Tay cô run rẩy mở chức năng gửi tin nhắn âm thanh ở trong nhóm chat,  không kìm được mà khóc òa lên.  

“Mấy bạn không biết mới xảy ra chuyện gì đâu,  Bạc thần suýt chút nữa thì chết rồi...”   

Advertisement

Ở ban công tòa nhà đối diện, đây vốn là nhà người ta.    

Nhưng mà lúc này trong nhà không có người, cửa ban công lại khóa từ bên trong.    

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên bị nhốt ngoài ban công nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn làm phim cũng liên hệ được với chủ hộ, đối phương nhanh chóng trở về mở cửa.    

Trần Minh là người đầu tiên trong đám chạy tới, sau khi xác nhận hai người không sao, liền ngồi bệt xuống đất.    

Thở hổn hển: “Không sao là tốt, không sao là tốt...”    

Khương Mạn khẽ nhướn mày, ánh mắt lười biếng quét về phía những người khác trong đoàn làm phim ở phía sau  Trần Minh, giọng nói xa xăm:    

“Tôi thì không sao, nhưng chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại thành người khác thì không có chuyện không sao như thế này đâu.”    

“Đạo diễn Trần, chuyện ngày hôm nay  tôi muốn có một lời giải thích.”    

Trần Minh gật đầu, điều này là chắc chắn rồi!    

Giây phút xảy ra chuyện, trong đầu anh ta trống rỗng, nếu như Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên thật sự xảy ra chuyện,  lương tâm của anh ta cả đời này cũng không được yên!    

“Trước khi giải thích, báo cảnh sát trước đi đã.”  Bạc Hạc Hiên lạnh lùng nói.    

Những người trong đoàn phim hiện ra đủ loại biểu cảm, người phụ trách tổ đạo cụ vội vàng nói:    

“Thầy Bạc, cô Khương, trước khi chuyện này xảy ra, tôi thật sự đã kiểm tra rất kỹ rồi, đã xác nhận dây cáp bảo hộ không có vấn đề gì cả, tôi dám dùng mạng mình để đảm bảo!”     

Khương Mạn nhìn đối phương: “Nếu hôm nay tôi chết, thì sự đảm bảo của anh có thể khiến tôi sống lại không?”    

Người phụ trách câm nín.    

Khương Mạn sắc mặt lạnh lùng: “Đừng đảm bảo gì với tôi hết, người rơi từ tầng ba mươi xuống không phải là các người, tôi không chết là do mạng tôi lớn có anh  Bạc xả thân cứu.”    

“Còn về các người, bây giờ không ai có tư cách nói lí lẽ với tôi!”   

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những người trong đoàn cũng không tốt lắm, đa số có thể hiểu được, nhưng vẫn có một ít người không cam lòng.  

Phó đạo diễn nhịn không được mà nói: “ cô Khương, cô cũng là một phần trong đoàn phim, cô xem hiện giờ cô và thầy Bạc đều không sao, cũng không cần thiết làm lớn chuyện lên mà báo cảnh sát đâu nhỉ, truyền ra ngoài thì không hay ho gì cả.”    

“Bộ phim này chúng ta sắp quay xong rồi, cô cứ coi như là nghĩ cho đại cục đi được không?”    

Khương Mạn liếc mắt nhìn qua: “Anh đeo dây cáp bảo hộ vào, tôi ném anh từ trên tầng xuống, lại kéo anh lên, nghĩ cho đại cục thì anh tốt nhất là nên lập tức đồng ý, còn không thì anh câm cái mồm thối của anh lại đi!”   

Mặt phó đạo diễn xanh lét, muốn nói gì đó nhưng không thể nào mở miệng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện