Bách Linh Nguyệt cũng đi tới, lúc Khương Mạn rơi xuống, cô ta còn thực sự có chút vui sướng, sau đó Bạc Hạc Hiên nhảy xuống cứu người, cô ta lại vừa kinh sợ, vừa ghen ghét.    

Người đàn ông như Bạc Hạc Hiên, vậy mà lại dám vì Khương Mạn mà coi thường mạng sống của mình?    

Advertisement

Con khốn Khương Mạn này dựa vào cái gì chứ!       

Lúc này, trông thấy Khương Mạn không sao,  lại còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo,  Bách Linh Nguyệt lại càng không thấy thoải mái.  

Làm cái trò gì vậy, thật sự cho là mình quan trọng lắm sao?    

Cô ta giả vờ quan tâm, sự ghen tức trong mắt  không che lấp được hoàn toàn:    

“Phó đạo diễn nói cũng không sai,  Khương Mạn cô hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó đạo diễn Trần đâu nhỉ, tâm huyết bao lâu nay của cả đoàn, cô mà báo cảnh sát, sau này bộ phim này còn chiếu kiểu gì được?”     

Khương Mạn không có biểu cảm gì, nhìn cô ta: “Đầu bị nhúng axit à, không biết cách nói chuyện thì câm mồm lại!”    

“Sao cô lại chửi người khác vậy!”    

Bách Linh Nguyệt phát cáu: “Vừa rồi có câu nào tôi nói sai chứ, cô cũng đâu có sao, làm lớn chuyện lên, tổn thất gì thì cô có thể chịu trách nhiệm không?”    

Khương Mạn nheo mắt lại, đột nhiên giơ tay tát về phía Bách Linh Nguyệt.  

“A!!!”  

Bách Linh Nguyệt sợ hãi ôm lấy mặt và hét lên, lùi ra rõ xa, kết quả là giày cao gót bị trật, nếu không phải là trợ lý đỡ nhanh thì chỉ e là cô ta đã diễn một màn chó ăn phân tại chỗ rồi.    

Bàn tay Khương Mạn giơ cao, dừng lại trên không, căn bản không hề đánh xuống, cô lắc lắc bàn tay, khinh bỉ nhìn Linh Nguyệt:  

“Cái tát này của tôi còn chưa vả trúng mặt cô, cô cũng không sao, khuyên cô đừng làm lớn chuyện, đoàn phim mà xảy ra chuyện gì, cô có đền bù nổi không?”    

“Cái tát chưa rơi trúng người mình thì không biết đau, có chỗ cho cô lên tiếng ở đây sao? Cút qua một bên! Đồ đần!”    

Bách Linh Nguyệt đỏ cả mặt lên, còn chưa đợi cô ta mở miệng.  

“Tất cả mọi tổn thất của đoàn phim, tôi chịu trách nhiệm.” Bạc Hạc Hiên lạnh giọng đáp, nhìn Bách Linh Nguyệt với vẻ chán ghét: “Cô hãy im miệng lại đi!”    

Bách Linh Nguyệt cũng sắp không thở nổi nữa rồi, hốc mắt chợt đỏ lên, dáng vẻ ấm ức.    

Bạc Hạc Hiên tính cách lạnh nhạt, nhưng rất ít khi tỏ vẻ yêu ghét một cách rõ ràng như vậy.    

Bách Linh Nguyệt coi như là người đầu tiên trúng thưởng rồi!    

Bách Linh Nguyệt ôm mặt khóc: “Tôi cũng chỉ là nghĩ cho đoàn phim thôi mà...”    

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện