Cô nghiêng đầu nhìn, ngay phút chót, Bạc Hạc Hiên cũng xuất hiện trên chòi cao, tốc độ cũng không hề thua kém cô!  

Ting toong!  

Advertisement

Hai người cùng ấn nút qua trạm.  

Tất cả quần chúng xung quanh chỉ cảm thấy tê cả da đầu.  

Ban đầu còn cho rằng đây là hai kẻ đồng thau quật cường, kết quả lại là hai vương giả vô tình!   

Đây nào có phải là cuộc thi đấu gì, đây chính là một mảnh thảo nguyên, hai kẻ thì một kẻ như sói, một kẻ như báo, ở trên mảnh thảo nguyên của mình tự do chạy nhảy mà!  

“Như này là mở kỷ lục rồi đúng không!”  

“15 giây? Vậy mà chỉ có mười lăm giây đã qua trạm rồi!  

Đạo diễn của chuyên mục hiện trường đã bị dọa cho ngu người luôn rồi, “Ai thả hai người này vào đây vậy?”  

Thành tích này……còn chơi cái gì mà chơi!  

Cằm của Tang Điềm sắp rơi xuống rồi, không ngừng lắc đầu: “Hai người họ là người sao? TTôi nghi ngờ kết cấu tay chân  của hai người họ không giống chúng ta!”  

Khương Vân Sênh hít nhẹ một hơi, trong đôi mắt cũng toát ra vẻ khác lạ: “Không ngờ tiểu Khương giỏi như vậy, thế mà lại còn nhanh hơn Hạc Hiên.”  

“Chị của em nhanh hơn thầy Khương không phải là chuyện bình thường sao?” Tang Điềm thân là fan số một ‘tự hào về Khương Mạn’ quyết không chịu thua: “Thầy Bạc nhanh như vậy, mới khiến người ta ngạc nhiên đó, biết không hả!   

Trong kênh livestream, các fan đều đã phát điên.  

(Aizz! Tiên nữ Điềm, cảnh báo cấm sóng nha! Chị đang nói cái quái gì vậy!)  

(Quần chúng đều biết, đàn ông, được, nhanh, ba từ này đứng cạnh nhau sẽ xảy ra chuyện!)  

(Ngoại trừ tôn trọng, tôi không có cm gì để nói! Đây là người sao? Là người sao?)  

(Vừa nãy mẹ tôi hỏi sao lại vừa quỳ vừa xem livestream!)  

(Tôi nghi ngờ hai người này vừa nãy đã sử dụng phép thuật dịch chuyển tức thời, sao mà vừa chớp mắt đã qua trạm rồi?)  

(Không biết mấy người vui vẻ cái gì, nếu như Bạc thần có thể rơi xuống nước……Chiuuu……trong đầu tôi hình dung ra cảnh tượng đó rồi.)  

(Ôi! Đột nhiên tỉnh ngộ, bỏ qua phúc lợi rồi!!)  

MC hiện trường cũng sắp phát điên rồi.  

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên được mời trở về sân khấu.  

“Xin hỏi hai người làm nghề gì? Các bạn chuyên nghiệp quá đi! Không chừa đường sống cho người khác gì cả!”  

Tất cả mọi người đều không rời mặt, nhìn chằm chằm vào hai người ‘nông thôn không chuyên’ này, đợi họ trả lời.  

Cô ‘Tôn Hiểu’ sắc mặt bình tĩnh: “Thì bình thường trèo núi này, múa quạt này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện