“Đại học Tùng Thành! Đại học Tùng Thành!”

Mới đầu là một vài người hô to, sau đó là cả khán đài đều hô theo. Tiếng hô to dần lên, làm rung động cả võ quán. Bầu không khí náo nhiệt đến mức khiến Lâu Thành cảm thấy tê rần cả da đầu. Cậu nhìn biển người đang hô to vang dội bên ngoài. Nhiệt huyết trong người cuồn cuộn tuôn trào. Lúc này, cậu khao khát bản thân sẽ là người đại diện thi đấu cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành biết bao nhiêu.

Sau một tháng khổ luyện, cậu đã nắm rõ được toàn bộ những điểm mấu chốt và chiêu thức của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích. Cậu không ngừng rèn luyện, thực lực cũng ngày càng gia tăng. Nhưng sau khi bắt đầu tranh tài vòng bảng đấu, phần đấu tập trong huấn luyện đặc biệt bị hủy bỏ. Không có người so sánh nên cậu tạm thời không biết được thực lực bản thân đã đến trình độ nào rồi.

Thôi không nghĩ đến những điều vớ vẩn trong đầu, cậu tập trung nghe những lời giảng giải của lão Thi. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động tranh tài võ đạo, là lần đầu tiên được chứng kiến những diễn biến xảy ra trong phòng thay đồ.

Lão Thi vẫn bộ dáng không đứng đắn kia, nhưng hôm nay có vẻ nghiêm túc hơn một chút. Lão nhìn Lâm Khuyết, Trần Trường Hoa và những người còn lại trong đội chủ lực và dự bị, nói: “Người mạnh nhất ở Quan Nam là Cổ Nhạc. Cậu ta cũng là con của lão sư chỉ đạo bên câu lạc bộ bọn họ - Cổ Chấn. À, cậu ta còn là chủ nhiệm của bên đấy nữa.”

Phụt... Suýt nữa là Lâu Thành bật cười thành tiếng. Cậu còn tưởng rằng lão Thi sẽ nghiêm túc nói về đối thủ, không ngờ lão lại nói về xuất thân của người ta.

Lão Thi bắt đầu nói vào vấn đề: “Có phải nghe lão già ta nói như vậy, các cô cậu cảm thấy nhẹ nhõm? Cảm thấy cậu ta chỉ là một tên nhãi nhép dựa vào quan hệ mới được như thế? Ha, đúng là cậu ta được như vậy là dựa vào quan hệ để đi “cửa sau”. Nhưng cậu ta cũng có mấy phần thực lực. Tháng tư năm nay, mới lần đầu tham gia thi đấu định cấp chuyên nghiệp đã thuận lợi đạt được cấp chín chuyên nghiệp, cùng cấp với Lâm Khuyết cậu đấy.”

Lâm Khuyết hơi gật đầu, có vẻ như cậu ta đã sớm biết chuyện này.

“Cổ Nhạc thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, sức lực dẻo dai, đấu pháp cực kỳ mạnh. Nhớ chú ý tính từ ta dùng nhé, là “cực kỳ mạnh”. Lão Thi ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: “Các cô cậu hẳn đều xem qua những đoạn video cậu ta thi đấu, nên ta chỉ tập trung nói ba điểm chính. Thứ nhất, đừng vì nhìn thấy cậu ta có sở trường là sức mạnh và đấu pháp mà bỏ qua mặt thể lực của cậu ta. Ngoại trừ lần bại dưới tay Cù Huy của Tam Giang, còn lại thì cậu ta luôn là người đầu tiên xuất chiến, liên tục đánh bại ba đối thủ, nhưng thể lực của cậu ta lại không hề suy yếu.”

Lúc đang nói chuyện, lão lại liếc Lâu Thành một cái như muốn nói “nếu chỉ so về thể lực, bên chúng ta cũng có một con quái vật đây này”.

Lâu Thành yên lặng cúi đầu, trong lòng cũng khá tiếc nuối.

Nếu thật sự so về thể lực, cậu có thể khiến cậu ta gọi cậu một tiếng “cha”!

“Thứ hai, cậu ta luôn duy trì được sự bình tĩnh của mình. Cho dù gặp phải đối thủ có sở trường du đấu, cậu ta đều có thể giữ vững cơ thể, không mù quáng bám theo đối phương, gặp chiêu nào thì phá chiêu ấy. Sau đó, chờ đến khi đối thủ đã tiêu hao quá nhiều thể lực, lộ ra sơ hở, hoặc là cậu ta cố tình lộ ra sơ hở để đánh lừa đối phương, rồi hạ gục người đó. Cậu ta dùng đấu pháp không sợ bị thương, không sợ tiêu hao hết thể lực để giải quyết đối phương trong thời gian ngắn.” Nói đến đây, lão Thi lại liếc Lâu Thành một cái tựa như muốn nói “nếu thực lực của cậu mạnh hơn một chút thì đã có thể là khắc tinh của Cổ Nhạc, cậu ta muốn chờ cậu tiêu hao hết thể lực chắc chờ tới tết Công-gô”.

“Nếu thật sự có thể chiến đấu như vậy, chúng ta có thể “đại chiến” ba ngày ba đêm, xem ai không chịu nổi cơn buồn ngủ mà gục xuống trước…”

Đầu óc Lâu Thành bay bổng, tưởng tượng đến cảnh như vậy. Đáng tiếc, cặp đấu này chắc chắn sẽ không được khán giả ưa thích! Chắc chưa xem hai người đấu xong, khán giả dưới đài đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hai người n lần. Rồi sau đó, khi có trận đấu giữa hai người, khán giả sẽ chẳng thèm đến xem, chỉ chờ nghe thông báo kết quả cho nhanh gọn.

Lão Thi như làm ảo thuật biến ra một chai rượu bằng kim loại, uống một ngụm thật đã, rồi chẹp miệng nói: “Thứ ba, theo sự quan sát của ta và thông tin do Lâm Hoa thu thập được, Cổ Nhạc cậu ta rất tự phụ và tự đại, nên cậu ta chắc chắn sẽ xuất chiến đầu tiên, sẽ không tính để các đối thủ khác làm tiêu hao thể lực của Lâm Khuyết.

Bạn thân của Lâm Hoa là học viên của Học viện Quan Nam, đã bị cô ấy biến thành “gián điệp”.

“Lâm Khuyết, cậu hãy ra sân đầu tiên, lấy cứng đối cứng mà đánh bại Cổ Nhạc, làm giảm khí thế của bên Quan Nam xuống. Chỉ cần thắng trận đầu, hy vọng chiến thắng của chúng ta sẽ được nâng lên bảy mươi phần trăm.”

Lâm Khuyết mặc võ phục có hai màu trắng đen của Đại học Tùng Thành, trông rất nhẹ nhàng, gọn gàng và thoải mái. Lúc này, khi nghe lão Thi sắp xếp như vậy, cậu ta vẫn không có biểu cảm gì khác lạ, đáp: “Vâng.”

“Hôm nay, cậu có thể vờ sử dụng đấu pháp du đấu, Cổ Nhạc sẽ vờ lộ ra sơ hở để đánh lừa cậu, để có thể lấy tổn thương đổi lấy chiến thắng. Sau đó, cậu hãy nắm lấy cơ hội này, dùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích điên cuồng tấn công, hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, dùng hết thể lực để đánh bại cậu ta trong thời gian ngắn, không cho cậu ta có cơ hội kịp phản công.” Lão Thi bày bố chiến thuật thi đấu.

Lâm Khuyết suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

“Cứ như thế, cậu sẽ bị tiêu hao thể lực đáng kể khi vào trận thứ hai. Lúc đó, nếu bên họ, người ra sân là Quý Lan thì cứ liều một phen, sẽ có hy vọng thắng liên tiếp. Nếu là Phí Tam Lập thì hãy cố gắng làm tiêu hao thể lực của cậu ta, cứ chọc tức cậu ta, rồi để lại cho Trần Trường Hoa ra sân giải quyết.” Lão Thi đưa mắt nhìn Trần Trường Hoa với đôi lông mày như sâu róm, nói: “Thực lực của Phí Tam Lập và cậu không chênh lệch lắm. Đấu pháp của cậu ta có thể nói là ngoan độc, sẽ không thiếu mấy trò như đá vào đũng quần, chọc mắt, nắm tóc,… Tất nhiên, luận võ chính là thực chiến, mà thực chiến thì không có hạn chế gì. Đấu pháp của cậu ta cũng không có vấn đề gì, chỉ là khiến khán giả cảm thấy chướng mắt và chán ghét thôi. Trước hết cậu cứ bảo vệ bản thân cái đã, để tránh trúng phải chiêu âm hiểm nào đó của cậu ta dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Trần Trường Hoa cẩn thận nghĩ đến từng lời của lão Thi, rồi nói: “Vâng, em sẽ cẩn thận.”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cậu với Lâm Khuyết liên thủ lại sẽ dễ dàng đánh bại được Phí Tam Lập. Chỉ cần không bị thương, tới cuối trận thì đổi lại đấu pháp mạnh mẽ. Về phần Quý Lan, cô ta chỉ mới đạt được cấp hai nghiệp dư, chỉ cần gây áp lực một chút, cô ta có thể tự loạn trận cước. Trận này cậu sẽ không phải tiêu hao quá nhiều thể lực đâu.” Lão Thi tiếp tục phân tích và sắp xếp.

Sau khi nghe lão Thi bố trí chiến thuật, mọi người đều cảm thấy phần thắng bên mình có vẻ rất cao.

“Nếu trong khi giao đấu với Phí Tam Lập, cậu bị thương, vậy thì hãy ép Quý Lan đánh giáp lá cà, triệt để làm Quý Lan tiêu hao hết thể lực để tạo ưu thế cho Lý Mậu, người cuối cùng ra sân bên ta.” Lão Thi đưa mắt nhìn sang Lý Mậu: “Dù cậu thấp hơn Quý Lan một cấp, như chỉ cần Lâm Khuyết và Trần Trường Hoa nghe theo lời ta giải quyết hết những thứ kia, chuyện đánh bại Quý Lan là chuyện nằm trong tầm tay cậu.”

“Tiếc là sư huynh Tôn Kiếm bị thương, sư huynh Ngô Đông đã rút lui ra khỏi câu lạc bộ, nếu không chúng ta đã cầm chắc chiến thắng rồi.” Quách Thanh đứng bên cạnh tiếc nuối nói.

Vì bại dưới tay Lâu Thành, Ngô Đông cảm thấy rất mất mặt, rồi lại bận rộn tìm việc làm. Sau khi vết thương khá hơn, anh ta liền rút lui khỏi câu lạc bộ. Đối với anh ta, nhìn thấy Lâu Thành chẳng khác gì tự tát vào mặt mình một cái.

Lão Thi ngạc nhiên: “Ngô Đông? Cậu ta coi như đã tàn phế, dù có trở lại cũng chưa chắn là đối thủ của Lý Mậu. Lý Mậu, cậu không có vấn đề gì chứ?”

Lý Mậu nuốt nước bọt. Nghe tiếng cổ vũ đầy nhiệt tình ở bên ngoài, cậu gật đầu mạnh một cái.

“Người và trình tự ra sân cứ quyết định như vậy đi, Lâm Hoa và Quách Thanh sẽ vào đội dự bị.” Lão Thi ra hiệu cho Lâu Thành viết danh sách ra sân rồi giao cho giám sát viên đang đứng chờ ở bên cạnh.

Nếu có tuyển thủ nào đó vết thương cũ tái phát hay xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì trước khi ra sân, người trong đội dự bị sẽ phát huy tác dụng. Nhưng nếu tuyển thủ đã lên đài, cho dù chưa kịp giao thủ đã té xỉu trên đó, thì chỉ có thể xem như là thua một trận, đội dự bị không thể lên thay thế.

Lâu Thành nhanh chóng viết xong danh sách ra sân rồi giao cho giám sát viên bên cạnh cửa.

Sau khi nhận lấy danh sách, giám sát viên vừa bước ra khỏi cửa, bên ngoài chợt im lặng vào giây và tiếng reo hò cổ vũ lại nổi lên rầm trời.

“Đại học Tùng Thành cố lên!”

“Lâm Khuyết cố lên!”

“Lâm Khuyết! Lâm Khuyết!”

Tiếng hò hét như một luồng điện đánh vào tinh thần Lâu Thành. Một ham muốn được ra sân trước đây chưa từng có nổi lên, cậu muốn đứng giữa lôi đài, muốn được nhận lấy những tiếng reo hò, cổ vũ cùng sự chú ý kia!

“Chờ ngày này, năm sau…” Cậu lặng lẽ siết chặt nắm tay lại.

Nghe tiếng reo hò, hoan hô bên ngoài, trong phòng thay đồ hai bên đều trầm mặc.

“Không khí võ đạo của Đại học Tùng Thành thật tốt, không hổ là trường võ đạo có uy tín lâu năm.” Bên Học viện Quan Nam, Phí Tam Lập với cái đầu trọc ngạc nhiên nói.

Cổ Nhạc ngồi trên băng ghế dài bằng kim loại ung dung mang đồ bảo vệ cổ tay vào. Sau đó cậu ta đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn lập tức khiến cho những người xung quanh cảm thấy áp lực.

“Trường võ đạo uy tín lâu năm? Nếu là mười năm trước thì may ra… Nhưng hiện tại, bọn chúng chỉ là một đám chó con, mèo con, sao có thể sánh với Quan Nam chúng ta được.” Cổ Nhạc lắc lắc cổ qua trái và qua phải một chút rồi nhìn về phía cha mình đang đứng bên cạnh.

“Ra sân đi!” Cổ Chấn và Cổ Nhạc giống nhau tựa như từ một khuôn đúc ra. Cả hai đều là mắt sâu, mũi cao, nhìn khá giống con lai. Điểm khác nhau của bọn họ chỉ là một người tóc hoa râm và một người tóc ngắn dựng đứng lên.

Cổ Nhạc đan mười ngón tay lại rồi lắc cổ tay vài cái. Sau đó, cậu ta sải bước đi ra cửa:

“Ra sân.”

“Ra sân.” Phí Tam Lập, Quý Lan và các thành viên câu lạc bộ khác đồng loạt đứng lên. Cảnh tượng hùng tráng như cảnh người lính trước khi xuất chinh.



Bên phía Đại học Tùng Thành, Lâu Thành đứng cạnh cửa, nhìn biển người chật ních trên khán đài. Cậu không thể nhìn thấy Nghiêm Triết Kha đang ở nơi nào để khuấy động không khí. Quay đầu lại, cậu nhìn thấy Lâm Khuyết đang đặt bình giữ nhiệt màu đen xuống rồi chậm rãi đứng lên.

“Lâm Khuyết! Lâm Khuyết!”

Tiếng reo hò lọt vào tai, nhất thời Trần Trường Hoa hơi ngẩn người ra.

Lúc mới gia nhập câu lạc bộ võ đạo, ai mà không muốn bản thân được nở mày nở mặt, được ngẩng cao đầu trước mặt các bọn học, được bọn họ ngưỡng mộ và sùng bái? Ai mà không muốn đánh bại những kẻ địch mạnh, rồi chính mình tạo nên những thành tích vẻ vang cho câu lạc bộ?

Năm nhất, bản thân anh chỉ có thể làm chân chạy vặt nên rất hâm hộ những sư huynh, sư tỷ được mọi người tung hô, hâm mộ.

Năm hai, anh cuối cùng cũng trở thành thành viên chủ lực của câu lạc bộ, đại diện Tùng Thành đấu hai trận đấu loại, ba trận tổ đấu. Khi nghe được những tiếng reo hò “Trần Trường Hoa! Trần Trường Hoa!”, anh cảm thấy đây là thời khắc vinh dự mà suốt đời này sẽ không bao giờ quên được. Nhưng, một năm rồi một năm, thất bại liên tiếp kéo đến khiến các cổ động viên cảm thấy chán nản, câu lạc bộ võ đạo không còn được yêu thích như xưa. Bản thân anh cũng dần mất đi lòng tin có thể chiến thắng những kẻ địch mạnh. Anh trở nên sa đọa, chỉ muốn duy trì vị trí của bản thân.

Năm ba, mới vòng loại thứ hai đã thua, khán đài thưa thớt, không thể áp đảo sự cổ vũ của cổ động viên bên đối thủ, và cũng không còn nghe thấy tiếng reo hò “Trần Trường Hoa” nữa.

Lúc này, lúc bản thân sắp rời khỏi ngôi trường này, cảnh tượng khi xưa lại xuất hiện, giống như thời gian đã quay trở lại ngày hôm ấy. Nhưng cái tên được gọi đã đổi thành “Lâm Khuyết”.

“Lâm Khuyết!” Anh đột nhiên mở miệng gọi Lâm Khuyết đang bước ra cửa.

Lâm Khuyết dừng lại, lạnh nhạt quay đầu nhìn sang. Tim Lâu Thành nhảy lên một cái, cậu sợ hai người này lại xảy ra mâu thuẫn.

Trần Trường Hoa đứng dậy, bước đến bên cạnh Lâm Khuyết, đưa tay phải ra, rồi hít sâu một hơi, anh nói: “Cố lên!”

Lâm Khuyết ngẩn người, Lâu Thành cũng ngẩn người.

Một lúc sau, mặt Lâm Khuyết vẫn không thay đổi gì, nhưng tay phải đã duỗi ra, bắt lấy tay phải của Trần Trường Hoa.

Hai người bắt tay nhau thật mạnh.

Xoay người, các thành viên câu lạc bộ võ đạo bước ra khỏi phòng thay đồ. Bên ngoài là võ quán rộng lớn và sáng sủa, là tiếng reo hò nhiệt tình của khán giả, là biển người chật ních trên khán đài, là từng bậc thang dẫn lên lôi đài phía trước.

Đây là con đường rực rỡ ánh sáng và là con đường của sự quang vinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện