Xà bộ uốn lượn, Trần Trường Hoa giảm trọng lực xuống thấp, tựa như một chiếc xe tải hạng nặng đang lảo đảo loạng choạng ép về phía Phí Tam Lập.

Sau một trận lấy cứng đối cứng với Lâm Khuyết, mặc dù Phí Tam Lập tránh được nhiều đòn tấn công và vẫn chưa bị đánh trúng điểm yếu, hoặc bị đồn đến mức kiệt sức, nhưng mặt mũi vẫn bị bầm dập, hai chân đau đớn, cơ thể mỏi nhừ. Cho nên, với đối thủ cao to, có thể lực mạnh hơn mình rất nhiều như Trần Trường Hoa, Phí Tam Lập không dám lơ là. Cậu ta lập tức đưa ra phán đoán và tấn công về phía Trần Trường Hoa. Cậu ta bước về phía bên trái một bước để có thể tránh đi mũi nhọn của thế tấn công kia.

Giống với lúc giao đấu với Lâm Khuyết, Phí Tam Lập khẽ chuyển động một cái. Trần Trường Hoa như có sự chuẩn bị từ trước. Bộ pháp đột nhiên tăng nhanh lên, tựa như một con trâu nước đang dùng hai cái sừng mạnh mẽ của mình tấn công đối thủ. Khí thế hung mãnh, sức mạnh khủng bố khiến Phí Tam Lập cảm thấy hai chân mình đang run lên.

Cậu ta không biết Âm Dương Trang, không thể điều chỉnh trọng tâm hoặc thay đổi quán tính của cơ thể dưới tình thế này. Luyện võ đã nhiều năm, cậu ta không phải là chưa từng trải qua tình huống như bây giờ. Nên lúc này, cơ thể cậu ta co rụt lại, ngồi xổm xuống để tránh đi đòn tấn công của Trần Trường Hoa. Cùng lúc đó, tay phải cậu ta duỗi ra, dùng thế “hầu tử trộm đào” vung một trảo về nơi hiểm yếu nhất của đàn ông.

Trên khán đài, các bạn nam nhìn thấy cảnh tượng này thông qua màn hình lớn, đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi hột. Dựa theo tình hình trước mắt, trước khi đánh trúng Phí Tam Lập, Trần Trường Hoa đã bị cậu ta bắt được “nhược điểm”, sau đó bộ pháp theo quán tính sẽ bị rối loạn.

Cái này… mới nghĩ đến thôi đã thấy nhức cả trứng…

Nên làm gì đây?

Khán giả đều cảm thấy thót tim. Đối với cách ứng đấu của mình, Phí Tam Lập cảm thấy khá hài lòng. Thoáng một cái sẽ chiếm được lợi thế, đẩy đối phương lâm vào hiểm cảnh.

Trần Trường Hoa vẫn nóng nảy và lỗ mạng như vậy!

Đúng lúc này, cậu ta cảm thấy hoa mắt. Cậu ta nhìn thấy hai chân của đối thủ đang dần dần rời khỏi mặt đất.

Rời khỏi mặt đất?

Đây không phải là điều kiêng kị trong đánh nhau của cảnh giới luyện thể sao? Chân rời mặt đất mà vẫn có thể giữ vững bộ pháp, khống chế được trọng tâm, đưa cơ thể vào tư thế dễ phát lực?

Lẽ nào Trần Trường Hoa biết bay?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, tầm mắt Phí Tam Lập vừa di chuyển. Trước mắt cậu ta đột nhiên tối lại, đỉnh đầu có vật nặng gì đó đè xuống.

Trần Trường Hoa không phải Cù Huy, đương nhiên không thể bay được. Anh ta chỉ nhảy lên rồi tránh sang một bên để né chiêu “hầu tử trộm đào” của Phí Tam Lập. Rồi anh ta thuận thế đè lên người cậu ta mà thôi.

Đây là một đấu pháp không theo quy tắc thông thường, nhưng Phí Tam Lập đang trong trạng thái nửa ngồi, chưa kịp thay đổi tư thế đã bị Trần Trường Hoa với cơ thể cao to vọt tới và sắp đè lên cậu ta. Lúc này, cậu ta có cảm giác như sắp bị Thái Sơn đè lên người vậy.

Phí Tam Lập tính cuộn người lại rồi lăn sang một bên để tránh nhưng lại bị chậm một nhịp. Cậu ta bị Trần Trường Hoa từ phía trên giáng xuống, hung hăng đè dưới thân anh ta.

Bộp!

Hai người cùng ngã xuống đất. Cú ngã mạnh đến nổi mắt Phí Tam Lập nổi đom đóm. Trần Trường Hoa nắm lấy cơ hội, hai tay duỗi ra, đồng thời dưới chân cũng phát lực. Anh ta tính khóa Phí Tam Lập dưới thân mình, tránh cho cậu ta đột nhiên lên gối, phản kích lại anh ta. Đây là công phu cơ bản của trường phái quật ngã. Tình hình có vẻ như Trần Trường Hoa đã chiếm được ưu thế.

Đương nhiên Phí Tam Lập sẽ không ngồi yên chờ chết. Hai chân cậu ta giãy giụa để Trần Trường Hoa không thể thực hiện thế khóa. Hai tay cậu ta run lên, khéo léo phát lực nhằm thoát khỏi khống chế của Trần Trường Hoa.

Trên khán đài, Thái Tông Minh thấy thế thì mở miệng lầm bầm:

“Cái này… Mẹ nó… Nhìn thế nào cũng thấy giống hiện trường cưỡng gian…”

Khóe miệng Lâu Thành giật giật, cậu nhỏ giọng nói:

“Đây mới đúng là chân chính cọ xát trên mặt đất…”

Trong lúc giãy giụa, Phí Tam Lập đột nhiên ngẩng đầu lên. Đầu cậu ta như đạn pháo nhắm ngay mũi Trần Trường Hoa mà đập vào. Cậu ta bất chấp tất cả để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

Trần Trường Hoa rất có kinh nghiệm nên không hề hoảng hốt. Anh ta truyền lực đến thắt lưng rồi trở mình lại. Lúc này, anh ta ở dưới, Phí Tam Lập ở trên. Anh ta nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên và tránh được cú cụng đầu của Phí Tam Lập. Sau đó, chân anh ta lại dùng sức rồi lật ngược người lại.

Hai người lăn tới lăn lui trên mặt đất. Một người thì muốn khống chế, một người thì muốn thoát khỏi người kia. Sau khi giằng co một lúc, Trần Trường Hoa đột nhiên hô to lên một tiếng rồi học theo Phí Tam Lập, lấy đầu cụng mạnh vào đầu cậu ta.

Bốp!

Một tiếng động nặng nề vang lên. Trán hai người cụng vào nhau. Cả hai đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ù tai, đau đớn không chịu nổi. Trước mắt như có muôn vàn ngôi sao nhỏ, sáng lấp lánh đang nhảy múa xung quanh. Động tác lật người qua lại của hai người cũng dừng lại.

Trần Trường Hoa ỷ vào bản thân ở phía trên, lại mới vừa ra trận nên sức lực nhanh chóng khôi phục lại. Anh ta vững vàng khóa động tác của Phí Tam Lập lại, bẻ quặt hai tay cậu ta ra sau lưng rồi ấn đầu cậu ta xuống đất.

“Trần Trường Hoa thắng!” Quan sát một lúc, trọng tài tuyên bố kết quả.

“Khá lắm!”

“Trần Trường Hoa! Trần Trường Hoa! Trần Trường Hoa!”

Tiếng hò hét lập tức nổi lên bốn phía, như lấp kín cả võ quán. Trần Trường Hoa loạng choạng đứng dậy, suy nghĩ vẫn còn mê muội, nhưng trong mắt tràn đầy sự kích động và vui mừng.

Anh có thể!

Anh vẫn có thể nhận được tiếng reo hò của mọi người!

Anh là chủ nhiệm của câu lạc bộ Đại học Tùng Thành!

“Não sẽ không bị chấn động đấy chứ?” Lâu Thành sờ lên trán mình.

Tranh tài võ đạo không phải là một buổi biểu diễn, nó rất tàn khốc. Hằng năm có không biết bao nhiêu người mang thương tật hoặc chết ngoài ý muốn.

Lão Thi đứng bên cạnh cậu, thảnh thơi nói: “Đương nhiên là sẽ bị như thế. Chỉ là không quá nghiêm trọng mà thôi. Một khi bước lên lôi đài, đừng nên suy nghĩ đến những chuyện như sẽ bị thương hay không, sẽ đột nhiên bị đối phương tung một chiêu hiểm rồi ngủm luôn hay không,… Mấy thứ này cứ để cho trọng tài lo đi.”

Lâu Thành hít sâu một hơi, không nói thêm nữa, nói thêm chỉ tổ khiến bản thân nghĩ nhiều.

Tại hàng ghế ngồi dành cho Học viện Quan Nam, bầu không khí đang rất trầm lặng. Huấn luyện viên Cổ Chấn cùng chủ nhiệm câu lạc bộ Cổ Nhạc đều trầm mặc.

Chỉ còn lại một tuyển thủ cuối, mà đối thủ lại như một con tinh tinh vẫn còn dư thừa sức lực…

“Quý Lan, thừa lúc cậu ta còn đang choáng váng đầu óc, hãy bước lên dùng du đấu đấu với cậu ta, làm cậu ta càng hoa mắt chóng mặt hơn, sau đó nắm lấy cơ hội đánh cho cậu ta một kích!” Cổ Chấn nhìn cô sinh viên nữ bên cạnh, nói.

Quý Lan có mái tóc ngắn và mỏng, là một cô gái có cá tính mạnh mẽ như con trai. Cô ta mím môi, rời khỏi chỗ ngồi, bước lên bậc thang đến lôi đài. Phí Tam Lập thất tha thất thểu bước xuống lôi đài, trong ánh mắt dường như có một chút chán chường.

Bước lên lôi đài, Quý Lan bước lướt lại gần Trần Trường Hoa, một chân đá ra nhưng bị Trần Trường Hoa ngăn lại. Cô ta lập tức lui lại sau, kéo dãn khoảng cách hai bên và giữ vững bộ pháp. Có vẻ như sở trường của Quý Lan là dùng chân để tấn công.

Đá chéo, đá thấp, đá móc, cơ thể cô ta nhanh thoăn thoắt, bộ pháp linh hoạt, chân đá ra rất có lực khiến Trần Trường Hoa với đầu óc vẫn còn hơi choáng váng phải luống cuống tay chân.

Quý Lan đột nhiên tiến tới gần, đá mũi chân phải lên mặt Trần Trường Hoa. Trần Trường Hoa bị chậm nửa nhịp, trông dáng vẻ như không kịp phản ứng lại.

Nhưng lúc Quý Lan đá trúng mặt mình, anh ta đột nhiên nắm và ấn vai đối thủ xuống. Cơ mặt anh ta vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo. Thân thể anh ta không ngã ra phía sau mà ngã ngược lại về phía trước.

Tay dùng lực, thân thể đè xuống, Trần Trường Hoa bất chấp việc bị thương, muốn dùng lại chiêu cũ, muốn đè Quý Lan xuống đất và đánh thắng cô bằng lĩnh vực sở trường của anh ta.

Quý Lan rùng mình một cái, hai chân cô ta giơ lên, giống như cây kéo, kẹp người Trần Trường Hoa lại, mượn lực ngã ngược lại, hai chân dùng sức quăng đối thủ ra xa.

Bộp Bộp!

Hai người đều bị ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.

Quý Lan bật dậy như cá chép nhảy lên mặt nước. Thừa dịp đầu óc Trần Trường Hoa còn đang mê muội, cô ta nhanh chóng bước tới gần, tay phải bóp lấy cổ họng của đối phương.

“Quý Lan thắng!” Trọng tài lời ít ý nhiều nói.

Trần Trường Hoa chậm rãi đứng dậy, lắc nhẹ đầu một cái mà bước xuống đài. Lúc lướt qua Lý Mậu, anh ta nói nhỏ: “Cô ta bị tôi quật ngã rất mạnh, thể lực đã bị tiêu hao rất nhiều, bình tĩnh một chút là không có vấn đề.”

Mắt Lý Mậu vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, anh ta nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu bản thân đã hiểu. Trong suốt quá trình, anh ta đều không nhìn Trần Trường Hoa. Và trông anh ta có vẻ hơi cứng nhắc. Bên tai anh ta liên tục truyền tới tiếng cổ vũ “Lý Mậu cố lên!”

“Ha, thật nguy hiểm! Nhưng xem ra Quý Lan cũng không còn bao nhiêu sức!” Quách Thanh nói với Lâm Hoa, trên mặt cô lộ ra sự vui mừng.

Lâu Thành cũng nghĩ như vậy. Nhưng đáng tiếc là Nghiêm Triết Kha phải dẫn đầu đội cổ động, không rảnh để lên QQ nói chuyện với cậu. Thật khó để chia sẻ điều này với cô ngay bây giờ.

Lâu Thành nhìn lên khán đài, mọi người đang nhiệt tình cổ vũ cho sư huynh Lý Mậu. Rồi nhìn lên lôi đài, sắc mặt cậu khẽ thay đổi, bởi vì thân thể sư huynh Lý Mậu đang hơi run rẩy.

Nháy mặt, câu nói của sư huynh Lý Mậu lại vang lên trong đầu cậu:

“… Hầy, anh lại không ổn rồi! Chỉ tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư mà cơ thể đã run run rồi, may mà gặp phải mấy đối thủ hoặc là quá yếu, hoặc là căng thẳng hơn anh.”

Này… đừng bảo là sư huynh Lý Mậu đang căng thẳng đấy nhé?

Lâu Thành nhìn ra được, mà Quý Lan đối diện Lý Mậu cũng không phải là bị mù, cô ta cũng nhận ra điều kỳ lạ ở đối thủ. Lúc này, cô ta cắn răng quyết định làm liều một phen, vứt bỏ đấu pháp du đấu quen thuộc của cô ta, chủ động tấn công đối thủ!

Không thể để đối thủ có thời gian bình tĩnh lại được!

Cô ta tiến lên trước và đưa chân đá chéo.

Đối với đòn tấn công của Quý Lan, trong đầu Lý Mậu là một một mớ hỗn độn. Anh không biết bản thân nên làm gì và tại sao bản thân lại rơi vào tình trạng này.

Không thể phụ lòng mong đợi của mọi người…

Không thể phụ sự coi trọng của huấn luyện viên Thi…

Không thể phụ sự cố gắng của mấy người Lâm Khuyết…

Nghĩ càng nhiều, đầu óc càng rối loạn. Tiếng hò hét “Lý Mậu cố lên” càng mang đến áp lực cho anh ta, tinh thần trở nên trống rỗng.

Cơ thể theo bản năng đưa tay ra tạo thành thế phòng thủ, nhưng đã muộn. Anh bị Quý Lan đá một cước vào ngực, cơ thể lảo đảo về phía sau.

Cơn đau đớn từ ngực truyền tới, Lý Mậu khôi phục lại tri giác, cơ thể như quay lại lúc huấn luyện. Nhưng Quý Lan thừa lúc anh ta đứng không vững mà liên tục tung cước tấn công vào người anh ta.

Bốp bốp bốp! Lý Mậu liên tục bị trúng đòn, tuy có đón đỡ nhưng vẫn bị ép cho lùi về phía sau, lùi đến mép rồi rơi khỏi lôi đài.

Bầu không khí đang sục sôi bên trong võ quán như bị đông cứng lại. Rõ ràng đã sắp chạm được tới thắng lợi, đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tại sao chỉ chưa đầy một phút mà tình thế đã thay đổi?

Không biết từ lúc nào, Lâm Khuyết đứng bật dậy, hai tay siết chặt lại. Vẻ mặt Trần Trường Hoa tràn đầy sự mờ mịt, anh ta đang hoài nghi rằng bản thân còn chưa tỉnh lại. Mộng đẹp trong thoáng chốc đã biến thành ác mộng.

Ánh mắt Lâu Thành đầy ngơ ngác, trong đầu cậu chỉ có một dòng suy nghĩ đang hiện hữu:

“Tranh tài võ đạo năm nay cứ thế mà kết thúc? Kết thúc một cách đơn giản, không chân thực như vậy? Công sức mà mọi người dốc hết tâm huyết ra để luyện tập khắc khổ cứ như vậy mà kết thúc?”

Đây chính là tranh tài võ đạo! Người thắng sẽ nhận lấy hết sự vinh quang và cổ vũ, còn người thua sẽ bị quên lãng.

Trên khán đài, Nghiêm Triết Kha yên lặng đứng đấy, hốc mắt đỏ lên. Cô như thế, Lâm Hoa như thế, Quách Thanh cũng như thế, tất cả sinh viên nữ và một số sinh viên nam của Đại học Tùng Thành đều như thế.

Không trải qua cảm giác khi sắp với tới thành công lại phải nhận lấy thất bại ê chề thì sẽ không hiểu được sự đau khổ và bi thương của nó.

Tại hàng ghế của Học viện Quan Nam, đám người Cổ Nhạc dường như không kịp phản ứng lại, mãi một lúc sau mới giơ hai tay lên, reo hò. Bọn họ cảm thấy vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy không thể tin được.

Đờ đẫn giúp ban tổ chức thu dọn mọi thứ xong, Lâu Thành quay lại phòng thay đồ. Vừa bước vào, cậu đã cảm nhận được bầu không khí yên lặng đến cực đoan.

Lâm Khuyết từ trước đến nay vẫn luôn luôn lạnh nhạt, bây giờ, đang cởi trần nửa người, ngồi trên băng ghế dài bằng kim loại. Cậu ta dùng chiếc áo võ đạo trắng đen đã cởi ra quấn quanh đầu rồi chôn đầu vào trước ngực. Hai tai cậu ta che lại, không lộ bất kỳ khe hở nào. Cậu ta cứ trầm mặc như thế, tựa như một bức tượng điêu khắc. Trần Trường Hoa đứng trong góc phòng, tay phải chảy đầy máu. Cửa tủ trước mặt anh ta bị lõm xuống một lỗ thật lớn. Anh ta không ngừng gào thét trong cuống họng: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

Lý Mậu rụt rè đứng ở giữa, đầu cúi xuống, vẻ mặt đau khổ không ngừng lẩm bẩm: “Là lỗi của tôi… Là lỗi của tôi… Là lỗi của tôi…”

Quách Thanh và Lâm Hoa lệ rơi đầy mặt, hai người im lặng nức nở.

Bi thương này quá lớn, cứ thế mà bất ngờ ập tới. Lâu Thành há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào phát ra tiếng được.

“Là lỗi của tôi… Là lỗi của tôi… Là lỗi của tôi…” Ánh mắt Lý Mậu trở nên mơ hồ, anh không ngừng xin lỗi. Trông anh lúc này bất lực như một đứa trẻ.

Đúng lúc này, Lâu Thành nhìn thấy bên chân xuất hiện một bóng đen.

Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên. Gương mặt già nua, ít nếp nhăn của lão Thi xuất hiện trước mắt cậu.

“Biết sai là tốt rồi, sang năm hãy đền bù cho tốt vào.” Lão Thi nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Lý Mậu bật khóc thành tiếng, nước mắt lập tức tuôn ra:

“Vâng, huấn luyện viên.”

Hốc mắt Lâu Thành ươn ướt. Rất lâu sau này, cậu vẫn không tài nào quên được cảnh tượng này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện