Một lát sau, mọi người ăn xong bún thịt heo chiên, ra khỏi cửa thì lên xe đưa đón mình.

Có người bên ngoài còn cầm điện thoại điện thoại quay video.

Lúc này trong xe, Diệp Vũ Triết vuốt cái bụng tròn trịa của mình, vẻ mặt thỏa mãn: “Ăn no quá! Củ cải muối chua ở đây ăn rất ngon, nhưng dưa cải lại hơi chua.”

Diệp Vũ Triết đang nói chuyện quán bún này cho khách đồ ăn kèm miễn phí, lúc ấy Diệp Vũ Triết nhìn thấy người khác lấy một đĩa nhỏ, cũng hấp tấp đi lấy một đĩa nhỏ.

Nhìn Diệp Vũ Triết đánh giá như một nhà phê bình ẩm thực, Diệp Hoài Cẩn nhìn cậu một cái, lên tiếng: “Vũ Triết, bố cảm thấy hai bố con chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

“Nói chuyện gì ạ?” Diệp Vũ Triết chớp chớp đôi mắt to, tò mò nhìn Diệp Hoài Cẩn, trong đôi mắt to lộ vẻ ngây thơ.

Mà Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành ngồi bên cạnh cũng nhanh chóng tò mò nhìn qua.

Bố nghiêm túc như vậy, là muốn nói cái gì đây? “Con vừa nhìn thấy đồ ăn ngon thì không kiềm chế được, có phải có chút không tốt không?” Diệp Hoài Cẩn nói thẳng, ví dụ như hôm nay, may mắn có rất nhiều người ở đây, Vũ Triết đi lại trong nhà hàng cũng không có gì, nhưng nếu khi bọn họ không biết, bởi vì đồ ăn mà cậu rời khỏi tầm mắt của bọn họ, và nếu họ không chú ý tới, vậy phải làm sao bây giờ?

“Sao thế ạ? Con không có sở thích gì cả, chỉ thích ăn uống thôi mà.” Diệp Vũ Triết tự hào nói.

“Nhưng không phải con nói muốn làm nam tử hán đại trượng phu sao? Nam tử hán đại trượng phu sao có thể bởi vì ăn mà không đi được?”

Con trai thích ăn không có tật xấu, nhưng vừa nghĩ đến ăn thì không quan tâm đến mọi chuyện, hình như có vẻ không tốt lắm, không thể để cho cậu tiếp tục dưỡng thành thói quen này.

“Con còn nhỏ mà! Lớn hơn chút nữa sẽ làm nam tử hán đại trượng phu.” Diệp Vũ Triết lắc lắc đầu.

Diệp Hoài Cẩn im lặng một lát, lần đầu tiên anh thấy miệng lưỡi của con trai thứ hai của mình lại trơn tru như vậy.

“Vậy con nguyện ý để người khác gọi con là đứa trẻ ham ăn sao?” Diệp Hoài Cẩn hỏi ngược lại.

“Con nguyện ý! Con vốn là một kẻ ham ăn! Mẹ cũng nói như vậy!” Diệp Vũ Triết càng tự hào.

Nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Vũ Triết, Diệp Hoài Cẩn nhìn ra được cậu nhóc thật sự nghĩ như vậy, anh không nhịn được muốn xoa trán.

Anh không biết nên nói cái gì cho phải.

Cuối cùng vẫn còn quá nhỏ!

“Vậy được rồi! Chỉ là bố hy vọng con thích ăn thì ăn, nhưng không thể bởi vì ăn mà làm ra những hành động không lễ phép.” Cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng chỉ có thể nói, đứa bé còn nhỏ, suy nghĩ của nó và suy nghĩ của anh không giống nhau, chỉ có thể chú ý nó nhiều một chút.

Nhưng nói thật thì, anh hai khi nhìn thấy đồ ăn thì mắt hai mắt phát sáng vẫn rất đáng yêu, có lẽ chính là “dễ thương” theo như lời cư dân mạng.

“Bố ơi, con biết rồi ạ, chuyện như tối hôm qua con sẽ không làm nữa, chúng ta phải quý trọng lương thực.” Diệp Vũ Triết nghiêm túc nói.

Nghe Diệp Vũ Triết ngoan ngoãn nói, trong lòng Diệp Hoài Cẩn cảm thấy ấm áp, sau đó sờ sờ đầu Diệp Vũ Triết: “Ngoan lắm.”

Diệp Vũ Triết cảm thấy Diệp Hoài Cẩn lúc này thật dịu dàng, trên mặt lộ ra nụ cười thích ý.

Bây giờ bố dịu dàng quá đi!

“Con cũng muốn.” Diệp Vũ Thánh thấy thế, lập tức nói theo, bố đối với em hai dịu dàng như thế, cậu cũng muốn hưởng thụ chút.

Diệp Hoài Cẩn nghe thế, cười bất đắc dĩ, anh cũng xoa xoa đầu Diệp Vũ Thánh.

Về phần Diệp Vũ Hành, mặc dù không nói gì, nhưng cũng dùng hành động thực tế biểu đạt cậu cũng muốn.

Tất nhiên Diệp Hoài Cẩn cũng làm ra động tác tương tự.

Có Diệp Hoài Cẩn trấn an, thời gian kế tiếp, tâm tình ba cậu nhóc kia có thể nói là cực kỳ vui sướng.

Nhưng sau khi xe trung chuyển đến sân bay, ba đứa nhỏ nhớ đến mẹ của chúng.

“Bố ơi, mẹ sẽ đến sân bay đón chúng ta sao?” Diệp Vũ Thánh hỏi trước, đã hai ngày cậu không gặp mẹ rồi!

Hai đứa khác nghe, cũng trông mong nhìn, bọn chúng cũng nhớ mẹ.

“Các con có muốn mẹ đến đón các con không?” Diệp Hoài Cẩn hỏi ngược lại.

Ba cái đầu nhỏ gật điên cuồng, đương nhiên là chúng muốn rồi!

Nếu nhìn thấy mẹ, việc đầu tiên bọn chúng làm chính là nhào vào vòng tay của mẹ, sau đó cho mẹ một nụ hôn nhớ nhung.

“Bố gọi điện thoại cho mẹ.” Diệp Hoài Cẩn nhìn động tác của ba đứa, vừa mang theo ý cười vừa nói.

Không chỉ có ba đứa nhỏ nghĩ như vậy, anh cũng nghĩ, và cũng rất hy vọng người đầu tiên anh gặp ở Ma Đô là cô.

Sau đó, dưới ánh mắt mãnh liệt của ba đứa nhỏ, Diệp Hoài Cẩn gọi điện thoại cho Mục Nhan.

Bên kia vừa bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Mục Nhan.

“A lô.”

“Là anh.”

“Ừm, sao vậy?” Mục Nhan còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe thấy Diệp Hoài Cẩn gọi, theo bản năng đáp.

“Hôm nay anh và con sẽ về, bây giờ đang chờ máy bay.” Diệp Hoài Cẩn tự nhiên cũng thông qua giọng nói biết được trạng thái lúc này của Mục Nhan, mang theo ý cười chậm rãi nói, muốn xem rốt cuộc khi nào Mục Nhan mới có thể phản ứng lại.

Vừa dứt lời, bên kia điện thoại truyền đến một vài tiếng động, sau đó, giọng Mục Nhan vang lên.

“Mấy bố con anh sắp về rồi sao, mấy giờ bay? Mấy giờ đến Ma Đô?” Mục Nhan gấp gáp hỏi.

Tuy rằng đã sớm biết hôm nay họ sẽ về, nhưng lúc chính tai nghe Diệp Hoài Cẩn nói với mình, trong lòng cô vui mừng không có từ nào diễn tả được.

Cô hận không thể ngay lập tức nhìn thấy bố con anh.

Nghe giọng Mục Nhan, vẻ mặt Diệp Hoài Cẩn càng ôn hòa: “Chuyến bay gần mười hai giờ, hơn ba giờ đến Ma Đô.”

“Ừm, đến lúc đó em đến đón bố con anh.” Mục Nhan không chút nghĩ ngợi.

Cô cũng muốn mình là người gặp họ khi họ trở về.

Nghe cô nói như thế, Diệp Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba nhóc con cũng nói muốn em đến đón chúng!”

Lúc này, nghe Diệp Hoài Cẩn nhắc tới mình, ba đứa nhỏ lập tức kích động, nhanh chóng kiễng mũi chân, cầm lấy tay Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, để chúng con nói chuyện với mẹ.”

Cảm giác được lực kéo trên tay, Diệp Hoài Cẩn ngồi xuống, sau đó bấm mở loa ngoài điện thoại.

“Mẹ ơi, con là Vũ Thánh, con nhớ mẹ lắm.” Diệp Vũ Thánh là người đầu tiên mở miệng nói, giọng điệu vô cùng kích động.

“Còn có con, con cũng nhớ mẹ.”

“Mẹ, con cũng nhớ mẹ.”

Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành theo sát phía sau nói.

Lúc nói, ba cái đầu dí sát vào điện thoại, dường như sợ Mục Nhan không nghe thấy.

Đầu kia điện thoại, Mục Nhan nghe giọng nói trẻ con đáng yêu của bọn nhỏ, trái tim mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

“Các bảo bối, mẹ cũng nhớ các con.” Bĩnh tĩnh tâm trạng kích động của mình, Mục Nhan lập tức trả lời.

Này! Sao cô lại đột nhiên đa sầu đa cảm vậy chứ!

Hay là bởi vì bọn trẻ quá dễ thương.

Nghe được giọng Mục Nhan, ba cậu nhóc vui hẳn lên.

“Mẹ, chúng con sắp về rồi.”

“Mẹ ơi, mẹ nhớ đến đón chúng con nhé!”

“Mẹ ơi, buổi tối mẹ phải nấu đồ ăn ngon cho chúng con ăn nha.”

“Mẹ ơi…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khoảng thời gian kế tiếp, ba cậu nhóc xúm vào vây quanh điện thoại, không rời hai chữ “mẹ”.

Bọn chúng nói quá nhanh, Mục Nhan chỉ có thể nói: “Được”.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi lên máy bay, ba cậu nhóc kia mới lưu luyến nói tạm biệt Mục Nhan.

Lúc nói xong, Diệp Vũ Thánh còn thuận tay tắt điện thoại.

Toàn bộ quá trình Diệp Hoài Cẩn không có cách nào chen được một câu.

Mà thật vất vả chờ xong, lại bị cắt ngang.

“Bố ơi, chúng ta lên máy bay đi!” – Diệp Vũ Thánh dường như không biết mình đã làm gì, vui sướng phấn khởi tiếp tục nói.

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn nhìn đứa con chẳng biết gì của mình, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp.

Dẫn theo ba nhóc nghịch ngợm dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác đi lên máy bay.

Mà lúc xuất hiện, lập tức có một đám người vây xem, sau khi quay video thì đăng lên mạng.

*

Bên kia, Mục Nhan cúp điện thoại, không còn buồn ngủ nữa, cô nhanh chóng rời giường rửa mặt.

Hôm nay cô ngủ một giấc thật dài.

Sau khi rời giường, Mục Nhan vào bếp nấu một bát mì đơn giản, cô đi xem ba vật nhỏ, đồng thời thả bọn chúng ra khỏi phòng.

Vừa được ra ngoài, ba vật nhỏ chạy loạn trong phòng, sau đó thỉnh thoảng sáp đến cạnh Mục Nhan.

Hiển nhiên là hai ngày nay Mục Nhan chăm sóc chúng nên chúng đã nhớ Mục Nhan.

Có sữa chính là mẹ!

Nhìn ba chú chó mập mạp chân ngắn vui mừng, Mục Nhan cười cười, sau đó lấy điện thoại chuẩn bị lướt tin tức của cặp sinh ba.

Nếu đã đến sân bay, khẳng định đã đến trước lúc đó, nói không chừng có người chụp ảnh gì đó.

Bây giờ cô đi xem tin tức để thỏa nỗi “mong nhớ” của mình.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Mục Nhan, đúng là có tin tức của họ.

#“Bố ơi! Mình đi đâu thế?” xuất hiện ở chợ Di Lặc, bố các em bé dẫn chúng ra chợ bán đồ ăn#

#“Bố ơi! Mình đi đâu thế?” tập trung ăn sáng ở quán, thưởng thức đặc sản của Di Lặc#

#Ở Di Lặc, đang ăn sáng, tình cờ gặp tất cả khách quý “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đây là vận may cộng hợp!#



Nhìn qua mấy tiêu đề, Mục Nhan đã đoán được chuyện gì.

Nhưng nhiều tin tức như vậy, Mục Nhan cảm thấy hứng thú nhất là tin thứ ba.

Cô luôn cảm thấy bài viết miêu tả từ góc nhìn đầu tiên luôn có thể làm cho con người có một loại cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thoạt nhìn cảm quan tốt hơn, quan trọng là, phía dưới bài viết này cư dân mạng trả lời cũng tương đối nhiệt tình, có thể cho cô tham gia cùng.

Nghĩ vậy, Mục Nhan ấn vào.

Ấn vào, liếc mắt một cái đã thấy được nội dung bài viết nổi bật.

###

[Là người bản địa ở Di Lặc, bún thịt heo chiên và bún thịt gà chính là món ăn sáng tôi thích nhất, sau khi học đại học trở về, đã lâu không được ăn bún, được nghỉ mấy ngày thì tôi nhanh chân đến một quán bún nổi tiếng nhất chỗ này ăn sáng.

Hôm nay tôi ăn bún thịt chiên, tuy rằng đã có một phần thịt chiên, nhưng người đã lâu không được ăn bún như tôi mà nói, một phần làm sao đủ! Tôi gọi thêm vào một phần thịt gà, hài lòng nhìn menu rồi đứng đợi gọi món.

Phải biết rằng vào buổi sáng, cửa hàng này làm ăn rất tốt, lúc tôi đang chờ, nghe thấy tiếng hô to, tôi quay lại nhìn, à thấy được vài gương mặt quen thuộc, đặc biệt nhất trong đó là Diệp Hoài Cẩn, dù sao với gương mặt kia, chỉ cần vừa xuất hiện sẽ là tiêu điểm!

Lúc trước có nghe nói “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” ghi hình ở Di Lặc, thế nhưng tôi không thấy ai cả, chỉ là không nghĩ tới, vậy mà tôi có thể nhìn thấy họ ngay trước mặt tôi.

Càng làm cho tôi không thể ngờ chính là, sau khi gọi món ngon rồi, cặp sinh ba lại đứng ở phía sau tôi, dẫn đầu chính là cậu nhóc mũm mĩm của cặp sinh ba, cũng chính là anh hai, lúc nhìn gần thật sự đáng yêu đến chảy máu mũi, có một đứa bé đáng yêu phía sau, đám nhóc toàn là các nam thanh nữ tú nhí, gen này thật sự không phải giả.

Nhưng cho dù tôi đứng ở phía trước bọn họ, tiêu điểm trong ánh mắt chúng cũng không hề đặt trên người tôi, từng đứa đều nhìn chằm chằm vào khu gọi món, trong đó cậu hai nhà ảnh đế là rõ ràng nhất.

Ngày thường lúc xếp hàng, tôi hy vọng mọi người đi càng nhanh càng tốt, nhưng hôm nay tôi lại hy vọng càng chậm càng tốt, để cho tôi có thể ở cùng một chỗ với các em bé đáng yêu lâu một chút.

Và cuối cùng! Tôi cố lấy dũng khí, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh các em bé đáng yêu phía sau tôi, tấm trước là chụp bọn nhỏ, tấm sau là sau khi các ông bố tới chụp.

(Hình ảnh) (Hình ảnh)

Đăng hình, chia sẻ của tôi đến đây kết thúc, cuối cùng, ngóng đến lúc “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” phát sóng, biết đâu lúc đó lại có sự xuất hiện của tôi, để cho tôi đắc ý một chút, vận may này của tôi, cũng không phải là tích góp mới có sao?]

###

Xem xong nội dung bài đăng, ánh mắt Mục Nhan dán trên hai tấm ảnh.

Trong ảnh, vài củ cà rốt nhỏ đang nghiêm túc xếp hàng! Từng bộ dáng khát vọng kia, xứng với chữ: Đáng yêu!

Yên lặng thưởng thức một chút, Mục Nhan bắt đầu nhìn xuống phần bình luận của cư dân mạng.

Bình luận 1: “Vận may của chủ thớt thật sự rất tốt, tôi hâm mộ muốn chết! Khi nào thì “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” có thể đến chỗ chúng tôi đây! Phong cảnh chỗ tôi cũng rất đẹp, tôi nguyện dâng hiến nhà của mình.”

Bình luận 2: “Các bé đáng yêu thật sự rất đáng yêu, mặt khác, chủ bình luận trên mau tỉnh dậy đi, bây giờ là ban ngày!”

Bình luận 3: “Ha! Di Lặc! Tôi đã ở đó! Tôi cũng từng đến cửa hàng này, gà xào rất ngon.”

Bình luận 4: “Ảnh của chủ thớt ít quá, tôi xem tin tức khác còn có ảnh chụp bố cùng các bảo bối ăn cơm! Gà xào kia cũng ngon lắm.”

Bình luận 5: “Ở đâu? Xin link bài.”

Bình luận 6: “Tôi thích xem bài post gần gũi như vậy của chủ thớt, tôi kích động đến mức giống như tôi có mặt ở đó vậy.”



Bình luận 34: “Tôi thấy rất nhiều người đều đang muốn xem ảnh, tôi đi tìm vài mẩu tin khác, chia sẻ với mọi người ở đây một chút! (Hình minh họa)”

Bình luận 35: “A a a~ Chủ bình luận bên trên có mấy tấm hình ở cự ly gần quá, đây không phải là mặt đối mặt với cặp sinh ba luôn hay sao? Vận may quá tốt đi!”

Bình luận 36: “Anh hai nhà nam thần ăn trông rất vui vẻ, cái miệng dài ra, tôi nhìn thấy cũng muốn ăn.”

Bình luận 37: “Muốn ăn bún thịt heo chiên, cái này chỉ có ở Di Lặc thôi hả?”

Bình luận 38: “Nhìn mấy bé đáng yêu ăn, quả nhiên có thể khơi dậy sự thèm ăn của người khác!”

……

Nhìn xuống bên dưới, cơ bản là nhận xét tướng ăn của Diệp Vũ Triết.

Mục Nhan nhìn, suốt quá trình đều mỉm cười.

Cô nhìn những điều này, tâm tình cũng tốt!

Nhưng cô nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Diệp Vũ Triết, trong lòng đã đoán được hương vị của bún thịt chiên này.

Dù sao, anh hai là người biết chọn đồ ăn.

Có lẽ, cô cũng cân nhắc thử làm xem, sau này làm bữa sáng cho họ.

Sau đó, Mục Nhan xem hết bài post này, lại chạy đi xem thông tin chỗ khác.

Dần dần, một số hình ảnh sân bay ở cũng xuất hiện, thậm chí còn có một vài đoạn video ngắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Những thứ này làm cho Mục Nhan sa vào không kiềm chế được, thời gian cứ như vậy trôi đi rất nhanh.

Nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, lúc này Mục Nhan mới lưu luyến buông điện thoại xuống.

Sau đó dẫn ba vật nhỏ về ổ của chúng, rồi mới về phòng ngủ trang điểm một chút.

Thu xếp gọn gàng xong, Mục Nhan lái xe ra sân bay.

Phía bên kia.

Chuyến bay của Diệp Hoài Cẩn cũng bắt đầu hạ cánh.

Ba cậu nhóc kia đã sớm ngủ say trong chỗ ngồi của mình.

Diệp Hoài Cẩn không ngủ, luôn luôn chú ý đến ba đứa nhỏ.

Nhìn bộ dáng ngủ say của chúng, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng.

Một lát sau, máy bay chuẩn bị hạ cánh, chấn động nhẹ vẫn làm ba đứa nhỏ tỉnh giấc.

Xoa xoa hai mắt, giọng nói non nớt của Diệp Vũ Thánh cất lên: “Bố ơi, chúng ta đến chưa?”

“Ừm, đến rồi.” Diệp Hoài Cẩn đáp.

Nghe bố nói thế, bỗng ba bánh bao nhỏ giật mình.

“Có phải mẹ đang đợi chúng ta không?”

“Ừm, đợi lát nữa lấy hành lý rồi đi ra ngoài là chúng ta có thể thấy mẹ, lát nữa nhiều người, ba đứa nhớ theo sát bố nhé.” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng dặn dò.

“Vâng ạ…” Ba đứa nhỏ đồng loạt lên tiếng, nghe thế nào cũng thấy đáng yêu.

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, hành khách được ra ngoài, cửa khoang mở ra.

Diệp Hoài Cẩn đưa ba cậu nhóc dẫn đầu ra ngoài.

Tiếp viên hàng không nhìn thấy bọn họ, mắt hơi lóe lên, nhưng vẫn đúng mực nói lời tạm biệt đúng quy củ của bọn họ.

“Tạm biệt dì.” Ba đứa nhỏ sau khi nghe tiếp viên hàng không nói, cũng vẫy vẫy tay theo.

Tiếp viên hàng không mỉm cười, cũng nói một tiếng tạm biệt, nhưng trong lòng không ngừng thôi miên chính mình.

Bây giờ là giờ làm việc, bây giờ là giờ làm việc…

Nếu không vì bây giờ là thời gian làm việc, cô ấy rất muốn ôm bọn nhỏ một cái.

Thật sự quá đáng yêu!

Lúc ăn cơm chúng cũng rất lễ phép, chỉ liếc mắt một cái cô ấy trở thành fan của bọn nhỏ.

Ừm, đợi lát nữa tan làm nhất định phải đăng Weibo.

Tiếp viên hàng không ở bên này yên lặng thở dài, cặp sinh ba đã đi theo bố đến chỗ lấy hành lý.

Lúc này hành lý còn chưa được chuyển ra, Diệp Hoài Cẩn chỉ có thể dẫn cặp sinh ba đứng chờ.

Dần dần, người chung quanh càng ngày càng nhiều, đồng thời cũng chú ý tới Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp, biểu cảm vô cùng kích động.

Nhưng kích động thì kích động, những hành khách cùng chuyến bay này cũng không phải là không biết xấu hổ mà đi quấy rầy.

Hiện tại Diệp Hoài Cẩn một mình dẫn theo ba đứa nhỏ!

Nếu bọn họ đồng loạt xông lên, dọa bọn nhỏ sợ thì không tốt.

Nếu chỉ có một mình Diệp Hoài Cẩn, bọn họ nhất định sẽ tiến lên xin chữ ký.

Nhưng không lên được, cũng không ảnh hưởng đến bọn họ ngắm nhìn bộ dáng đáng yêu của ba cậu nhóc kia.

“Ra rồi! Trả hành lý ra rồi.” Diệp Vũ Thánh hưng phấn nói.

Ngay sau đó, hành lý trên băng chuyền nối đuôi nhau ra.

Ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm không chớp mắt, sợ sẽ qua mất hành lý của mình.

Một cái tiếp một cái, rất nhanh, nhìn thấy hành lý quen thuộc xuất hiện, ba cậu nhóc cùng nhau đi lấy.

Một, hai, ba, bốn.

Chờ lấy đủ một vali lớn ba va li nhỏ, ba cậu nhóc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bố của chúng: “Bố ơi, lấy xong hành lý rồi, chúng ta đi ra ngoài đi!”

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn đẩy xe, xếp bốn vali đồ lên xe, rồi cùng ba cậu nhóc đi ra ngoài.

Có lẽ là bởi vì biết sắp nhìn thấy mẹ, bước chân của ba cậu nhóc đi đường như mang theo gió rất sôi nổi, thể hiện tâm tình vui vẻ của chúng lúc này.

Đợi đến khi từ cửa máy bay đi ra, nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng dáng mẹ.

Mà lúc này, Mục Nhan nhìn thấy cặp sinh ba và Diệp Hoài Cẩn đi ra thì vội vàng vẫy tay với họ.

Cặp sinh ba cũng nhìn thấy Mục Nhan.

Ngay sau đó, không cần suy nghĩ, chúng trực tiếp chạy như bay tới, lập tức nhào vào trong ngực Mục Nhan.

“Mẹ…” Ba giọng nói cùng vang lên, làm cho trái tim Mục Nhan mềm nhũn.

“Ừm, có mẹ đây.” Mục Nhan thấp giọng nhẹ nhàng nói, sau đó hôn lên mặt ba đứa nhỏ.

Cặp sinh ba cũng rất nhanh hôn lại vài cái.

Bốn người cứ như vậy thể hiện tình cảm, mà Diệp Hoài Cẩn đứng một bên đẩy hành lý có vẻ cô đơn lẻ bóng.

Sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn một lớn ba nhỏ trước mắt, muốn nhìn xem bọn họ rốt cuộc khi nào có thể nhớ tới ông xã/ người bố như anh.

Lúc này, bị một ít người và fan vây xem nhìn thấy, vài người không nhịn được cười ra tiếng.

Hahaha... Ảnh đế thoạt nhìn có chút đáng thương!

Vợ quên anh rồi!

Bọn trẻ cũng quên luôn!

Chỉ là ảnh đế thì đáng thương, còn bọn họ cứ vui vẻ mà xem.

Đồng thời, bọn họ cũng không muốn phá vỡ một màn này, bởi vì nhìn rất “hòa hợp”.

Ở hiện trường, còn có một fan sau khi chụp được cảnh này nhanh chóng chia sẻ lên Weibo.

#Tiểu tiên nữ: Ở sân bay tình gặp được cả nhà nam thần Diệp, hahaha, nam thần cô đơn lẻ bóng rất đáng thương! Con với mẹ là tình yêu đích thực, bố là ngoài ý muốn. @Hậu viện cặp sinh ba nhà họ Diệp @Hậu viện chính thức của Diệp Hoài Cẩn @...#

Sau khi đăng Weibo, lại ngóng xem tiếp, cặp sinh ba cùng Mục Nhan rốt cục cũng đã hoàn thành màn trình diễn tình tứ.

Mục Nhan đứng dậy, thấy Diệp Hoài Cẩn ở một bên, cô cười cười: “Hoan nghênh về nhà.”

Này! Nhìn thấy ba đứa nhỏ thật vui vẻ! Quên chồng luôn.

Cái này, Diệp Hoài Cẩn lòng dạ hẹp hòi nhất định nhớ kỹ cô.

“Ừm, về nhà.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan, ý vị thâm trường.

Ánh mắt Mục Nhan đảo quanh, sau đó nắm tay cặp sinh ba bắt đầu đi ra ngoài.

Diệp Hoài Cẩn nhìn bóng lưng bọn họ, cười cười, nhắm mắt theo sát.

Lúc một nhà năm người đi ra ngoài, thì có phóng viên xuất hiện, nhưng đều bị Diệp Hoài Cẩn phớt lờ qua loa.

Dù sao tình huống hiện tại, nếu anh thật sự tiếp nhận phỏng vấn của một phóng viên nào đó, lát nữa tình cảnh có thể sẽ không khống chế được.

Các phóng viên nhìn phản ứng của Diệp Hoài Cẩn, cũng biết không phải thời cơ tốt để phỏng vấn, chỉ cầm máy ảnh chụp một hồi, sau đó nhìn cả nhà bọn họ nghênh ngang rời đi.

Sau đó, họ nhanh chóng gửi ảnh về cho công ty đăng bài.

Tuy rằng không được phỏng vấn, nhưng ảnh chụp một nhà năm người, vẫn có nhiệt độ như cũ!

Bên này, sau khi rời khỏi sân bay một lúc, đoàn người Mục Nhan đã về đến nhà.

Ba đứa nhỏ nhanh chóng xuống xe ấn mật khẩu vào nhà, sau đó đi thẳng vào tủ lạnh trong nhà, mà Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan cầm hành lý đi theo phía sau.

“Chúng ta mang hành lý lên trước.” Sau khi vào nhà, Diệp Hoài Cẩn ở một bên yên lặng đề nghị.

“Ừm.” Mục Nhan không nghĩ nhiều, đáp một tiếng, sau đó theo Diệp Hoài Cẩn lên lầu.

Vừa cất hành lý vào trong phòng ba cậu nhóc, đột nhiên tiếng cửa bị đóng lại vang lên.

Sau một giây, Mục Nhan bị Diệp Hoài Cẩn đè trên cửa, anh mang theo nụ hôn cuồng nhiệt cứ như vậy nuốt chửng đôi môi cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện