Nhóm kiếm khách đồng thời nhảy xuống, bước đi đến trước mấy chiếc xe ngựa chặn đường, dùng kiếm mở đường.

Điền Tú Nhi lẫn đám quý nữ, lúc này đều đần độn ngơ ngác. Mấy người đánh xe thấy các nàng không để ý tới mình, đành lui xe qua một bên.

Trong nháy mắt, đường thông, A Phúc cao giọng quát: “Khởi giá!”

Ngay trong nháy mắt xe ngựa khởi động, một bóng người từ trong xe ngựa nhảy xuống, trong tiếng ngựa thở phì phì, nàng nhanh chóng xông về phía Cơ Ngũ.

Mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, bóng người kia đã vèo một tiếng nhảy tới trên xe ngựa của Cơ Ngũ. Thẳng đến khi nàng ta kéo rèm xe xuống, chúng quý nữ mới nhận ra, bóng người này đúng là Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc vừa kéo rèm xe xuống, liền gắt gao ôm Cơ Ngũ.

Nàng gắt gao ôm hắn, dùng sức ôm hắn.

Cơ Ngũ cả kinh, đảo mắt lại vui mừng kêu lên: “Tôn Nhạc, nàng muốn ngồi cùng xe với ta à? Thật tốt.”

Lời của hắn vừa rơi xuống, liền nghe được trong lòng truyền đến một tiếng nức nở bị kiềm nén.

Cơ Ngũ cả kinh, hắn bối rối nói: “Tôn Nhạc, sao nàng lại khóc?”

Tôn Nhạc đem mặt chôn trong lồng ngực của hắn, gắt gao chôn. Nghe vậy nàng vươn nắm tay, nhẹ nhàng đập một cái trên ngực hắn, khóc không ra tiếng: “Ta làm sao lại vứt bỏ chàng hại chàng? Cơ Lương đồ ngốc này! Ta làm sao lại vứt bỏ chàng hại chàng??”

Nàng không ngừng lặp lại. Tiếng khóc bị kiềm nén không ngừng truyền ra. Nước mắt giàn giụa. Trong nháy mắt trước ngực Cơ Ngũ đã ướt đẫm.

Cơ Ngũ lúc này còn chưa phục hồi tinh thần lại. Hắn ngây ngốc nhìn Tôn Nhạc không ngừng khóc trong lòng, không hiểu mình nên đau lòng hay là vui mừng đây.

Ngẩn ngơ một lúc, hắn cũng không nghĩ nhiều. Vươn tay gắt gao ôm lấy Tôn Nhạc.

Ôm nàng, Cơ Ngũ cười ngây ngô. Đảo mắt hắn lại cảm thấy Tôn Nhạc khóc đến thương tâm như thế, mình lại cười ngây ngô thế này hình như không thỏa đáng, nên thu hồi nụ cười lại.

Lúc này trong lòng hắn, Tôn Nhạc vẫn thút thít khóc câu có câu không mắng.”Tên ngốc này! Ta làm sao lại vứt bỏ chàng hại chàng chứ? Ta làm sao lại vứt bỏ chàng hại chàng chứ! Ô ô ô ô. . . . . .”

Bàn tay Cơ Ngũ để trên đầu nàng, dừng một chút, rốt cụộc dịu dàng xoa mái tóc nàng.

Tay phải chậm rãi vỗ về mái tóc của nàng, Cơ Ngũ thì thào nói: “Ưà, là ta nói sai rồi. Tôn Nhạc nàng đừng khóc. Ta, ta cũng chỉ thuận miệng nói ra lời trong lòng thôi, ta không có nghĩ nhiều. Là ta sai lầm rồi, ta hẳn là nên suy nghĩ một chút. Tôn Nhạc, nàng đừng khóc, ta, ta chỉ là thuận miệng mới nói ví dụ như vậy, sao nàng lại khóc?”

Hắn lặp đi lặp lại lời giải thích, cũng không biết mình đang nói cái gì.

Đoàn xe vững vàng chạy về phía rước, tiếng khóc của Tôn Nhạc càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, rốt cục chỉ còn tiếng thút thít.

Mặt Tôn Nhạc gắt gao chôn ở trong lòng Cơ Ngũ, nàng đã ngừng khóc, nhưng cũng không động đậy.

Cơ Ngũ lo lắng nhìn nàng, khẽ hỏi: “Tôn Nhạc?”

Hắn mới kêu một tiếng, liền giật mình. Người gắt gao chui vào ngực mình trước mắt này, hai lỗ tai hồng đến muốn chảy ra máu.

Ánh mắt Cơ Ngũ dời xuống, ngay lúc đó phát hiện chỗ cổ Tôn Nhạc lộ ra ngoài cũng là một mảnh đỏ rừng rực.

Nàng thẹn thùng!

