“Đại học Tùng Thành!”
Tiếng hò hét cuồng nhiệt vang lên như từng lớp sóng đánh tới, vang dội như muốn lật tung cả nóc võ quán. Ở phía sau, Lâu Thành lờ mờ nhìn thấy thân hình Trần Trường Hoa, Lý Mậu và Quách Thanh hơi dừng lại. Ngay cả bước chân của một người luôn kiệm lời ít nói, luôn bình tĩnh đến mức lạnh nhạt như Lâm Khuyết cũng hơi dừng lại.
Sự cuồng nhiệt này làm sao mà không khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào được cơ chứ?
Trọng tài đã đứng ở giữa lôi đài. Trọng tài của trận đấu này là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Dựa theo quy định của Liên minh võ đạo, trong một trận đấu võ đạo chính quy, cấp võ đạo của trọng tài và giám sát phải cao hơn người thi đấu hai cấp. Điều này giúp họ kịp thời ngăn chặn các trường hợp bị thương hoặc chết ngoài ý muốn. Nhưng khi các cao thủ trên cấp ba cảnh giới ngoại cương quyết đấu với nhau, trọng tài và giám sát gần như không có tác dụng gì nhiều cho nên sẽ không có yêu cầu cấp võ đạo. May mà cường giả cảnh giới này dễ đánh bại nhưng khó bị trọng thương. Ai mà chả có một con át chủ bài để dành tung ra vào thời khắc cuối cùng.
Vị trọng tài cấp bảy chuyên nghiệp này nhìn thấy người của cả hai câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành và Học viện Quan Nam đã ngồi vào vị trí liền cao giọng hô to:
“Trận đấu thứ nhất giữa câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành và câu lạc bộ võ đạo Học viện Quan Nam.”
“Lâm Khuyết đấu với Cổ Nhạc.”
Ông ta không có khả năng như Lương Nhất Phàm nên chỉ có thể dùng loa phóng thanh để âm thanh có thể lấn áp được tiếng la hét trên khán đài để thông báo tên tuyển thủ thi đấu trận đấu đầu tiên.
Sau khi tiếng thông báo vang lên, toàn bộ võ quán như nổ tung, bầu không khí rực nóng hơn bao giờ hết.
Vừa mới bắt đầu đã cho át chủ bài của mỗi đội ra thi đấu sao?
Người Cổ Nhạc hơi run lên, áo choàng khoác hờ bên ngoài rơi xuống lộ ra bộ võ phục màu xanh lá ở bên trong. Cậu ta sải dài bước chân bước lên bậc thang dẫn lên lôi đài trước mắt.
Ngay lập tức đoàn cổ vũ của Học viện Quan Nam cao giọng cổ vũ: “Cổ Nhạc cố lên!”
Nhưng trong nháy mắt, âm thanh của bọn họ đã bị áp xuống, khắp nơi trong võ quán như được dấy lên một ngọn lửa tràn đầy khí thế:
“Lâm Khuyết cố lên!”
“Lâm Khuyết cố lên!”
Cổ Nhạc bước lên lôi đài thì nhìn thấy một bóng người với bộ võ phục có hai màu trắng đen. Lâm Khuyết sờ lên đồ án “Tầm mắt bao quát non sông” đại biểu cho trường mình. Vẻ mặt cậu ta thoáng thay đổi, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại nét mặt như ngày thường. Cậu lạnh nhạt chắp tay chào đối phương.
“Tôi không hiểu sao cậu lại ngu ngốc như vậy! Thế mà lại chọn nhập học ở Đại học Tùng Thành! Cậu không biết câu lạc bộ võ đạo của trường này có thể sánh ngang với bãi rác sao? Nếu lúc trước cậu nhập học ở Học viện Quan Nam, cậu chắc chắn sẽ được tiến thẳng vào vòng chung kết cả nước!” Dựa theo lệ cũ, trọng tài tuyên bố trước khi tranh tài, hai tuyển thủ sẽ có ba phút để chào hỏi nhau. Trong ba phút này, hai tuyển thủ có thể hàn huyên chuyện cũ, cũng có thể xỉa xói, nói móc lẫn nhau. Và Cổ Nhạc rất biết tận dụng thời gian này để biến nó thành một trận đấu tinh thần.
Đương nhiên cái này chỉ áp dụng cho trận đấu đầu tiên, những trận đấu sau, các tuyển thủ làm gì có tinh thần và thể lực để chào hỏi đối thủ.
Mặt Lâm Khuyết không cảm xúc nhìn cậu ta, không nói một lời.
“Tại sao không nói? Có phải sợ khi mở miệng sẽ làm lộ sự tức giận và hối hận trong cậu?” Cổ Nhạc liên tục dùng những lời lẽ khó nghe khiêu khích Lâm Khuyết. Cậu ta mong trước khi trận đấu bắt đầu có thể phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh khiến người ta cảm thấy khó chịu trên mặt Lâm Khuyết xuống.
…
Ba phút nhanh chóng trôi ra, mặt Lâm Khuyết vẫn không hề có sự thay đổi nào. Điều này khiến Cổ Nhạc cảm thấy hơi thất bại. Cậu ta thốt lên: “Chẳng lẽ cậu bị tự kỷ? Hay là câm điếc bẩm sinh?”
Cậu ta vốn không mong Lâm Khuyết sẽ trả lời. Nhưng Lâm Khuyết lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt như chẳng có điều gì có thể lay động được cậu ta cả:
“Có gì đáng nói với một kẻ yếu chứ?”
Có gì đáng nói với một kẻ yếu? Kẻ yếu? Đùng một cái, Cổ Nhạc giận sôi cả máu, tức đến đỏ cả mắt.
Lúc này, trọng tài đưa tay lên rồi phất mạnh xuống:
“Trận đấu bắt đầu!”
Cổ Nhạc nghiêng người bước lên phía trước, khí thế hùng hổ. Cậu ta định mạnh mẽ kéo Lâm Khuyết vào trong phạm vi cận chiến.
Lâm Khuyết bước lên một bước, vọt đến bên cạnh Cổ Nhạc. Cậu ta vặn eo rồi tung ra một quyền lướt gió thẳng tới hai bên trái phải huyệt thái dương của Cố Nhạc.
Cổ Nhạc không hề hoang mang, cậu ta đứng vững, cơ thể hơi hạ thấp xuống, hai tay hợp thành một thế ngăn cản đòn tấn công này. Sau đó tay cậu ta tung ra một trảo tính khóa tay Lâm Khuyết lại.
Lại bước một bước, Lâm Khuyết thay đổi hướng, né đi một trảo kia. Cơ thể cậu vặn một cái, thắt lưng truyền lực, chân đá tới bắp chân của đối thủ. Nhưng Cổ Nhạc đã nhanh nhẹn né được. Lâm Khuyết lại thay đổi vị trí, bày ra tư thế tiêu chuẩn và rõ ràng nhất của du đấu.
“Du đấu… dựa vào thông tin thu thập được, sức chịu đựng của cậu ta không bằng mình. Nếu cậu ta du đấu sẽ càng tiêu hao nhiều thể lực hơn. Cậu ta định lấy sở đoản để đánh vào sở trường của mình? Có khi nào đây là một cái bẫy?” Dòng suy nghĩ ấy thoáng hiện ra trong đầu Cổ Nhạc. Hai tay cậu ta như hai tấm khiên sắt, phối hợp với hai chân thỉnh thoảng đá ra tạo thành một thế phòng thủ toàn diện đến một con kiến cũng không chui lọt.
Lâm Khuyết bước một bước về phía trái, Cổ Nhạc cũng thay đổi thế đứng và trọng tâm tương ứng theo. Chính vào lúc này, thắt lưng Lâm Khuyết động một cái, cột sống bắn ra giống như một con mãng xà đang chuyển động. Cậu ta cố gắng thu lại trọng tâm, quay lại vị trí cũ, sau đó bổ một chưởng về phía sơ hở của Cổ Nhạc.
Soạt!
Thấy không có cơ hội tấn động, Lâm Khuyết lại thay đổi vị trí, tiếp tục du đấu, thỉnh thoảng sẽ tấn công một hai cái.
“Vừa rồi nguy hiểm thật! Khả năng khống chế và điều chỉnh trọng tâm của Lâm Khuyết có vẻ như đã đạt tới cảnh giới Đan Khí. Hèn gì cậu ta lại lựa chọn du đấu, cậu ta đang định tung một đòn hiểm ác bất ngờ về phía mình đây.” Cổ Nhạc vừa suy nghĩ, vừa vững vàng thủ thế: “Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ làm gì có chuyện ngàn ngày phòng trộm. Mình sẽ tạo ra cơ hội để kéo cậu ta đến gần mình, không thể để cậu ta ung dung biến hóa chiêu thức như vậy được. Không chừng, lần sau cậu ta còn đánh liều hơn nữa!”
Sau một thoáng suy nghĩ, Cổ Nhạc vờ như thấp thỏm, tại lúc Lâm Khuyết tấn công lần nữa, cậu ta đuổi theo phản kích, nhưng bộ pháp hơi rối loạn.
Bốp! Lâm Khuyết nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, bước một bước vào chính diện rồi tung một chưởng vào bả vai phải khiến Cổ Nhạc “không kịp trở tay”.
“Hay!” Trên khán đài lập tức truyền ra một trận hò hét.
Trong tiếng hò hét, Cổ Nhạc nở một nụ cười dữ tợn. Dường như đã có chuẩn bị từ trước, tay trái cậu ta vòng lên, bắt lấy cánh tay Lâm Khuyết. Rồi cậu ta duỗi chân ra kề sát trước người Lâm Khuyết để khiến Lâm Khuyết rơi vào thế yếu!
Nhưng vào lúc này, bên tai Cổ Nhạc có tiếng gió lướt qua. Trong đầu cậu ta hiện lên khung cảnh bão tuyết điên cuồng tàn phá mọi thứ trong trời đông giá rét. Cậu ta có ảo giác rằng trên mặt mình có cái gì đó nhoi nhói.
Lâm Khuyết không hề tránh né, trong mắt cậu ta tồn tại cùng lúc sự điên cuồng và tỉnh táo. Tay còn lại nắm thành một quyền rồi mạnh mẽ đánh tới. Khí thế của chiêu này có thể nói là hung ác đến cực điểm. Tốc độ của nó nhanh đến không tưởng!
Không dám sơ suất, Cổ Nhạc cân nhắc một chút rồi lùi chân lại, hai tay thủ thế. Cậu ta lại trở lại thế phòng thủ.
Một quyền được tung ra, rồi một cước đá tới, khuỷu tay thúc tới rồi lên gối, những đòn như thế liên tục tấn công vào người Cổ Nhạc. Lúc này cậu ta cảm thấy bản thân như đứng giữa một nơi băng giá rộng mênh mông, đối mặt với gió to tuyết lớn đang ùn ùn kéo đến. Cậu hoàn toàn không có thời gian kịp thở lấy hơi.
Tại chỗ ngồi dành cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành, Lâu Thành bất giác đứng dậy. Đây là kích thứ tám trong Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích!
Trong mắt cậu, Lâm Khuyết ra đòn càng lúc càng nhanh hơn. Không chỉ có xu hướng dùng toàn lực trong mỗi đòn đánh, mà còn không ngừng điều chỉnh trọng tâm và các bắp thịt bằng cách mượn lực từ các chiêu phòng thủ của Cổ Nhạc. Tựa như có một cái lò xo ở giữa hai người đó, mỗi lần đối thủ lui lại thì lượt tấn công lần sau sẽ nhanh hơn, mạnh hơn đòn trước. Các đòn Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích càng lúc càng thăng cấp về sự điên cuồng và hung mãnh.
Cổ Nhạc càng đánh càng cảm thấy kinh hãi. Cậu ta cảm thấy bản thân tựa như một người trần truồng đang đi lại giữa trời tuyết băng giá. Nếu không giãy giụa thì chắc chắn sẽ phải chết, còn nếu giãy giụa thì chỉ càng lãng phí thêm thể lực quý giá. Cậu ta nhận ra rằng bản thân đang càng lúc càng yếu, càng lúc càng lạnh – một cái lạnh thấu tim!
“Đây mới đúng là chân lý của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, không ngại bất kì chiêu thức nào…” Lâu Thành nhìn đến hoa mắt. Một tháng chăm chỉ luyện tập vừa qua lại hiện lên trong đầu, không ngừng phân giải rồi không ngừng hợp lại. Cậu cảm thấy hai tay mình ngứa ngáy, cậu muốn được thử ngay bây giờ.
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích chia làm ba phần, mỗi phần gồm tám kích. Cái Lâm Khuyết đang dùng chính là tinh túy của phần một – Cuồng Phong Bạo Tuyết.
Bốp bốp bốp! Bịch bịch bịch! Âm thanh quyền cước va chạm nhau không ngừng truyền tới làm cho tiếng hò hét trên khán đài nhỏ dần.
Cổ Nhạc bị tấn công liên tục, bị buộc phải rút lui rồi cuối cùng, bị đá một cước trúng ngay ngực khiến cậu ta lăn xuống đài.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, tiếng hò hét lại nổi lên:
“Lâm Khuyết!”
Người thắng là Lâm Khuyết.
Cổ Nhạc xoay người đứng dậy, thở hổn hển. Cậu ta không tin được bản thân mình cứ bị bại như vậy, gần như là không có cơ hội trở tay. Ngực càng cảm thấy đau đớn, khó nhịn hơn.
Cậu ta híp mắt nhìn Lâm Khuyết hô hấp đã không còn vững vàng đang đứng trên lôi đài, hừ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Cậu ta oán hận nói với Phí Tam Lập: “Đừng cho cậu ta thời gian nghỉ lấy sức. Cậu ta không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu!”
Phí Tam Lập sờ cái đầu trọc của mình rồi cười một tiếng. Cậu ta chậm rãi bước lên lôi đài.
