Lại không nghĩ rằng Văn Hi trực tiếp chạy tới công ty, Trình Vũ tan tầm ra đến cổng đã thấy xe Văn Hi ngừng ở đó chờ, Văn Hi ngồi trong xe vẫy tay nói:
“Tan tầm rồi à? Mau lên xe.”:
Trình Vũ nhíu mày: “Làm gì? Tớ nói tớ không đi rồi mà.”
Văn Hi lại nói: “ Hiện tại không phải cậu tan tầm rồi sao? Tan tầm không có chuyện gì thì tụ tập thôi, chẳng lẽ cậu còn phải về chơi với chồng à?”
Trình Vũ nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”
Văn Hi: “……”
Văn Hi xuống xe nhét cô lên xe, vẻ mặt tức giận nói:
“ Cậu bớt dáng vẻ này cho tớ, hiện tại cậu chính là Lục phu nhân thì có gì e ngại không dám gặp người khác? Cậu ngoan ngoãn đi, cho những kẻ đã từng xem thường cậu sáng mắt ra, cho tớ xả giận bao lâu nay!”:
Trình Vũ nhớ tới đời trước Văn Hi cũng làm như vậy, nài ép lôi kéo cô dùng thân phận Lục phu nhân xuất hiện nơi bạn học cũ tụ hội, nhưng cô vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không có ý xuất đầu oanh liệt gì, sau đó còn bị Giản Chu Nghiên giễu cợt.
Trình Vũ không khỏi nhìn Văn Hi thật kĩ, Văn Hi ương ngạnh kéo cô đi gặp bạn học có phải thật sự chỉ vì muốn cô xả giận? Trình Vũ lắc đầu không nghĩ nhiều, nghiêng người cài đai an toàn.
Văn Hi lái xe đến chỗ mọi người tụ hội, đó là một hội sở kinh doanh giải trí và ăn uống khá xa hoa. Trình Vũ nhìn tên hội sở cảm thấy có chút quen mắt, trước kia cô cùng Văn Hi, Hân Dao cũng đến quán bar cùng tên, ngày đó Trình Tư Mông gây sự với Hân Dao rồi gây hấn với cô, cuối cùng Lục Vân Cảnh ra mặt giải vây. Quán bar đó là của Lục Vân Cảnh vậy không phải cái này cũng là của Lục Vân Cảnh chứ.:
Trình Vũ có chút buồn bực, đời trước bạn học tụ họp hình như là ở nhà lớp trưởng, mà đời này lại ở tới nơi này, có vẻ vì khi trọng sinh đã có rất nhiều chuyện biến hóa.
Trình Vũ và Văn Hi cùng nhau vào cửa hội sở đã thấy nơi này trang hoàng rất tráng lệ, bên trong có rất nhiều hoạt động giải trí nhỏ, tỷ như máy chơi game, còn có trò chơi ở công viên, Trình Vũ chú ý phía bên phải có chỗ nhảy, ở đó có hai cô gái tuổi trẻ đang chơi.
Văn Hi cũng thấy: “Nhớ năm đó, chúng ta cũng bá chủ trò này nha.”
Trình Vũ đương nhiên nhớ rõ, thời cao trung mỗi ngày tan học về Văn Hi và cô đều đi chơi một vòng mới về nhà, mà trò họ chơi nhiều nhất chính là nhảy, khi đó thanh xuân đầy sức sống trên người luôn có nhiều sức lực, không phát tiết là không thoải mái.:
Nhớ khi đó chỉ cần hai người nhảy nhất định sẽ hấp dẫn khán giả đông đảo, bọn họ sẽ vì họ mà vỗ tay hò hét.
Bất quá…… Trình Vũ nhìn đùi phải, từ lúc sinh nhật mười tám tuổi bị té gãy chân cô đã không bao giờ nữa có thể đứng nhảy cho toát mồ hôi như mưa được nữa.
Văn Hi đại khái cũng ý thức được mình vừa nói gì, vội kéo cô vào thang máy, vừa đi vừa nói:
“Mấy cô nhóc đó không nhảy đẹp như cậu, cậu không cần nhìn.”
Tụ tập ở lầu ba, nghe Văn Hi nói, dịp này là do lớp trưởng gọi, Trình Vũ có ấn tượng với người này, người nhà cậu ta đều trong chính giới, nhờ gia tộc hun đúc nên cậu ta cũng là người biết ăn nói, chính là kiểu người làm quan, nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học cũng là làm chính trị.:
Trình Vũ và Văn Hi đi vào đã thấy có không ít đồng học ở bên trong, bầu không khí rất náo nhiệt, khi hai người đẩy cửa tiến vào, trong nháy mắt lại an tĩnh kì cục. Giống y như đời trước chỉ là khi đó Trình Vũ quá tự ti khiến tinh thần sa sút, vừa thấy tình hình tự nhiên cũng thêm ảm đạm.
Chỉ là đời này, tâm tình khác nhau rất lớn, nên dù tình hình giống nhau cô cũng không sa sút trốn tránh, ngược lại còn cười nói:
“Như thế nào, nhiều năm không gặp mọi người quên tớ và Văn Hi sao?”
Tựa hồ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức có mấy bạn nữ tiến lên chào hỏi.
“Trình Vũ, thật nhiều năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha.” A nói.
“Oa, Trình Vũ túi xách đẹp quá, tớ nhớ hình như là bộ sưu tập mới của Bluesky nè, mẫu này rất khó mua, Trình Vũ làm thế nào cậu mua được?” Bạn học B hỏi.:
Trình Vũ khách khí nói: “Này là cửa hàng tặng Lục tiên sinh, anh ấy không dùng nên để lại cho tớ.” Lục Vân Cảnh là tài trợ cho rất nhiều thương hiệu ở Hoa Bắc, có đôi khi vì cảm ơn họ sẽ gửi một ít mẫu theo mùa tới, Lục Vân Cảnh không dùng được mấy thứ này nên đưa về cho cô, trước kia cô cứ đặt ở một bên, chưa bao giờ dùng qua, đời này cô nghĩ dù sao là chồng đưa cớ sao không cần. Cho nên hiện giờ từ quần áo đến túi xách trang sức trên người cơ bản đều là mấy nhãn hiệu đó.
Bạn học C nói tiếp: “Thật là hâm mộ, Trình Vũ gả cho một ông chồng lợi hại.”
Kỳ thật Trình Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, các bạn học không giống, trước đó họ không nhiệt tình thế này, bất quá nguyên nhân đơn giản là do thái độ của cô, khi đó dù với ai cô cũng không nói chuyện, thấy cô thế bao hứng thú cũng tự nhiên mất hết, ai rảnh lấy mặt dán mông lạnh, hiện giờ cô cởi mở hơn không ít, với thân phận hiện giờ thì Lục thái thái tất nhiên có người nguyện ý trò chuyện đôi câu.
Cùng họ hàn huyên trong chốc lát, mọi người kéo Văn Hi với cô ngồi xuống. Nơi này khá rộng, phía đông bắc có cái bàn nhóm Tạ Bác Nghệ ở đó chơi bài còn Giản Chu Nghiên với Trình Tư Mông thì ngồi trên sô pha cùng người khác nói chuyện, lớp trưởng cùng mấy nam sinh khác ở khu vực hút thuốc nói chuyện. Tuy rằng đều là bạn học, nhưng có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, một lớp cũng phân thành vài nhóm, cái đó có ranh giới rõ ràng, không phải dễ dàng bước vào.
Trình Vũ thật ngoài ý muốn khi phát hiện Lục Thừa Duẫn lại cùng Giản Chu Nghiên một nhóm, bất quá bạn học khác cũng có mang theo người nhà, nên Giản Chu Nghiên mang Lục Thừa Duẫn theo cũng không có gì.:
Tuy rằng chuyện ở quán bar Trình Vũ, Giản Chu Nghiên. Trình Tư Mông đã xé mặt, nhưng rốt cuộc họ đều là người trưởng thành, cũng không thể như con nít hành động cảm tính, gặp mặt vẫn nói một tiếng chào, hôm nay Trình Tư Mông thấy Trình Vũ cũng không chanh chua nói móc, Trình Vũ đoán là do Lục Vân Cảnh giáo huấn có tác dụng. Với Lục Thừa Duẫn Trình Vũ chỉ đơn giản cười xem như chào hỏi.
Hàn huyên một chút lớp trưởng ra gọi món ăn. Lớp trưởng sở dĩ chọn chỗ này là vì có thể giải trí lại có thể ăn uống, phi thường tiện lợi mà đây cũng là hội sở có tiếng.:
Không thể không nói Lục Vân Cảnh làm buôn bán thật sự giỏi.
Tuy rằng nơi này chủ yếu là giải trí nhưng đồ ăn cũng làm rất khá. Tôm hùm Fourshu hấp khá nổi, hơn nữa nghe nói ngon nên khách quen rất nhiều, bất quá cung ứng có hạn nên không phải khách nào cũng có thể ăn ví như nhóm bọn họ đi đông, tuy hiện giờ còn chưa tới giờ cơm nhưng đồ ăn đã bị đặt hết. Không thể ăn món đó mọi người có vẻ thất vọng nên lớp trưởng an ủi một phen mới thoải mái.
( Ghi chú: Đây là món tôm hùm nổi tiếng, từng được ví như siêu xe Rolls-Royce trong giới tôm hùm. Lần đầu tiên giới yêu hải sản thế giới biết đến món tôm hùm Fourshu là tại New York – nơi được mệnh danh có những con tôm hùm ngon nhất thế giới. Tuy nhiên, món ăn này chỉ xuất hiện mỗi năm 10 tuần, vì thế nó luôn được bán hết rất nhanh, có tiền chưa chắc đã mua được) Soái.
Gọi xong đồ ăn, lớp trưởng liền đề nghị hát hò vì nấu ăn cũng phải mất thời gian, không chơi gì khác cũng nhàm chán. Bên trong vừa lúc cũng có dụng cụ rất tiện.
Theo thứ tự hát, đến phiên Giản Chu Nghiên đột nhiên có người nói một câu:
“Chu Nghiên bài hát này có hát đệm……” Cô ta quét một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người Trình Vũ tủm tỉm nói::
“Trình Vũ trước kia cũng học thanh nhạc, không bằng cậu hát đệm đi.”
Người nói chuyện tên là Thu Đường, đã từng là bạn Trình Vũ. Nhà Thu Đường khá giống Minh Hân Dao cũng là cảnh gia đạo sa sút, hai người ở trong trường học thường xuyên bị bắt nạt.
Bất quá Minh Hân Dao tự tôn tự lập, có bị khi dễ đến chết cũng không ôm đùi ai, mà Thu Đường vì tìm kiếm sự bảo hộ nên thấy ai tốt cô ta liền đu theo bên người, nịnh nọt, vuốt mông, quả thực có thể nói cho người ta bay lên trời cao. Trình Vũ trước mười tám tuổi là ánh mặt trời chói lóa ở trường, khi đó Thu Đường liền ôm đùi cô, khi đó Trình Vũ không biết cô ta nói lời hay chỉ vì ôm đùi, nên bị những hoa ngôn xảo ngữ lừa, coi cô ta là bạn tốt, sau khi thân phận của cô bị vạch trần, kẻ đã từng là bằng hữu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, Trình Vũ mới ý thức được, nguyên lai bằng hữu đó chỉ là nịnh nọt nên ráng lấy lòng cô mà thôi.:
Không chỉ như thế, cô ta còn lập tức bu theo Giản Chu Nghiên, những loại người đó không thể không nói so với Trình Tư Mông còn bỉ ổi hơn.
Giống như kiếp trước cô ta cũng bảo cô hát đệm cho Giản Chu Nghiên, chỉ là lúc ấy cô chưa trả lời Giản Chu Nghiên đã nói một câu:
“Hiện tại Trình Vũ chỉ biết ngây ngô cười, nào còn có thể ca hát? Không cần khó xử cô ấy.”
Lúc ấy vì những lời này mà cô nhận không ít giễu cợt, người cười lớn nhất là Thu Đường.
Trình Vũ không tỏ thái độ, lại nghe Văn Hi nói:
“Giản Chu Nghiên với cô thân vậy, sao cô không hát đệm đi? Tìm Trình Vũ làm gì?”
Thu Đường nhếch miệng nói:
“ Cậu không phải không biết tôi không học thanh nhạc, ngũ âm không đầy đủ, nào dám so với Trình Vũ và Chu Nghiên? Hơn nữa, mọi người đều là bạn, đệm nhạc cũng không có gì mà.”
Giản Chu Nghiên cười cười, đang muốn nói Trình Vũ vội nói trước::
“Hát đệm à? Đương nhiên có thể, đúng rồi Thu Đường, tôi nhớ hình như cậu học vũ đạo, nếu không cậu nhảy đi, dù sao đều là bạn học, vừa hát vừa nhảy không phải cũng khá tốt sao?”
Thu Đường cười cứng đờ, bất quá nhiều người vậy cũng không tiện cự tuyệt, liền cố ra vẻ tự nhiên cười cười nói:
“Đương nhiên có thể, làm bạn nhảy cho chu Nghiêng chính là vinh hạnh của tớ.”
Giản Chu Nghiên cũng không ngờ Trình Vũ sẽ đáp ứng sảng khoái vậy, hơi mang kinh ngạc nhìn một cái, nhạc dạo đã vang lên nên cô ta cũng không nói mà lấy microphone chuẩn bị hát.
Giản Chu Nghiên khác Trình Vũ người học đàn tranh người học thanh nhạc, giọng hát hay hơn Trình Vũ cho nên mới tự tin thế.
Giản Chu Nghiên chọn một điệu nam hát rất cao, người thường xướng lên rất khó khăn, nhưng đối với Giản Chu Nghiên cũng không có gì, hơn nữa vừa lúc có thể khoe ra ưu thế.:
Trình Vũ hát đệm nên chỉ cần nhẹ nhàng hát một hai câu điệp khúc là được, nhưng Trình Vũ không cam lòng làm nên cho Giản Chu Nghiên, cho nên ở cao trào bộ phận thời điểm, nàng liền cố ý đề cao âm tiết, làm điệp khúc âm điệu biến cao, làm chủ xướng Giản Chu Nghiên, âm điệu cần thiết muốn cao hơn hát đệm mới được,
Trình Vũ cố ý đề cao âm điệu, Giản Chu Nghiên tự nhiên muốn đu theo.
Cao trào là ba âm cao đẩy mạnh, Trình Vũ hát đệm âm điệu cao hơn thì hát chính cũng cao hơn vài âm, mà Giản Chu Nghiên so đo nên càng cố bất quá đến thang âm thứ ba Giản Chu Nghiên lực bất tòng tâm thoáng có chút phá âm, Giản Chu Nghiên vỡ Thu Đường nhất thời không đuổi kịp, chân thiếu chút té ngã. Trình Vũ thấy thế, không khỏi cười thầm.
- -----oOo------
“Tan tầm rồi à? Mau lên xe.”:
Trình Vũ nhíu mày: “Làm gì? Tớ nói tớ không đi rồi mà.”
Văn Hi lại nói: “ Hiện tại không phải cậu tan tầm rồi sao? Tan tầm không có chuyện gì thì tụ tập thôi, chẳng lẽ cậu còn phải về chơi với chồng à?”
Trình Vũ nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”
Văn Hi: “……”
Văn Hi xuống xe nhét cô lên xe, vẻ mặt tức giận nói:
“ Cậu bớt dáng vẻ này cho tớ, hiện tại cậu chính là Lục phu nhân thì có gì e ngại không dám gặp người khác? Cậu ngoan ngoãn đi, cho những kẻ đã từng xem thường cậu sáng mắt ra, cho tớ xả giận bao lâu nay!”:
Trình Vũ nhớ tới đời trước Văn Hi cũng làm như vậy, nài ép lôi kéo cô dùng thân phận Lục phu nhân xuất hiện nơi bạn học cũ tụ hội, nhưng cô vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không có ý xuất đầu oanh liệt gì, sau đó còn bị Giản Chu Nghiên giễu cợt.
Trình Vũ không khỏi nhìn Văn Hi thật kĩ, Văn Hi ương ngạnh kéo cô đi gặp bạn học có phải thật sự chỉ vì muốn cô xả giận? Trình Vũ lắc đầu không nghĩ nhiều, nghiêng người cài đai an toàn.
Văn Hi lái xe đến chỗ mọi người tụ hội, đó là một hội sở kinh doanh giải trí và ăn uống khá xa hoa. Trình Vũ nhìn tên hội sở cảm thấy có chút quen mắt, trước kia cô cùng Văn Hi, Hân Dao cũng đến quán bar cùng tên, ngày đó Trình Tư Mông gây sự với Hân Dao rồi gây hấn với cô, cuối cùng Lục Vân Cảnh ra mặt giải vây. Quán bar đó là của Lục Vân Cảnh vậy không phải cái này cũng là của Lục Vân Cảnh chứ.:
Trình Vũ có chút buồn bực, đời trước bạn học tụ họp hình như là ở nhà lớp trưởng, mà đời này lại ở tới nơi này, có vẻ vì khi trọng sinh đã có rất nhiều chuyện biến hóa.
Trình Vũ và Văn Hi cùng nhau vào cửa hội sở đã thấy nơi này trang hoàng rất tráng lệ, bên trong có rất nhiều hoạt động giải trí nhỏ, tỷ như máy chơi game, còn có trò chơi ở công viên, Trình Vũ chú ý phía bên phải có chỗ nhảy, ở đó có hai cô gái tuổi trẻ đang chơi.
Văn Hi cũng thấy: “Nhớ năm đó, chúng ta cũng bá chủ trò này nha.”
Trình Vũ đương nhiên nhớ rõ, thời cao trung mỗi ngày tan học về Văn Hi và cô đều đi chơi một vòng mới về nhà, mà trò họ chơi nhiều nhất chính là nhảy, khi đó thanh xuân đầy sức sống trên người luôn có nhiều sức lực, không phát tiết là không thoải mái.:
Nhớ khi đó chỉ cần hai người nhảy nhất định sẽ hấp dẫn khán giả đông đảo, bọn họ sẽ vì họ mà vỗ tay hò hét.
Bất quá…… Trình Vũ nhìn đùi phải, từ lúc sinh nhật mười tám tuổi bị té gãy chân cô đã không bao giờ nữa có thể đứng nhảy cho toát mồ hôi như mưa được nữa.
Văn Hi đại khái cũng ý thức được mình vừa nói gì, vội kéo cô vào thang máy, vừa đi vừa nói:
“Mấy cô nhóc đó không nhảy đẹp như cậu, cậu không cần nhìn.”
Tụ tập ở lầu ba, nghe Văn Hi nói, dịp này là do lớp trưởng gọi, Trình Vũ có ấn tượng với người này, người nhà cậu ta đều trong chính giới, nhờ gia tộc hun đúc nên cậu ta cũng là người biết ăn nói, chính là kiểu người làm quan, nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học cũng là làm chính trị.:
Trình Vũ và Văn Hi đi vào đã thấy có không ít đồng học ở bên trong, bầu không khí rất náo nhiệt, khi hai người đẩy cửa tiến vào, trong nháy mắt lại an tĩnh kì cục. Giống y như đời trước chỉ là khi đó Trình Vũ quá tự ti khiến tinh thần sa sút, vừa thấy tình hình tự nhiên cũng thêm ảm đạm.
Chỉ là đời này, tâm tình khác nhau rất lớn, nên dù tình hình giống nhau cô cũng không sa sút trốn tránh, ngược lại còn cười nói:
“Như thế nào, nhiều năm không gặp mọi người quên tớ và Văn Hi sao?”
Tựa hồ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức có mấy bạn nữ tiến lên chào hỏi.
“Trình Vũ, thật nhiều năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha.” A nói.
“Oa, Trình Vũ túi xách đẹp quá, tớ nhớ hình như là bộ sưu tập mới của Bluesky nè, mẫu này rất khó mua, Trình Vũ làm thế nào cậu mua được?” Bạn học B hỏi.:
Trình Vũ khách khí nói: “Này là cửa hàng tặng Lục tiên sinh, anh ấy không dùng nên để lại cho tớ.” Lục Vân Cảnh là tài trợ cho rất nhiều thương hiệu ở Hoa Bắc, có đôi khi vì cảm ơn họ sẽ gửi một ít mẫu theo mùa tới, Lục Vân Cảnh không dùng được mấy thứ này nên đưa về cho cô, trước kia cô cứ đặt ở một bên, chưa bao giờ dùng qua, đời này cô nghĩ dù sao là chồng đưa cớ sao không cần. Cho nên hiện giờ từ quần áo đến túi xách trang sức trên người cơ bản đều là mấy nhãn hiệu đó.
Bạn học C nói tiếp: “Thật là hâm mộ, Trình Vũ gả cho một ông chồng lợi hại.”
Kỳ thật Trình Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, các bạn học không giống, trước đó họ không nhiệt tình thế này, bất quá nguyên nhân đơn giản là do thái độ của cô, khi đó dù với ai cô cũng không nói chuyện, thấy cô thế bao hứng thú cũng tự nhiên mất hết, ai rảnh lấy mặt dán mông lạnh, hiện giờ cô cởi mở hơn không ít, với thân phận hiện giờ thì Lục thái thái tất nhiên có người nguyện ý trò chuyện đôi câu.
Cùng họ hàn huyên trong chốc lát, mọi người kéo Văn Hi với cô ngồi xuống. Nơi này khá rộng, phía đông bắc có cái bàn nhóm Tạ Bác Nghệ ở đó chơi bài còn Giản Chu Nghiên với Trình Tư Mông thì ngồi trên sô pha cùng người khác nói chuyện, lớp trưởng cùng mấy nam sinh khác ở khu vực hút thuốc nói chuyện. Tuy rằng đều là bạn học, nhưng có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, một lớp cũng phân thành vài nhóm, cái đó có ranh giới rõ ràng, không phải dễ dàng bước vào.
Trình Vũ thật ngoài ý muốn khi phát hiện Lục Thừa Duẫn lại cùng Giản Chu Nghiên một nhóm, bất quá bạn học khác cũng có mang theo người nhà, nên Giản Chu Nghiên mang Lục Thừa Duẫn theo cũng không có gì.:
Tuy rằng chuyện ở quán bar Trình Vũ, Giản Chu Nghiên. Trình Tư Mông đã xé mặt, nhưng rốt cuộc họ đều là người trưởng thành, cũng không thể như con nít hành động cảm tính, gặp mặt vẫn nói một tiếng chào, hôm nay Trình Tư Mông thấy Trình Vũ cũng không chanh chua nói móc, Trình Vũ đoán là do Lục Vân Cảnh giáo huấn có tác dụng. Với Lục Thừa Duẫn Trình Vũ chỉ đơn giản cười xem như chào hỏi.
Hàn huyên một chút lớp trưởng ra gọi món ăn. Lớp trưởng sở dĩ chọn chỗ này là vì có thể giải trí lại có thể ăn uống, phi thường tiện lợi mà đây cũng là hội sở có tiếng.:
Không thể không nói Lục Vân Cảnh làm buôn bán thật sự giỏi.
Tuy rằng nơi này chủ yếu là giải trí nhưng đồ ăn cũng làm rất khá. Tôm hùm Fourshu hấp khá nổi, hơn nữa nghe nói ngon nên khách quen rất nhiều, bất quá cung ứng có hạn nên không phải khách nào cũng có thể ăn ví như nhóm bọn họ đi đông, tuy hiện giờ còn chưa tới giờ cơm nhưng đồ ăn đã bị đặt hết. Không thể ăn món đó mọi người có vẻ thất vọng nên lớp trưởng an ủi một phen mới thoải mái.
( Ghi chú: Đây là món tôm hùm nổi tiếng, từng được ví như siêu xe Rolls-Royce trong giới tôm hùm. Lần đầu tiên giới yêu hải sản thế giới biết đến món tôm hùm Fourshu là tại New York – nơi được mệnh danh có những con tôm hùm ngon nhất thế giới. Tuy nhiên, món ăn này chỉ xuất hiện mỗi năm 10 tuần, vì thế nó luôn được bán hết rất nhanh, có tiền chưa chắc đã mua được) Soái.
Gọi xong đồ ăn, lớp trưởng liền đề nghị hát hò vì nấu ăn cũng phải mất thời gian, không chơi gì khác cũng nhàm chán. Bên trong vừa lúc cũng có dụng cụ rất tiện.
Theo thứ tự hát, đến phiên Giản Chu Nghiên đột nhiên có người nói một câu:
“Chu Nghiên bài hát này có hát đệm……” Cô ta quét một vòng, cuối cùng dừng mắt trên người Trình Vũ tủm tỉm nói::
“Trình Vũ trước kia cũng học thanh nhạc, không bằng cậu hát đệm đi.”
Người nói chuyện tên là Thu Đường, đã từng là bạn Trình Vũ. Nhà Thu Đường khá giống Minh Hân Dao cũng là cảnh gia đạo sa sút, hai người ở trong trường học thường xuyên bị bắt nạt.
Bất quá Minh Hân Dao tự tôn tự lập, có bị khi dễ đến chết cũng không ôm đùi ai, mà Thu Đường vì tìm kiếm sự bảo hộ nên thấy ai tốt cô ta liền đu theo bên người, nịnh nọt, vuốt mông, quả thực có thể nói cho người ta bay lên trời cao. Trình Vũ trước mười tám tuổi là ánh mặt trời chói lóa ở trường, khi đó Thu Đường liền ôm đùi cô, khi đó Trình Vũ không biết cô ta nói lời hay chỉ vì ôm đùi, nên bị những hoa ngôn xảo ngữ lừa, coi cô ta là bạn tốt, sau khi thân phận của cô bị vạch trần, kẻ đã từng là bằng hữu lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, Trình Vũ mới ý thức được, nguyên lai bằng hữu đó chỉ là nịnh nọt nên ráng lấy lòng cô mà thôi.:
Không chỉ như thế, cô ta còn lập tức bu theo Giản Chu Nghiên, những loại người đó không thể không nói so với Trình Tư Mông còn bỉ ổi hơn.
Giống như kiếp trước cô ta cũng bảo cô hát đệm cho Giản Chu Nghiên, chỉ là lúc ấy cô chưa trả lời Giản Chu Nghiên đã nói một câu:
“Hiện tại Trình Vũ chỉ biết ngây ngô cười, nào còn có thể ca hát? Không cần khó xử cô ấy.”
Lúc ấy vì những lời này mà cô nhận không ít giễu cợt, người cười lớn nhất là Thu Đường.
Trình Vũ không tỏ thái độ, lại nghe Văn Hi nói:
“Giản Chu Nghiên với cô thân vậy, sao cô không hát đệm đi? Tìm Trình Vũ làm gì?”
Thu Đường nhếch miệng nói:
“ Cậu không phải không biết tôi không học thanh nhạc, ngũ âm không đầy đủ, nào dám so với Trình Vũ và Chu Nghiên? Hơn nữa, mọi người đều là bạn, đệm nhạc cũng không có gì mà.”
Giản Chu Nghiên cười cười, đang muốn nói Trình Vũ vội nói trước::
“Hát đệm à? Đương nhiên có thể, đúng rồi Thu Đường, tôi nhớ hình như cậu học vũ đạo, nếu không cậu nhảy đi, dù sao đều là bạn học, vừa hát vừa nhảy không phải cũng khá tốt sao?”
Thu Đường cười cứng đờ, bất quá nhiều người vậy cũng không tiện cự tuyệt, liền cố ra vẻ tự nhiên cười cười nói:
“Đương nhiên có thể, làm bạn nhảy cho chu Nghiêng chính là vinh hạnh của tớ.”
Giản Chu Nghiên cũng không ngờ Trình Vũ sẽ đáp ứng sảng khoái vậy, hơi mang kinh ngạc nhìn một cái, nhạc dạo đã vang lên nên cô ta cũng không nói mà lấy microphone chuẩn bị hát.
Giản Chu Nghiên khác Trình Vũ người học đàn tranh người học thanh nhạc, giọng hát hay hơn Trình Vũ cho nên mới tự tin thế.
Giản Chu Nghiên chọn một điệu nam hát rất cao, người thường xướng lên rất khó khăn, nhưng đối với Giản Chu Nghiên cũng không có gì, hơn nữa vừa lúc có thể khoe ra ưu thế.:
Trình Vũ hát đệm nên chỉ cần nhẹ nhàng hát một hai câu điệp khúc là được, nhưng Trình Vũ không cam lòng làm nên cho Giản Chu Nghiên, cho nên ở cao trào bộ phận thời điểm, nàng liền cố ý đề cao âm tiết, làm điệp khúc âm điệu biến cao, làm chủ xướng Giản Chu Nghiên, âm điệu cần thiết muốn cao hơn hát đệm mới được,
Trình Vũ cố ý đề cao âm điệu, Giản Chu Nghiên tự nhiên muốn đu theo.
Cao trào là ba âm cao đẩy mạnh, Trình Vũ hát đệm âm điệu cao hơn thì hát chính cũng cao hơn vài âm, mà Giản Chu Nghiên so đo nên càng cố bất quá đến thang âm thứ ba Giản Chu Nghiên lực bất tòng tâm thoáng có chút phá âm, Giản Chu Nghiên vỡ Thu Đường nhất thời không đuổi kịp, chân thiếu chút té ngã. Trình Vũ thấy thế, không khỏi cười thầm.
- -----oOo------
Danh sách chương