A Phúc vừa đi, toàn bộ đất trời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tôn Nhạc cụp mắt xuống, nhìn thấy cổ áo Cơ Ngũ chỉ cách mình hơn một tấc, nghe hơi thở tràn ngập nam tính trên người hắn, không biết tại sao, trong lúc hoảng hốt lại có một chút men say.

Nàng chậm rãi vươn tay, chậm rãi xoa cổ áo Cơ Ngũ. Ngón tay trắng noãn vuốt ve chỗ cổ áo, ngón tay vừa di động, không nghĩ tới lại đụng vào xương quai xanh của hắn. Mỗi lần da thịt chạm nhau, hai người đều run lên.

Tôn Nhạc mất thật lớn khí lực, mới khiến cho ngón tay của mình không chạm vào trên da thịt Cơ Ngũ nữa. Nàng đỏ mặt, đè ép trái tim đang bang bang nhảy loạn, cúi đầu nói: ” Vừa rồi chàng có ngủ không?”

Cơ Ngũ vui mừng nhìn nàng, bàn tay thon dài rung rung hai cái, rốt cục xoa lên mái tóc hơi lộn xộn vì vội vàng rời giường, chưa kịp chải của nàng. Năm ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc, nhẹ giọng đáp: “Trợn mắt mở mắt đều nghĩ đến nàng, đi nằm mà ngủ không được. Ta, ta liền đến đây.”

“Ưà.”

Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà lên tiếng trả lời, không biết tại sao, hiện tại nàng có một loại khát vọng, một loại khát vọng nhào vào trong ngực của hắn, gắt gao đem mình cùng hắn hóa thành một thể. Bất quá, tuy rằng loại khát vọng này mãnh liệt, nhưng vẫn không mãnh liệt bằng sự e lệ khiến cho Tôn Nhạc không dám hành động.

“Tại sao không mặc thêm quần áo?”

Cơ Ngũ trước mắt, chỉ có một kiện áo lót, tuy rằng hiện tại thời tiết không quá lạnh, nhưng đêm dài gió mát, khó tránh cảm lạnh.

“Hắc hắc” Cơ Ngũ cười mấy tiếng, “Ta quên mất.”

Hắn như si như say nhìn Tôn Nhạc. Ngón tay chậm rãi dời xuống, chậm rãi dời đến trên má nàng. Tay trái vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Tay phải cũng tự nhiên vươn ra.

Vừa cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc Cơ Ngũ vừa lầm bầm nói: “Nhạc. Để cho ta chạm vào mặt nàng một chút được không? Chỉ một chút, một chút thôi.”

Hắn vừa lầm bầm, mặt đã tới gần. Trong tiếng hít thở trầm mà hỗn loạn, đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mà hôn lên trán Tôn Nhạc.

Da thịt chạm nhau, trong nháy mắt hai người đều chấn động. Ngay sau đó từ trong yết hầu Cơ Ngũ phát ra một tiếng nỉ non hài lòng.

Hắn đem đôi môi từ trên trán Tôn Nhạc dời đi. Ngay khi Tôn Nhạc thấy hắn dời, trong lòng hơi có chút không muốn thì môi hắn hạ xuống. Đi tới trên đôi mắt nàng.

Đột nhiên, hai tay Cơ Ngũ căng thẳng, gắt gao ôm lấy mặt Tôn Nhạc, nhưng ngay lúc này, nụ hôn của hắn vẫn cực kỳ cẩn thận như cũ. Ôn nhu cứ như sợ chính mình hôn mạnh một cái, người trước mắt sẽ tan thành mây khói.

Khi nụ hôn ẩm ướt khắc ở trên mắt thì trong đầu Tôn Nhạc đã choáng váng đến mất khả năng suy nghĩ. Trong toàn bộ đất trời, chỉ còn lại Cơ Ngũ cùng tiếng hô hấp dồn dập mang theo hơi thở nam tính kia, còn có tiếng tim đập của mình.

Nụ hôn của Cơ Ngũ tiếp tục dời xuống, đi vào trên chóp mũi của nàng. Từng cái hôn của hắn khắc trên da thịt.

Ngay khi Cơ Ngũ hôn tiếp xuống, mắt thấy sẽ in lên cái miệng nhỏ của nàng thì đột nhiên Tôn Nhạc vô cùng xấu hổ.

Trong lúc xấu hổ, không biết tại sao, nàng cư nhiên không phải vội vàng tránh ra, mà là cúi đầu chuẩn xác đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình áp vào trong bộ ngực của hắn, từ trong lồng ngực của hắn cắn môi nói: “Đừng hôn mà.”

“Được, ha ha, được.”

Cơ Ngũ ngốc vù vù liên tục đáp lời, hắn đưa tay gắt gao ôm eo của nàng, ấn Tôn Nhạc vào trong ngực mình thật mạnh.

Hắn để đầu đặt trên mái tóc Tôn Nhạc, hít một hơi thật sâu lẩm bẩm nói: “Tôn Nhạc, ta hạnh phúc như muốn bay lên.”

Tôn Nhạc ừ nhẹ một tiếng, nuốt câu ‘ ta cũng vậy’ kia trở lại trong bụng.

Giờ khắc này, thời gian như ngừng trôi. Trong trời đất chỉ có tiếng tim đập của đối phương, và niềm vui sướng vô biên vô hạn. Lúc này, Tôn Nhạc đột nhiên cảm giác được mình đã đạt đến khoảnh khắc vĩnh hằng. Lúc này, nàng vô cùng khát vọng, thời gian không tiếp tục trôi nữa, để cho hết thảy đều dừng lại trong hình ảnh giờ phút này.

Bất tri bất giác, bàn tay Tôn Nhạc đã đặt lên lưng của hắn.

Hai người gắt gao ôm nhau, hồn nhiên không biết thời gian trôi qua.

“Đừng xem nữa, nói không chừng hai người này muốn ôm một đêm đó.” Trần Lập đi đến phía sau một Kiếm Sư Sở quốc, vỗ vỗ vai của hắn.

Kiếm Sư Sở quốc kia quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Trần Lập,” Không phải tôn giả đã đi nghỉ rồi sao?”

Trần Lập cười hắc hắc, hắn tự tay vuốt cằm của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người ôm thành một đoàn ở cửa, “Không. Cảnh này khó gặp, không thể bỏ qua.”

Kiếm Sư Sở quốc không khỏi quăng cho hắn một cái liếc mắt xem thường.

Lúc này, gương mặt Trần Lập đột nhiên cau lại, nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy có một bóng đen nhảy tới bên này, đuổi theo một hồi thì mất tung tích.”

Lại còn có loại sự tình này? Kiếm Sư Sở quốc rùng mình, chắp tay trước ngực nói: “Nghĩa Gỉai đã rời đi, từ nay về sau sau làm phiền Trần công lưu ý nhiều hơn.” Nghĩa Gỉai tính tình hào sảng, không thích lưu luyến như tiểu nhi nữ. Tự cho là đã báo cho Tôn Nhạc biết, hắn cũng không cần đãi tiệc nói lời tạm biệt, sau khi Tôn Nhạc vào Tắc Hạ cung đã âm thầm lặng lẽ rời đi.

Trần Lập gật gật đầu, nhìn hai người ôm thành một đoàn kia thở dài:“Không lưu ý cũng không được a, Thúc tử đã trúng độc tình rồi.”

Trần Lập nói không sai, Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ không nói gì ôm nhau một lúc, liền câu có câu không thấp giọng nói chuyện. Lời bọn họ nói cực kỳ đáng chán, Cơ Ngũ nói, “Ta thật vui mừng.” Tôn Nhạc trả lời là: “Tôi cũng vậy.” Cơ Ngũ còn nói: “Ta sợ hãi.” Tôn Nhạc cư nhiên cũng trả lời, “Tôi cũng vậy.”

Có khi, tiếng nói của hai người rất thấp rất nhỏ, xen lẫn trong tiếng kêu vang chiêm chiếp bốn phía của côn trùng, cơ hồ nghe không rõ.

Sở quốc Kiếm Sư thực là không rõ, mấy lời cực kỳ không thú vị như vậy, vì sao có thể nói cả một buổi tối? Đã vậy, hai người cư nhiên cứ ôm nhau mãi không biết mỏi mệt, không có ai buồn ngủ.

Thật vất vả đợi cho hai người tách ra, sao mai từ phương Đông đã dâng lên, trên đường chân trời đã bắt đầu trồi lên một vầng ánh sáng. Đồng thời, vài tiếng gà gáy vang dội truyền đến.

Cõi lòng Cơ Ngũ đầy vui sướng nhìn Tôn Nhạc, ngón tay ôm lấy ngón tay của nàng, bất mãn cắn môi nói: “Sao trời sáng nhanh như vậy?”

Thanh âm của hắn vừa ra, giọng nói của Trần Lập từ sau một cây đại thụ truyền tới, “Trời cũng giống như mọi ngày thôi.” Hắn ngáp một cái, giơ giơ tay lên chào hai người còn đang kinh ngạc, bất mãn nói:“Nghe xong một đêm, cũng không có lấy một câu thú vị, làm ta buồn ngủ muốn chết.”

Dứt lời, hắn thoải mái xoay người đi về phòng.

Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc đồng thời mặt đỏ quá gáy.

Cơ Ngũ buồn bực nhìn chằm chằm thân ảnh Trần Lập, kêu lên:“Ngươi, sao ngươi có thể nghe lén?”

Trần Lập cũng không quay đầu lại, hướng về sau giơ giơ tay lên, “Lần sau không nghe nữa, không thú vị!”

Sở quốc Kiếm Sư nhìn thoáng qua Trần Lập lắc lư đi về phòng, lại liếc mắt nhìn Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc nghẹn họng không biết nói cái gì cho phải, đột nhiên cảm thấy một màn này cực kỳ buồn cười. Đảo mắt, hắn vỗ thân cây cười lên ha hả.

Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc đang trừng mắt nhìn Trần Lập, đột nhiên nghe thấy từ trong rừng cây phía bên phải truyền đến một trận tiếng cười to như vậy, lại thấy là hắn, nhất thời xấu hổ không chịu nổi.

Mặt Tôn Nhạc đỏ lên, thả tay Cơ Ngũ ra, nhanh chóng xông vào trong phòng. Cơ Ngũ xông lên vài bước, lại bị nàng khép cửa phòng lại thật mạnh thiếu chút nữa đụng trúng chóp mũi.

Hắn vuốt chóp mũi ngẩn ngơ, sau đó cười ngây ngô, xoay người tránh ra.

Hiện tại Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ đều là những người nổi bật nhất Tề quốc. Hai người dùng bữa sáng một chút, trước cửa đã có ngựa xe như nước.

Hôm nay, vẫn đi dự yến trong Tề vương cung.

Đối với công thần trở về như Tôn Nhạc, mở tiệc vui ban thưởng thế nào cũng không quá đáng. Nếu Tôn Nhạc là nam tử, hoặc lúc trước nàng chịu cò kè mặc cả, thậm chí có thể hướng Tề hầu yêu cầu ban thành trì trở thành phong ấp*.

(Phong ấp: đất được ban thưởng cho người được phong tước thời xưa.)

Bởi vậy, Tề hầu đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần này từ lâu.

Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc ngồi trên xe ngựa, chạy về hướng Tề vương cung.

Hai người một đêm không ngủ, cư nhiên đều là thần thái sáng láng. Tôn Nhạc chưa bao giờ mất ngủ lúc này có một loại cảm giác, chính mình có thể vĩnh viễn không ngủ như vậy tinh thần cũng vẫn thoải mái như cũ.

Sau khi ra khỏi Tắc Hạ cung, ở ngã tư đường vẫn là hương xa chật kín. Vô số quý nữ cùng cô gái nhà giàu, đều sớm cho xe canh giữ ở hai bên đường, chờ xem mặt Cơ Ngũ.

Lúc này, các nàng mơ hồ nghe được lời đồn đãi về Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc, theo xe ngựa hai người càng ngày càng gần, chúng cô gái đều đem lực chú ý ném lên xe ngựa của Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc ngồi yên trong xe ngựa, khóe miệng nàng khi thì khẽ cong, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng khoái hoạt, khi thì lông mày lại hơi nhíu, không hiểu đang sầu lo cái gì.

Đang lúc nàng đắm chìm trong thế giới của mình thì đột nhiên, cảm giác được xe ngựa nhoáng lên một cái, cư nhiên ngừng lại.

Tôn Nhạc ngẩn ra, vươn tayvén màn xe.

Tay nàng mới đụng tới màn xe, một giọng nói thanh thúy của cô gái truyền đến, “Thúc tử, Tôn Nhạc nàng này tâm ngoan thủ lạt, nàng vốn xuất thân từ Yến quốc Yến thị, nhưng ngay cả tộc nhân của mẹ cả cũng không buông tha! Nàng mỗi tháng giết một người, làm cả nhà ai nấy đều kinh hoảng, làm ẹ cả phát điên. Nữ tử ác độc như vậy, sao có thể xứng với Thúc tử?”

Tôn Nhạc nghe đến đó, lạnh lùng cười, nàng chậm rãi vén rèm xe lên.

Đã thấy chính giữa ngã tư đường phía trước, có năm sáu cỗ hương xa vững vàng chặn ngang. Mỗi một cỗ hương xa, đều đứng hai quý nữ. Mà quý nữ mở miệng thì đứng ngay phía trước, nhìn chằm chằm Cơ Ngũ chậm rãi mà nói.

Cô gái kia cản đường như vậy, đoàn xe đi không được. Hơn nữa, một lát công phu này, vô số xe ngựa cùng người qua đường đều chen đến hướng bên này.

Cơ Ngũ chậm rãi vén rèm xe lên, nhìn cô gái này.

Khi gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn mỹ của hắn vừa xuất hiện, chúng quý nữ liền đồng thời lộ ra bộ dạng hoa mắt thần mê.

Cơ Ngũ lạnh lùng nhìn cô gái chằm chằm, từ từ nói: “Điền Tú Nhi, Tôn Nhạc là loại người nào, ta càng hiểu rõ hơn bất cứ ai . Xin nhường đường cho!”

Điền Tú Nhi vẫn không thuận theo, nàng tiến lên từng bước, ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa si mê vừa thương tâm nhìn Cơ Ngũ, “Không, ta không nhường đường! Thúc tử, thê thất vẫn là hiền lương ôn nhu mới tốt, lấy Tôn Nhạc, người ác độc khôn khéo như vậy, nếu ngày sau nàng ta vì Sở Vương mà hãm hại chàng, chàng phải làm sao?”

Tôn Nhạc nghe đến đó, nhíu mày, tức giận mà nghĩ: thậm chí ngay cả việc về Nhược nhi cũng truyền cho thế nhân biết.

Điền Tú Nhi gắt gao nhìn Cơ Ngũ chằm chằm, kích động nói: “Thúc tử, chàng nạp ta đi, làm tỳ thiếp cũng được. Ta nguyện ý phục vụ quên mình, bảo vệ chàng.”

Cơ Ngũ nghe đến đó, không khỏi lắc lắc đầu, hắn nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hắn liếc Điền Tú Nhi một cái, thản nhiên nói: “Ngày sau, nếu Tôn Nhạc thật sự muốn vứt bỏ ta hại ta, ta sống còn có ý nghĩa gì? Cần gì phải nhờ người khác bảo vệ?”

Hắn điềm đạm ôn hòa, không chút nghĩ ngợi nói ra một câu này, cũng không hề nhận thấy vừa nói ra một câu, đầy đường liền yên tĩnh! Mọi người, bao gồm cả Trần Lập đều kinh sợ run rẩy, ngơ ngác.

Cơ Ngũ phất phất tay, quát chúng kiếm khách áo tang bên cạnh: “Mở đường!”

. . . . . .

Chúng áo tang kiếm khách còn đang giật mình, thẳng qua một hồi lâu mới có tiếng trả lời thưa thớt: “Dạ.” “Vâng ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện