“Aaaaaaaaaaa! Nam thần thể hiện tình cảm rồi!”

“Vợ chồng nam thần yêu nhau thật lòng, mấy nhóc sinh ba là quà tặng kèm thôi, bọn họ không có chuyện gì cả.”

“Nếu mà nam thần biến Mục Nhan thành vợ, honey, bé iu thì còn tuyệt hơn á! Xem video xong chỉ cảm thấy gia đình nam thần thật hạnh phúc.”

“Vui phát khóc luôn! Mấy tin tức gần đây nam thần chẳng hề phản hồi lại, cảm giác như chúng tôi đang tự biên tự diễn với nhau, thế mà lúc quan trọng nhất, nam thần đã ra tay rồi.”

“Tung bông, tung bông, ăn mừng thôi hú hú!”

“Ối, nam thần repost Weibo của tôi nè! Á á! Kích động quá!”

“Đến xem ảnh đế Diệp thể hiện tình cảm nè.”

“Hahaha, nhìn ngọt muốn rụng tim luôn.”

“Xem xong video vội qua góp vui với mấy bà nè. Ngọt ngào quá đi mất.”

“Một gia đình hạnh phúc, nam thần Diệp đã có tình yêu của đời mình, chả hiểu sao tôi thấy cảm động quá hic.”

“…”

Những cư dân mạng đến hóng hớt và cả fan của Diệp Hoài Cẩn xem Weibo của anh thực sự chỉ cảm thấy một chữ.

Chính là: NGỌT.

Không ít cư dân mạng vừa xem Weibo vừa đọc bình luận, không nhịn được mà cười tủm tỉm mãi, nhìn gì cũng thấy ngọt ngào, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy vui vẻ lâng lâng rồi..

Vì những bài đăng trên Weibo của Diệp Hoài Cẩn, thứ hạng của chủ đề #Gia đình Diệp Hoài Cẩn đi siêu thị# cứ thế tăng lên vùn vụt.

Đồng thời cũng sinh ra nhiều chủ đề nóng hổi khác.

#Cha mẹ là tình yêu đích thực, con cái là quà tặng kèm#

#Diệp Hoài Cẩn thể hiện tình cảm trên Weibo#

#Gia đình ngọt ngào của Diệp Hoài Cẩn#

#Video đáng yêu của cặp sinh ba#

#Ba chú chó kéo xe ngốc nghếch nhà Diệp Hoài Cẩn#

Vào chủ đề nào cũng thấy rất nhiều cư dân mạng đang thảo luận sôi nổi, mức độ phổ biến liên tục tăng cao.



Bên này, sau khi Diệp Hoài Cẩn đăng Weibo, anh cũng chẳng nhìn xem phản ứng của cư dân mạng như thế nào mà đi thẳng vào bếp giúp Mục Nhan.

“Bọn họ có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đi vào, Mục Nhan hỏi.

Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn liếc nhìn hai đặc vụ đang làm bộ làm tịch trên ghế sô pha, anh đáp: “Bọn họ nhìn thấy tin tức chúng ta đi siêu thị nên đến đây kiếm cơm!”

Ừ thì, bài đăng trên Weibo của anh phải chờ Mục Nhan tự mình khám phá vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng anh thấp thoáng kỳ vọng.

Mục Nhan nghe vậy, trong lòng không chút nghi ngờ, dù sao trước đây Hướng Thiên cũng thường tìm đủ loại lý do để đến đây ăn chực, giờ cũng chỉ là có thêm một Hải Dương nữa.

Thêm một người, cũng chỉ là thêm một bát cơm thôi mà.

“Có cần anh giúp gì không?” Diệp Hoài Cẩn tiếp tục hỏi, xem có gì cần giúp đỡ không, cũng xem như đang cùng Mục Nhan sống trong “thế giới hai người” trong bếp.

“Anh rửa rau nhé?” Mục Nhan mỉm cười đáp lại, ánh mắt nhìn Diệp Hoài Cẩn có chút ý cười, cũng thêm phần mê hoặc.

“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó đứng ở bồn rửa, lấy nguyên liệu ở bên cạnh rửa thật kỹ càng.

Mục Nhan đứng sang một bên nhìn Diệp Hoài Cẩn đang nghiêm túc rửa rau, cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó len vào.

Chồng cô quả là một người đàn ông tuyệt vời!

Ngay sau đó, cô tiến lên trước, hai tay ôm lấy gương mặt Diệp Hoài Cẩn, đặt lên đó vài nụ hôn.

Diệp Hoài Cẩn cảm nhận được hơi thở ấm áp trên má mình, nghiêng đầu liếc nhìn Mục Nhan đang cười tươi, trong mắt anh thoáng chút ngạc nhiên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sao tự nhiên lại thắm thiết vậy? “Thấy vừa rồi anh đẹp trai quá.” Bắt gặp ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan cười nói rồi đi làm việc của mình.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, khóe môi bất giác cong lên.

Mục Nhan rất nhanh chóng bình ổn trở lại, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Việc đầu tiên cần làm là chiên cánh gà, làm nóng dầu trong chảo, đồng thời bọc cánh gà đã ướp trong bột mì rồi cho vào chảo dầu, khi cả hai mặt đều vàng thì vớt ra, đợi một lúc rồi lại thả vào chiên thêm một lần.

Khi chiên xong, cả căn bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm nức mũi.

“Gâu gâu ~”

Chưa thấy bóng dáng, đã nghe tiếng sủa.

Ngay sau đó, ba cậu nhóc và ba chú chó xuất hiện trước mắt Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

“Bố mẹ ơi, thơm quá đi!”

“Bao giờ mới được ăn ạ?”

“Bố mẹ có cần giúp gì không ạ?”

Ba đứa nhỏ vừa nói vừa dán mắt vào cánh gà mới chiên bên cạnh, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Còn ba nhóc lắm lông thì lập tức đi đến bên cạnh Mục Nhan, ngẩng đầu nhìn Mục Nhan, phát ra âm thanh xin xỏ.

Sau ba ngày một mình chăm ba nhóc lông xù, Mục Nhan vừa nhìn đã biết ba đứa lông xù này cũng háu ăn y chang.

Cái mũi nhỏ này cũng thính ra phết.

“Các con không cần giúp, chờ lát nữa là được ăn rồi! Ra ngoài đợi nhé! Nhớ mang theo mấy em chó nữa.” Sau đó, Mục Nhan nhìn ba đứa nhóc, tàn nhẫn từ chối “lòng tốt” của bọn chúng.

Miệng thì nói muốn giúp, làm như người ta không biết chúng muốn làm gì ấy!

“Vâng ạ ~” Ba đứa tiếc nuối nhìn miếng cánh gà đầy lưu luyến, rồi cùng chó rời khỏi bếp.

Lắc đầu bất lực, Mục Nhan tiếp tục nấu đồ ăn.

Không biết mất bao lâu, cuối cùng một bàn đồ ăn đầy ắp đã hoàn thành.

Cánh gà chiên chín vàng giòn rụm thơm ngon.

Sườn xào chua ngọt đậm đà sắc vị.

Cua ướp chiên dầu thơm nức.

Dưa leo trộn tươi mát.

Đậu hũ nhân tôm mềm mướt mịn màng.

Đậu bắp luộc ngọt giòn thanh mát.

Canh sườn ninh khoai nhàn nhạt ngọt thơm.

Bao nhiêu mỹ vị bày ra trước mắt khiến Hướng Thiên và Hải Dương không kiềm chế được mà phải nuốt nước bọt.

Quá trời thịnh soạn!

Lúc này, ba đứa trẻ đã ngồi bên bàn, nhìn ngó Hướng Thiên cùng Hải Dương, Diệp Vũ Triết vội vàng thúc giục: “Chú Hướng Thiên, chú Hải Dương, nhanh ra bàn ngồi đi ạ!”

Bọn chúng nôn nóng lắm rồi!

Nếu hai chú không có ở đây thì bọn chúng có thể động đũa rồi, nhưng nếu có khách thì phải dè dặt hơn!

Ây dà, ai bảo bọn chúng toàn là những đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép chứ!

“Chờ một chút, chú chụp một tấm đã.” Hướng Thiên lập tức nói.

Bữa tối thịnh soạn và đẹp mắt như thế này, không chụp lại thì tiếc lắm.

Sau khi chụp tách tách vài tấm ảnh, Hướng Thiên mới ngồi xuống cùng Hải Dương.

Đơm cơm xong, người ngồi quanh bàn đồng loạt cầm đũa lên.

Bộ ba nhắm thẳng vào cánh gà rán.

Soạt! Soạt! Soạt!

Đĩa gà rán trong chớp mắt bay mất ba chiếc cánh.

Ngó lên nhìn, ba đứa nhỏ đã ăn uống vui vẻ, vẻ mặt thích thú khiến người ta không khỏi cảm thấy thèm thuồng.

Hướng Thiên và Hải Dương không thể không thừa nhận, cảnh tượng này khiến hai người cũng muốn ăn.

Ngay lập tức họ cũng xông vào đĩa cánh gà.

Đưa lên miệng, quả nhiên, lớp da bên ngoài giòn tan, mà khi cắn một miếng, sẽ cảm nhận được độ mềm của phần thịt gà.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngoài giòn rụm, trong mềm tươi, chỉ có một từ để miêu tả: NGON.

Thế là cả bữa không ai nói gì, mọi người đều tập trung vào một việc: ăn.

Một lúc sau, khi đĩa trên bàn gần như đã sạch bách, trừ Mục Nhan ra thì tất cả mọi người đều lén xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình.

Ăn muốn phình bụng luôn!

“Quả nhiên đồ ăn mẹ làm vẫn ngon nhất!” Diệp Vũ Thánh xoa bụng, cảm thán một câu.

“Hai ngày qua mấy đứa đã ăn cái gì rồi?” Mục Nhan hỏi, mặc dù trong quá trình đó cũng có gọi điện cho nhau, nhưng cô chỉ biết ba bố con có ăn ngô ngọt và khoai tây, còn lại thì cô cũng không rõ...

Tất cả những gì cô biết là sau khi ba cậu nhóc trở về, liên tục nói muốn ăn đồ ăn do cô nấu, dường như trong lòng tràn ngập “oán niệm”.

“Ăn nhiều lắm luôn, ngô nè, khoai tây nè, còn có một số món cũng khá giống mọi khi vẫn ăn, nhưng không ngon lắm, con thấy ngon nhất là trứng xào cà chua!” Nhà phê bình ẩm thực nhí Diệp Vũ Triết đứng bật dậy bình luận.

“Cũng có nho xanh, nho ở đó tuy nhỏ nhưng rất ngọt! Bọn con tự mình đi hái nho, hái xong thì được ăn nhiều lắm.” Diệp Vũ Thánh cũng nói.

“Dù sao cũng không bằng mẹ nấu.” Diệp Vũ Hành chốt lại một câu, nói xong dường như nghĩ ra gì đó, cậu tiếp tục nói: “Mình còn phải tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mấy lần nữa ạ?”

Câu hỏi vừa thốt ra, ba cặp mắt đổ dồn về phía Diệp Hoài Cẩn.

Thấy thế, Diệp Hoài Cẩn điềm tĩnh đáp: “Phải chục lần nữa đấy!”

Nhìn vẻ suy sụp của ba đứa nhóc, anh nói tiếp: “Các con nên trải nghiệm thêm xem là người khác ăn gì, mới biết được để làm ra những bữa ăn này mẹ con đã vất vả như thế nào, các con may mắn và hạnh phúc như thế nào, phải không? Bây giờ được ăn những thứ này các con có vui không?”

“Vui lắm ạ!” Ba đứa trẻ đồng thanh đáp.

“Đúng rồi! Hơn nữa, mặc dù đồ ăn trong tập đầu tiên của “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” không ngon lắm, nhưng chẳng phải chúng ta đã được trải nghiệm rất nhiều thứ sao? Chẳng hạn như quen được những bạn nhỏ khác này, đi hái nho này. Các con còn được mặc trang phục dân tộc và ăn rất nhiều thứ khác nhau, đó đều là những gì các con thu hoạch được. Đừng lúc nào cũng nghĩ về những gì mình đã đánh mất, mà hãy nhìn xem mình có thêm được điều gì nữa.” Diệp Hoài Cẩn kiên nhẫn nói tiếp.

“Chúng con rõ rồi ạ!” Ba đứa nhỏ chăm chú lắng nghe, nghe xong thì nghiêm túc gật đầu.

“Ngoan lắm.” Diệp Hoài Cẩn nhìn vẻ ngoan ngoãn nghe lời của bọn trẻ, nét mặt thêm phần dịu dàng.

Mục Nhan ngồi bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Hoài Cẩn thoáng nét cảm phục, đáy mắt lấp lánh.

Dường như nhận ra được ánh mắt của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn quay đầu nhìn, hai ánh mắt chạm nhau, biết bao dịu dàng âu yếm sóng sánh trao nhau.

Hướng Thiên và Hải Dương đang ngồi im lặng nghe Diệp Hoài Cẩn giảng đạo lý, nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đột ngột đổi phong thái, âu âu yếm yếm thể hiện tình cảm với Mục Nhan, mắt bọn họ như muốn mù đến nơi rồi.

Này là thể hiện tình cảm lộ liễu trần trụi luôn á!!!

Hai gã cẩu độc thân cảm thấy thế giới ngập tràn ác ý.

“Gâu gâu gâu…”

Ba nhóc lông xù ăn xong quay trở lại cũng cố tìm cảm giác tồn tại.

Hướng Thiên và Hải Dương im như thóc.

Chà, hóa ra ngoài hai con cẩu độc thân này, vẫn còn ba con nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện