Nhan cầm con búp bê bị cắn hỏng kia: “Làm hỏng đồ, không có đồ ăn vặt nha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có vẻ đã hiểu lời Mục Nhan nói, Max và Bánh Đậu buồn tủi ghé vào sàn nhà, kêu rên rỉ, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Bạch.
Còn Tiểu Bạch thì sao! Đang vui vẻ ăn ba miếng thịt khô nhỏ, khi thấy tầm mắt của Max và Bánh Đậu, nó thu người, vừa gặm vừa ăn.
Nhìn chúng nó tương tác, Mục Nhan nhịn không được nở nụ cười.
Thật giống trẻ con mà!
…
Lúc này, bên kia, ba cậu nhóc bị Mục Nhan bỏ rơi đang chơi rất vui vẻ!
Người tiếp theo đi cùng bọn nhỏ không phải Diệp Hoài Cẩn mà là một vị khách quý khác.
Bởi vì chúng vừa có một nhiệm vụ mới.
Để một ông bố chăm sóc tất cả bọn trẻ, những ông bố còn lại được dân làng dẫn xuống núi tìm nguyên liệu có thể nấu ăn.
Mà sau khi trưởng làng chỉ định ông bố phải ở lại, khi bố và bọn nhỏ tách ra, sóng gió nổi lên.
Tổng cộng có bảy đứa nhỏ, lúc này có ba đứa nhỏ đều ôm bố của bọn chúng lưu luyến không rời, có đứa hốc mắt thoáng cái đỏ lên, có đứa trực tiếp òa khóc.
“Con muốn bố mà.”
“Con không muốn bố đi làm nhiệm vụ.”
“Con muốn đi cùng bố.”
“…”
Các ông bố ở hiện trường trực tiếp rơi vào việc dỗ dành con cái.
Mà bốn bảo bối không khóc cũng trở thành tiêu điểm của trưởng thôn.
Một đứa không khóc là vì có bố ở đây, cho nên trưởng thôn nhanh chóng hướng ánh mắt về phía cặp sinh ba.
“Vũ Thánh, Vũ Triết, Vũ Hành, bố các cháu phải làm nhiệm vụ, các cháu có muốn nói gì với bố không?”
Nghe trưởng thôn nói vậy, cặp sinh ba nhìn Diệp Hoài Cẩn, lần lượt mở miệng nói với Diệp Hoài Cẩn.
“Bố ơi, tạm biệt.”
“Bố ơi, tạm biệt.”
“Bố ơi, phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nha.”
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, anh liếc xéo cặp sinh ba một cái, rồi nhìn những đứa trẻ đáng yêu khác làm nũng trong lòng bố mình, nhất thời có một chút đau lòng.
Vì sao chúng lại không giống như vậy chứ!
Nhìn trạng thái 囧 囧 của Diệp Hoài Cẩn, trưởng thôn đứng một bên cảm thấy buồn cười, sau đó nói với cặp sinh ba: “Bố các cháu đi làm nhiệm vụ, các cháu không nhớ bố sao?”
“Nhớ ạ!” Diệp Vũ Thánh không chút nghĩ ngợi.
“Trông không giống lắm!” Trưởng thôn hàm ý nói.
Lúc này, Diệp Vũ Hành xen miệng nói một câu: “Dù sao lát nữa bố sẽ về, chúng cháu khóc cũng vô dụng, không bằng chơi cho vui.”
“Đúng thế!” Diệp Vũ Triết cũng đồng tình.
Trưởng thông không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thích thú với cặp sinh ba.
Bất kể là ồn ào hay hiểu chuyện, đều đáng yêu.
Động tĩnh của bọn họ đều bị các ông bố khác nhìn thấy, họ nhìn Diệp Hoài Cẩn mang theo ý cười.
Diệp Hoài Cẩn dẫn theo cặp sinh ba đến đây hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của họ.
Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ bất lực trước con trai nhà mình.
Giống như một ngôi sao vĩ đại cũng sẽ có lúc giống người bình thường.
Mà lúc này, cặp sinh ba đột nhiên có động tác khác.
“Em trai, hai em xem, chú chó nhỏ.” Thấy có một chú chó nhỏ màu đen từ xa chạy đến, lực chú ý của Diệp Vũ Thánh lập tức bị dời đi, đồng thời cũng nhanh chân chạy đến bên cạnh chú chó nhỏ.
Diệp Vũ Thánh bắt được chú chó nhỏ, ôm nó, vuốt đầu nhỏ của nó, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng đến.
Ba người tranh nhau chơi đùa với chú chó nhỏ.
“Quả táo nhỏ, Tiểu Cửu, Ưu Ưu, Mao Mao, các cậu lại đây xem chó này, thật đáng yêu!”
Có đoạn nhạc đệm này, đám nhóc còn ở trong lòng bố mình chớp mắt, vội chạy đến.
Sau đó một đám trẻ con đáng yêu vây quanh chú chó nhỏ này.
Nhìn thấy cảnh này, các ông bố nhanh chóng rời đi.
Mà các ông bố vừa đi, vừa trêu chọc Diệp Hoài Cẩn.
Cặp sinh ba hoàn toàn đem người bố Diệp Hoài Cẩn này vứt ra sau đầu, ngẫm lại không hiểu sao cảm thấy buồn cười!
Nghe giọng nói chế nhạo của các ông bố khác, Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ bất lực…
Nhưng một vài phóng viên vẫn tinh mắt nhận ra, phóng viên đằng trước trên cơ bản đều là truyền thông có quan hệ khá tốt với Hoàn Cầu.
Như vậy, có thể nói vừa nhìn là hiểu ngay vì sao bọn họ ở phía trước.
Đây không phải là trần trụi đi cửa sau sao? Họ còn có thể làm gì?
Đương nhiên là “nhặt rác” rồi!
Mà lúc này, các phóng viên ở phía trước cũng bắt đầu đặt câu hỏi với Mục Nhan.
“Cô Mục, mọi người đều biết, cô và Diệp Hoài Cẩn kết hôn đã bảy năm, tại sao mấy năm qua cô và bọn trẻ đều không xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng năm nay lại liên tiếp xuất hiện trước mặt truyền thông, hơn nữa còn cùng nhau quay chương trình giải trí?”
Nghe đến vấn đề này, trong lòng Mục Nhan càng nắm chắc.
Đối mặt với ống kính, cô bình tĩnh tự tin nói: “Lúc trước không công khai vì mấy đứa nhỏ còn bé, quá nhiều người chú ý sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của bọn nhỏ, năm nay, bọn chúng sẽ lên Tiểu học, chúng tôi cảm thấy ba đứa nhỏ đã có thể tiếp nhận được.”
“Vậy kế tiếp cặp sinh ba còn tham gia một vài hoạt động thương mại nào không?”
“Con đường tương lai của bọn nhỏ sẽ do chúng tự lựa chọn, nếu bọn nhỏ muốn giống như bố chúng, tôi cũng sẽ không phản đối, chỉ là giai đoạn hiện tại thì việc quan trọng nhất của chúng vẫn là học tập, khi chúng chưa tới tuổi có thể quyết định, tôi và bố chúng sẽ không để chúng phải tham gia hoạt động thương mại.” Mục Nhan nói, logic lập luận rõ ràng khiến Hải Dương đứng một bên nghe mà thầm gật đầu trong lòng, biểu hiện của Mục Nhan xem như ổn rồi, trái tim của anh ta nhất thời thả lỏng không ít.
Lúc này, có phóng viên hỏi vấn đề mới: “Cô Mục, chương trình “Vòng quanh thế giới” được Mango TV tốn công chuẩn bị, sao cô có thể trở thành khách quý?”
Vấn đề này vô cùng bén nhọn, phóng viên phía sau nhất thời giật mình, không phải là truyền thông có quan hệ tốt ư? Sao lại hỏi như vậy? Đây không phải rõ ràng đang nói, Mục Nhan có thể tham gia “Vòng quanh thế giới” là vì Diệp Hoài Cẩn giúp cô đi cửa sau à?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cả đám người vẫn hướng máy quay về phía Mục Nhan.
Vấn đề này cũng coi như là một tin tức bùng nổ, bọn họ không phỏng vấn được, cũng có thể quay được một màn Mục Nhan tiếp nhận phỏng vấn!
Tuy rằng Mục Nhan đã sớm nghe Hải Dương nhắc đến, nhưng khi thật sự đối mặt, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Ổn định tinh thần, Mục Nhan nói một cách cân nhắc: “Lúc trước Hoài Cẩn nghe được tin tức về chương trình này, biết sở thích của tôi, anh ấy cố ý xin đạo diễn Trần một cơ hội phỏng vấn.”
Hỏi nhiều hơn nữa, Mục Nhan cũng không nói, kết quả phỏng vấn đã rất rõ ràng, cô nói nhiều ngược lại có vẻ chột dạ, nói được một nửa để cho người ta suy đoán là đủ.
Mà nghe đáp án của Mục Nhan, trong lòng các phóng viên đã nắm chắc.
Cho dù là đi cửa sau, người ta cũng đứng đắn đi cửa sau, điều này trong giới giải trí cũng không hiếm thấy.
Ngay sau đó, các phóng viên lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề, Mục Nhan đều nhẹ nhàng trả lời.
Thấy không còn nhiều lắm, Hải Dương bên cạnh Mục Nhan đứng dậy.
“Các vị phóng viên bạn bè, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, chúng tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi!” Nói xong, Hải Dương che chắn cho Mục Nhan lên xe.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, các phóng viên ở hiện trường nhanh chóng gửi tài liệu về rồi đến điểm tiếp theo.
Lúc này, trên xe.
Về không gian của mình, Mục Nhan thở dài một hơi, rốt cuộc cũng kết thúc.
Nhận phỏng vấn, so với việc nấu cơm còn mệt mỏi hơn.
Nhưng cô đồng ý với lời Hải Dương nói, tránh được một lần cũng không tránh được cả đời, xuất hiện nhiều trước mặt truyền thông rồi thì đợi sau này khi cô đến nhà hàng sẽ không gặp phải tình cảnh bị phóng viên vây quanh nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn nữa, hôm nay nói ra những vấn đề kia, ít nhất đã chặn được một ít phiền toái lớn.
Nghĩ vậy, Mục Nhan chỉ muốn nói, Hải Dương không hổ danh lăn lộn trong giới giải trí, suy nghĩ vấn đề còn toàn diện hơn nhiều so với cô.
Hải Dương đang lái xe, thấy Mục Nhan đã thả lỏng, anh ta cười cười: “Hôm nay biểu hiện của cô rất tốt, lưu loát hơn rất nhiều người mới tôi từng gặp.”
“Cũng đã có kế hoạch trước.” Thấy Hải Dương nói chuyện, Mục Nhan cũng mở miệng nói.
“Dù sao cô cũng tự ra mặt.” Hải Dương kiên trì đến cùng, sau đó dừng một lát, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa về đến nhà có thể tin tức sẽ xuất hiện, đại khái sẽ có một trận bàn luận, nhưng chuyện này bình thường, cô không cần quá để tâm.”
Thu hoạch hôm nay không tệ lắm, một là anh ta tự mình làm thành một việc, hai là thưởng thức được tay nghề của Mục Nhan.
Hải Dương không nhịn được nhớ lại chuyện ở trong nhà hàng ăn được đồ ăn mà Mục Nhan đặc biệt làm cho.
Tay nghề của Mục Nhan thật sự rất tốt.
Là người đại diện của Mục Nhan, sau này chắc vẫn có cơ hội ăn tiếp.
Đây cũng là một lợi thế, không phải sao.
“Ừm.” Mục Nhan gật đầu, cô nhận ra đây là lời nhắc nhở của anh ta.
Nếu là bàn luận, chắc là có tốt có xấu!
Không như vậy thì sao, hiện tại cô đã qua giai đoạn sẽ sợ hãi.
Một lát sau, về đến nhà, nhìn phòng khách trống trải, Mục Nhan nhớ đến ba cậu nhóc kia, cũng không biết bọn nhỏ bây giờ thế nào, nhưng, ngày mai chúng sẽ về.
Không biết hai ngày nay của chúng trôi qua như thế nào?
“Gâu… Gâu…”
Đúng lúc này, tiếng chó con sủa vang lên bên tai Mục Nhan, hiển nhiên là tiếng phát ra từ phòng ba chú chó nhỏ khi biết cô về, lên tiếng “nhắc nhở” cô mà thôi.
Ngay sau đó, Mục Nhan đi thẳng đến phòng thú cưng, cô đứng ở cửa, cố ý đặt hàng rào cửa ngăn ba đứa lông lá, chúng nó nhìn Mục Nhan, ba chú chó xoay một vòng tại chỗ.
Mục Nhan đối với sự thân cận của ba chú chó nhỏ, vốn nên nên vui mừng, chỉ là khi nhìn rõ tình hình trong phòng, nhất thời Mục Nhan 囧.
Căn phòng vốn ngay ngắn chỉnh tề, bây giờ đã hỗn loạn thành một đống, búp bê vải đặt trong phòng, có một con đã gãy tay gãy chân, rách nát không chịu nổi.
Phá nhà! Thật sự là phá nhà.
Mở rào chắn ra, Mục Nhan đi vào.
Ba chú chó nhỏ vui mừng chạy vòng quanh chân Mục Nhan, nhìn giống như muốn ôm lấy Mục Nhan.
Mục Nhan đi đến cạnh con búp bê, ngồi xổm xuống, cô cầm lấy con búp bê còn lại rồi hỏi ba chú chó nhỏ: “Đứa nào làm đây?”
Mục Nhan cũng chỉ hỏi thế mà thôi, cô không cho rằng sẽ tìm ra được “thủ phạm” trong ba chú chó.
Chỉ là Mục Nhan không nghĩ tới, cô vừa mới dứt lời, ba chú chó nhỏ nhìn con búp bê đã có phản ứng
Max và Bánh Đậu ngồi xổm xuống, đầu ngoảnh sang một bên, sau đó dùng khóe mắt liếc Mục Nhan, dáng vẻ chột dạ.
Mục Nhan thấy vậy, lập tức hiểu ngay.
Thì ra là hai đứa này làm.
“Là hai đứa chúng mày làm à, đã như vậy, đồ ăn vặt của chúng mày lát nữa sẽ cho Tiểu Bạch ăn.” Nói xong, Mục Nhan lấy tay vỗ vỗ đầu hai chú chó như trừng phạt.
Hai chú chó nhỏ nghe Mục Nhan nói thì không hiểu, còn tưởng rằng Mục Nhan đang chơi với chúng nó, vội vàng cọ cọ tay Mục Nhan, một bộ dáng khoe mẽ.
Mục Nhan cảm thấy mình thật sự cần phải làm cho chúng nó ý thức được ý trong lời nói của mình.
Cô xoay người đi ra ngoài lấy đồ ăn vặt cho chó, thịt khô nhỏ.
Thấy Mục Nhan lấy thịt khô, ba chú chó nhỏ vui mừng nhảy dựng lên.
Nhưng Mục Nhan lại cầm ba miếng thịt khô đặt trước mặt Tiểu Bạch.
Lúc Max và Bánh Đậu chuẩn bị tới cướp thì bị Mục Nhan chặn lại.
Mục Nhan cầm con búp bê bị cắn hỏng kia: “Làm hỏng đồ, không có đồ ăn vặt nha.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có vẻ đã hiểu lời Mục Nhan nói, Max và Bánh Đậu buồn tủi ghé vào sàn nhà, kêu rên rỉ, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Bạch.
Còn Tiểu Bạch thì sao! Đang vui vẻ ăn ba miếng thịt khô nhỏ, khi thấy tầm mắt của Max và Bánh Đậu, nó thu người, vừa gặm vừa ăn.
Nhìn chúng nó tương tác, Mục Nhan nhịn không được nở nụ cười.
Thật giống trẻ con mà!
…
Lúc này, bên kia, ba cậu nhóc bị Mục Nhan bỏ rơi đang chơi rất vui vẻ!
Người tiếp theo đi cùng bọn nhỏ không phải Diệp Hoài Cẩn mà là một vị khách quý khác.
Bởi vì chúng vừa có một nhiệm vụ mới.
Để một ông bố chăm sóc tất cả bọn trẻ, những ông bố còn lại được dân làng dẫn xuống núi tìm nguyên liệu có thể nấu ăn.
Mà sau khi trưởng làng chỉ định ông bố phải ở lại, khi bố và bọn nhỏ tách ra, sóng gió nổi lên.
Tổng cộng có bảy đứa nhỏ, lúc này có ba đứa nhỏ đều ôm bố của bọn chúng lưu luyến không rời, có đứa hốc mắt thoáng cái đỏ lên, có đứa trực tiếp òa khóc.
“Con muốn bố mà.”
“Con không muốn bố đi làm nhiệm vụ.”
“Con muốn đi cùng bố.”
“…”
Các ông bố ở hiện trường trực tiếp rơi vào việc dỗ dành con cái.
Mà bốn bảo bối không khóc cũng trở thành tiêu điểm của trưởng thôn.
Một đứa không khóc là vì có bố ở đây, cho nên trưởng thôn nhanh chóng hướng ánh mắt về phía cặp sinh ba.
“Vũ Thánh, Vũ Triết, Vũ Hành, bố các cháu phải làm nhiệm vụ, các cháu có muốn nói gì với bố không?”
Nghe trưởng thôn nói vậy, cặp sinh ba nhìn Diệp Hoài Cẩn, lần lượt mở miệng nói với Diệp Hoài Cẩn.
“Bố ơi, tạm biệt.”
“Bố ơi, tạm biệt.”
“Bố ơi, phải hoàn thành tốt nhiệm vụ nha.”
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, anh liếc xéo cặp sinh ba một cái, rồi nhìn những đứa trẻ đáng yêu khác làm nũng trong lòng bố mình, nhất thời có một chút đau lòng.
Vì sao chúng lại không giống như vậy chứ!
Nhìn trạng thái 囧 囧 của Diệp Hoài Cẩn, trưởng thôn đứng một bên cảm thấy buồn cười, sau đó nói với cặp sinh ba: “Bố các cháu đi làm nhiệm vụ, các cháu không nhớ bố sao?”
“Nhớ ạ!” Diệp Vũ Thánh không chút nghĩ ngợi.
“Trông không giống lắm!” Trưởng thôn hàm ý nói.
Lúc này, Diệp Vũ Hành xen miệng nói một câu: “Dù sao lát nữa bố sẽ về, chúng cháu khóc cũng vô dụng, không bằng chơi cho vui.”
“Đúng thế!” Diệp Vũ Triết cũng đồng tình.
Trưởng thông không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thích thú với cặp sinh ba.
Bất kể là ồn ào hay hiểu chuyện, đều đáng yêu.
Động tĩnh của bọn họ đều bị các ông bố khác nhìn thấy, họ nhìn Diệp Hoài Cẩn mang theo ý cười.
Diệp Hoài Cẩn dẫn theo cặp sinh ba đến đây hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của họ.
Diệp Hoài Cẩn cũng sẽ bất lực trước con trai nhà mình.
Giống như một ngôi sao vĩ đại cũng sẽ có lúc giống người bình thường.
Mà lúc này, cặp sinh ba đột nhiên có động tác khác.
“Em trai, hai em xem, chú chó nhỏ.” Thấy có một chú chó nhỏ màu đen từ xa chạy đến, lực chú ý của Diệp Vũ Thánh lập tức bị dời đi, đồng thời cũng nhanh chân chạy đến bên cạnh chú chó nhỏ.
Diệp Vũ Thánh bắt được chú chó nhỏ, ôm nó, vuốt đầu nhỏ của nó, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng đến.
Ba người tranh nhau chơi đùa với chú chó nhỏ.
“Quả táo nhỏ, Tiểu Cửu, Ưu Ưu, Mao Mao, các cậu lại đây xem chó này, thật đáng yêu!”
Có đoạn nhạc đệm này, đám nhóc còn ở trong lòng bố mình chớp mắt, vội chạy đến.
Sau đó một đám trẻ con đáng yêu vây quanh chú chó nhỏ này.
Nhìn thấy cảnh này, các ông bố nhanh chóng rời đi.
Mà các ông bố vừa đi, vừa trêu chọc Diệp Hoài Cẩn.
Cặp sinh ba hoàn toàn đem người bố Diệp Hoài Cẩn này vứt ra sau đầu, ngẫm lại không hiểu sao cảm thấy buồn cười!
Nghe giọng nói chế nhạo của các ông bố khác, Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ bất lực…
Danh sách chương