Trình Vũ thấy thế lại cười ra tiếng:
“Nhìn dáng vẻ này chỉ cần em không ở bên là Vân Cảnh anh sẽ mất ngủ.” Cô xoa mặt anh lại nói: “Thật là đáng thương, về sau một tấc em cũng không rời anh mới được.”
Lục Vân Cảnh sửng sốt ánh mắt nhìn vợ có chút dại ra, ngay sau đó anh ôm cô vào trong lòng ngực, anh ôm thật sự chặt, qua một hồi lâu anh mới nói: “Đây là em nói.”
Tuy về hung thủ Trình Vũ sớm chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi tóm gọn người hiềm nghi là bạn thân cô vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, Trình Vũ hồi tưởng về thời gian từng ở chung với nhau, kí ức tốt đẹp có rất nhiều, chuyện cảm động cũng có rất nhiều, tuy ngẫu nhiên cũng có lúc ầm ĩ nhưng làm hòa rất mau, nhiều năm như vậy cô cho rằng tình bạn của ba người là kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Nhưng hiện tại cô lại biết trong hai người có một người muốn lấy mạng mình, làm cho cô không thể không cảm thán nhân tâm thật đáng sợ, đặc biệt là khi nghĩ đến kiếp trước, cô vẫn coi hung thủ là bằng hữu, một chút động cơ cô cũng không biết, nghĩ đến đây không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong lòng nghĩ linh tinh nên thời điểm làm việc cứ thất thần, hiệu suất không cao, giữa trưa cô nhận được cuộc gọi của Chủ Nhiệm Giáo Dục thời cao trung, mời cô tới nhà chơi.
Cô Chủ Nhiệm Giáo Dục là người tốt, thời Trình Vũ học cao trung có quan hệ rất tốt với cô giáo nên sau khi tốt nghiệp cũng còn liên hệ. Trình Vũ lúc này mới nhớ hôm nay là sinh nhật cô giáo, trước kia mỗi sinh nhật cô giáo Trình Vũ sẽ cùng Văn Hi và Hân Dao đến nhà cô, chỉ vì hôm nay trong lòng lo nghĩ nên cô quên mất.
Nếu cô giáo đã tự mình gọi điện thì Trình Vũ cũng không thể không đi, chiều tan tầm cô liền đi mua chút lễ vật trực tiếp tới nhà cô giáo. Mỗi lần sinh nhật cô ấy không ít bạn học sẽ tới chúc mừng nên hôm nay chắc hẳn là cũng không ít, Minh Hân Dao cùng Văn Hi sẽ tới. Trình Vũ thật sự không biết nên đối mặt với họ như thế nào, hung phạm là ai trong hai người hiện tại cô còn không biết, cũng không thể xé rách mặt nhau, nhưng làm giống như trước thì cô lại cảm thấy cùng một người muốn giết mình giao lưu thì quá đáng sợ.
Do dự trong chốc lát Trình Vũ mới đi vào, quả nhiên hôm nay có rất nhiều người tới, cơ hồ ai được gọi cũng đều tới.
Trình Vũ đem lễ vật đưa cô giáo, cùng cô hàn huyên trong chốc lát mới tới hậu viện, chỗ tụ hội ở hậu viện vì nhà cô giáo rất lớn, gia thế ở Bắc Thành cũng nổi danh, nghe nói trước kia nơi này là mã tràng ( sân cưỡi ngựa) nhưng sau này cải tạo thành một dạng công viên trò chơi nhỏ cho con nít chơi.
Lúc này nơi nơi đều là người, Trình Vũ nhìn thoáng qua đều là các bạn học, trong viện bày giá nướng cho những người đó vây quanh nướng BBQ, Trình Vũ tiến vào hậu viện là thấy sương khói mịt mờ, nóng hôi hổi lẫn trong đó là mùi đồ nướng.
Thu Đường thấy cô vội vàng đi tới nói: “Trình Vũ đã đến rồi à, cậu mau nếm thử tay nghề của tớ nè.” Nói xong liền đem đồ tốt đưa cho cô.
Trình Vũ cũng buồn bực, Thu Đường làm như thân với cô vậy á, thái độ hiện tại đối với cô hoàn toàn khác trước kia, hồi đó là chơi cùng nhóm với Giản Chu Nghiên nên mỗi lần nhìn thấy cô đều không cho cô sắc mặt tốt, hiện giờ không chỉ tươi cười đón chào thậm chí còn cố tình lấy lòng này nọ, kinh thế. Bất quá đối với loại người này Trình Vũ không rảnh mà cho sắc mặt tốt, liền nói: “Cảm ơn, tôi không muốn ăn.”
Thu Đường có vẻ xấu hổ, tay đưa đồ ăn lùi về cũng không phải, không lùi về cũng không phải, trong lúc nhất thời cứ giơ ở đó. Minh Hân Dao cũng thấy liền vội cầm mâm đồ nướng bỏ xuống đi tới chỗ Trình Vũ.
“Trình Vũ cậu không tới cùng Văn Hi sao?” Minh Hân Dao đi đến trước mặt cô cười ha hả hỏi thăm.
Bình thường cậu ấy cũng nhiệt tình lại ôn nhu như vậy, thấy thế nào cũng không giống người động thủ với cô, chỉ là ai biết được, hung thủ che dấu sâu như vậy, ngay cả Lục Vân Cảnh lợi hại thế cũng rất khó bắt ra.
Trình Vũ hít thật sâu một hơi, mới cười cười nói: “Không có.”
Minh Hân Dao tự nhiên kéo tay cô tới chỗ có bàn ghế rồi ấn cô ngồi xuống, lại đem thịt nướng đặt trước mặt cô, biểu tình cầu khen thưởng:
“Cậu xem, đây là thịt tớ nướng, mau nếm thử đi, nãy giờ tớ để dành cho Văn Hi với cậu mà tiếc không ăn á.”
Nhìn thịt nướng giòn ngon mê người. Hân Dao vẫn luôn như vậy, luôn thích giữ thứ ngon cho cô và Văn Hi, khi ba người ở chung cô ấy đều sắm vai chăm chỉ nhất, tìm cho mọi người đồ ăn, làm đồ chơi thủ công, pha trà hoa. Còn Văn Hi với cô lại như tiểu hài tử cho cô ấy chăm sóc. Trình Vũ nhìn một mâm đồ nướng BBQ, nếu bình thường cô nhất định không chút do dự ăn uống cho thỏa thích nhưng hiện tại cô lại không dám ăn.
Minh Hân Dao thấy thế liền hỏi: “Làm sao vậy? Ghét bỏ tay nghề của tớ à?”
Trình Vũ nói: “Không có, hôm nay ớ thấy không ngon miệng nên không muốn ăn.”
Minh Hân Dao cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Vậy được rồi, tớ giữ cho Văn Hi.” Dứt lời cô ấy nghĩ đến cái gì lại nói: “Đúng rồi Trình Vũ, gần đây cậu vội gì thế, không thấy cậu đi chơi cùng chúng tớ, có phải phát sinh chuyện gì không?”
Trình Vũ khách khí cười nói: “Không có việc gì, do tớ bận quá thôi.”
Minh Hân Dao cũng không hỏi nhiều, nắm tay Trình Vũ cô ấy lại nói: “Không có chuyện gì vậy thật tốt, nhưng sao cậu tìm được cha mẹ là chuyện lớn như vậy cũng không nói một chút với tụi tớ, thật sự là không nghĩa khí mà.”
Hân Dao vờ trừng mắt làm bộ oán trách, Trình Vũ nhìn tay bị kéo chỉ cảm thấy không được tự nhiên, dường như không có việc gì rút tay bỏ vào áo khoác mới cười nói: “Không lâu phía trước tớ mới biết cha mẹ là ai, nên không kịp nói cho các cậu.”
Cũng không biết có phải thấy Trình Vũ xa cách không mà Minh Hân Dao có vẻ cô đơn, một lát sau mới nói: “Ừm, nếu là thế vậy tha thứ cho cậu.” Nhìn lướt qua mâm thịt lại nói: “Nếu cậu không thích ăn thịt, tớ đi nướng cái khác cho cậu.”
Trình Vũ không kịp nói cô ấy đã xoay người rời đi.
Trình Vũ nhìn bóng dáng Hân Dao mỏi mệt tựa lưng vào ghế khe khẽ thở dài.
Minh Hân Dao đi đến giá nướng cầm lấy thức ăn chay kiểu rau củ bắt đầu nướng, Trình Vũ nhìn cô ấy nghiêm túc bận rộn không ngừng hỏi chính mình, hung thủ sẽ là cô ấy sao? Mặc kệ là cô ấy hay là Văn Hi thì cô đều cảm thấy không thể tin được.
Hôm nay người tới đây rất nhiều, Trình Vũ thậm chí còn thấy Giản Chu Nghiên, Giản Chu Nghiên cùng Lục Thừa Duẫn mới kết hôn theo lý mà nói hiện giờ hẳn là họ phải ở chỗ nào hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, không biết sao lại chạy tới đây nướng BBQ? Hơn nữa mặt Giản Chu Nghiên không tốt lắm, có vẻ tái nhợt không giống như người vừa mới kết hôn mà như vừa trải qua kiếp nạn vậy á, cũng không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tư Mông vẫn đi theo Giản Chu Nghiên, vừa nướng BBQ vừa cùng nói chuyện, Giản Chu Nghiên chỉ câu đáp câu không. Trình Tư Mông nướng trong chốc lát liền đưa cho Thu Đường sau đó đi ra phía sau hậu viện. Trình Vũ nhớ rõ bên đó có cái nhà vệ sinh.
Trình Tư Mông đi vào nhà vệ sinh thì cũng không có gì lạ, chỉ là Trình Vũ phát hiện Minh Hân Dao cũng đi theo vào nhà vệ sinh công cộng, nếu bình thường chỉ sợ cô cũng không để ý nhưng hiện giờ Minh Hân Dao là người hiềm nghi nhất, Trình Vũ đối với hành vi của Hân Dao thì phi thường mẫn cảm, cảm giác mặc kệ cô ấy làm gì cũng đều mang hiềm nghi bên trong.
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền lặng lẽ đi theo.
Quả nhiên, đi qua một đường mòn cô thấy Trình Tư Mông, Minh Hân Dao ở cái đài có sẵn bàn gỗ, trúc ghế hẳn là dùng để ngồi chơi, Trình Tư Mông và Minh Hân Dao đứng ở cạnh đó nói chuyện.
Trình Vũ hơi ngồi xổm xuống tránh sau một gốc cây, cây cọ rất lớn hoàn toàn che khuất cả người cô, không để hai người kia phát hiện, hơn nữa không xa họ nên cô có thể nghe được chuyện hai người nói.
Chỉ nghe Trình Tư Mông nói: “Sao đi chỗ nào cũng có thể gặp được cô? Người dơ bẩn giống cô chẳng phải nên ở trong nhà ngây ngốc, không đi ra cửa để đỡ mất mặt xấu hổ sao.” Ánh mắt khinh thường đánh giá: “Thật là không có chút tự hiểu lấy mình.”
Trình Tư Mông khoanh tay trước ngực, hếch cằm nói móc, châm chọc Minh Hân Dao, chỉ là thái độ của Hân Dao rất khác. Ngoài dự kiến của Trình Vũ, giờ phút này trước mặt Trình Tư Mông, Minh Hân Dao không hề như dĩ vãng giống khi chuột nhìn thấy mèo rồi run bần thở cũng không dám, mà cô ấy nhìn thẳng Trình Tư Mông, thời điểm nghe châm chọc cô ấy thậm chí làm như không có việc gì cười cợt.
“Mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều nói những lời này, cô có thể đổi lời kịch khác được chứ?”
Minh Hân Dao nói thế Trình Tư Mông cũng không quá kinh ngạc, hiển nhiên đây là thái độ bình thường của Minh Hân Dao đối với cô ta, nhưng mà Trình Vũ tránh ở sau cây cọ lại âm thầm kinh hãi.
Người trước mặt lâm nguy không sợ, đối phó với Trình Tư Mông thành thạo như thế nào phải là Minh Hân Dao vẫn luôn nhu nhu nhược nhược bị Trình Tư Mông khi dễ chút phản kháng cũng không dám chứ? Trình Tư Mông cười lạnh một tiếng lại nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Ai cũng biết cô bị Dịch Minh Kiệt làm gì rồi, nếu là tôi, tôi cũng biết điều ngoan ngoãn tránh ở trong nhà, dù sao ta cũng không có mặt mũi đi lại trước mặt người khác như cô.”
Trình Tư Mông nói huỵch toẹt vậy quả thực chính là bóc vết sẹo của Minh Hân Dao ra, nhưng mà Minh Hân Dao lại không quan tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hiểu rõ: “Người khác? Theo như cô nói, đó là chỉ Tưởng Ngân Châu sao? Nếu đúng vậy thì tôi tưởng anh ta rất vui khi tôi lượn lờ trước mặt chứ.”
Tưởng Ngân Châu chính là uy hiếp của Trình Tư Mông, Minh Hân Dao nói lời này là biện pháp đơn giản đâm thẳng tim cô ta, quả nhiên sắc mặt Trình Tư Mông dần dần khó coi, cô ta đen mặt nói: “Cô là thứ gì mà còn muốn leo lên Trần Ngân Châu, với bộ dáng của cô, cô cảm thấy Trần gia sẽ chấp nhận sao?”
Trình Tư Mông khắc nghiệt thì Minh Hân Dao có vẻ khá bình tĩnh, cô ta nhún nhún vai nói: “Cô thấy được mà, tôi cũng không muốn leo lên hắn, nhưng làm sao bây giờ, đuổi hắn cũng không đi cứ mặt dày mày dạn quấn lấy tôi, tôi cũng không có cách nào!” Nói xong, cô ta che môi cười nhẹ:
“Nói đến cũng kỳ, cô nhìn xem, trong miệng cô tôi là thứ dơ bẩn, hắn lại muốn sống muốn chết quấn lấy tôi không bỏ, mà cô tốt xấu gì cũng đường đường là Trình gia đại tiểu thư, hắn lại liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười, như vậy vừa thấy thân phận tôn quý như cô cũng chẳng bằng thứ dơ bản như tôi.”
Trình Vũ tránh sau cây cọ sợ ngây người, làm sao cô dám tin cô gái nhu nhược thiện lương như Hân Dao lại nhanh mồm dẻo miệng như thế, hai ba câu là có thể khiến Trình Tư Mông không nói nên lời.
Lời Minh Hân Dao nói quả thực tàn nhẫn, trực tiếp đâm vào chỗ đau nhất của Trình Tư Mông, cô ta tức giận đến phát run, lạnh giọng mắng: “Cái thứ tiện nhân làm bộ làm tịch, nếu Trần Ngân Châu biết cô là loại người gì, cô cảm thấy anh ấy còn thích cô sao? Trừ việc giỏi làm bộ làm tịch lừa gạt Trần Ngân Châu lợi hại hơn tôi thì cô còn chỗ nào so được với tôi? Tôi đường đường là Trình tiểu thư, còn cô lại là thứ người không ra người, bị người ta cưỡng gian, thứ dơ bẩn, ghê tởm!”
Trình Tư Mông hoàn toàn bị chọc giận, mắng chửi cũng không lựa lời.
Minh Hân Dao lẳng lặng nhìn cô ta, thu lại nụ cười thay bằng ánh mắt lạnh lẽo, là vẻ mặt mà Trình Vũ chưa bao giờ nhìn thấy, cô ta chậm rãi đi qua chỗ Trình Tư Mông đứng yên một lát, đột nhiên cô ta câu môi cười, Trình Tư Mông còn chưa kịp hoàn hồn đã ăn một cái tát trên mặt.
“Bang!” Tiếng vỗ thanh thúy vang lên có thể nghe được lực tay thế nào.
- -----oOo------
“Nhìn dáng vẻ này chỉ cần em không ở bên là Vân Cảnh anh sẽ mất ngủ.” Cô xoa mặt anh lại nói: “Thật là đáng thương, về sau một tấc em cũng không rời anh mới được.”
Lục Vân Cảnh sửng sốt ánh mắt nhìn vợ có chút dại ra, ngay sau đó anh ôm cô vào trong lòng ngực, anh ôm thật sự chặt, qua một hồi lâu anh mới nói: “Đây là em nói.”
Tuy về hung thủ Trình Vũ sớm chuẩn bị tâm lý rồi nhưng khi tóm gọn người hiềm nghi là bạn thân cô vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, Trình Vũ hồi tưởng về thời gian từng ở chung với nhau, kí ức tốt đẹp có rất nhiều, chuyện cảm động cũng có rất nhiều, tuy ngẫu nhiên cũng có lúc ầm ĩ nhưng làm hòa rất mau, nhiều năm như vậy cô cho rằng tình bạn của ba người là kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Nhưng hiện tại cô lại biết trong hai người có một người muốn lấy mạng mình, làm cho cô không thể không cảm thán nhân tâm thật đáng sợ, đặc biệt là khi nghĩ đến kiếp trước, cô vẫn coi hung thủ là bằng hữu, một chút động cơ cô cũng không biết, nghĩ đến đây không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong lòng nghĩ linh tinh nên thời điểm làm việc cứ thất thần, hiệu suất không cao, giữa trưa cô nhận được cuộc gọi của Chủ Nhiệm Giáo Dục thời cao trung, mời cô tới nhà chơi.
Cô Chủ Nhiệm Giáo Dục là người tốt, thời Trình Vũ học cao trung có quan hệ rất tốt với cô giáo nên sau khi tốt nghiệp cũng còn liên hệ. Trình Vũ lúc này mới nhớ hôm nay là sinh nhật cô giáo, trước kia mỗi sinh nhật cô giáo Trình Vũ sẽ cùng Văn Hi và Hân Dao đến nhà cô, chỉ vì hôm nay trong lòng lo nghĩ nên cô quên mất.
Nếu cô giáo đã tự mình gọi điện thì Trình Vũ cũng không thể không đi, chiều tan tầm cô liền đi mua chút lễ vật trực tiếp tới nhà cô giáo. Mỗi lần sinh nhật cô ấy không ít bạn học sẽ tới chúc mừng nên hôm nay chắc hẳn là cũng không ít, Minh Hân Dao cùng Văn Hi sẽ tới. Trình Vũ thật sự không biết nên đối mặt với họ như thế nào, hung phạm là ai trong hai người hiện tại cô còn không biết, cũng không thể xé rách mặt nhau, nhưng làm giống như trước thì cô lại cảm thấy cùng một người muốn giết mình giao lưu thì quá đáng sợ.
Do dự trong chốc lát Trình Vũ mới đi vào, quả nhiên hôm nay có rất nhiều người tới, cơ hồ ai được gọi cũng đều tới.
Trình Vũ đem lễ vật đưa cô giáo, cùng cô hàn huyên trong chốc lát mới tới hậu viện, chỗ tụ hội ở hậu viện vì nhà cô giáo rất lớn, gia thế ở Bắc Thành cũng nổi danh, nghe nói trước kia nơi này là mã tràng ( sân cưỡi ngựa) nhưng sau này cải tạo thành một dạng công viên trò chơi nhỏ cho con nít chơi.
Lúc này nơi nơi đều là người, Trình Vũ nhìn thoáng qua đều là các bạn học, trong viện bày giá nướng cho những người đó vây quanh nướng BBQ, Trình Vũ tiến vào hậu viện là thấy sương khói mịt mờ, nóng hôi hổi lẫn trong đó là mùi đồ nướng.
Thu Đường thấy cô vội vàng đi tới nói: “Trình Vũ đã đến rồi à, cậu mau nếm thử tay nghề của tớ nè.” Nói xong liền đem đồ tốt đưa cho cô.
Trình Vũ cũng buồn bực, Thu Đường làm như thân với cô vậy á, thái độ hiện tại đối với cô hoàn toàn khác trước kia, hồi đó là chơi cùng nhóm với Giản Chu Nghiên nên mỗi lần nhìn thấy cô đều không cho cô sắc mặt tốt, hiện giờ không chỉ tươi cười đón chào thậm chí còn cố tình lấy lòng này nọ, kinh thế. Bất quá đối với loại người này Trình Vũ không rảnh mà cho sắc mặt tốt, liền nói: “Cảm ơn, tôi không muốn ăn.”
Thu Đường có vẻ xấu hổ, tay đưa đồ ăn lùi về cũng không phải, không lùi về cũng không phải, trong lúc nhất thời cứ giơ ở đó. Minh Hân Dao cũng thấy liền vội cầm mâm đồ nướng bỏ xuống đi tới chỗ Trình Vũ.
“Trình Vũ cậu không tới cùng Văn Hi sao?” Minh Hân Dao đi đến trước mặt cô cười ha hả hỏi thăm.
Bình thường cậu ấy cũng nhiệt tình lại ôn nhu như vậy, thấy thế nào cũng không giống người động thủ với cô, chỉ là ai biết được, hung thủ che dấu sâu như vậy, ngay cả Lục Vân Cảnh lợi hại thế cũng rất khó bắt ra.
Trình Vũ hít thật sâu một hơi, mới cười cười nói: “Không có.”
Minh Hân Dao tự nhiên kéo tay cô tới chỗ có bàn ghế rồi ấn cô ngồi xuống, lại đem thịt nướng đặt trước mặt cô, biểu tình cầu khen thưởng:
“Cậu xem, đây là thịt tớ nướng, mau nếm thử đi, nãy giờ tớ để dành cho Văn Hi với cậu mà tiếc không ăn á.”
Nhìn thịt nướng giòn ngon mê người. Hân Dao vẫn luôn như vậy, luôn thích giữ thứ ngon cho cô và Văn Hi, khi ba người ở chung cô ấy đều sắm vai chăm chỉ nhất, tìm cho mọi người đồ ăn, làm đồ chơi thủ công, pha trà hoa. Còn Văn Hi với cô lại như tiểu hài tử cho cô ấy chăm sóc. Trình Vũ nhìn một mâm đồ nướng BBQ, nếu bình thường cô nhất định không chút do dự ăn uống cho thỏa thích nhưng hiện tại cô lại không dám ăn.
Minh Hân Dao thấy thế liền hỏi: “Làm sao vậy? Ghét bỏ tay nghề của tớ à?”
Trình Vũ nói: “Không có, hôm nay ớ thấy không ngon miệng nên không muốn ăn.”
Minh Hân Dao cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Vậy được rồi, tớ giữ cho Văn Hi.” Dứt lời cô ấy nghĩ đến cái gì lại nói: “Đúng rồi Trình Vũ, gần đây cậu vội gì thế, không thấy cậu đi chơi cùng chúng tớ, có phải phát sinh chuyện gì không?”
Trình Vũ khách khí cười nói: “Không có việc gì, do tớ bận quá thôi.”
Minh Hân Dao cũng không hỏi nhiều, nắm tay Trình Vũ cô ấy lại nói: “Không có chuyện gì vậy thật tốt, nhưng sao cậu tìm được cha mẹ là chuyện lớn như vậy cũng không nói một chút với tụi tớ, thật sự là không nghĩa khí mà.”
Hân Dao vờ trừng mắt làm bộ oán trách, Trình Vũ nhìn tay bị kéo chỉ cảm thấy không được tự nhiên, dường như không có việc gì rút tay bỏ vào áo khoác mới cười nói: “Không lâu phía trước tớ mới biết cha mẹ là ai, nên không kịp nói cho các cậu.”
Cũng không biết có phải thấy Trình Vũ xa cách không mà Minh Hân Dao có vẻ cô đơn, một lát sau mới nói: “Ừm, nếu là thế vậy tha thứ cho cậu.” Nhìn lướt qua mâm thịt lại nói: “Nếu cậu không thích ăn thịt, tớ đi nướng cái khác cho cậu.”
Trình Vũ không kịp nói cô ấy đã xoay người rời đi.
Trình Vũ nhìn bóng dáng Hân Dao mỏi mệt tựa lưng vào ghế khe khẽ thở dài.
Minh Hân Dao đi đến giá nướng cầm lấy thức ăn chay kiểu rau củ bắt đầu nướng, Trình Vũ nhìn cô ấy nghiêm túc bận rộn không ngừng hỏi chính mình, hung thủ sẽ là cô ấy sao? Mặc kệ là cô ấy hay là Văn Hi thì cô đều cảm thấy không thể tin được.
Hôm nay người tới đây rất nhiều, Trình Vũ thậm chí còn thấy Giản Chu Nghiên, Giản Chu Nghiên cùng Lục Thừa Duẫn mới kết hôn theo lý mà nói hiện giờ hẳn là họ phải ở chỗ nào hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, không biết sao lại chạy tới đây nướng BBQ? Hơn nữa mặt Giản Chu Nghiên không tốt lắm, có vẻ tái nhợt không giống như người vừa mới kết hôn mà như vừa trải qua kiếp nạn vậy á, cũng không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tư Mông vẫn đi theo Giản Chu Nghiên, vừa nướng BBQ vừa cùng nói chuyện, Giản Chu Nghiên chỉ câu đáp câu không. Trình Tư Mông nướng trong chốc lát liền đưa cho Thu Đường sau đó đi ra phía sau hậu viện. Trình Vũ nhớ rõ bên đó có cái nhà vệ sinh.
Trình Tư Mông đi vào nhà vệ sinh thì cũng không có gì lạ, chỉ là Trình Vũ phát hiện Minh Hân Dao cũng đi theo vào nhà vệ sinh công cộng, nếu bình thường chỉ sợ cô cũng không để ý nhưng hiện giờ Minh Hân Dao là người hiềm nghi nhất, Trình Vũ đối với hành vi của Hân Dao thì phi thường mẫn cảm, cảm giác mặc kệ cô ấy làm gì cũng đều mang hiềm nghi bên trong.
Trình Vũ nghĩ nghĩ liền lặng lẽ đi theo.
Quả nhiên, đi qua một đường mòn cô thấy Trình Tư Mông, Minh Hân Dao ở cái đài có sẵn bàn gỗ, trúc ghế hẳn là dùng để ngồi chơi, Trình Tư Mông và Minh Hân Dao đứng ở cạnh đó nói chuyện.
Trình Vũ hơi ngồi xổm xuống tránh sau một gốc cây, cây cọ rất lớn hoàn toàn che khuất cả người cô, không để hai người kia phát hiện, hơn nữa không xa họ nên cô có thể nghe được chuyện hai người nói.
Chỉ nghe Trình Tư Mông nói: “Sao đi chỗ nào cũng có thể gặp được cô? Người dơ bẩn giống cô chẳng phải nên ở trong nhà ngây ngốc, không đi ra cửa để đỡ mất mặt xấu hổ sao.” Ánh mắt khinh thường đánh giá: “Thật là không có chút tự hiểu lấy mình.”
Trình Tư Mông khoanh tay trước ngực, hếch cằm nói móc, châm chọc Minh Hân Dao, chỉ là thái độ của Hân Dao rất khác. Ngoài dự kiến của Trình Vũ, giờ phút này trước mặt Trình Tư Mông, Minh Hân Dao không hề như dĩ vãng giống khi chuột nhìn thấy mèo rồi run bần thở cũng không dám, mà cô ấy nhìn thẳng Trình Tư Mông, thời điểm nghe châm chọc cô ấy thậm chí làm như không có việc gì cười cợt.
“Mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều nói những lời này, cô có thể đổi lời kịch khác được chứ?”
Minh Hân Dao nói thế Trình Tư Mông cũng không quá kinh ngạc, hiển nhiên đây là thái độ bình thường của Minh Hân Dao đối với cô ta, nhưng mà Trình Vũ tránh ở sau cây cọ lại âm thầm kinh hãi.
Người trước mặt lâm nguy không sợ, đối phó với Trình Tư Mông thành thạo như thế nào phải là Minh Hân Dao vẫn luôn nhu nhu nhược nhược bị Trình Tư Mông khi dễ chút phản kháng cũng không dám chứ? Trình Tư Mông cười lạnh một tiếng lại nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Ai cũng biết cô bị Dịch Minh Kiệt làm gì rồi, nếu là tôi, tôi cũng biết điều ngoan ngoãn tránh ở trong nhà, dù sao ta cũng không có mặt mũi đi lại trước mặt người khác như cô.”
Trình Tư Mông nói huỵch toẹt vậy quả thực chính là bóc vết sẹo của Minh Hân Dao ra, nhưng mà Minh Hân Dao lại không quan tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hiểu rõ: “Người khác? Theo như cô nói, đó là chỉ Tưởng Ngân Châu sao? Nếu đúng vậy thì tôi tưởng anh ta rất vui khi tôi lượn lờ trước mặt chứ.”
Tưởng Ngân Châu chính là uy hiếp của Trình Tư Mông, Minh Hân Dao nói lời này là biện pháp đơn giản đâm thẳng tim cô ta, quả nhiên sắc mặt Trình Tư Mông dần dần khó coi, cô ta đen mặt nói: “Cô là thứ gì mà còn muốn leo lên Trần Ngân Châu, với bộ dáng của cô, cô cảm thấy Trần gia sẽ chấp nhận sao?”
Trình Tư Mông khắc nghiệt thì Minh Hân Dao có vẻ khá bình tĩnh, cô ta nhún nhún vai nói: “Cô thấy được mà, tôi cũng không muốn leo lên hắn, nhưng làm sao bây giờ, đuổi hắn cũng không đi cứ mặt dày mày dạn quấn lấy tôi, tôi cũng không có cách nào!” Nói xong, cô ta che môi cười nhẹ:
“Nói đến cũng kỳ, cô nhìn xem, trong miệng cô tôi là thứ dơ bẩn, hắn lại muốn sống muốn chết quấn lấy tôi không bỏ, mà cô tốt xấu gì cũng đường đường là Trình gia đại tiểu thư, hắn lại liếc mắt nhìn cô một cái cũng lười, như vậy vừa thấy thân phận tôn quý như cô cũng chẳng bằng thứ dơ bản như tôi.”
Trình Vũ tránh sau cây cọ sợ ngây người, làm sao cô dám tin cô gái nhu nhược thiện lương như Hân Dao lại nhanh mồm dẻo miệng như thế, hai ba câu là có thể khiến Trình Tư Mông không nói nên lời.
Lời Minh Hân Dao nói quả thực tàn nhẫn, trực tiếp đâm vào chỗ đau nhất của Trình Tư Mông, cô ta tức giận đến phát run, lạnh giọng mắng: “Cái thứ tiện nhân làm bộ làm tịch, nếu Trần Ngân Châu biết cô là loại người gì, cô cảm thấy anh ấy còn thích cô sao? Trừ việc giỏi làm bộ làm tịch lừa gạt Trần Ngân Châu lợi hại hơn tôi thì cô còn chỗ nào so được với tôi? Tôi đường đường là Trình tiểu thư, còn cô lại là thứ người không ra người, bị người ta cưỡng gian, thứ dơ bẩn, ghê tởm!”
Trình Tư Mông hoàn toàn bị chọc giận, mắng chửi cũng không lựa lời.
Minh Hân Dao lẳng lặng nhìn cô ta, thu lại nụ cười thay bằng ánh mắt lạnh lẽo, là vẻ mặt mà Trình Vũ chưa bao giờ nhìn thấy, cô ta chậm rãi đi qua chỗ Trình Tư Mông đứng yên một lát, đột nhiên cô ta câu môi cười, Trình Tư Mông còn chưa kịp hoàn hồn đã ăn một cái tát trên mặt.
“Bang!” Tiếng vỗ thanh thúy vang lên có thể nghe được lực tay thế nào.
- -----oOo------
Danh sách chương