Lúc này, Diệp Hoài Cẩn còn đang ở trong bếp loay hoay vì cơm chiên trứng cho Diệp Vũ Triết.

Trước ống kính, động tác của Diệp Hoài Cẩn rất lưu loát, khiến người quay phim không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.

Tay nghề của ảnh đế Diệp không tồi nha!

Chỉ là không biết mùi vị như thế nào? Trong lúc người quay phim suy nghĩ, ba anh em Diệp Vũ Triết đến các gia đình khác “xin lỗi” đã về.

Ba cậu bé vừa về đến cửa, đã ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của cơm chiên trứng.

“Thơm quá~” Diệp Vũ Triết không nhịn được mà nói, lúc đói bụng ngửi thấy mùi thơm như vậy, quả thực câu dẫn dạ dày của cậu nhóc!

Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ngửi được, cũng cảm thấy rất thơm.

Nhưng khi nãy chúng ăn no rồi, bây giờ không muốn ăn.

Nhưng ba đứa vẫn cùng nhanh chân đi vào phòng bếp.

Lúc vào bếp, Diệp Hoài Cẩn đang lấy cơm chiên ra.

Diệp Vũ Triết nhìn thấy, mắt lập tức sáng lên.

Thấy ba đứa trở về, bỏ một cái thìa vào trong bát, Diệp Hoài Cẩn đặt cơm chiên trứng lên bàn.

Thấy vậy, Diệp Vũ Triết nhanh chóng leo lên bàn, sau đó cầm lấy thìa, bắt đầu ăn.

Có lẽ là bởi vì rất đói bụng, Diệp Vũ Triết không còn kén chọn một bát cơm chiên trứng, mà ăn từng miếng một, trên mặt là vẻ thỏa mãn.

Hai anh em Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành nhìn tướng ăn của Diệp Vũ Triết, trong lòng hai cậu nhóc có cùng một suy nghĩ.

Thật sự ngon như vậy sao?

Dù sao trong ba anh em, Diệp Vũ Triết luôn là người kén chọn nhất, cho nên nhìn Diệp Vũ Triết ăn vui vẻ như vậy khó tránh khỏi sẽ có chút nghi ngờ.

Sau đó, hai anh em cầm thìa của Diệp Hoài Cẩn đưa, mỗi đứa múc một miếng ăn.

Vừa đút vào miệng, trên mặt hai cậu nhóc kia lộ ra chút biểu cảm ghét bỏ.

Không khó ăn, nhưng cũng không ngon, so với cơm chiên trứng của mẹ thì không chỉ kém một chút xíu đâu.

Sau khi ăn xong một bát cơm, bụng no, hai anh em Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành không có ý định ăn thêm miếng nữa, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Vũ Triết có một chút không thể tưởng tượng nổi.

Từ bao giờ em hai/ anh hai lại không kén chọn nữa?

Nhìn hành động của ba đứa nhỏ, Diệp Hoài Cẩn nhíu mày, sau đó nhìn Diệp Vũ Triết như có điều suy nghĩ.

Như thể anh đã phát hiện ra một cách khác.

Đối với đứa bé kén chọn, chỉ cần bị đói một bữa là được rồi.

Mà lúc này Diệp Vũ Triết vẫn không biết suy nghĩ của bố mình, còn đắm chìm trong “mỹ thực” không thể kiềm chế.

Bởi vì, cảm giác được no bụng thật sự quá tuyệt vời!

*

Sáng sớm hôm sau, bởi vì quen với việc dậy sớm hai ngày, cặp sinh ba rời giường rất sớm.

Diệp Hoài Cẩn cũng dậy sớm theo.

Tuy rằng hôm nay có thể trở về, nhưng bọn họ còn nhiệm vụ vào buổi sáng, đó chính là đến Di Lặc bán một số nguyên liệu họ tìm được trên núi ngày hôm qua để làm phí trả tiền phòng ở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà để có thể dễ bán, tất cả các gia đình đều cần dậy sớm hơn, thu dọn đồ đạc xong, đón xe buýt vào thành phố Di Lặc, càng đến sớm càng dễ bán.

Lúc này trời đã sáng rõ.

Bầu trời ở Vân Nam rất khác với nơi khác vào sáng sớm và lúc tối muộn, buổi tối thì tám chín giờ mới tối, mà năm giờ sáng thì trời đã sáng rồi.

Sau khi rời giường, Diệp Hoài Cẩn tắm cho ba cậu nhóc, giúp chúng mặc đồ chỉnh tề, sau đó tập hợp cùng gia đình khác lên xe tổ chương trình chuẩn bị.

Xe ổn định xuất phát đến thành phố Di Lặc, cặp sinh ba hưng phấn nhìn ra bên ngoài.

“Oa, bầu trời chỗ này trong xanh quá!”

“Nhìn có vẻ rất gần chúng ta.”

“Hơn nữa còn rất lớn! Mênh mông vô bờ.”

“…”

Một lúc sau.

“Bố ơi, trên núi có một tượng Phật lớn.”

“Cả người dát vàng.”

“Thật là lớn!”

“…”

Nghe ba cậu nhóc nói, Diệp Hoài Cẩn nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy dãy núi bên ngoài có một tượng Phật lớn dát vàng lấp lánh.

Không đợi Diệp Hoài Cẩn nói gì, giọng của trưởng thôn vang lên.

