Trình Tư Mông cũng sợ ngây người, bụm mặt thất thần, Minh Hân Dao lại bình tĩnh phủi tay, giống như nói chuyện phiếm: “Cô sai rồi, trừ việc làm bộ làm tịch ra tôi còn đủ thông minh.”

Một cái tát này không chỉ làm Trình Tư Mông đau, mà ngay cả tránh Trình Vũ cũng khiếp sợ, người trước mặt bình tĩnh, thông tuệ lại có thủ đoạn nào phải Minh Hân Dao nhu nhược cần người bảo hộ nữa đâu, mà ngược lại Trình Tư Mông chuyên sắm vai ác, kiêu ngạo, thiếu đòn vẫn bị cô ta dắt mũi đi.

Trình Tư Mông sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám động thủ đánh tôi, ai cho cô lá gan đó?!”

Trình Tư Mông cũng không phải đèn cạn dầu, vừa nói vừa vung tay đánh, nhưng mà cái vẻ mặt trấn định khiêu khích của Minh Hân Dao lúc này đã như bị dọa bụm mặt, kinh hô: “Đừng đánh tôi, không cần đánh tôi!” 

Trình Tư Mông cũng không biết cô ta đang làm cái gì, thấy cô ta che mặt không đánh được Trình Tư Mông bèn đạp trên người cô ta một chân mắng:

“Bớt làm bộ làm tịch cho tôi, thứ tiện nhân!” Đá thôi không giải nổi hận, cô ta liền vung tay đánh người.

Nhưng chưa đánh được vài cái, đã thấy một thân ảnh đột nhiên chạy tới, còn gầm lên: “Cô dừng tay cho tôi!”

Trình Tư Mông bị âm thanh đột nhiên xuất hiện mà hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Ngân Châu đứng cách đó không xa chau mày, mặt tức giận, ánh mắt muốn long lên. 

Tim Trình Tư Mông giống như bị đâm một cái, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng sao, Trần Ngân Châu lại chạy nhanh tới ôm Minh Hân Dao vào trong ngực, chỉ vào mũi Trình Tư Mông mắng: “Ngoài ỷ thế hiếp người cô còn có thể làm gì khác không?”

Người ở hậu viện nướng thịt người được động tĩnh cũng chạy tới, lại nhìn thấy Minh Hân Dao quần áo hỗn độn tránh trong ngực Trần Ngân Châu, giống như là bị người ta khi dễ, mà Trình Tư Mông đứng cách đó không xa vẻ mặt vẫn kiêu ngạo ương ngạnh như cũ, mọi người đều đoán là vì cái gì, họ nhìn Trình Tư Mông.

Trình Tư Mông không rảnh để ý tới ánh mắt người khác cô ta chỉ để ý Trần Ngân Châu, nhìn kẻ dựa vào ngực Trần Ngân Châu run bần bật lại nhìn Trần Ngân Châu đang tức điên lên, Trình Tư Mông tránh chân, nôn nóng nói: “Anh đừng tin lời cô ta, rõ ràng là cô ta đánh em trước.”

Trần Ngân Châu lại cười lạnh nói: “Nghe cô nói? Lúc tới nơi này tôi nghe Hân Dao đang cầu xin cô? Cô ấy đánh cô? Thấy cô, cô ấy đều đi đường vòng, cô ấy dám đánh cô?” 

Trình Tư Mông càng thêm nôn nóng, hai mắt đỏ au, phảng phất như có thể khóc ngay, nhìn ra được cô ấy thật sự thực để ý Tưởng Ngân Châu.

“Anh phải tin tưởng em……”

Tưởng Ngân Châu lại đánh gãy lời cô ta nói, “Tôi chỉ tin tưởng điều tôi nhìn thấy.”

Trình Vũ chậm rãi từ sau cây cọ đi ra nhìn người dựa vào Tưởng Ngân Châu run bần bật, nhu nhược yếu đuối vô cùng. Nếu không nhìn thấy màn kịch kia, có lẽ cô cũng sẽ giống Tưởng Ngân Châu đứng ra bảo hộ Hân Dao không do dự, thậm chí còn vì công đạo mà nhận thêm kẻ thù.

Không phải cô đã từng như vậy sao, mỗi lần Hân Dao bị ủy khuất, cô sẽ ra mặt ngay. Giờ nghĩ đến cảnh vừa mới thấy, cô chỉ cảm giác gót chân lạnh lẽo đến thấu xương. 

Minh Hân Dao dựa vào lòng ngực Tưởng Ngân Châu anh anh khóc trong chốc lát, sau đó cô ta trộm ngẩng đầu nhìn người cách đó không xa như đánh giá, như tìm kiếm cái gì đó, sau đó ánh mắt cô ta chậm rãi nhìn Trình Vũ. Chỉ là khác với dĩ vãng Trình Vũ thấy cô ta ủy khuất sẽ đau lòng hoặc phẫn nộ nhưng giờ Trình Vũ lại sắc bén nhìn lăng lăng vào người cô ta, như thể đều nhìn thấu cả rồi.

Minh Hân Dao thấy thế, lập tức ngẩn ra một chút, sau đó nheo mắt lại, cách đám người hai người nhìn nhau sau đó Trình Vũ hơi câu môi lạnh lùng cười, giống như liếc nhìn cô ta một cái cũng lãng phí, Trình Vũ xoay người rời đi.

Trình Vũ từ ra hậu viện thì đụng phải Văn Hi, Văn Hi nhìn cô vội hỏi:

“Cậu đi đâu vậy? Cậu làm sao vậy??” 

Trình Vũ không nói gì, đi ngang qua Văn Hi luôn. Trình Vũ lái xe rời đi, trên đường trở về cô cứ nghĩ đến cảnh vừa mới nhìn thấy, thật không thể tưởng tượng nổi. Vì sao cô nghi Văn Hi nhưng lại không bao giờ nghi Minh Hân Dao chứ? Không lẽ vì cảm thấy Minh Hân Dao là người tốt đẹp nhất, đơn thuần nhất, khi cô gặp bất hạnh bị người chung quanh khi dễ xem thường, nhưng cô ấy vẫn thiện lương, khi cô ngã xuống vẫn luôn an ủi động viên cô, đem những điều tốt nhất để lại cho cô hết, cô ấy cũng là người bất hạnh nhưng mà vẫn thiện lương, hồn nhiên đối xử tốt với người khác. Nhiệt tình yêu thương thế giới này, nhiệt tình yêu thương cô, Trình Vũ chưa bao giờ nghe qua cô ấy nói gì khó nghe, thậm chí khi cô và Văn Hi khó khan, hay ủy khuất cô ấy vẫn cố gắng cổ vũ hai người họ.

Minh Hân Dao đối với cô chính là điều tốt đẹp nhất tồn tại trên đời, cô ấy như một thiên sứ nhỏ không nhiễm hạt bụi mà Văn Hi và cô lại chỉ là người bình phàm, phàm nhân thường sẽ ích kỷ tham lam này nọ cho nên dù nghi Văn Hi cô cũng không hoài nghi cô ấy, thậm chí cô còn tự động giảm nghi ngờ Minh Hân Dao. 

Ngày cô gặp nạn về, Minh Hân Dao đã gọi điện thoại cho cô rất nhiều như là thật sự lo lắng cô gặp phiền toái hoặc có lẽ chỉ là nôn nóng xác định cô có chết không thôi.

Rõ ràng có nhiều điểm đáng ngờ như vậy mà cô lại chọn xem nhẹ, bởi vì Hân Dao thiện lương như vậy tuyệt đối sẽ không cầm dao đưa cô vào chỗ chết.

Bởi vì cô vẫn luôn không tin nhân tâm đáng sợ, thẳng đến…… Hôm nay tự nhìn thấy hết thảy.

Đã từng có bao nhiêu thứ giống hôm nay xảy ra, cô ấy làm bộ như đã chịu khi dễ, lợi dụng Văn Hi và cô xuất đầu thay? Cô gái thiện lương nhu nhược cần người bảo hộ đó giống như một người cô chưa bao giờ biết.

Trình Vũ trở lại Phong Lam Nhã Vọng thì thấy Lục Vân Cảnh đang ngồi trên sô pha lật tạp chí, nhìn cô đi vào, anh có chút kinh ngạc:

“Không phải em nói hôm nay là sinh nhật giáo viên cũ nên không ăn cơm nhà sao?” 

Trình Vũ cảm thấy mỏi mệt cực kỳ, cô ngồi xuống vòng tay ôm lấy eo anh, một lát sau cô mới tìm được sức lực nói: “Em biết, em biết người muốn giết em là ai, hung thủ là ai rồi.”

Lục Vân Cảnh nhíu mày lại, duỗi tay nhẹ giữ bả vai vợ, giống như là sợ dọa cô, anh dùng giọng nhẹ thực nhẹ hỏi: “Là ai?”

“Minh Hân Dao.”

“……”

“Tuy rằng không có chứng cứ chứng minh là cô ta, nhưng em có biện pháp bắt cô ta thừa nhận.”

Lục Vân Cảnh không nói gì, một lát sau anh đột nhiên nói một câu: “Anh thu thập hết đồ có liên quan tới hai người đó, bao gồm các lễ vật cùng với trà hoa Minh Hân Dao tặng cho em lại.”

Trình Vũ từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh thu thập mấy thứ đó để làm gì?”

Ánh mắt anh rất sâu: “Xem thử có thể phát hiện dấu vết để lại không.”

Trình Vũ gật gật đầu, Lục Vân Cảnh làm việc cẩn thận hơn cô nhiều. 

Lục Vân Cảnh nhẹ nhàng ôm vợ vào trong ngực, động tác anh thực ôn nhu, phảng phất như lỡ tay sẽ dọa đến cô, anh hôn đỉnh đầu cô rồi nói: “Có anh ở đây em không cần sợ hãi.”

Thanh âm mềm nhẹ đến không thể mềm hơn, chất giọng tràn ngập từ tính, người cao lãnh thì rất ít khi ôn nhu, nên anh hơi có chút ôn nhu là mị lực đầy mình, ôm ấp nói chuyện đều có mị lực, Trình Vũ bình tâm lại, cô nheo mắt cười cười, đáp:

“Được.” 

Cứ như vậy dựa vào Lục Vân Cảnh trong lòng ngực nhất thời luyến tiếc, mà anh cũng rất kiên nhẫn vợ không đứng dậy thì anh cứ ôm, một lát sau di động đột nhiên có một tin nhắn, là Minh Hân Dao gửi.

Cô ta hỏi: “Trình Vũ cậu có khỏe không?”

Trình Vũ nghĩ nghĩ, nhắn lại một câu: “Sáng mai chúng ta gặp mặt đi.”

Bên kia nhắn lại, “Ừ.”

Chuyện này dù sao cũng phải có kết quả, cô cũng cần lấy hết can đảm đối mặt với kết quả này.

Trình Vũ hẹn Minh Hân Dao ở gần trường trung học trước kia thời còn đi học ba người thường xuyên tới ăn. 

Trình Vũ tới Hứa Mãn lâu, Minh Hân Dao và cô thường ngồi ở vị trí này, chẳng bao bao lâu sau Minh Hân Dao liền tới, vẻ mặt cô ta bình thường đi vào, ngồi đối diện cô, nhìn một bàn ăn ngon cô ta vỗ vỗ tay cười nói: “Oa, nhiều đồ ngon như vậy, Trình Vũ cậu yêu tớ nhất nha.”

Kiểu thiên chân hoạt bát hồi giờ, chút khác thường cũng không có, Trình Vũ chậm rãi rót một ly sữa đậu nành, ngữ khí lãnh đạm, “Được rồi, cô không cần diễn.”

Minh Hân Dao nghe vậy động tác ăn sủi cảo cứng đờ, thả miếng sủi cảo đang cắn dang dở, cô ta cúi đầu nhấm nuốt sau đó chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thực phức tạp cười nói: “Chuyện ngày hôm qua cậu thấy được?”

Trình Vũ gật đầu. 

Sửng sốt một chút cô ta lại khôi phục như thường, cúi đầu cười cười bình tĩnh hỏi:

“Cho nên, hôm nay cậu gọi tớ ra là muốn tuyệt giao với tớ?”

Híp mắt nhìn cô gái trước mắt, Trình Vũ lại có chút hoảng hốt, Minh Hân Dao trước mặt cô tựa hồ vĩnh viễn sẽ ngây thơ đáng yêu lại chân thành, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ta rủ bỏ hết nhu nhược, thay bằng bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh thế này. Đại khái đây mới là bộ dáng thật đi? “Cô còn nhớ ngày Văn Hi đi nước ngoài đó có phát sinh chuyện gì không?” Trình Vũ hỏi.

Nghĩ nghĩ cô ta nói: “Nhớ rõ, ngày đó không chỉ có Văn Hi mà cả cậu cũng mất liên lạc, ngày đó ba ba tôi từ nước ngoài mang mấy món đặc sản về, tớ gọi điện thoại cậu lại không tiếp, tớ thực lo lắng nên gọi cho cậu rất nhiều.”

“Lo lắng” hai chữ này giờ nghe vào Trình Vũ lại cảm thấy châm chọc, uống sữa đậu nành xong cô mới nói: “Trên thực tế ngày đó sở dĩ không liên lạc được vì tôi ở vườn trái cây vùng ngoại ô nhà mình bị tập kích, có một người mặc đồ đen muốn giết tôi.” 

Minh Hân Dao cau mày nhìn cô một cái, dùng loại giọng hoài nghi hỏi: “Có loại chuyện này?”

Trình Vũ cẩn thận đánh giá biểu tình cô ta, cũng không biết có phải giấu kĩ quá hay không mà cô chưa phát hiện chút hoảng loạn nào. Trình Vũ cúi đầu trầm tư một lát lại nói tiếp: “Hung thủ muốn giết tôi đại khái không biết ở vườn trái cây có camera theo dõi, chỉ là hôm đó màn hình bị hỏng nên chưa kịp thấy hình hung thủ, may mà mấy ngày trước sửa được rồi, rốt cuộc cũng thấy hung thủ là ai.”

Minh Hân Dao híp mắt nhìn cô: “Là ai?”

Trình Vũ bình tĩnh nhìn cô ta gằn từng chữ: “Là cô.”

Minh Hân Dao: “……”

Minh Hân Dao nhìn Trình Vũ như là nhìn bệnh nhân tâm thần, sau một lúc lâu mới nói: “Cậu đùa cái gì vậy?”

Trình Vũ nhìn biểu tình của cô ta, không thể không nói, người này che dấu quá sâu, phản ứng quả thực quá tự nhiên, không thể phát hiện cô ta khác thường. Bất quá cô cũng sớm có chuẩn bị. Trình Vũ từ túi móc ra một đĩa CD đặt ở trước mặt cô ta, trầm giọng nói: “Đây là hình ảnh từ video giám sát xuất ra. Trên quầy bar có máy tính, không tin cô có thể lấy qua nhờ nhân viên quầy bar mở xem, chỉ là, cô dám sao?” 

Trình Vũ hết nhẹ lông mày trào phúng nhìn. Minh Hân Dao nhìn đĩa CD lại cười:

“Cậu cảm thấy là tớ? Nhưng vì sao tớ muốn giết người, động cơ đâu?”

“Lục Vân Cảnh.”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện