Ăn sáng xong, Trình Vũ đang muốn lên lầu thì Lục Vân Cảnh lại gọi cô, Trình Vũ quay đầu thì thấy trong tay anh ấy cầm theo hòm thuốc, nghĩ sơ là hiểu được, cô vội thò cái tay phỏng đưa cho anh còn cười nói:
“Em biết Lục tiên sinh sẽ đau lòng, rồi băng bó cho em mà hehe.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Anh nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái không hé răng, động tác thuần thục lấy ra một cây châm, Trình Vũ vừa thấy là hết hồn, vội nói:
“Này…… Muốn làm gì?”
Lục Vân Cảnh nói: “Chọc thủng vết rộp mới mau khỏi.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ thụt tay về nói:
“Sẽ rất đau.”
Anh ấy trực tiếp bắt tay cô lại, Trình Vũ cho rằng anh muốn châm, sợ tới mức xuýt xoa một tiếng, không ngờ Lục Vân Cảnh giơ châm nhưng lại không đâm, mà hỏi cô một vấn đề râu ria:
“Đêm qua khoảng 21 giờ cô làm cái gì?”
Trình Vũ thấy biểu tình anh quá nghiêm túc, thầm nghĩ có phải đêm qua cô làm gì trêu chọc đến anh hả? Trình Vũ vội vàng suy nghĩ một chút, đêm qua……
“Nha!”
Đang lúc cô hết sức chăm chú nghĩ, anh trực tiếp đâm vào vết rộp, sau đó lau sạch vết nước thành thạo băng bó thuốc, còn dặn một câu:
“Không được dính nước.”
Trình Vũ: “……”
Cũng không thấy đau đớn gì, chỉ là chút nhói rất nhỏ, cô nhìn Lục Vân Cảnh lưu loát băng bó cười cười hỏi:
“Lục tiên sinh, khi còn làm bác sĩ có phải anh cũng làm thế này di dời sự chú ý của người bệnh?”
Nghe vậy, anh cũng chả nâng đầu một chút, chỉ ném tới một câu:
“ Khi làm bác sĩ trừ bỏ công việc tôi sẽ không giao lưu với bệnh nhân.”
Trình Vũ bĩu môi: “Vậy túm như khi nãy à?”
Lục Vân Cảnh: “Ừ.”
Trình Vũ: “……”
“Hôm nay có việc gì sao?” Băng bó xong đột nhiên anh hỏi một câu.
“Cái gì?” Trình Vũ không kịp phản ứng.
“Không làm gì thì cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.” Anh lại nói một câu.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, theo lý mà nói Trình Vũ phải đến công ty, bất quá trong công ty cô là chủ, có đi hay không cũng do cô định đoạt, không cần phải xin nghỉ, nghĩ nghĩ cô liền gật đầu nói: “OK.”
Trình Vũ còn tưởng Lục Vân Cảnh muốn cùng cô đi ra ngoài làm gì, không ngờ chỉ là anh mang cô đến Bắc Thành dạo, lái xe đến một khu phố cũ, Bắc Thành không chỉ là trung tâm chính trị kinh tế mà cũng là văn hóa cố đô, đường phố cửa hàng ở đây có văn hóa đặc sắc của Hoa Quốc.
Trình Vũ đứng ở phố cũ, sửng sốt một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được, mịt mờ hỏi Lục Vân Cảnh:
“Lục tiên sinh dẫn em tới đây là vì muốn đi dạo à?”
Không ngờ Lục Vân Cảnh lại bình tĩnh gật gật đầu: “Ừ.”
Trình Vũ: “……”
Hai người không nói chuyện nữa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định không xa không gần, bước đi như thế có thể nhìn ra Lục Vân Cảnh là cố ý đi chậm chờ cô. Là lần đầu tiên cùng Lục Vân Cảnh đi dạo phố, hơn nữa người bận rộn cư nhiên có lúc nhàn hạ thoải mái dắt cô dạo, không biết Lục Vân Cảnh nghĩ gì, hơn nữa Trình Vũ lại thấy có vẻ Lục Vân Cảnh đi dạo với cô giống hẹn hò.
Cái ý tưởng này làm Trình Vũ có chút kích động, nhìn bên cạnh thấy không ít người tuổi trẻ tay cầm tay thân mật với nhau, cô theo bản năng nhìn tay Lục Vân Cảnh, cô đã từng niết ngón tay anh, ngón tay khô ráo thô lệ, cô rất muốn biết nắm một bàn tay như vậy thì có cảm giác gì. Nghĩ nghĩ, cô cắn môi nói:
“Lục tiên sinh biết không, khi còn nhỏ em rất dễ dàng lạc đường, trước kia khi cùng mẹ nuôi đi dạo phố, mẹ đều nắm tay của em, sợ em lạc trong đám người.”
Lục Vân Cảnh dừng mắt ở trên người cô: “
Ừm?”
Trình Vũ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, nhút nhát đưa bàn tay ra ngoài:
“Lục tiên sinh đến nắm tay em đi.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Trình Vũ cúi đầu không dám xem vẻ mặt của anh, nhưng tay vẫn chấp nhất vươn ra, cũng không biết anh ấy có dắt không. Bất quá Trình Vũ cũng không cần chờ lâu, đôi bàn tay nhỏ bé đã được một đôi ôn nhu khác bao bọc lấy, tim Trình Vũ rung lên, mặt hơi hơi đỏ, lại không ngẩng đầu, âm thầm cười cười.
Tay anh ấy thật sự thật sự rất ấm áp, ngón tay thon dài mê người, lòng bàn tay thật dày vết chai ma sát có điểm ngứa.
Anh đi trước một chút nắm tay cô, cô theo ở phía sau, tay anh thật sự lớn cầm tay cô dư dả. Theo phía sau cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, giờ phút này khi một tay anh cắm túi một tay anh nắm tay cô, không biết có phải đi gần nhau không mà cô cảm thấy lưng anh nhìn đặc biệt vĩ ngạn, hơn nữa bởi vì trường kỳ tập thể hình nên có vẻ tương đối dày rộng, cho người ta một cảm giác kiên định an toàn.
Không nghĩ tới anh thật sự sẽ dắt tay cô, người đàn ông lãnh đạm thế……
Cho nên thật là anh đang cùng cô hẹn hò? Lục tiên sinh cố ý dắt cô đi hẹn hò…… Trình Vũ càng tưởng tượng càng kích động.
Hai người dắt tay nhau một trước một sau đi dạo cũng khiến tâm tình Trình Vũ rất tốt, xem đồ đạt chung quanh cũng thấy mới lạ, cái tiệm bên cạnh bán một ít đồ cổ xưa như gương trang điểm, quạt xếp này nọ. Trình Vũ tùy ý cầm lấy quan sát một chút, cười nói: “Thật là đẹp mắt.”
“Thích thì mua thôi.” Lục Vân Cảnh nói xong liền trực tiếp tiền đưa cho người bán hàng rong.
Trình Vũ: “……”
Chỉ tùy lấy xem, cũng chưa nói muốn mua, bất quá cô không phải kẻ không biết tình thú, nhận đồ rồi còn cảm ơn Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ cứ cùng Lục Vân Cảnh đi dạo, hễ Trình Vũ cầm gì xem thì Lục Vân Cảnh liền bỏ tiền mua, tuy rằng không có gì nhiều quý, nhưng lấy nhiều cũng làm Trình Vũ rất ngượng ngùng.
Rốt cuộc cô nhịn không được nói: “Lục tiên sinh, nếu em coi trọng thứ gì thì phải mua thứ đó, lỡ em coi trọng toàn bộ đồ trên phố có phải anh muốn mua luôn không?”
Lục Vân Cảnh nghe thế, mắt nhìn hai bên đường sau đó vẻ mặt chính trực nói: “Chờ tôi đi hỏi thăm giá cả rồi mua.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn vẻ mặt đứng đắn đó xác định không phải anh ấy nói giỡn, vừa mới là cô tìm cách khác nói khéo mà thôi, không nghĩ tới anh muốn mua toàn bộ khu phố, Trình Vũ sợ anh mua thật, vội nói:
“Không phải ý em thế, em muốn nói Lục tiên sinh không thể vì em thích mua là mua hết.”
Anh Lục không thèm quan tâm: “ Cũng có gì lớn đâu.”
“……”
Trình Vũ nhìn anh nghiêm túc, không biết sao lại đột nhiên có chút hoảng hốt, cô nhẹ cười:
“Tự dưng em có cảm giác được Lục tiên sinh sủng ái.” Cô nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh nói đây là ảo giác của em phải không?”
Thân thể anh tựa hồ cương cứng một chút, ánh mắt dừng trên mặt cô, bất quá chỉ dừng một lát liền dời đi, cũng không trả lời trực tiếp, chỉ đơn giản nói một câu:
“Là Lục phu nhân, những thứ này vốn là của cô.”
Trình Vũ cúi đầu nghĩ xong lại hỏi:
“Nếu đổi thành một người khác làm vợ Lục Vân Cảnh, anh cũng sẽ hào phóng với cô ấy vậy sao?”
“Hửm?” Anh kinh ngạc sau đó ánh mắt trầm xuống, chém đinh chặt sắt nói một câu:
“Lục phu nhân sẽ không thể là người khác.”
“……”
Trình Vũ ngẩng đầu xem sắc mặt anh, trước sau vẫn lãnh đạm, cũng nghe không ra lời này có phải ám chỉ gì hay không, anh ấy nói Lục phu nhân sẽ không thể là người khác, là đang nói người anh muốn cưới chính là cô, hay là nói người lúc trước có thể để anh nhục nhã Văn gia chỉ có thể là cô.
Cô cúi đầu nhìn cái rổ đầy một đống đồ cười cười, mặc kệ nói thế nào, trở thành vợ Lục Vân Cảnh là một chuyện may mắn. Đời trước cô chưa quý trọng thân phận này, uổng phí cả đời.
Mặc kệ Lục Vân Cảnh đến tột cùng có ý gì, nhưng đời này cô làm tốt vai trò của Lục phu nhân, cô tin nhân sinh so với kiếp trước sẽ sáng lạn gấp trăm lần.
Lục Vân Cảnh đi dạo trong chốc lát thì hai người trở về, ăn trưa xong Lục Vân Cảnh liền chuẩn bị đến công ty, Trình Vũ thấy anh muốn ra cửa, vội vàng gọi anh lại.
Anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Có việc?”
Trình Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, do dự trong chốc lát nàng mới lấy đủ dũng khí chạy tới hôn mặt anh một cái, cười tủm tỉm nói một câu: “ Hôn tạm biệt.”
Lục Vân Cảnh: “……” cứng đờ.
Tuy rằng nam nhân này vẫn làm người khác sợ hãi, nhưng Trình Vũ lại thích hưởng thụ cảm giác khinh bạc anh, cho nên khi anh ấy nặng nề nhìn cô, cô vẫn cười nhìn lại, thậm chí còn đưa mặt lên nói: “Hiện tại anh nên hôn em.”
Eo anh thẳng tắp càng cứng đờ, hồi lâu cũng không động đậy, Trình Vũ cũng rất kiên nhẫn, chọc chọc mặt mình nói:
“Lục tiên sinh, em hôn tạm biệt rồi, anh cũng nên hôn trả lại em một cái nha.”
Lục Vân Cảnh đứng im không nhúc nhích, sắc mặt lại âm trầm, híp mắt hàm chứa cảnh cáo, lòng Trình Vũ lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ có phải mình chơi lớn quá không.
Nhưng thời điểm đó nam nhân đối diện đột nhiên cong lưng mổ trên mặt cô một cái, như chuồn chuồn lướt nước mà Trình Vũ đơ luôn, đến khi tỉnh lại thì anh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, Trình Vũ vuốt gương mặt chỗ anh hôn không khỏi cười rộ lên, gia hỏa này vẻ mặt luôn cao lãnh lại khó tiếp trên thực tế vẫn muốn hôn cô.
Trình Vũ tâm tình rất tốt, cũng vui sướng đi làm. Trình Vũ vừa mới tới văn phòng ngồi xuống không lâu, kế toán liền trình cho cô một phần giấy tờ thúc giục cô kí.
“Tổng giám đốc, đây là tiền phải cho xí nghiệp Tiên Chanh nửa năm nay.”
Trình Vũ tiếp nhận nhìn thoáng qua, ngay sau đó bị con số trên đó làm hết hồn, nghi hoặc:
“Vì sao phải cho Tiên Chanh tiền?”
Kế toán nói:
“Đây là điều khoản trước kia lão tổng giám đốc còn sống đã cùng Tiên Chanh định ra, nội dung là lão tổng giám đốc sáng lập Phẩm Cách, dùng tiền của Tiên Chanh lúc ấy mới cùng Tiên Chanh ký kết điều khoản nửa năm đem doanh thu của Phẩm Cách gửi vào tài khoản của Tiên Chanh.”
Trình Vũ sau khi nghe xong hít ngược khí lạnh, một nửa doanh thu thuần phải cho Tiên Chanh, thế cô còn kiếm lời gì nữa? Trình Vũ nói: “ Hợp đồng đâu, tôi xem một chút.”
Vẻ mặt kế toán lại khó xử: “Từ khi lão giám đốc qua đời đã không thấy tăm hơi hợp đồng đó.”
“Không thấy?” Trình Vũ càng nghi hoặc: “ Sao lại không thấy?”
Kế toán nói:
“Tôi cũng không rõ, tìm cả công ty đều không có.”
Trình Vũ suy tư một chút:
“Được rồi, lưu lại đã, nếu thật sự cha nuôi cùng Tiên Chanh ký điều khoản, đến lúc đó tiền chưa đưa đến Tiên Chanh thể nào bên kia cũng sẽ tự cầm hợp đồng tới lấy tiền, đến lúc đó tôi xem lại cũng không muộn.”
Nhưng cô không tin có trùng hợp như vậy, cha nuôi mất hợp đồng cũng không thấy, huống chi cô không tin cha nuôi sẽ để lại một cục diện rối rắm thế cho cô.
Buổi chiều Trình Vũ thấy Văn Hi gọi nói tối hôm nay bạn học tụ hội muốn đi cùng cô.
Trình Vũ nghĩ đến đám Giản Chu Nghiên, Tạ Bác Nghệ đã mất hứng, ai rảnh đến đi tham gia nhóm bạn học tụ hội, cô nên trở về trêu chọc Lục tiên sinh của cô, cho nên cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Văn Hi:
“Buổi chiều tớ có việc không đi được.”
- -----oOo------
“Em biết Lục tiên sinh sẽ đau lòng, rồi băng bó cho em mà hehe.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Anh nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái không hé răng, động tác thuần thục lấy ra một cây châm, Trình Vũ vừa thấy là hết hồn, vội nói:
“Này…… Muốn làm gì?”
Lục Vân Cảnh nói: “Chọc thủng vết rộp mới mau khỏi.”
Trình Vũ: “……” Trình Vũ thụt tay về nói:
“Sẽ rất đau.”
Anh ấy trực tiếp bắt tay cô lại, Trình Vũ cho rằng anh muốn châm, sợ tới mức xuýt xoa một tiếng, không ngờ Lục Vân Cảnh giơ châm nhưng lại không đâm, mà hỏi cô một vấn đề râu ria:
“Đêm qua khoảng 21 giờ cô làm cái gì?”
Trình Vũ thấy biểu tình anh quá nghiêm túc, thầm nghĩ có phải đêm qua cô làm gì trêu chọc đến anh hả? Trình Vũ vội vàng suy nghĩ một chút, đêm qua……
“Nha!”
Đang lúc cô hết sức chăm chú nghĩ, anh trực tiếp đâm vào vết rộp, sau đó lau sạch vết nước thành thạo băng bó thuốc, còn dặn một câu:
“Không được dính nước.”
Trình Vũ: “……”
Cũng không thấy đau đớn gì, chỉ là chút nhói rất nhỏ, cô nhìn Lục Vân Cảnh lưu loát băng bó cười cười hỏi:
“Lục tiên sinh, khi còn làm bác sĩ có phải anh cũng làm thế này di dời sự chú ý của người bệnh?”
Nghe vậy, anh cũng chả nâng đầu một chút, chỉ ném tới một câu:
“ Khi làm bác sĩ trừ bỏ công việc tôi sẽ không giao lưu với bệnh nhân.”
Trình Vũ bĩu môi: “Vậy túm như khi nãy à?”
Lục Vân Cảnh: “Ừ.”
Trình Vũ: “……”
“Hôm nay có việc gì sao?” Băng bó xong đột nhiên anh hỏi một câu.
“Cái gì?” Trình Vũ không kịp phản ứng.
“Không làm gì thì cùng tôi đi ra ngoài một chuyến.” Anh lại nói một câu.
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, theo lý mà nói Trình Vũ phải đến công ty, bất quá trong công ty cô là chủ, có đi hay không cũng do cô định đoạt, không cần phải xin nghỉ, nghĩ nghĩ cô liền gật đầu nói: “OK.”
Trình Vũ còn tưởng Lục Vân Cảnh muốn cùng cô đi ra ngoài làm gì, không ngờ chỉ là anh mang cô đến Bắc Thành dạo, lái xe đến một khu phố cũ, Bắc Thành không chỉ là trung tâm chính trị kinh tế mà cũng là văn hóa cố đô, đường phố cửa hàng ở đây có văn hóa đặc sắc của Hoa Quốc.
Trình Vũ đứng ở phố cũ, sửng sốt một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được, mịt mờ hỏi Lục Vân Cảnh:
“Lục tiên sinh dẫn em tới đây là vì muốn đi dạo à?”
Không ngờ Lục Vân Cảnh lại bình tĩnh gật gật đầu: “Ừ.”
Trình Vũ: “……”
Hai người không nói chuyện nữa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định không xa không gần, bước đi như thế có thể nhìn ra Lục Vân Cảnh là cố ý đi chậm chờ cô. Là lần đầu tiên cùng Lục Vân Cảnh đi dạo phố, hơn nữa người bận rộn cư nhiên có lúc nhàn hạ thoải mái dắt cô dạo, không biết Lục Vân Cảnh nghĩ gì, hơn nữa Trình Vũ lại thấy có vẻ Lục Vân Cảnh đi dạo với cô giống hẹn hò.
Cái ý tưởng này làm Trình Vũ có chút kích động, nhìn bên cạnh thấy không ít người tuổi trẻ tay cầm tay thân mật với nhau, cô theo bản năng nhìn tay Lục Vân Cảnh, cô đã từng niết ngón tay anh, ngón tay khô ráo thô lệ, cô rất muốn biết nắm một bàn tay như vậy thì có cảm giác gì. Nghĩ nghĩ, cô cắn môi nói:
“Lục tiên sinh biết không, khi còn nhỏ em rất dễ dàng lạc đường, trước kia khi cùng mẹ nuôi đi dạo phố, mẹ đều nắm tay của em, sợ em lạc trong đám người.”
Lục Vân Cảnh dừng mắt ở trên người cô: “
Ừm?”
Trình Vũ hít sâu một hơi, cắn răng một cái, nhút nhát đưa bàn tay ra ngoài:
“Lục tiên sinh đến nắm tay em đi.”
Lục Vân Cảnh: “……”
Trình Vũ cúi đầu không dám xem vẻ mặt của anh, nhưng tay vẫn chấp nhất vươn ra, cũng không biết anh ấy có dắt không. Bất quá Trình Vũ cũng không cần chờ lâu, đôi bàn tay nhỏ bé đã được một đôi ôn nhu khác bao bọc lấy, tim Trình Vũ rung lên, mặt hơi hơi đỏ, lại không ngẩng đầu, âm thầm cười cười.
Tay anh ấy thật sự thật sự rất ấm áp, ngón tay thon dài mê người, lòng bàn tay thật dày vết chai ma sát có điểm ngứa.
Anh đi trước một chút nắm tay cô, cô theo ở phía sau, tay anh thật sự lớn cầm tay cô dư dả. Theo phía sau cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, giờ phút này khi một tay anh cắm túi một tay anh nắm tay cô, không biết có phải đi gần nhau không mà cô cảm thấy lưng anh nhìn đặc biệt vĩ ngạn, hơn nữa bởi vì trường kỳ tập thể hình nên có vẻ tương đối dày rộng, cho người ta một cảm giác kiên định an toàn.
Không nghĩ tới anh thật sự sẽ dắt tay cô, người đàn ông lãnh đạm thế……
Cho nên thật là anh đang cùng cô hẹn hò? Lục tiên sinh cố ý dắt cô đi hẹn hò…… Trình Vũ càng tưởng tượng càng kích động.
Hai người dắt tay nhau một trước một sau đi dạo cũng khiến tâm tình Trình Vũ rất tốt, xem đồ đạt chung quanh cũng thấy mới lạ, cái tiệm bên cạnh bán một ít đồ cổ xưa như gương trang điểm, quạt xếp này nọ. Trình Vũ tùy ý cầm lấy quan sát một chút, cười nói: “Thật là đẹp mắt.”
“Thích thì mua thôi.” Lục Vân Cảnh nói xong liền trực tiếp tiền đưa cho người bán hàng rong.
Trình Vũ: “……”
Chỉ tùy lấy xem, cũng chưa nói muốn mua, bất quá cô không phải kẻ không biết tình thú, nhận đồ rồi còn cảm ơn Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ cứ cùng Lục Vân Cảnh đi dạo, hễ Trình Vũ cầm gì xem thì Lục Vân Cảnh liền bỏ tiền mua, tuy rằng không có gì nhiều quý, nhưng lấy nhiều cũng làm Trình Vũ rất ngượng ngùng.
Rốt cuộc cô nhịn không được nói: “Lục tiên sinh, nếu em coi trọng thứ gì thì phải mua thứ đó, lỡ em coi trọng toàn bộ đồ trên phố có phải anh muốn mua luôn không?”
Lục Vân Cảnh nghe thế, mắt nhìn hai bên đường sau đó vẻ mặt chính trực nói: “Chờ tôi đi hỏi thăm giá cả rồi mua.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ nhìn vẻ mặt đứng đắn đó xác định không phải anh ấy nói giỡn, vừa mới là cô tìm cách khác nói khéo mà thôi, không nghĩ tới anh muốn mua toàn bộ khu phố, Trình Vũ sợ anh mua thật, vội nói:
“Không phải ý em thế, em muốn nói Lục tiên sinh không thể vì em thích mua là mua hết.”
Anh Lục không thèm quan tâm: “ Cũng có gì lớn đâu.”
“……”
Trình Vũ nhìn anh nghiêm túc, không biết sao lại đột nhiên có chút hoảng hốt, cô nhẹ cười:
“Tự dưng em có cảm giác được Lục tiên sinh sủng ái.” Cô nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh nói đây là ảo giác của em phải không?”
Thân thể anh tựa hồ cương cứng một chút, ánh mắt dừng trên mặt cô, bất quá chỉ dừng một lát liền dời đi, cũng không trả lời trực tiếp, chỉ đơn giản nói một câu:
“Là Lục phu nhân, những thứ này vốn là của cô.”
Trình Vũ cúi đầu nghĩ xong lại hỏi:
“Nếu đổi thành một người khác làm vợ Lục Vân Cảnh, anh cũng sẽ hào phóng với cô ấy vậy sao?”
“Hửm?” Anh kinh ngạc sau đó ánh mắt trầm xuống, chém đinh chặt sắt nói một câu:
“Lục phu nhân sẽ không thể là người khác.”
“……”
Trình Vũ ngẩng đầu xem sắc mặt anh, trước sau vẫn lãnh đạm, cũng nghe không ra lời này có phải ám chỉ gì hay không, anh ấy nói Lục phu nhân sẽ không thể là người khác, là đang nói người anh muốn cưới chính là cô, hay là nói người lúc trước có thể để anh nhục nhã Văn gia chỉ có thể là cô.
Cô cúi đầu nhìn cái rổ đầy một đống đồ cười cười, mặc kệ nói thế nào, trở thành vợ Lục Vân Cảnh là một chuyện may mắn. Đời trước cô chưa quý trọng thân phận này, uổng phí cả đời.
Mặc kệ Lục Vân Cảnh đến tột cùng có ý gì, nhưng đời này cô làm tốt vai trò của Lục phu nhân, cô tin nhân sinh so với kiếp trước sẽ sáng lạn gấp trăm lần.
Lục Vân Cảnh đi dạo trong chốc lát thì hai người trở về, ăn trưa xong Lục Vân Cảnh liền chuẩn bị đến công ty, Trình Vũ thấy anh muốn ra cửa, vội vàng gọi anh lại.
Anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Có việc?”
Trình Vũ nhìn khuôn mặt tuấn tú đó, do dự trong chốc lát nàng mới lấy đủ dũng khí chạy tới hôn mặt anh một cái, cười tủm tỉm nói một câu: “ Hôn tạm biệt.”
Lục Vân Cảnh: “……” cứng đờ.
Tuy rằng nam nhân này vẫn làm người khác sợ hãi, nhưng Trình Vũ lại thích hưởng thụ cảm giác khinh bạc anh, cho nên khi anh ấy nặng nề nhìn cô, cô vẫn cười nhìn lại, thậm chí còn đưa mặt lên nói: “Hiện tại anh nên hôn em.”
Eo anh thẳng tắp càng cứng đờ, hồi lâu cũng không động đậy, Trình Vũ cũng rất kiên nhẫn, chọc chọc mặt mình nói:
“Lục tiên sinh, em hôn tạm biệt rồi, anh cũng nên hôn trả lại em một cái nha.”
Lục Vân Cảnh đứng im không nhúc nhích, sắc mặt lại âm trầm, híp mắt hàm chứa cảnh cáo, lòng Trình Vũ lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ có phải mình chơi lớn quá không.
Nhưng thời điểm đó nam nhân đối diện đột nhiên cong lưng mổ trên mặt cô một cái, như chuồn chuồn lướt nước mà Trình Vũ đơ luôn, đến khi tỉnh lại thì anh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, Trình Vũ vuốt gương mặt chỗ anh hôn không khỏi cười rộ lên, gia hỏa này vẻ mặt luôn cao lãnh lại khó tiếp trên thực tế vẫn muốn hôn cô.
Trình Vũ tâm tình rất tốt, cũng vui sướng đi làm. Trình Vũ vừa mới tới văn phòng ngồi xuống không lâu, kế toán liền trình cho cô một phần giấy tờ thúc giục cô kí.
“Tổng giám đốc, đây là tiền phải cho xí nghiệp Tiên Chanh nửa năm nay.”
Trình Vũ tiếp nhận nhìn thoáng qua, ngay sau đó bị con số trên đó làm hết hồn, nghi hoặc:
“Vì sao phải cho Tiên Chanh tiền?”
Kế toán nói:
“Đây là điều khoản trước kia lão tổng giám đốc còn sống đã cùng Tiên Chanh định ra, nội dung là lão tổng giám đốc sáng lập Phẩm Cách, dùng tiền của Tiên Chanh lúc ấy mới cùng Tiên Chanh ký kết điều khoản nửa năm đem doanh thu của Phẩm Cách gửi vào tài khoản của Tiên Chanh.”
Trình Vũ sau khi nghe xong hít ngược khí lạnh, một nửa doanh thu thuần phải cho Tiên Chanh, thế cô còn kiếm lời gì nữa? Trình Vũ nói: “ Hợp đồng đâu, tôi xem một chút.”
Vẻ mặt kế toán lại khó xử: “Từ khi lão giám đốc qua đời đã không thấy tăm hơi hợp đồng đó.”
“Không thấy?” Trình Vũ càng nghi hoặc: “ Sao lại không thấy?”
Kế toán nói:
“Tôi cũng không rõ, tìm cả công ty đều không có.”
Trình Vũ suy tư một chút:
“Được rồi, lưu lại đã, nếu thật sự cha nuôi cùng Tiên Chanh ký điều khoản, đến lúc đó tiền chưa đưa đến Tiên Chanh thể nào bên kia cũng sẽ tự cầm hợp đồng tới lấy tiền, đến lúc đó tôi xem lại cũng không muộn.”
Nhưng cô không tin có trùng hợp như vậy, cha nuôi mất hợp đồng cũng không thấy, huống chi cô không tin cha nuôi sẽ để lại một cục diện rối rắm thế cho cô.
Buổi chiều Trình Vũ thấy Văn Hi gọi nói tối hôm nay bạn học tụ hội muốn đi cùng cô.
Trình Vũ nghĩ đến đám Giản Chu Nghiên, Tạ Bác Nghệ đã mất hứng, ai rảnh đến đi tham gia nhóm bạn học tụ hội, cô nên trở về trêu chọc Lục tiên sinh của cô, cho nên cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt Văn Hi:
“Buổi chiều tớ có việc không đi được.”
- -----oOo------
Danh sách chương