Rời bàn được một lúc, nhóm người lại tiếp tục đi thẳng vào phòng khách.
Mục Nhan rót chút nước ấm rồi cùng ngồi xuống.
Ngược lại ba cậu nhóc kia, có lẽ cảm giác được người lớn phải nói chuyện, ba cậu nhóc ngoan ngoãn ôm chó nhỏ của chúng chạy ra sân chơi.
Dù đang là mùa hè, nhưng ban đêm khu biệt thự sẽ không quá nóng, bây giờ còn có cơn gió nhẹ thổi qua.
Sau khi chắc chắn đã đóng cổng, Mục Nhan mới để ba cậu nhóc ba và ba vật nhỏ ra ngoài chơi, nhưng bởi vì mở cửa, thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng ba cậu nhóc chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, Hải Dương dẫn đầu nói ra kế hoạch được sắp xếp kế tiếp cho Mục Nhan.
“Địa điểm ghi hình tập ba của chương trình “Vòng quanh thế giới” đã được xác nhận rồi.”
“Là chỗ nào?” Mục Nhan tò mò hỏi.
“Tập này là ghi hình trong nước, điểm đến là Phúc Châu, hình thức ghi hình không giống như hai tập trước, cụ thể như thế nào tổ chuyên mục sẽ báo lại, khách mời được chọn chính là mấy minh tinh hoặc là ca sĩ nổi tiếng ở Phúc Châu, cùng ghi hình vào Chủ nhật, ba ngày hai đêm, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô.”
Về phần lần này anh ta đi cùng Mục Nhan là bởi vì độ nổi tiếng của Mục Nhan gần đây quả thật đã tăng lên, hơn nữa có cặp sinh ba, dù xuất hiện ở chỗ nào đi chăng nữa, tuyệt đối có thể thu hút rất đông người, lần trước là vì có Diệp Hoài Cẩn đi cùng, bên anh ta còn có chuyện phải làm, cho nên mới không đi theo, lúc này đây anh ta nhất định phải đi theo.
Còn nữa, anh ta phải ở trước mặt cánh truyền thông thể hiện đôi chút cảm giác tồn tại chứ, bằng không sẽ không ai biết anh ta là người đại diện của Mục Nhan, anh ta làm sao có thể thể hiện kinh nghiệm của mình trước mặt mọi người.
“Ừm, tôi biết rồi.” Mục Nhan gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, đồng thời cũng chuẩn bị buổi tối tìm hiểu một vài món ăn có tiếng ở Phúc Châu.
Nhưng so với món ăn Phúc Kiến trước kia cô nghiên cứu, lần này sẽ có ít thời gian hơn.
Diệp Hoài Cẩn nghe, tâm tư dao động, đang chuẩn bị nói gì đó, Hướng Thiên ở cạnh cũng phản ứng lại, anh lập tức nói: “Hoài Cẩn, lần này cậu không thể đi theo, sắp tổ chức liên hoan phim quốc tế Ma Đô, cậu có trong trong danh sách mời, cậu còn có tác phẩm được đề cử! Cậu nhất định phải đi, thời gian hoàn hảo này không thể bỏ lỡ.”
Hướng Thiên nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc cũng nói xong!
Diệp Hoài Cẩn chính là một người yêu vợ cuồng vợ, nếu không tranh thủ thời gian nói ra, chờ Diệp Hoài Cẩn nói muốn đi cùng Mục Nhan thì nói chẳng kịp nữa.
Quả nhiên, sau khi Diệp Hoài Cẩn nghe xong, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Những công việc khác tôi không sắp xếp cho cậu, nhưng những buổi tiệc lớn như liên hoan phim này cậu nhất định phải lộ diện.” Hướng Thiên nhanh chóng nhắc nhở.
Tất nhiên Mục Nhan cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, cô cũng nói theo: “Anh ở nhà đi! Tiện thể có thể chăm bọn Max một chút, em và con đi rồi, vừa lúc cũng có người chăm nom chúng.”
Tuy là Mục Nhan cố ý tìm một lý do, nhưng khi nghe Mục Nhan nói, khóe miệng Diệp Hoài Cẩn vẫn không nhịn được giật giật.
Nhưng đúng là anh muốn lộ diện ở liên hoan phim quốc tế Ma Đô, lần này không có cách nào đi cùng vợ con rồi, anh nhìn Hướng Thiên rồi gật đầu: “Anh sắp xếp đi!”
“Yên tâm, tôi nhất định sắp xếp thật tốt cho cậu.” Hướng Thiên lập tức cam đoan, một việc anh đắc ý nhất chính là làm người đại diện cho Diệp Hoài Cẩn nhiều năm như vậy cũng không có bất kỳ sai sót nào.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên tương tác, trong lòng Hải Dương có chút hâm mộ, một người đại diện có thể dẫn dắt một siêu sao, là một chuyện thành công cỡ nào.
Anh ta cũng từng hăng hái như vậy, vốn cho rằng rất nhanh có thể dẫn dắt thành một ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng thì sao! Vẫn bị người ta hái trộm đào, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
May mắn là Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên đã cho anh ta một cơ hội quý giá để đông sơn tái khởi*.
*Đông sơn tái khởi: hình dung một người sau khi lui về ở ẩn thì quay lại nhậm chức, ví rằng sau thất thế thì có được vị trí mới.
Bây giờ là Mục Nhan, anh ta càng phải cảnh giác cao độ.
Tuy thất bại một lần, nhưng anh ta vẫn có dũng khí đi tiếp một lần nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng Hải Dương nhất thời tràn đầy động lực.
Sau đó, thấy thời gian đã quá, hai người Hướng Thiên và Hải Dương cũng chuẩn bị về.
Cơm cũng ăn ké xong, nói chuyện phiếm và bàn công việc cũng xong xuôi, tất nhiên là không nên quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cả nhà người ta nữa.
Hai người phải đi về, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan cũng đứng dậy tiễn họ ra cửa.
Lúc đến cửa, ba cậu nhóc kia cũng chạy đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Các chú phải về rồi ạ?”
“Ừm.” Hướng Thiên gật đầu.
“Vậy tạm biệt chú Hướng Thiên, tạm biệt chú Hải Dương.” Nhận được đáp án khẳng định, ba bảo bối mỉm cười và lần lượt nói, vươn cánh tay mũm mĩm của chúng vẫy tạm biệt Hướng Thiên và Hải Dương.
Nụ cười vô cùng xán lạn, vẫy tay rất có lực, thể hiện tâm tình vui vẻ của ba nhóc hiện tại.
Hướng Thiên nhìn một màn này, nhất thời không muốn đi nữa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của ba đứa nhỏ, sau khi nhéo xong, anh nói: “Các chú đi mà các cháu có vẻ rất vui nha, cười như một đóa hoa, chú có chút buồn đấy.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe, vẻ mặt thu lại, bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Chúng cháu không vui lắm.” Diệp Vũ Thánh còn cố ý nhấn mạnh một chút.
“Vậy các chú ở lại nói chuyện với bố mẹ các cháu một lát được không?” Hướng Thiên trêu chọc.
Anh hiểu rõ cặp sinh ba, đã đoán được Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan có thể đã đáp ứng ba cậu nhóc có thể đi chơi hay là cái gì đó, cho nên bọn chúng mới vội vàng như vậy.
Nhưng trẻ nhỏ mà! Vẫn không biết che giấu tâm trạng của mình!
Hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan biết nội tình, cũng càng hiểu rõ suy nghĩ của ba cậu nhóc, nhìn vẻ mặt chúng trở nên nghiêm túc, cả hai cũng không nhịn được cười cười, chỉ là không có dự định giải vây cho chúng.
Để Hướng Thiên trêu đùa một chút, có lẽ có thể làm cho suy nghĩ của ba đứa nhỏ sau này tránh bộc lộ ra bên ngoài, liếc mắt một cái thì người ta nhìn ra đang suy nghĩ cái gì!
“Chúng ta ở bên ngoài chờ thêm một lát đi!” Diệp Vũ Hành nhìn ba mẹ thảnh thơi xem kịch, rồi nhìn khóe miệng Hướng Thiên đang cười xấu xa, cậu mạnh miệng nói.
Chú Hướng Thiên lại trêu chọc bọn chúng!
Nghe Diệp Vũ Hành nói, Hướng Thiên bật cười: “Thằng nhóc ranh ma.”
Tính cách ba đứa con trai của Hoài Cẩn thật sự rất đặc biệt, nhưng đứa thông minh nhất chính là cậu nhóc nhỏ tuổi nhất này.
Nói xong, lại nhéo khuôn mặt nhỏ của Diệp Vũ Hành rồi chính thức nói: “Chú Hướng Thiên phải về thật rồi, bye bye.”
“Chú Hướng Thiên, bái bai.” Ba cậu nhóc kia lại nói, lần bái bai này có vẻ thật tâm thật ý hơn.
Mỉm cười, Hướng Thiên và Hải Dương cùng rời đi.
Đợi đến khi nghe được tiếng xe vang lên, hơn nữa sau khi xe đi xa, ba đứa nhỏ lập tức nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ, bây giờ chúng ta có thể dẫn bọn Max ra ngoài dạo công viên chưa?”
“Ừm, đi thôi!” Mục Nhan gật đầu.
Ba cậu nhóc chờ đến sốt ruột rồi.
“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc nhanh chóng vui vẻ, thúc giục Diệp Hoài Cẩn đóng cửa, nhanh chóng dắt chó nhỏ của bọn chúng đi về phía công viên.
Còn Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan thì tay trong tay đi ở phía sau.
Nếu có người nhìn thấy một màn cả nhà bọn họ ở bên nhau, đều sẽ cho rằng đây là một gia đình hạnh phúc.
*
Buổi tối sau khi đi dạo công viên trở về, năm người một nhà làm ổ ở phòng khách xem TV, sau khi xem xong, Mục Nhan trở về phòng tìm tư liệu, Diệp Hoài Cẩn thì dẫn ba cậu nhóc tắm rửa cho ba vật nhỏ.
Sau một phen lăn qua lăn lại, ba vật nhỏ thì sạch sẽ, nhưng Diệp Hoài Cẩn và ba đứa nhỏ thì ướt sũng.
Nhưng nụ cười vui vẻ trên mặt ba cậu nhóc cũng đủ bỏ qua điểm này.
“Đi nào, bố tắm cho ba đứa nhé?”
“Bố có tắm cùng chúng con không?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Ừm, cùng nhau.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó trở về phòng cầm áo ngủ và khăn tắm, nhìn Mục Nhan đang chiến đấu hăng hái trước bàn máy tính, Diệp Hoài Cẩn nhắc nhở: “Bà xã, buổi tối nhớ chờ anh.”
Mục Nhan nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn, thấy anh tựa vào cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
Nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của anh, Mục Nhan thuận tay cầm lấy gối dựa phía sau ném qua.
Người này thật sự là…
Diệp Hoài Cẩn đứng ở cửa, bắt lấy gối, sau đó ném về giường, ho nhẹ một tiếng: “Anh đi tắm cho bọn nhỏ, anh tắm cùng bọn nhỏ.”
Mục Nhan trực tiếp cho Diệp Hoài Cẩn một bóng lưng lạnh lùng.
Diệp Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người, đi tắm cho ba đứa nhỏ.
Mà Mục Nhan nhìn cái gối ôm trên giường, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau đó cô vỗ vỗ mặt mình, gạt khuôn mặt tươi cười của Diệp Hoài Cẩn ra khỏi đầu, tiếp tục tìm tư liệu.
Một lát sau, những gì cần tìm hiểu đã rõ, đồng thời cũng đã chuyển xong một vài thông tin sang điện thoại, Mục Nhan tắt trang web.
Rồi dựa theo thói quen trong khoảng thời gian này mở Weibo của mình.
Mở ra, nhìn trang chủ của mình, Mục Nhan lập tức giật mình.
Bởi vì số lượng fan trên Weibo của cô tăng gấp đôi!
Gần đây hình như cô không làm gì cả? Ngay sau đó, trực tiếp mở thẻ @ của mình ra xem.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng xem xong bài post đầu tiên, Mục Nhan chắc chắn hôm nay Weibo nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Liên tục xem tiếp mấy bài, rất nhiều “Thật ngọt”, “Thật hạnh phúc”, “Thật ngọt ngào” vân vân.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc cô còn chưa hiểu gì, thì tiếp đó mọi thứ lộ rõ như núi Lư Sơn*.
*Lộ rõ như núi Lư Sơn: hình dung chuyện chưa có lời giải đáp đã có đáp án rõ ràng.
#Diệp Hoài Cẩn: Đúng vậy, tôi và @Mục Nhan là tình yêu đích thực! @Chị gái siêu may mắn… @Tiểu tiên nữ…#
Mục Nhan nhìn Weibo, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Có chuyện gì vậy?
Trước tiên, Mục Nhan nhấn vào, thấy số lượt share và bình luận của Diệp Hoài Cẩn lên tới mấy chục vạn.
Mở bình luận xem, màn hình đầy “Ngọt ngào ngọt ngào” “Tình yêu đích thực”.
Sau khi xem sơ lược bình luận một lát, Mục Nhan chạy tới xem hai bản gốc trên Weibo.
Đầu tiên là Weibo “Con và mẹ là tình yêu đích thực, bố chỉ là người ngoài cuộc”.
Lại là chị gái siêu may mắn “Bố mẹ là tình yêu đích thực, con cái là ngoài ý muốn”.
Nhất là bài post thứ hai, Mục Nhan xem video.
Dù đã sớm đoán được khi ba cậu nhóc ở bên ngoài sẽ bị vây quanh, nhưng cô không nghĩ có người còn phỏng vấn chúng một chút.
Sau khi nghe thấy đoạn xưng hô của bố mẹ, Mục Nhan cảm thấy xấu hổ.
Ba tên nhóc này…
Rồi sau đó thấy chúng từ chối trả lời, cô lại nở nụ cười.
Toàn bộ quá trình, Mục Nhan đều cười.
Xem toàn bộ phần dưới Weibo, cả trái tim cô đều cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó, Mục Nhan âm thầm like mấy bài post này trên Weibo.
Cô muốn nói, hai vị fan này tổng kết rất tốt.
Cuối cùng cô còn chia sẻ bài post Weibo của Diệp Hoài Cẩn.
Sai khi Mục Nhan like và chia sẻ, rất nhiều cư dân mạng và fan theo dõi Mục Nhan lập tức biết.
Mở Weibo của Mục Nhan ra, thấy được một bài như thế này.
#Mục Nhan: Miễn cưỡng đồng ý đi! Bởi vì trừ anh ra, bọn nhỏ cũng là tình yêu đích thực của em @Diệp Hoài Cẩn: Đúng vậy, tôi và @Mục Nhan là tình yêu đích thực! @Chị gái siêu may mắn… @Tiểu tiên nữ…#
Nhìn bài đăng trên Weibo, cư dân mạng và fan nhất thời kích động, vợ ảnh đế tiếp tục show ân ái! Phải nhanh chóng bình luận ở phía dưới, hòa mình vào cảnh phấn khích này.
“A a a, tôi là cẩu độc thân cảm thấy thế giới này toàn là ác ý, quốc gia tranh thủ thời gian cho tôi đóng gói một người bạn trai đi!”
“Nam thần: Tôi và vợ tôi là tình yêu đích thực.
Vợ nam thần: Đúng vậy, nhưng còn phải thêm bọn trẻ nữa.”
“Fan hâm mộ: Mưa băng lạnh lẽo đập loạn xạ trên mặt.”
“Gâu gâu gâu, tôi gọi vài tiếng biểu thị cảm giác tồn tại của mình.”
“Trong lòng tôi ngọt ngào quá đi!”
“Emma*, nam thần đâu? Anh ấy có thấy phản hồi này không? Thấy rồi lại tiếp tục rải thức ăn cho chó!”
*Emma: tên emma trong tiếng Đức nghĩa là đầy nghị lực hoặc mạnh mẽ.
“Chỉ có tôi cảm thấy Weibo của hai người này cách nhau khoảng thời gian dài như vậy, hiển nhiên là bởi vì nam thần không nói với vợ anh ấy, tương tự có thể chứng minh, vợ nam thần sau khi đăng Weibo này cũng sẽ không nói với nam thần, nam thần khẳng định không đáp lại nhanh như vậy, ha ha ha~đôi vợ chồng này thật biết trêu đùa!”
“Tôi cá một trăm que cay đồng ý với chủ bình luận trên.”
“…”
Lúc cư dân mạng bình luận, Mục Nhan cũng đang xem bình luận, cũng thấy bình luận này.
Cô không thể không nói một câu, đầu óc của cư dân mạng không khỏi nhảy số quá nhanh đi?
Mục Nhan còn đang nghĩ có nên trả lời người bạn thông minh này hay không, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.
Một giây sau, cô tắt trang web, rồi khép máy tính lại.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Cẩn về phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh Mục Nhan tắt máy tính, anh hơi nhíu mày, sau khi đóng cửa lại, bước nhanh đến phía sau Mục Nhan: “Xong việc rồi?”
Cảm giác Diệp Hoài Cẩn cách mình càng ngày càng gần, tim Mục Nhan bỗng đập thình thịch.
Sau đó, cô bình tĩnh một chút, đứng dậy, quay đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn đứng trước mặt mình.
Anh không kịp đề phòng, cô chủ động hôn lên môi anh.
Thấy anh “tỏ tình chân thành”, đêm nay cô chủ động một chút.
Sự chủ động của Mục Nhan lập tức đốt lên ngọn lửa trong lòng Diệp Hoài Cẩn, lúc này anh đã sớm bất chấp lý do vì sao Mục Nhan làm như thế, trực tiếp đảo khách thành chủ, giành lại thế chủ động.
Chỉ trong chốc lát, hai người ngã xuống giường.
Đồng thời, quần áo trên người hai người từng món từng món rơi xuống, cuối cùng chỉ còn một phòng kích tình.
Một đêm kiều diễm…
Mục Nhan rót chút nước ấm rồi cùng ngồi xuống.
Ngược lại ba cậu nhóc kia, có lẽ cảm giác được người lớn phải nói chuyện, ba cậu nhóc ngoan ngoãn ôm chó nhỏ của chúng chạy ra sân chơi.
Dù đang là mùa hè, nhưng ban đêm khu biệt thự sẽ không quá nóng, bây giờ còn có cơn gió nhẹ thổi qua.
Sau khi chắc chắn đã đóng cổng, Mục Nhan mới để ba cậu nhóc ba và ba vật nhỏ ra ngoài chơi, nhưng bởi vì mở cửa, thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng ba cậu nhóc chơi đùa ầm ĩ.
Lúc này, Hải Dương dẫn đầu nói ra kế hoạch được sắp xếp kế tiếp cho Mục Nhan.
“Địa điểm ghi hình tập ba của chương trình “Vòng quanh thế giới” đã được xác nhận rồi.”
“Là chỗ nào?” Mục Nhan tò mò hỏi.
“Tập này là ghi hình trong nước, điểm đến là Phúc Châu, hình thức ghi hình không giống như hai tập trước, cụ thể như thế nào tổ chuyên mục sẽ báo lại, khách mời được chọn chính là mấy minh tinh hoặc là ca sĩ nổi tiếng ở Phúc Châu, cùng ghi hình vào Chủ nhật, ba ngày hai đêm, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cô.”
Về phần lần này anh ta đi cùng Mục Nhan là bởi vì độ nổi tiếng của Mục Nhan gần đây quả thật đã tăng lên, hơn nữa có cặp sinh ba, dù xuất hiện ở chỗ nào đi chăng nữa, tuyệt đối có thể thu hút rất đông người, lần trước là vì có Diệp Hoài Cẩn đi cùng, bên anh ta còn có chuyện phải làm, cho nên mới không đi theo, lúc này đây anh ta nhất định phải đi theo.
Còn nữa, anh ta phải ở trước mặt cánh truyền thông thể hiện đôi chút cảm giác tồn tại chứ, bằng không sẽ không ai biết anh ta là người đại diện của Mục Nhan, anh ta làm sao có thể thể hiện kinh nghiệm của mình trước mặt mọi người.
“Ừm, tôi biết rồi.” Mục Nhan gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, đồng thời cũng chuẩn bị buổi tối tìm hiểu một vài món ăn có tiếng ở Phúc Châu.
Nhưng so với món ăn Phúc Kiến trước kia cô nghiên cứu, lần này sẽ có ít thời gian hơn.
Diệp Hoài Cẩn nghe, tâm tư dao động, đang chuẩn bị nói gì đó, Hướng Thiên ở cạnh cũng phản ứng lại, anh lập tức nói: “Hoài Cẩn, lần này cậu không thể đi theo, sắp tổ chức liên hoan phim quốc tế Ma Đô, cậu có trong trong danh sách mời, cậu còn có tác phẩm được đề cử! Cậu nhất định phải đi, thời gian hoàn hảo này không thể bỏ lỡ.”
Hướng Thiên nói xong, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cuộc cũng nói xong!
Diệp Hoài Cẩn chính là một người yêu vợ cuồng vợ, nếu không tranh thủ thời gian nói ra, chờ Diệp Hoài Cẩn nói muốn đi cùng Mục Nhan thì nói chẳng kịp nữa.
Quả nhiên, sau khi Diệp Hoài Cẩn nghe xong, lông mày không khỏi nhíu lại.
“Những công việc khác tôi không sắp xếp cho cậu, nhưng những buổi tiệc lớn như liên hoan phim này cậu nhất định phải lộ diện.” Hướng Thiên nhanh chóng nhắc nhở.
Tất nhiên Mục Nhan cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, cô cũng nói theo: “Anh ở nhà đi! Tiện thể có thể chăm bọn Max một chút, em và con đi rồi, vừa lúc cũng có người chăm nom chúng.”
Tuy là Mục Nhan cố ý tìm một lý do, nhưng khi nghe Mục Nhan nói, khóe miệng Diệp Hoài Cẩn vẫn không nhịn được giật giật.
Nhưng đúng là anh muốn lộ diện ở liên hoan phim quốc tế Ma Đô, lần này không có cách nào đi cùng vợ con rồi, anh nhìn Hướng Thiên rồi gật đầu: “Anh sắp xếp đi!”
“Yên tâm, tôi nhất định sắp xếp thật tốt cho cậu.” Hướng Thiên lập tức cam đoan, một việc anh đắc ý nhất chính là làm người đại diện cho Diệp Hoài Cẩn nhiều năm như vậy cũng không có bất kỳ sai sót nào.
Nhìn Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên tương tác, trong lòng Hải Dương có chút hâm mộ, một người đại diện có thể dẫn dắt một siêu sao, là một chuyện thành công cỡ nào.
Anh ta cũng từng hăng hái như vậy, vốn cho rằng rất nhanh có thể dẫn dắt thành một ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng thì sao! Vẫn bị người ta hái trộm đào, thậm chí ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
May mắn là Diệp Hoài Cẩn và Hướng Thiên đã cho anh ta một cơ hội quý giá để đông sơn tái khởi*.
*Đông sơn tái khởi: hình dung một người sau khi lui về ở ẩn thì quay lại nhậm chức, ví rằng sau thất thế thì có được vị trí mới.
Bây giờ là Mục Nhan, anh ta càng phải cảnh giác cao độ.
Tuy thất bại một lần, nhưng anh ta vẫn có dũng khí đi tiếp một lần nữa.
Nghĩ vậy, trong lòng Hải Dương nhất thời tràn đầy động lực.
Sau đó, thấy thời gian đã quá, hai người Hướng Thiên và Hải Dương cũng chuẩn bị về.
Cơm cũng ăn ké xong, nói chuyện phiếm và bàn công việc cũng xong xuôi, tất nhiên là không nên quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cả nhà người ta nữa.
Hai người phải đi về, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan cũng đứng dậy tiễn họ ra cửa.
Lúc đến cửa, ba cậu nhóc kia cũng chạy đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Các chú phải về rồi ạ?”
“Ừm.” Hướng Thiên gật đầu.
“Vậy tạm biệt chú Hướng Thiên, tạm biệt chú Hải Dương.” Nhận được đáp án khẳng định, ba bảo bối mỉm cười và lần lượt nói, vươn cánh tay mũm mĩm của chúng vẫy tạm biệt Hướng Thiên và Hải Dương.
Nụ cười vô cùng xán lạn, vẫy tay rất có lực, thể hiện tâm tình vui vẻ của ba nhóc hiện tại.
Hướng Thiên nhìn một màn này, nhất thời không muốn đi nữa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của ba đứa nhỏ, sau khi nhéo xong, anh nói: “Các chú đi mà các cháu có vẻ rất vui nha, cười như một đóa hoa, chú có chút buồn đấy.”
Ba đứa nhỏ vừa nghe, vẻ mặt thu lại, bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Chúng cháu không vui lắm.” Diệp Vũ Thánh còn cố ý nhấn mạnh một chút.
“Vậy các chú ở lại nói chuyện với bố mẹ các cháu một lát được không?” Hướng Thiên trêu chọc.
Anh hiểu rõ cặp sinh ba, đã đoán được Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan có thể đã đáp ứng ba cậu nhóc có thể đi chơi hay là cái gì đó, cho nên bọn chúng mới vội vàng như vậy.
Nhưng trẻ nhỏ mà! Vẫn không biết che giấu tâm trạng của mình!
Hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan biết nội tình, cũng càng hiểu rõ suy nghĩ của ba cậu nhóc, nhìn vẻ mặt chúng trở nên nghiêm túc, cả hai cũng không nhịn được cười cười, chỉ là không có dự định giải vây cho chúng.
Để Hướng Thiên trêu đùa một chút, có lẽ có thể làm cho suy nghĩ của ba đứa nhỏ sau này tránh bộc lộ ra bên ngoài, liếc mắt một cái thì người ta nhìn ra đang suy nghĩ cái gì!
“Chúng ta ở bên ngoài chờ thêm một lát đi!” Diệp Vũ Hành nhìn ba mẹ thảnh thơi xem kịch, rồi nhìn khóe miệng Hướng Thiên đang cười xấu xa, cậu mạnh miệng nói.
Chú Hướng Thiên lại trêu chọc bọn chúng!
Nghe Diệp Vũ Hành nói, Hướng Thiên bật cười: “Thằng nhóc ranh ma.”
Tính cách ba đứa con trai của Hoài Cẩn thật sự rất đặc biệt, nhưng đứa thông minh nhất chính là cậu nhóc nhỏ tuổi nhất này.
Nói xong, lại nhéo khuôn mặt nhỏ của Diệp Vũ Hành rồi chính thức nói: “Chú Hướng Thiên phải về thật rồi, bye bye.”
“Chú Hướng Thiên, bái bai.” Ba cậu nhóc kia lại nói, lần bái bai này có vẻ thật tâm thật ý hơn.
Mỉm cười, Hướng Thiên và Hải Dương cùng rời đi.
Đợi đến khi nghe được tiếng xe vang lên, hơn nữa sau khi xe đi xa, ba đứa nhỏ lập tức nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ, bây giờ chúng ta có thể dẫn bọn Max ra ngoài dạo công viên chưa?”
“Ừm, đi thôi!” Mục Nhan gật đầu.
Ba cậu nhóc chờ đến sốt ruột rồi.
“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc nhanh chóng vui vẻ, thúc giục Diệp Hoài Cẩn đóng cửa, nhanh chóng dắt chó nhỏ của bọn chúng đi về phía công viên.
Còn Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan thì tay trong tay đi ở phía sau.
Nếu có người nhìn thấy một màn cả nhà bọn họ ở bên nhau, đều sẽ cho rằng đây là một gia đình hạnh phúc.
*
Buổi tối sau khi đi dạo công viên trở về, năm người một nhà làm ổ ở phòng khách xem TV, sau khi xem xong, Mục Nhan trở về phòng tìm tư liệu, Diệp Hoài Cẩn thì dẫn ba cậu nhóc tắm rửa cho ba vật nhỏ.
Sau một phen lăn qua lăn lại, ba vật nhỏ thì sạch sẽ, nhưng Diệp Hoài Cẩn và ba đứa nhỏ thì ướt sũng.
Nhưng nụ cười vui vẻ trên mặt ba cậu nhóc cũng đủ bỏ qua điểm này.
“Đi nào, bố tắm cho ba đứa nhé?”
“Bố có tắm cùng chúng con không?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Ừm, cùng nhau.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó trở về phòng cầm áo ngủ và khăn tắm, nhìn Mục Nhan đang chiến đấu hăng hái trước bàn máy tính, Diệp Hoài Cẩn nhắc nhở: “Bà xã, buổi tối nhớ chờ anh.”
Mục Nhan nghe vậy, quay đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn, thấy anh tựa vào cửa, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
Nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của anh, Mục Nhan thuận tay cầm lấy gối dựa phía sau ném qua.
Người này thật sự là…
Diệp Hoài Cẩn đứng ở cửa, bắt lấy gối, sau đó ném về giường, ho nhẹ một tiếng: “Anh đi tắm cho bọn nhỏ, anh tắm cùng bọn nhỏ.”
Mục Nhan trực tiếp cho Diệp Hoài Cẩn một bóng lưng lạnh lùng.
Diệp Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người, đi tắm cho ba đứa nhỏ.
Mà Mục Nhan nhìn cái gối ôm trên giường, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Sau đó cô vỗ vỗ mặt mình, gạt khuôn mặt tươi cười của Diệp Hoài Cẩn ra khỏi đầu, tiếp tục tìm tư liệu.
Một lát sau, những gì cần tìm hiểu đã rõ, đồng thời cũng đã chuyển xong một vài thông tin sang điện thoại, Mục Nhan tắt trang web.
Rồi dựa theo thói quen trong khoảng thời gian này mở Weibo của mình.
Mở ra, nhìn trang chủ của mình, Mục Nhan lập tức giật mình.
Bởi vì số lượng fan trên Weibo của cô tăng gấp đôi!
Gần đây hình như cô không làm gì cả? Ngay sau đó, trực tiếp mở thẻ @ của mình ra xem.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng xem xong bài post đầu tiên, Mục Nhan chắc chắn hôm nay Weibo nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Liên tục xem tiếp mấy bài, rất nhiều “Thật ngọt”, “Thật hạnh phúc”, “Thật ngọt ngào” vân vân.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc cô còn chưa hiểu gì, thì tiếp đó mọi thứ lộ rõ như núi Lư Sơn*.
*Lộ rõ như núi Lư Sơn: hình dung chuyện chưa có lời giải đáp đã có đáp án rõ ràng.
#Diệp Hoài Cẩn: Đúng vậy, tôi và @Mục Nhan là tình yêu đích thực! @Chị gái siêu may mắn… @Tiểu tiên nữ…#
Mục Nhan nhìn Weibo, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Có chuyện gì vậy?
Trước tiên, Mục Nhan nhấn vào, thấy số lượt share và bình luận của Diệp Hoài Cẩn lên tới mấy chục vạn.
Mở bình luận xem, màn hình đầy “Ngọt ngào ngọt ngào” “Tình yêu đích thực”.
Sau khi xem sơ lược bình luận một lát, Mục Nhan chạy tới xem hai bản gốc trên Weibo.
Đầu tiên là Weibo “Con và mẹ là tình yêu đích thực, bố chỉ là người ngoài cuộc”.
Lại là chị gái siêu may mắn “Bố mẹ là tình yêu đích thực, con cái là ngoài ý muốn”.
Nhất là bài post thứ hai, Mục Nhan xem video.
Dù đã sớm đoán được khi ba cậu nhóc ở bên ngoài sẽ bị vây quanh, nhưng cô không nghĩ có người còn phỏng vấn chúng một chút.
Sau khi nghe thấy đoạn xưng hô của bố mẹ, Mục Nhan cảm thấy xấu hổ.
Ba tên nhóc này…
Rồi sau đó thấy chúng từ chối trả lời, cô lại nở nụ cười.
Toàn bộ quá trình, Mục Nhan đều cười.
Xem toàn bộ phần dưới Weibo, cả trái tim cô đều cảm thấy ngọt ngào.
Sau đó, Mục Nhan âm thầm like mấy bài post này trên Weibo.
Cô muốn nói, hai vị fan này tổng kết rất tốt.
Cuối cùng cô còn chia sẻ bài post Weibo của Diệp Hoài Cẩn.
Sai khi Mục Nhan like và chia sẻ, rất nhiều cư dân mạng và fan theo dõi Mục Nhan lập tức biết.
Mở Weibo của Mục Nhan ra, thấy được một bài như thế này.
#Mục Nhan: Miễn cưỡng đồng ý đi! Bởi vì trừ anh ra, bọn nhỏ cũng là tình yêu đích thực của em @Diệp Hoài Cẩn: Đúng vậy, tôi và @Mục Nhan là tình yêu đích thực! @Chị gái siêu may mắn… @Tiểu tiên nữ…#
Nhìn bài đăng trên Weibo, cư dân mạng và fan nhất thời kích động, vợ ảnh đế tiếp tục show ân ái! Phải nhanh chóng bình luận ở phía dưới, hòa mình vào cảnh phấn khích này.
“A a a, tôi là cẩu độc thân cảm thấy thế giới này toàn là ác ý, quốc gia tranh thủ thời gian cho tôi đóng gói một người bạn trai đi!”
“Nam thần: Tôi và vợ tôi là tình yêu đích thực.
Vợ nam thần: Đúng vậy, nhưng còn phải thêm bọn trẻ nữa.”
“Fan hâm mộ: Mưa băng lạnh lẽo đập loạn xạ trên mặt.”
“Gâu gâu gâu, tôi gọi vài tiếng biểu thị cảm giác tồn tại của mình.”
“Trong lòng tôi ngọt ngào quá đi!”
“Emma*, nam thần đâu? Anh ấy có thấy phản hồi này không? Thấy rồi lại tiếp tục rải thức ăn cho chó!”
*Emma: tên emma trong tiếng Đức nghĩa là đầy nghị lực hoặc mạnh mẽ.
“Chỉ có tôi cảm thấy Weibo của hai người này cách nhau khoảng thời gian dài như vậy, hiển nhiên là bởi vì nam thần không nói với vợ anh ấy, tương tự có thể chứng minh, vợ nam thần sau khi đăng Weibo này cũng sẽ không nói với nam thần, nam thần khẳng định không đáp lại nhanh như vậy, ha ha ha~đôi vợ chồng này thật biết trêu đùa!”
“Tôi cá một trăm que cay đồng ý với chủ bình luận trên.”
“…”
Lúc cư dân mạng bình luận, Mục Nhan cũng đang xem bình luận, cũng thấy bình luận này.
Cô không thể không nói một câu, đầu óc của cư dân mạng không khỏi nhảy số quá nhanh đi?
Mục Nhan còn đang nghĩ có nên trả lời người bạn thông minh này hay không, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.
Một giây sau, cô tắt trang web, rồi khép máy tính lại.
Cùng lúc đó, Diệp Hoài Cẩn về phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh Mục Nhan tắt máy tính, anh hơi nhíu mày, sau khi đóng cửa lại, bước nhanh đến phía sau Mục Nhan: “Xong việc rồi?”
Cảm giác Diệp Hoài Cẩn cách mình càng ngày càng gần, tim Mục Nhan bỗng đập thình thịch.
Sau đó, cô bình tĩnh một chút, đứng dậy, quay đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn đứng trước mặt mình.
Anh không kịp đề phòng, cô chủ động hôn lên môi anh.
Thấy anh “tỏ tình chân thành”, đêm nay cô chủ động một chút.
Sự chủ động của Mục Nhan lập tức đốt lên ngọn lửa trong lòng Diệp Hoài Cẩn, lúc này anh đã sớm bất chấp lý do vì sao Mục Nhan làm như thế, trực tiếp đảo khách thành chủ, giành lại thế chủ động.
Chỉ trong chốc lát, hai người ngã xuống giường.
Đồng thời, quần áo trên người hai người từng món từng món rơi xuống, cuối cùng chỉ còn một phòng kích tình.
Một đêm kiều diễm…
Danh sách chương