Không cần trọng tài tuyên bố, cậu ta lập tức triển khai bộ pháp xông về phía Lâm Khuyết.
Lâm Khuyết không hề trốn tránh. Cậu nghiêng người né sang một bên, kéo gần khoảng cách hai bên lại. Lâm Khuyết lấy cứng chọi cứng bắt đầu đánh giáp lá cà.
Phí Tam Lập không hề nhượng bộ, các đòn tấn công liên tục được tung ra.
Hai ngón tay cậu ta lướt qua mí mắt của Lâm Khuyết. Lâm Khuyết tung ra một quyền, đấm trúng bụng cậu ta. Tay phải cậu ta nắm lấy tóc Lâm Khuyết. Lâm Khuyết lại chưởng một phát vào tay cậu ta… Trận đánh này có thể nói là bất chấp mọi thủ đoạn khiến cho trọng tài đang chuẩn bị can thiệp vào những lúc cần thiết cũng phải căng thẳng. Ông ta sợ nếu có sơ suất gì thì tuyển thủ sẽ bị thương tật ngoài ý muốn.
Lúc chính thức tranh tài võ đạo, tuyển thủ hai bên đều ngầm thừa nhận khế ước sinh tử, nhưng sau đó bên trên sẽ điều tra xem có phải do trọng tài cố ý để tình huống tồi tệ tiếp diễn, dẫn đến thương vong cho các tuyển thủ hay không. Cho nên, các tuyển thủ khi ra tay thường không chú trọng đến độ nặng nhẹ.
Hai, ba phút sau, hai người đột nhiên tách ra. Lâm Khuyết híp mắt, từ mũi cậu ta chảy ra một dòng máu nóng, cơ thể cũng run rẩy. Còn Phí Tam Lập thì mặt mũi bầm dập, hai chân run lên không ngừng tựa như muốn nôn ra một cục máu bầm ngay tại trận.
Trọng tài nhìn thoáng qua rồi giơ tay phải lên:
“Người thắng là Phí Tam Lập!”
Thắng bại đã rõ, ông ta lập tức ngăn cản song phương đang muốn tiến lên đánh một trận sống mái.
Âm thanh long trời lở đất nổi lên, mọi người đang khinh thường đấu pháp lưu manh của Phí Tam Lập.
Lâm Khuyết thở mạnh một hơi rồi lập tức quay người bước xuống đài. Cậu ta phải tranh thủ thời gian, không được để cho Phí Tam Lập hồi sức lại.
Trần Trường Hoa bỗng nhiên đứng dậy, khởi động tay chân một lát rồi lướt qua Lâm Khuyết, nhanh chóng leo lên lôi đài.
Lâu Thành nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy Lâm Khuyết. Hơi thở Lâm Khuyết khá yếu, và rồi thân thể cậu ta đột nhiên nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã khuỵu.
“Cảm ơn…” Lâm Khuyết thấp giọng nói.
“Chuyện nên làm thôi.” Lâu Thành nhìn cậu ta, thật lòng nói: “Cậu dùng chiêu Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích rất tốt!”
Chỉ là nếu cứ như vậy, lượng thể lực bị tiêu hao sẽ là rất lớn. Trận sau đó, Lâm Khuyết không còn chống đỡ nổi… Ừm, đấu pháp và sự chuyên biệt đúng là không chê vào đâu được!
Nhưng, cậu thật sự không ngán vụ so thể lực đâu!
Sư phụ lựa chọn môn võ công này không phải chỉ là vô tình…
Vừa leo lên lôi đài, thứ đập vào mắt Trần Trường Hoa là bộ dáng thê thảm, hô hấp không vững của Phí Tam Lập.
Hình ảnh chợt biến hóa, anh ta như trở lại khung cảnh bản thân lần đầu tiên đại diện câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành xuất chiến. Thời gian trôi qua đã lâu, nhưng cảnh tượng đó vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
Anh đã từng rất hăng hái…
Anh đã từng có một thời tràn đầy nhiệt huyết…
Anh đã từng đạt được vinh quang tại chỗ này!
Đúng lúc này, bên tai anh truyền đến tiếng cổ vũ không ngừng vang lên:
“Trần Trường Hoa cố lên!”
“Trần Trường Hoa cố lên!”
Trần Trường Hoa cố lên… Trần Trường Hoa nghe vậy thì ngẩn người. Anh tưởng rằng bản thân vẫn còn chìm trong mộng ảo.
Khóe mắt anh phiếm hồng. Nhìn chằm chằm vào Phí Tam Lập, anh triển khai Xà bộ, đánh móc sau gáy cậu ta.
Tại những tháng ngày cuối cùng của thanh xuân, anh sẽ lại bùng cháy nhiệt huyết một lần nữa!
Anh là chủ nhiệm của câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành!
Tiếng hò hét cuồng nhiệt vang lên như từng lớp sóng đánh tới, vang dội như muốn lật tung cả nóc võ quán. Ở phía sau, Lâu Thành lờ mờ nhìn thấy thân hình Trần Trường Hoa, Lý Mậu và Quách Thanh hơi dừng lại. Ngay cả bước chân của một người luôn kiệm lời ít nói, luôn bình tĩnh đến mức lạnh nhạt như Lâm Khuyết cũng hơi dừng lại.
Sự cuồng nhiệt này làm sao mà không khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào được cơ chứ?
Trọng tài đã đứng ở giữa lôi đài. Trọng tài của trận đấu này là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Dựa theo quy định của Liên minh võ đạo, trong một trận đấu võ đạo chính quy, cấp võ đạo của trọng tài và giám sát phải cao hơn người thi đấu hai cấp. Điều này giúp họ kịp thời ngăn chặn các trường hợp bị thương hoặc chết ngoài ý muốn. Nhưng khi các cao thủ trên cấp ba cảnh giới ngoại cương quyết đấu với nhau, trọng tài và giám sát gần như không có tác dụng gì nhiều cho nên sẽ không có yêu cầu cấp võ đạo. May mà cường giả cảnh giới này dễ đánh bại nhưng khó bị trọng thương. Ai mà chả có một con át chủ bài để dành tung ra vào thời khắc cuối cùng.
Vị trọng tài cấp bảy chuyên nghiệp này nhìn thấy người của cả hai câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành và Học viện Quan Nam đã ngồi vào vị trí liền cao giọng hô to:
“Trận đấu thứ nhất giữa câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành và câu lạc bộ võ đạo Học viện Quan Nam.”
“Lâm Khuyết đấu với Cổ Nhạc.”
Ông ta không có khả năng như Lương Nhất Phàm nên chỉ có thể dùng loa phóng thanh để âm thanh có thể lấn áp được tiếng la hét trên khán đài để thông báo tên tuyển thủ thi đấu trận đấu đầu tiên.
Sau khi tiếng thông báo vang lên, toàn bộ võ quán như nổ tung, bầu không khí rực nóng hơn bao giờ hết.
Vừa mới bắt đầu đã cho át chủ bài của mỗi đội ra thi đấu sao?
Người Cổ Nhạc hơi run lên, áo choàng khoác hờ bên ngoài rơi xuống lộ ra bộ võ phục màu xanh lá ở bên trong. Cậu ta sải dài bước chân bước lên bậc thang dẫn lên lôi đài trước mắt.
Ngay lập tức đoàn cổ vũ của Học viện Quan Nam cao giọng cổ vũ: “Cổ Nhạc cố lên!”
Nhưng trong nháy mắt, âm thanh của bọn họ đã bị áp xuống, khắp nơi trong võ quán như được dấy lên một ngọn lửa tràn đầy khí thế:
“Lâm Khuyết cố lên!”
“Lâm Khuyết cố lên!”
Cổ Nhạc bước lên lôi đài thì nhìn thấy một bóng người với bộ võ phục có hai màu trắng đen. Lâm Khuyết sờ lên đồ án “Tầm mắt bao quát non sông” đại biểu cho trường mình. Vẻ mặt cậu ta thoáng thay đổi, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại nét mặt như ngày thường. Cậu lạnh nhạt chắp tay chào đối phương.
“Tôi không hiểu sao cậu lại ngu ngốc như vậy! Thế mà lại chọn nhập học ở Đại học Tùng Thành! Cậu không biết câu lạc bộ võ đạo của trường này có thể sánh ngang với bãi rác sao? Nếu lúc trước cậu nhập học ở Học viện Quan Nam, cậu chắc chắn sẽ được tiến thẳng vào vòng chung kết cả nước!” Dựa theo lệ cũ, trọng tài tuyên bố trước khi tranh tài, hai tuyển thủ sẽ có ba phút để chào hỏi nhau. Trong ba phút này, hai tuyển thủ có thể hàn huyên chuyện cũ, cũng có thể xỉa xói, nói móc lẫn nhau. Và Cổ Nhạc rất biết tận dụng thời gian này để biến nó thành một trận đấu tinh thần.
Đương nhiên cái này chỉ áp dụng cho trận đấu đầu tiên, những trận đấu sau, các tuyển thủ làm gì có tinh thần và thể lực để chào hỏi đối thủ.
Mặt Lâm Khuyết không cảm xúc nhìn cậu ta, không nói một lời.
“Tại sao không nói? Có phải sợ khi mở miệng sẽ làm lộ sự tức giận và hối hận trong cậu?” Cổ Nhạc liên tục dùng những lời lẽ khó nghe khiêu khích Lâm Khuyết. Cậu ta mong trước khi trận đấu bắt đầu có thể phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh khiến người ta cảm thấy khó chịu trên mặt Lâm Khuyết xuống.
…
Ba phút nhanh chóng trôi ra, mặt Lâm Khuyết vẫn không hề có sự thay đổi nào. Điều này khiến Cổ Nhạc cảm thấy hơi thất bại. Cậu ta thốt lên: “Chẳng lẽ cậu bị tự kỷ? Hay là câm điếc bẩm sinh?”
Cậu ta vốn không mong Lâm Khuyết sẽ trả lời. Nhưng Lâm Khuyết lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt như chẳng có điều gì có thể lay động được cậu ta cả:
“Có gì đáng nói với một kẻ yếu chứ?”
Có gì đáng nói với một kẻ yếu? Kẻ yếu? Đùng một cái, Cổ Nhạc giận sôi cả máu, tức đến đỏ cả mắt.
Lúc này, trọng tài đưa tay lên rồi phất mạnh xuống:
“Trận đấu bắt đầu!”
Cổ Nhạc nghiêng người bước lên phía trước, khí thế hùng hổ. Cậu ta định mạnh mẽ kéo Lâm Khuyết vào trong phạm vi cận chiến.
Lâm Khuyết bước lên một bước, vọt đến bên cạnh Cổ Nhạc. Cậu ta vặn eo rồi tung ra một quyền lướt gió thẳng tới hai bên trái phải huyệt thái dương của Cố Nhạc.
Cổ Nhạc không hề hoang mang, cậu ta đứng vững, cơ thể hơi hạ thấp xuống, hai tay hợp thành một thế ngăn cản đòn tấn công này. Sau đó tay cậu ta tung ra một trảo tính khóa tay Lâm Khuyết lại.
Lại bước một bước, Lâm Khuyết thay đổi hướng, né đi một trảo kia. Cơ thể cậu vặn một cái, thắt lưng truyền lực, chân đá tới bắp chân của đối thủ. Nhưng Cổ Nhạc đã nhanh nhẹn né được. Lâm Khuyết lại thay đổi vị trí, bày ra tư thế tiêu chuẩn và rõ ràng nhất của du đấu.
“Du đấu… dựa vào thông tin thu thập được, sức chịu đựng của cậu ta không bằng mình. Nếu cậu ta du đấu sẽ càng tiêu hao nhiều thể lực hơn. Cậu ta định lấy sở đoản để đánh vào sở trường của mình? Có khi nào đây là một cái bẫy?” Dòng suy nghĩ ấy thoáng hiện ra trong đầu Cổ Nhạc. Hai tay cậu ta như hai tấm khiên sắt, phối hợp với hai chân thỉnh thoảng đá ra tạo thành một thế phòng thủ toàn diện đến một con kiến cũng không chui lọt.
Lâm Khuyết bước một bước về phía trái, Cổ Nhạc cũng thay đổi thế đứng và trọng tâm tương ứng theo. Chính vào lúc này, thắt lưng Lâm Khuyết động một cái, cột sống bắn ra giống như một con mãng xà đang chuyển động. Cậu ta cố gắng thu lại trọng tâm, quay lại vị trí cũ, sau đó bổ một chưởng về phía sơ hở của Cổ Nhạc.
Soạt!
Thấy không có cơ hội tấn động, Lâm Khuyết lại thay đổi vị trí, tiếp tục du đấu, thỉnh thoảng sẽ tấn công một hai cái.
“Vừa rồi nguy hiểm thật! Khả năng khống chế và điều chỉnh trọng tâm của Lâm Khuyết có vẻ như đã đạt tới cảnh giới Đan Khí. Hèn gì cậu ta lại lựa chọn du đấu, cậu ta đang định tung một đòn hiểm ác bất ngờ về phía mình đây.” Cổ Nhạc vừa suy nghĩ, vừa vững vàng thủ thế: “Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ làm gì có chuyện ngàn ngày phòng trộm. Mình sẽ tạo ra cơ hội để kéo cậu ta đến gần mình, không thể để cậu ta ung dung biến hóa chiêu thức như vậy được. Không chừng, lần sau cậu ta còn đánh liều hơn nữa!”
Sau một thoáng suy nghĩ, Cổ Nhạc vờ như thấp thỏm, tại lúc Lâm Khuyết tấn công lần nữa, cậu ta đuổi theo phản kích, nhưng bộ pháp hơi rối loạn.
Bốp! Lâm Khuyết nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, bước một bước vào chính diện rồi tung một chưởng vào bả vai phải khiến Cổ Nhạc “không kịp trở tay”.
“Hay!” Trên khán đài lập tức truyền ra một trận hò hét.
Trong tiếng hò hét, Cổ Nhạc nở một nụ cười dữ tợn. Dường như đã có chuẩn bị từ trước, tay trái cậu ta vòng lên, bắt lấy cánh tay Lâm Khuyết. Rồi cậu ta duỗi chân ra kề sát trước người Lâm Khuyết để khiến Lâm Khuyết rơi vào thế yếu!
Nhưng vào lúc này, bên tai Cổ Nhạc có tiếng gió lướt qua. Trong đầu cậu ta hiện lên khung cảnh bão tuyết điên cuồng tàn phá mọi thứ trong trời đông giá rét. Cậu ta có ảo giác rằng trên mặt mình có cái gì đó nhoi nhói.
Lâm Khuyết không hề tránh né, trong mắt cậu ta tồn tại cùng lúc sự điên cuồng và tỉnh táo. Tay còn lại nắm thành một quyền rồi mạnh mẽ đánh tới. Khí thế của chiêu này có thể nói là hung ác đến cực điểm. Tốc độ của nó nhanh đến không tưởng!
Không dám sơ suất, Cổ Nhạc cân nhắc một chút rồi lùi chân lại, hai tay thủ thế. Cậu ta lại trở lại thế phòng thủ.
Một quyền được tung ra, rồi một cước đá tới, khuỷu tay thúc tới rồi lên gối, những đòn như thế liên tục tấn công vào người Cổ Nhạc. Lúc này cậu ta cảm thấy bản thân như đứng giữa một nơi băng giá rộng mênh mông, đối mặt với gió to tuyết lớn đang ùn ùn kéo đến. Cậu hoàn toàn không có thời gian kịp thở lấy hơi.
Tại chỗ ngồi dành cho câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành, Lâu Thành bất giác đứng dậy. Đây là kích thứ tám trong Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích!
Trong mắt cậu, Lâm Khuyết ra đòn càng lúc càng nhanh hơn. Không chỉ có xu hướng dùng toàn lực trong mỗi đòn đánh, mà còn không ngừng điều chỉnh trọng tâm và các bắp thịt bằng cách mượn lực từ các chiêu phòng thủ của Cổ Nhạc. Tựa như có một cái lò xo ở giữa hai người đó, mỗi lần đối thủ lui lại thì lượt tấn công lần sau sẽ nhanh hơn, mạnh hơn đòn trước. Các đòn Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích càng lúc càng thăng cấp về sự điên cuồng và hung mãnh.
Cổ Nhạc càng đánh càng cảm thấy kinh hãi. Cậu ta cảm thấy bản thân tựa như một người trần truồng đang đi lại giữa trời tuyết băng giá. Nếu không giãy giụa thì chắc chắn sẽ phải chết, còn nếu giãy giụa thì chỉ càng lãng phí thêm thể lực quý giá. Cậu ta nhận ra rằng bản thân đang càng lúc càng yếu, càng lúc càng lạnh – một cái lạnh thấu tim!
“Đây mới đúng là chân lý của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, không ngại bất kì chiêu thức nào…” Lâu Thành nhìn đến hoa mắt. Một tháng chăm chỉ luyện tập vừa qua lại hiện lên trong đầu, không ngừng phân giải rồi không ngừng hợp lại. Cậu cảm thấy hai tay mình ngứa ngáy, cậu muốn được thử ngay bây giờ.
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích chia làm ba phần, mỗi phần gồm tám kích. Cái Lâm Khuyết đang dùng chính là tinh túy của phần một – Cuồng Phong Bạo Tuyết.
Bốp bốp bốp! Bịch bịch bịch! Âm thanh quyền cước va chạm nhau không ngừng truyền tới làm cho tiếng hò hét trên khán đài nhỏ dần.
Cổ Nhạc bị tấn công liên tục, bị buộc phải rút lui rồi cuối cùng, bị đá một cước trúng ngay ngực khiến cậu ta lăn xuống đài.
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, tiếng hò hét lại nổi lên:
“Lâm Khuyết!”
Người thắng là Lâm Khuyết.
Cổ Nhạc xoay người đứng dậy, thở hổn hển. Cậu ta không tin được bản thân mình cứ bị bại như vậy, gần như là không có cơ hội trở tay. Ngực càng cảm thấy đau đớn, khó nhịn hơn.
Cậu ta híp mắt nhìn Lâm Khuyết hô hấp đã không còn vững vàng đang đứng trên lôi đài, hừ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Cậu ta oán hận nói với Phí Tam Lập: “Đừng cho cậu ta thời gian nghỉ lấy sức. Cậu ta không còn chịu đựng được bao lâu nữa đâu!”
Phí Tam Lập sờ cái đầu trọc của mình rồi cười một tiếng. Cậu ta chậm rãi bước lên lôi đài.
Không cần trọng tài tuyên bố, cậu ta lập tức triển khai bộ pháp xông về phía Lâm Khuyết.
Lâm Khuyết không hề trốn tránh. Cậu nghiêng người né sang một bên, kéo gần khoảng cách hai bên lại. Lâm Khuyết lấy cứng chọi cứng bắt đầu đánh giáp lá cà.
Phí Tam Lập không hề nhượng bộ, các đòn tấn công liên tục được tung ra.
Hai ngón tay cậu ta lướt qua mí mắt của Lâm Khuyết. Lâm Khuyết tung ra một quyền, đấm trúng bụng cậu ta. Tay phải cậu ta nắm lấy tóc Lâm Khuyết. Lâm Khuyết lại chưởng một phát vào tay cậu ta… Trận đánh này có thể nói là bất chấp mọi thủ đoạn khiến cho trọng tài đang chuẩn bị can thiệp vào những lúc cần thiết cũng phải căng thẳng. Ông ta sợ nếu có sơ suất gì thì tuyển thủ sẽ bị thương tật ngoài ý muốn.
Lúc chính thức tranh tài võ đạo, tuyển thủ hai bên đều ngầm thừa nhận khế ước sinh tử, nhưng sau đó bên trên sẽ điều tra xem có phải do trọng tài cố ý để tình huống tồi tệ tiếp diễn, dẫn đến thương vong cho các tuyển thủ hay không. Cho nên, các tuyển thủ khi ra tay thường không chú trọng đến độ nặng nhẹ.
Hai, ba phút sau, hai người đột nhiên tách ra. Lâm Khuyết híp mắt, từ mũi cậu ta chảy ra một dòng máu nóng, cơ thể cũng run rẩy. Còn Phí Tam Lập thì mặt mũi bầm dập, hai chân run lên không ngừng tựa như muốn nôn ra một cục máu bầm ngay tại trận.
Trọng tài nhìn thoáng qua rồi giơ tay phải lên:
“Người thắng là Phí Tam Lập!”
Thắng bại đã rõ, ông ta lập tức ngăn cản song phương đang muốn tiến lên đánh một trận sống mái.
Âm thanh long trời lở đất nổi lên, mọi người đang khinh thường đấu pháp lưu manh của Phí Tam Lập.
Lâm Khuyết thở mạnh một hơi rồi lập tức quay người bước xuống đài. Cậu ta phải tranh thủ thời gian, không được để cho Phí Tam Lập hồi sức lại.
Trần Trường Hoa bỗng nhiên đứng dậy, khởi động tay chân một lát rồi lướt qua Lâm Khuyết, nhanh chóng leo lên lôi đài.
Lâu Thành nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy Lâm Khuyết. Hơi thở Lâm Khuyết khá yếu, và rồi thân thể cậu ta đột nhiên nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã khuỵu.
“Cảm ơn…” Lâm Khuyết thấp giọng nói.
“Chuyện nên làm thôi.” Lâu Thành nhìn cậu ta, thật lòng nói: “Cậu dùng chiêu Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích rất tốt!”
Chỉ là nếu cứ như vậy, lượng thể lực bị tiêu hao sẽ là rất lớn. Trận sau đó, Lâm Khuyết không còn chống đỡ nổi… Ừm, đấu pháp và sự chuyên biệt đúng là không chê vào đâu được!
Nhưng, cậu thật sự không ngán vụ so thể lực đâu!
Sư phụ lựa chọn môn võ công này không phải chỉ là vô tình…
Vừa leo lên lôi đài, thứ đập vào mắt Trần Trường Hoa là bộ dáng thê thảm, hô hấp không vững của Phí Tam Lập.
Hình ảnh chợt biến hóa, anh ta như trở lại khung cảnh bản thân lần đầu tiên đại diện câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành xuất chiến. Thời gian trôi qua đã lâu, nhưng cảnh tượng đó vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.
Anh đã từng rất hăng hái…
Anh đã từng có một thời tràn đầy nhiệt huyết…
Anh đã từng đạt được vinh quang tại chỗ này!
Đúng lúc này, bên tai anh truyền đến tiếng cổ vũ không ngừng vang lên:
“Trần Trường Hoa cố lên!”
“Trần Trường Hoa cố lên!”
Trần Trường Hoa cố lên… Trần Trường Hoa nghe vậy thì ngẩn người. Anh tưởng rằng bản thân vẫn còn chìm trong mộng ảo.
Khóe mắt anh phiếm hồng. Nhìn chằm chằm vào Phí Tam Lập, anh triển khai Xà bộ, đánh móc sau gáy cậu ta.
Tại những tháng ngày cuối cùng của thanh xuân, anh sẽ lại bùng cháy nhiệt huyết một lần nữa!
Anh là chủ nhiệm của câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành!
Danh sách chương