“Bây giờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chúng ta có thể nhìn thấy một tượng Phật bằng vàng khổng lồ, đây là Phật Di Lặc, bên kia có một ngôi chùa Di Lặc, người dân gần đó thường xuyên đến nơi này bái Phật, chỗ này cũng được coi là một điểm tham quan của Di Lặc…”

Theo lời giới thiệu của trưởng thôn, xe chậm rãi đi xa.

Trong chốc lát, xe cũng đã đến thành phố Di Lặc, sau đó chạy đến một cái chợ.

Chợ bán đồ ăn ồn ào tiếng người qua kẻ lại.

Đoàn người Diệp Hoài Cẩn lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám đông.

“Là “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.”

Trong đám đông có người kêu lên.

Ngay sau đó, một vòng lại một vòng người xúm lại.

Nhân viên công tác không ngăn cản, các ông bố mau chóng nghĩ kế sách rồi nói to.

“Chỗ này có bán nho pha lê, ngô ngọt, khoai tây với giá tốt, được tặng một nụ hôn gió của tụi nhỏ.”

“Bán đồ ăn! Bán đồ ăn!”

“Mọi người mau đến xem một chút.”

“…”

Sau khi kịp phản ứng, các ông bố và các bảo bối bắt đầu hành động.

Cặp sinh ba cũng nằm trong số đó.

Nhìn mọi người vây xem cầm máy ảnh chụp bọn họ, chúng cười đáng yêu: “Chị gái, chị có mua ngô không ạ?”

Một đám người được gọi là chị gái, nhìn cặp sinh ba đáng yêu, không nói hai lời chỉ chốt một chữ: “Mua!”

Giao dịch đầu tiên thành công, rất nhanh, là thứ hai, thứ ba.

Với sức ảnh hưởng của người nổi tiếng và em bé dễ thương, việc buôn bán hết sức náo nhiệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dù không nói mua thì tất cả mọi người cũng tranh nhau mua.

Diệp Hoài Cẩn trở thành cán cân chủ lực, ba cậu nhóc thì ngoan ngoãn ngồi một bên hô to, thỉnh thoảng hỗ trợ lấy ngô và túi đựng, sau đó nhìn xung quanh.

Đúng lúc này, nhìn thấy một tiệm mì xa xa, mắt Diệp Vũ Triết lập tức sáng lên.

Nhìn thôn trưởng ở đứng cạnh xem họ bán đồ, cậu lập tức chạy tới, gọi một tiếng giòn tan: “Bác thôn trưởng ơi!”

“Sao vậy?” Nhìn Diệp Vũ Triết, trưởng thôn nhẹ nhàng đáp.

“Hôm nay chúng ta chưa ăn sáng! Khi nào thì có thể ăn sáng ạ? Cháu đói bụng rồi.” Ánh mắt Diệp Vũ Triết lấp lánh.

“Bảo bối, cháu quên rồi sao, buổi sáng trưởng thôn đã nói khi các cháu bán hết đồ là có thể ăn sáng rồi.” Trưởng thôn vẫn cười híp mắt.

“Bác trưởng thôn, thật xin lỗi, buổi sáng bác nói nhiều quá, cháu không chú ý nghe ạ.” Diệp Vũ Triết chân thành xin lỗi.

Trưởng thôn: “...”

Thằng nhóc này, nói giỡn cái gì thế không biết!

“Bác trưởng thôn, cảm ơn bác, cháu biết có bữa sáng ăn là được rồi!” Nói xong, Diệp Vũ Triết phất phất tay, trở lại vị trí cũ, cùng anh trai em trai chia sẻ tin tức tốt này.

Nhìn bóng lưng Diệp Vũ Triết, trưởng thôn sờ sờ mũi của mình, trẻ nhỏ bây giờ, thật sự tinh quái.

Một lát sau, đồ trước mặt các gia đình đã bán hết, được một khoản tiền lớn, sau khi giao tiền cho tổ chương trình, nhiệm vụ hôm nay của các ông bố và các bảo bối xem như hoàn thành.

Tập hợp vào một chỗ, trưởng thôn nói về chuyến đi rồi thông báo đến lúc ăn sáng.

“Hôm nay tôi muốn dẫn mọi người đi ăn món đặc sản của thành phố Di Lặc, là món bún thịt heo chiên giòn…” Giới thiệu xong, trưởng thôn đưa các ông bố và mấy bảo bối đến nhà hàng.

Một đám người đông đúc, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Người dân địa phương Di Lặc đang ăn sáng xung quanh, sau khi nhìn thấy, không dời được mắt, nhanh chóng cầm điện thoại di động chụp choẹt.

Mà ánh mắt của đoàn người bị chụp đã sớm bị mùi thơm hấp dẫn.

Nhất là trẻ con.

Từng người háo hức nhìn vào khu nấu ăn.

Nhất là Diệp Vũ Triết, lúc này đã đứng hàng đầu.

Bộ dáng kia thật sự làm cho các ông bố khác không nhịn được, không biết nên khóc hay nên cười.

Bọn họ nghĩ, đợi đến sau khi chương trình phát sóng, đại khái rất nhiều người sẽ biết, trong nhà ảnh đế Diệp lạnh lùng có một nhóc thích ăn uống.

Haha, ai có thể ngờ đến điều này chứ?

Diệp Hoài Cẩn nhìn ánh mắt của những người khác, sau đó nhìn Diệp Vũ Triết, khóe miệng không nhịn được co rút.

Sau đó ở trong lòng thầm nghĩ: Có phải nên bỏ đói đứa nhóc nghịch ngợm này thêm một lần nữa không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện