“Tại sao bố lại không cho con ăn cơm, có phải con đã làm gì không?” Mục Nhan cũng không bị tiếng khóc của Diệp Vũ Triết “che mắt”, ở đầu dây bên này vừa nhíu mày vừa trực tiếp hỏi nguyên nhân.
Chồng yêu nhà cô sẽ không vô duyên vô cớ không cho cậu nhóc này ăn cơm, trừ khi cậu làm chuyện không nên làm.
“Mẹ không thương con chút nào, bây giờ con rất đói, con đói bụng.” Hình như câu hỏi của Mục Nhan khiến Diệp Vũ Triết cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn nhấn mạnh cơn đói của cậu.
Đối với một đứa ham ăn mà nói, bị phạt không thể ăn cơm thật sự là hình phạt rất khó, rất khó.
“Mẹ biết con đói, nhưng nếu con làm sai thì phải chịu phạt, con không nói rõ với mẹ, mẹ cũng không có biện pháp giúp con xin bố.” Mục Nhan chậm rãi nói, đối với việc Diệp Vũ Triết làm nũng đáng yêu cũng không có chút lung lay nào.
Diệp Vũ Triết nghe Mục Nhan nói, nhất thời ấp úng.
Đúng là cậu nhóc làm sai!
“Không phải mẹ đã nói, con trai làm sai thì phải biết nhận lỗi sao?” Mục Nhan trả lời, tuy rằng ngày thường ba cậu nhóc rất nghe lời, nhưng thỉnh thoảng, tính cách vẫn có một chút bướng bỉnh, nhất là anh hai, nhưng sự bướng bỉnh của cậu đều liên quan đến đồ ăn.
“Con muốn nhận sai, nhưng bố quá đáng, bố không cho con ăn cơm!” Diệp Vũ Triết lập tức nói, lúc nói câu này, còn cố tình nói nhỏ.
Nếu Mục Nhan ở đây, cô có thể nhìn thấy ánh mắt cậu nhóc đảo loạn khắp nơi.
Nghe xong, Mục Nhan hơi nhíu mày: “Bố con có ở bên cạnh chứ?”
“Vâng.” Diệp Vũ Triết đáp lời, nhìn sang bên cạnh, Diệp Hoài Cẩn cười không rõ ràng mà nhìn cậu, không hiểu sao, Diệp Vũ Triết thấy chột dạ.
Nhưng nhìn Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang xem TV, Diệp Vũ Triết lại cảm thấy khó chịu, bố phạt cậu cái gì cũng được, chỉ là đừng phạt cậu nhịn đói!
Hành động như thế này... Là sao chứ.
Không thể chịu đựng được? Phải, không thể chịu đựng được.
Nhưng cậu thật sự làm sai, như vậy cậu...
Nghĩ thế, một giây sau cậu lập tức mở miệng nói: “Mẹ, con xin lỗi mẹ, vừa rồi con không nên ghét bỏ cơm không ngon, không nên không cẩn thận làm vỡ bát, không nên ầm ĩ với bố... Hu... Hu... Hu... Hu... Nhưng bây giờ con đói bụng kêu ùng ục rồi.”
Mục Nhan ở đầu bên kia điện thoại nghe Diệp Vũ Triết “xin lỗi” mà dở khóc dở cười.
Lời xin lỗi này thật sự không nên dành cho cô.
Hơn nữa lúc cậu nói bị đói, đã khóc luôn rồi.
“Mẹ không đứng về phía con, người con cần xin lỗi là bố, không phải mẹ.” Mục Nhan dịu dàng nói.
“Nhưng bố không cho con ăn cơm.”
Mục Nhan: “...”
Có thể đừng nhớ đến chuyện ăn cơm nữa không?
Mục Nhan không nói nên lời nhưng vẫn phải nói, nếu không làm sao bây giờ? Đứa bé này là cô sinh ra!
“Con xin lỗi rồi, bố con còn không cho con ăn cơm sao?” Mục Nhan thấp giọng khuyên nhủ.
“Thật sao?” Diệp Vũ Triết không tin hỏi lại.
Bởi vì cậu nhớ rõ tất cả đồ ăn đã dọn hết rồi, trong nhà làm sao còn cái gì cơ chứ!
“Thật đấy, mẹ không lừa con.” Mục Nhan khuyên cậu, cô cũng có thể đoán được vì sao Diệp Hoài Cẩn làm như vậy, chắc là muốn Vũ Triết có một bài học mà thôi.
Hơn nữa, có đôi khi Vũ Triết vì đồ ăn ngon, có một chút vô pháp vô thiên.
Cô còn có thể dựa vào tài nấu nướng của mình để uốn nắn cậu, nhưng chỉ sợ Diệp Hoài Cẩn không làm vậy được, cho nên chỉ có thể tìm lối tắt khác để dạy dỗ Vũ Triết.
Cô làm mẹ, tất nhiên ủng hộ người làm bố như anh.
“Vâng ạ~” Cuối cùng Diệp Vũ Triết cũng đáp.
“Vậy con nói chuyện với bố đi, đưa điện thoại cho anh trai hoặc em trai.” Mục Nhan nói thêm.
Nghe xong, Diệp Vũ Triết đưa di động cho Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành: “Anh cả, em trai, mẹ muốn nói chuyện với hai người.”
Sau đó, trong điện thoại truyền đến một vài tiếng ồn, rất nhanh, Mục Nhan nghe được giọng của Diệp Vũ Thánh.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhìn thấy mẹ trên TV rồi!” Diệp Vũ Thánh vừa nhận điện thoại, vô cùng hưng phấn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe vậy, Mục Nhan sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cô hiểu là video cô nhận phỏng vấn, Diệp Hoài Cẩn cũng nhận được tin tức, cho nên cố ý xem nhỉ.
Nghĩ thế, cô cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chỉ là, ngay sau đó, cô nhớ tới một vấn đề khác.
“Phòng các con có TV không?” Xem mấy mùa trước, để giày vò các ông bố, phòng ở thường không đầy đủ tiện nghi, cho dù có, thì các ông bố phải chơi trò chơi để có được.
Nếu như vậy, để ở một căn nhà tốt thì xác suất rất nhỏ.
Đây là kỳ đầu tiên họ được ở trong ngôi nhà tốt như thế, còn có cả TV, nghe hơi khó tin.
Rốt cuộc là vận may của họ tốt hay là Diệp Hoài Cẩn dựa vào thực lực?
Trong lòng Mục Nhan cực kỳ tò mò.
“Vâng, phòng chúng con ở là tốt nhất, bố rất lợi hại, lúc chơi game đứng nhất, mẹ, mẹ không biết đâu...” Diệp Vũ Thánh nói liên miên, trong lời nói lộ vẻ sùng bái Diệp Hoài Cẩn.
Mục Nhan nghe con nói thế, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Sau khi Diệp Vũ Thánh nói đủ rồi, đến phiên Diệp Vũ Hành.
Diệp Vũ Hành nói chuyện liên quan đến cậu bé, còn nhắc tới người bạn mới quen của cậu, từ lời nói có thể thấy được, cậu thật sự rất vui vẻ.
Lúc Diệp Vũ Hành nói, Diệp Vũ Thánh cũng không rời đi, ánh mắt trông mong kề sát vào, chờ Diệp Vũ Hành nói đến chỗ thú vị, cậu cũng sẽ chen vào.
Cảnh này ấm áp không thôi.
Mấy người quay phim đang quay nhìn cảnh này cũng mỉm cười.
Nhìn người khác hạnh phúc, tâm trạng cũng sẽ tốt!
Nhưng ngay sau đó, các anh quay phim chú tâm vào Diệp Hoài Cẩn và Diệp Vũ Triết.
Bên này còn có một điểm nóng!
Lúc ghi hình, vì sao Diệp Vũ Triết bị phạt bọn họ cũng đều thấy cả!
Hiện tại liền nhìn xem một đôi bố con vừa mới giận dỗi này sẽ làm hoà như thế nào đây!
Người quay phim hào hứng bừng bừng, trong đó có một người còn quay hướng ống kính vào hai bố con.
Chỉ thấy Diệp Vũ Triết nhăn nhó đi đến trước mặt Diệp Hoài Cẩn, im lặng một hồi, cậu mềm mại nói: “Bố ơi.”
“Hửm? Có việc gì?” Diệp Hoài Cẩn nghiêm mặt, không lạnh không nhạt mở miệng nói.
Nghe Diệp Hoài Cẩn nói, trong lòng Diệp Vũ Triết thấp thỏm, cậu cảm giác bố vẫn tức giận.
Nghĩ vậy, hai tay Diệp Vũ Triết đặt trước mặt xoắn xuýt.
“Bố, là con không đúng, con sai rồi!” Cuối cùng, Diệp Vũ Triết vẫn nói ra, đúng vậy, mẹ nói, nam tử hán đại trượng phu, làm sai thì phải nhận.
Tuy rằng cậu còn giận bố, nhưng xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, hai chuyện này không giống nhau.
“Sai ở chỗ nào?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày rồi nói tiếp, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang nói chuyện điện thoại với Mục Nhan, ba đứa nhỏ rất nghe lời mẹ chúng, người bố này có phải là không có cảm giác tồn tại hay không!
Nhưng anh có thể có biện pháp gì chứ, đó là mẹ chúng, cũng là vợ yêu của anh.
“Không nên kén ăn, không nên vì tức giận mà làm vỡ bát, nhưng đó là con không cẩn thận mà, không phải con cố ý, nhưng lúc đó bố cho rằng con cố ý, còn không cho con ăn, con tức giận nên không muốn xin lỗi.”
Cậu sẽ không tùy hứng, nổi giận lung tung như thế!
Chỉ là, cậu cũng có sự ích kỷ của mình!
Diệp Hoài Cẩn nghe, dừng một chút: “Bố không nghe con giải thích, cũng có phần sai, bố cũng xin lỗi con, nhưng lần sau con còn kén ăn không?”
“Không đâu, cho dù khó chịu con cũng sẽ không như thế nữa... Sẽ nhịn một chút ạ.” Diệp Vũ Triết vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Hoài Cẩn bị lời nói của Diệp Vũ Triết làm cho dở khóc dở cười, cũng không biết nên tức hay nên vui.
Ngẫm lại cũng bất lực, Diệp Vũ Triết là ăn đồ Mục Nhan nấu mà lớn, khẩu vị sớm đã cố định, hương vị bình thường sẽ không vừa miệng cậu.
“Con đã nhận sai, bố sẽ tha thứ cho con.” Diệp Hoài Cẩn trả lời.
Nghe bố nói, Diệp Vũ Triết thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bỗng sáng lên: “Bố ơi, vậy bây giờ có cái gì cho con ăn không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bố sẽ nấu cơm chiên trứng cho con ăn, nhưng con phải đi xin lỗi chú và các em trai em gái, bởi vì con, mọi người không thể ăn cơm đàng hoàng.” Diệp Hoài Cẩn nói thêm.
“Được ạ, bố đi nấu cơm cho con nhé, con đi xin lỗi mọi người.” Vừa nghe là có đồ ăn, bảo Diệp Vũ Triết đi làm gì, cậu cũng có thể làm.
Thúc giục Diệp Hoài Cẩn đi nấu cơm, Diệp Vũ Triết đi về phía Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang nói chuyện điện thoại rồi cất giọng non nớt: “Anh cả, em trai, em xin lỗi hai người.”
“Xin lỗi cái gì?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Bố nói, lúc chúng ta ăn tối em làm ảnh hưởng tới mọi người, bảo em nói xin lỗi xong mới có thể ăn cơm.” Giọng Diệp Vũ Triết rõ ràng kiên định, tất nhiên cậu đã bình tĩnh lại.
“Vậy em tự đi đi! Anh còn phải nói chuyện điện thoại với mẹ nữa!” Diệp Vũ Thánh từ chối.
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chúng ta không phải là anh em sao?” Diệp Vũ Triết thấy Diệp Vũ Thánh từ chối, vội vàng sốt ruột nói: “Không phải anh và em trai đã nói chuyện rất lâu rồi đó sao?”
Diệp Vũ Thánh nhìn Diệp Vũ Triết, thật sự rất muốn nói một câu “Anh nhẫn tâm”.
Có lẽ Diệp Vũ Triết hiểu ý của Diệp Vũ Thánh, tiếp tục nói: “Bây giờ em rất đói bụng, hai người ăn no rồi, em còn chưa được ăn đâu!”
“Thấy em đáng thương như vậy, nên anh sẽ đi cùng em!” Sau cùng Diệp Vũ Thánh hào phóng nói.
Lúc này, Diệp Vũ Triết nhìn sang Diệp Vũ Hành hỏi: “Em trai, còn em?”
Diệp Vũ Hành nghe xong, quay đầu, nói với Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, điện thoại cho bố.”
Diệp Hoài Cẩn đi đến, cầm điện thoại.
“Em trai, em thật tốt! Chúng ta đi thôi!” Diệp Vũ Triết vui vẻ nói.
Sau đó cậu cùng hai đứa trẻ còn lại tay trong tay đi ra cửa, người quay phim đang quay cặp sinh ba lập tức đi theo.
Trong phòng, Diệp Hoài Cẩn cầm điện thoại sang chỗ khác nói chuyện với Mục Nhan, đồng thời cũng không quên chào hỏi với người quay phim.
Người quay phim cho Diệp Hoài Cẩn thấy thế, ngoan ngoãn tắt máy quay.
Vừa nhìn đã biết, ảnh đế Diệp cùng vợ anh đang nói chuyện riêng tư!
“Máy quay tắt rồi.” Diệp Hoài Cẩn nói với Mục Nhan ở đầu dây bên kia.
Nghe vậy, Mục Nhan cười nói: “Anh có lời gì muốn nói với em không?”
“Ừm, anh muốn nói, hôm nay em đối mặt phóng viên, biểu hiện rất tốt.”
“Haha, Hải Dương cũng nói với em như vậy!” Mục Nhan trả lời, nhớ tới những cuộc thảo luận mình nhìn thấy trên mạng, cũng nói rõ với Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn cứ như vậy lẳng lặng nghe Mục Nhan nói chuyện, trên môi nở nụ cười ôn hòa, bất luận ai nhìn vào, đều sẽ không rời mắt.
Ít nhất, lúc này không ít nhân viên công tác nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hoài Cẩn, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Một lát sau, Diệp Hoài Cẩn có chút không nỡ: “Vũ Triết sắp về rồi, anh phải chiên cơm trứng cho con, nếu không về sẽ không có gì ăn, ngày mai anh sẽ về, ngày mai gặp.”
Trước đó cũng có lần họ phải xa nhau rất lâu, chỉ là không biết vì sao, lần này chỉ có hai ngày, nhưng lại trằn trọc rất nhiều.
“Anh mau đi đi! Ngày mai trở về em sẽ làm đồ ăn ngon cho bố con anh.” Mục Nhan nghe xong, cũng có chút không nỡ.
“Được, ba đứa nhỏ biết sẽ vui lắm đây.” Diệp Hoài Cẩn đáp, trên mặt thể hiện sự vui vẻ.
Sau đó, Mục Nhan cúp điện thoại trước.
Nghe thấy tiếng tút trong điện thoại, Diệp Hoài Cẩn đưa điện thoại di động cho nhân viên công tác, sau đó đi vào phòng bếp.
Thấy thế, người quay phim nhanh chóng mở máy quay đi theo.
Kế tiếp ảnh đế Diệp phải xuống bếp!
Một màn này thật sự là khó gặp được.
Haha, không biết kỹ thuật cơm chiên trứng của ảnh đế Diệp thế nào?
…
Phía bên này, sau khi cúp điện thoại thì Mục Nhan cảm thấy mình tỉnh táo hơn, Nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập đến, sau một giây, ngáp một cái, cô đặt điện thoại di động sang một bên rồi đi ngủ.
Ngày mai, mấy bố con sẽ về!
Chồng yêu nhà cô sẽ không vô duyên vô cớ không cho cậu nhóc này ăn cơm, trừ khi cậu làm chuyện không nên làm.
“Mẹ không thương con chút nào, bây giờ con rất đói, con đói bụng.” Hình như câu hỏi của Mục Nhan khiến Diệp Vũ Triết cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn nhấn mạnh cơn đói của cậu.
Đối với một đứa ham ăn mà nói, bị phạt không thể ăn cơm thật sự là hình phạt rất khó, rất khó.
“Mẹ biết con đói, nhưng nếu con làm sai thì phải chịu phạt, con không nói rõ với mẹ, mẹ cũng không có biện pháp giúp con xin bố.” Mục Nhan chậm rãi nói, đối với việc Diệp Vũ Triết làm nũng đáng yêu cũng không có chút lung lay nào.
Diệp Vũ Triết nghe Mục Nhan nói, nhất thời ấp úng.
Đúng là cậu nhóc làm sai!
“Không phải mẹ đã nói, con trai làm sai thì phải biết nhận lỗi sao?” Mục Nhan trả lời, tuy rằng ngày thường ba cậu nhóc rất nghe lời, nhưng thỉnh thoảng, tính cách vẫn có một chút bướng bỉnh, nhất là anh hai, nhưng sự bướng bỉnh của cậu đều liên quan đến đồ ăn.
“Con muốn nhận sai, nhưng bố quá đáng, bố không cho con ăn cơm!” Diệp Vũ Triết lập tức nói, lúc nói câu này, còn cố tình nói nhỏ.
Nếu Mục Nhan ở đây, cô có thể nhìn thấy ánh mắt cậu nhóc đảo loạn khắp nơi.
Nghe xong, Mục Nhan hơi nhíu mày: “Bố con có ở bên cạnh chứ?”
“Vâng.” Diệp Vũ Triết đáp lời, nhìn sang bên cạnh, Diệp Hoài Cẩn cười không rõ ràng mà nhìn cậu, không hiểu sao, Diệp Vũ Triết thấy chột dạ.
Nhưng nhìn Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang xem TV, Diệp Vũ Triết lại cảm thấy khó chịu, bố phạt cậu cái gì cũng được, chỉ là đừng phạt cậu nhịn đói!
Hành động như thế này... Là sao chứ.
Không thể chịu đựng được? Phải, không thể chịu đựng được.
Nhưng cậu thật sự làm sai, như vậy cậu...
Nghĩ thế, một giây sau cậu lập tức mở miệng nói: “Mẹ, con xin lỗi mẹ, vừa rồi con không nên ghét bỏ cơm không ngon, không nên không cẩn thận làm vỡ bát, không nên ầm ĩ với bố... Hu... Hu... Hu... Hu... Nhưng bây giờ con đói bụng kêu ùng ục rồi.”
Mục Nhan ở đầu bên kia điện thoại nghe Diệp Vũ Triết “xin lỗi” mà dở khóc dở cười.
Lời xin lỗi này thật sự không nên dành cho cô.
Hơn nữa lúc cậu nói bị đói, đã khóc luôn rồi.
“Mẹ không đứng về phía con, người con cần xin lỗi là bố, không phải mẹ.” Mục Nhan dịu dàng nói.
“Nhưng bố không cho con ăn cơm.”
Mục Nhan: “...”
Có thể đừng nhớ đến chuyện ăn cơm nữa không?
Mục Nhan không nói nên lời nhưng vẫn phải nói, nếu không làm sao bây giờ? Đứa bé này là cô sinh ra!
“Con xin lỗi rồi, bố con còn không cho con ăn cơm sao?” Mục Nhan thấp giọng khuyên nhủ.
“Thật sao?” Diệp Vũ Triết không tin hỏi lại.
Bởi vì cậu nhớ rõ tất cả đồ ăn đã dọn hết rồi, trong nhà làm sao còn cái gì cơ chứ!
“Thật đấy, mẹ không lừa con.” Mục Nhan khuyên cậu, cô cũng có thể đoán được vì sao Diệp Hoài Cẩn làm như vậy, chắc là muốn Vũ Triết có một bài học mà thôi.
Hơn nữa, có đôi khi Vũ Triết vì đồ ăn ngon, có một chút vô pháp vô thiên.
Cô còn có thể dựa vào tài nấu nướng của mình để uốn nắn cậu, nhưng chỉ sợ Diệp Hoài Cẩn không làm vậy được, cho nên chỉ có thể tìm lối tắt khác để dạy dỗ Vũ Triết.
Cô làm mẹ, tất nhiên ủng hộ người làm bố như anh.
“Vâng ạ~” Cuối cùng Diệp Vũ Triết cũng đáp.
“Vậy con nói chuyện với bố đi, đưa điện thoại cho anh trai hoặc em trai.” Mục Nhan nói thêm.
Nghe xong, Diệp Vũ Triết đưa di động cho Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành: “Anh cả, em trai, mẹ muốn nói chuyện với hai người.”
Sau đó, trong điện thoại truyền đến một vài tiếng ồn, rất nhanh, Mục Nhan nghe được giọng của Diệp Vũ Thánh.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhìn thấy mẹ trên TV rồi!” Diệp Vũ Thánh vừa nhận điện thoại, vô cùng hưng phấn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nghe vậy, Mục Nhan sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cô hiểu là video cô nhận phỏng vấn, Diệp Hoài Cẩn cũng nhận được tin tức, cho nên cố ý xem nhỉ.
Nghĩ thế, cô cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chỉ là, ngay sau đó, cô nhớ tới một vấn đề khác.
“Phòng các con có TV không?” Xem mấy mùa trước, để giày vò các ông bố, phòng ở thường không đầy đủ tiện nghi, cho dù có, thì các ông bố phải chơi trò chơi để có được.
Nếu như vậy, để ở một căn nhà tốt thì xác suất rất nhỏ.
Đây là kỳ đầu tiên họ được ở trong ngôi nhà tốt như thế, còn có cả TV, nghe hơi khó tin.
Rốt cuộc là vận may của họ tốt hay là Diệp Hoài Cẩn dựa vào thực lực?
Trong lòng Mục Nhan cực kỳ tò mò.
“Vâng, phòng chúng con ở là tốt nhất, bố rất lợi hại, lúc chơi game đứng nhất, mẹ, mẹ không biết đâu...” Diệp Vũ Thánh nói liên miên, trong lời nói lộ vẻ sùng bái Diệp Hoài Cẩn.
Mục Nhan nghe con nói thế, tâm tình cũng vui vẻ theo.
Sau khi Diệp Vũ Thánh nói đủ rồi, đến phiên Diệp Vũ Hành.
Diệp Vũ Hành nói chuyện liên quan đến cậu bé, còn nhắc tới người bạn mới quen của cậu, từ lời nói có thể thấy được, cậu thật sự rất vui vẻ.
Lúc Diệp Vũ Hành nói, Diệp Vũ Thánh cũng không rời đi, ánh mắt trông mong kề sát vào, chờ Diệp Vũ Hành nói đến chỗ thú vị, cậu cũng sẽ chen vào.
Cảnh này ấm áp không thôi.
Mấy người quay phim đang quay nhìn cảnh này cũng mỉm cười.
Nhìn người khác hạnh phúc, tâm trạng cũng sẽ tốt!
Nhưng ngay sau đó, các anh quay phim chú tâm vào Diệp Hoài Cẩn và Diệp Vũ Triết.
Bên này còn có một điểm nóng!
Lúc ghi hình, vì sao Diệp Vũ Triết bị phạt bọn họ cũng đều thấy cả!
Hiện tại liền nhìn xem một đôi bố con vừa mới giận dỗi này sẽ làm hoà như thế nào đây!
Người quay phim hào hứng bừng bừng, trong đó có một người còn quay hướng ống kính vào hai bố con.
Chỉ thấy Diệp Vũ Triết nhăn nhó đi đến trước mặt Diệp Hoài Cẩn, im lặng một hồi, cậu mềm mại nói: “Bố ơi.”
“Hửm? Có việc gì?” Diệp Hoài Cẩn nghiêm mặt, không lạnh không nhạt mở miệng nói.
Nghe Diệp Hoài Cẩn nói, trong lòng Diệp Vũ Triết thấp thỏm, cậu cảm giác bố vẫn tức giận.
Nghĩ vậy, hai tay Diệp Vũ Triết đặt trước mặt xoắn xuýt.
“Bố, là con không đúng, con sai rồi!” Cuối cùng, Diệp Vũ Triết vẫn nói ra, đúng vậy, mẹ nói, nam tử hán đại trượng phu, làm sai thì phải nhận.
Tuy rằng cậu còn giận bố, nhưng xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, hai chuyện này không giống nhau.
“Sai ở chỗ nào?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày rồi nói tiếp, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang nói chuyện điện thoại với Mục Nhan, ba đứa nhỏ rất nghe lời mẹ chúng, người bố này có phải là không có cảm giác tồn tại hay không!
Nhưng anh có thể có biện pháp gì chứ, đó là mẹ chúng, cũng là vợ yêu của anh.
“Không nên kén ăn, không nên vì tức giận mà làm vỡ bát, nhưng đó là con không cẩn thận mà, không phải con cố ý, nhưng lúc đó bố cho rằng con cố ý, còn không cho con ăn, con tức giận nên không muốn xin lỗi.”
Cậu sẽ không tùy hứng, nổi giận lung tung như thế!
Chỉ là, cậu cũng có sự ích kỷ của mình!
Diệp Hoài Cẩn nghe, dừng một chút: “Bố không nghe con giải thích, cũng có phần sai, bố cũng xin lỗi con, nhưng lần sau con còn kén ăn không?”
“Không đâu, cho dù khó chịu con cũng sẽ không như thế nữa... Sẽ nhịn một chút ạ.” Diệp Vũ Triết vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Hoài Cẩn bị lời nói của Diệp Vũ Triết làm cho dở khóc dở cười, cũng không biết nên tức hay nên vui.
Ngẫm lại cũng bất lực, Diệp Vũ Triết là ăn đồ Mục Nhan nấu mà lớn, khẩu vị sớm đã cố định, hương vị bình thường sẽ không vừa miệng cậu.
“Con đã nhận sai, bố sẽ tha thứ cho con.” Diệp Hoài Cẩn trả lời.
Nghe bố nói, Diệp Vũ Triết thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bỗng sáng lên: “Bố ơi, vậy bây giờ có cái gì cho con ăn không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bố sẽ nấu cơm chiên trứng cho con ăn, nhưng con phải đi xin lỗi chú và các em trai em gái, bởi vì con, mọi người không thể ăn cơm đàng hoàng.” Diệp Hoài Cẩn nói thêm.
“Được ạ, bố đi nấu cơm cho con nhé, con đi xin lỗi mọi người.” Vừa nghe là có đồ ăn, bảo Diệp Vũ Triết đi làm gì, cậu cũng có thể làm.
Thúc giục Diệp Hoài Cẩn đi nấu cơm, Diệp Vũ Triết đi về phía Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đang nói chuyện điện thoại rồi cất giọng non nớt: “Anh cả, em trai, em xin lỗi hai người.”
“Xin lỗi cái gì?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Bố nói, lúc chúng ta ăn tối em làm ảnh hưởng tới mọi người, bảo em nói xin lỗi xong mới có thể ăn cơm.” Giọng Diệp Vũ Triết rõ ràng kiên định, tất nhiên cậu đã bình tĩnh lại.
“Vậy em tự đi đi! Anh còn phải nói chuyện điện thoại với mẹ nữa!” Diệp Vũ Thánh từ chối.
“Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, chúng ta không phải là anh em sao?” Diệp Vũ Triết thấy Diệp Vũ Thánh từ chối, vội vàng sốt ruột nói: “Không phải anh và em trai đã nói chuyện rất lâu rồi đó sao?”
Diệp Vũ Thánh nhìn Diệp Vũ Triết, thật sự rất muốn nói một câu “Anh nhẫn tâm”.
Có lẽ Diệp Vũ Triết hiểu ý của Diệp Vũ Thánh, tiếp tục nói: “Bây giờ em rất đói bụng, hai người ăn no rồi, em còn chưa được ăn đâu!”
“Thấy em đáng thương như vậy, nên anh sẽ đi cùng em!” Sau cùng Diệp Vũ Thánh hào phóng nói.
Lúc này, Diệp Vũ Triết nhìn sang Diệp Vũ Hành hỏi: “Em trai, còn em?”
Diệp Vũ Hành nghe xong, quay đầu, nói với Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, điện thoại cho bố.”
Diệp Hoài Cẩn đi đến, cầm điện thoại.
“Em trai, em thật tốt! Chúng ta đi thôi!” Diệp Vũ Triết vui vẻ nói.
Sau đó cậu cùng hai đứa trẻ còn lại tay trong tay đi ra cửa, người quay phim đang quay cặp sinh ba lập tức đi theo.
Trong phòng, Diệp Hoài Cẩn cầm điện thoại sang chỗ khác nói chuyện với Mục Nhan, đồng thời cũng không quên chào hỏi với người quay phim.
Người quay phim cho Diệp Hoài Cẩn thấy thế, ngoan ngoãn tắt máy quay.
Vừa nhìn đã biết, ảnh đế Diệp cùng vợ anh đang nói chuyện riêng tư!
“Máy quay tắt rồi.” Diệp Hoài Cẩn nói với Mục Nhan ở đầu dây bên kia.
Nghe vậy, Mục Nhan cười nói: “Anh có lời gì muốn nói với em không?”
“Ừm, anh muốn nói, hôm nay em đối mặt phóng viên, biểu hiện rất tốt.”
“Haha, Hải Dương cũng nói với em như vậy!” Mục Nhan trả lời, nhớ tới những cuộc thảo luận mình nhìn thấy trên mạng, cũng nói rõ với Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn cứ như vậy lẳng lặng nghe Mục Nhan nói chuyện, trên môi nở nụ cười ôn hòa, bất luận ai nhìn vào, đều sẽ không rời mắt.
Ít nhất, lúc này không ít nhân viên công tác nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Hoài Cẩn, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Một lát sau, Diệp Hoài Cẩn có chút không nỡ: “Vũ Triết sắp về rồi, anh phải chiên cơm trứng cho con, nếu không về sẽ không có gì ăn, ngày mai anh sẽ về, ngày mai gặp.”
Trước đó cũng có lần họ phải xa nhau rất lâu, chỉ là không biết vì sao, lần này chỉ có hai ngày, nhưng lại trằn trọc rất nhiều.
“Anh mau đi đi! Ngày mai trở về em sẽ làm đồ ăn ngon cho bố con anh.” Mục Nhan nghe xong, cũng có chút không nỡ.
“Được, ba đứa nhỏ biết sẽ vui lắm đây.” Diệp Hoài Cẩn đáp, trên mặt thể hiện sự vui vẻ.
Sau đó, Mục Nhan cúp điện thoại trước.
Nghe thấy tiếng tút trong điện thoại, Diệp Hoài Cẩn đưa điện thoại di động cho nhân viên công tác, sau đó đi vào phòng bếp.
Thấy thế, người quay phim nhanh chóng mở máy quay đi theo.
Kế tiếp ảnh đế Diệp phải xuống bếp!
Một màn này thật sự là khó gặp được.
Haha, không biết kỹ thuật cơm chiên trứng của ảnh đế Diệp thế nào?
…
Phía bên này, sau khi cúp điện thoại thì Mục Nhan cảm thấy mình tỉnh táo hơn, Nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập đến, sau một giây, ngáp một cái, cô đặt điện thoại di động sang một bên rồi đi ngủ.
Ngày mai, mấy bố con sẽ về!
Danh sách chương