Cơ Ngũ lại cười ngây ngô, vươn cánh tay ôm Tôn Nhạc thật chặt.

Đầu hắn đặt trên mái tóc nàng, đôi mắt tràn đầy ý cười, ngập tràn niềm vui sướng ngọt ngào.

Lúc này vách xe bị người ta‘ cốc cốc ’gõ vang, giọng nói của Trần Lập từ bên ngoài truyền đến, “Thúc tử đã đến Tề Vương Cung.Bên này có một nhà tửu lâu, có cần rửa mặt chải đầu không?”

Thanh âm của Trần Lập vừa rơi xuống thì một giọng nói khàn khàn truyền ra, “Cần.”

Trần Lập nín cười trả lời: “Vâng.”

Xe ngựa chạy thẳng đến cửa lớn tửu lâu Trần Lập mới bảo mấy người đại hán che dấu cho nàng chạy vào trong sương phòng rửa mặt.

Bất quá lúc này hai mắt nàng sưng phù, cho dù tẩy đi nước mắt cũng không thể gặp người. Đành phải tạm thời nghỉ ngơi ở trong tửu lâu.

Cơ Ngũ đứng ở cửa nhìn vào trong phòng Tôn Nhạc. Nhưng mỗi lần hắn đến gần, liền bị người ta cản lại. Trần Lập ôm kiếm nhìn Cơ Ngũ đứng ngồi không yên, thở dài: “Thúc tử, người đừng đi vào. Khó khăn lắm Tôn Nhạc mới im lặng một chút, nếu lại chọc cho nàng khóc, yến hội hôm nay cũng không cần tham gia nữa.”

Tiếng nói của Trần Lập không nhỏ, tức nhất là, hắn còn đứng ở cửa phòng Tôn Nhạc nói. Lập tức, thanh âm ồm ồm của Tôn Nhạc từ bên trong truyền ra, “Ô hay! Đuổi Trần Lập đi!”

Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, hai Kiếm Sư Sở quốc đồng thời nín cười đáp: “Dạ!”

Xoẹt xoẹt hai tiếng, hai thanh hàn kiếm đồng thời chỉ hướng Trần Lập, Kiếm Sư Sở quốc bên trái lạnh giọng nói: “Trần Lập, tránh ra đi!”Người bên phải nháy mắt vài cái, “Không đi thì đừng trách kiếm hạ vô tình!”

Trần Lập hắc hắc một tiếng, lui về phía sau.

Tôn Nhạc nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, dùng khăn nóng đắp lên, cặp mắt sưng tấy mới hoàn toàn khôi phục bình thường, hai mắt cũng chuyển thành trong trẻo, vẻ mặt lạnh nhạt ra khỏi phòng.

Nàng vừa ra khỏi cửa, Cơ Ngũ liền chạy đến trước mặt nàng, hai mắt sáng trong suốt nhìn nàng, nhẹ nhàng cười.

Tôn Nhạc mới liếc hắn một cái, gương mặt lại đỏ lên. Nàng cúi đầu, bước ra bên cạnh Cơ Ngũ, vội vội vàng vàng bò lên trên xe ngựa của mình.

Trì hoãn một hồi như vậy, khi tới Tề vương cung đã hơi muộn. Ngoài sân rộng ngừng đầy xe ngựa, khắp nơi là tiếng ồn ào náo động.

Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ xuống xe ngựa, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cung nữ trong cung đi qua qua hay là đám thị tỳ quyền quý được theo hầu, đều trông lại hướng hai người.

Tôn Nhạc chỉ đưa mắt nhìn, liền hiểu được

Xem ra quan hệ của nàng cùng Cơ Ngũ đã bị Tề nhân biết.

Khi Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ sóng vai xuất hiện ở cửa đại điện thì mọi người nhìn qua đều ngẩn ngơ, dần dần, người sững sờ càng lúc càng nhiều, dần dần, tiếng ồn ào náo động hoàn toàn dừng lại.

Tôn Nhạc có điểm khó hiểu, ngày hôm qua nàng cùng Cơ Ngũ đã gặp qua mọi người rồi, lúc đó những người này cũng giật mình như thế này sao?

Tề hầu cùng chúng vương tử cũng ngây ngốc nhìn Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc từ cửa điện đi vào.

Đối với Cơ Ngũ, bọn họ đều biết rõ, hắn có danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nam, phong thái siêu quần thoát tục, không nhiễm bụi trần. Phàm là nơi hắn xuất hiện, mặc kệ có bao nhiêu người, có bao nhiêu quyền quý, có bao nhiêu mỹ nhân, hắn đều là một vầng trăng sáng khiến người ta chú ý nhiều nhất. U quang lạnh nhạt, làm người ta chỉ cần nhìn liền say lòng, e sợ không dám đến gần.

Loại vẻ đẹp này, đã vượt qua giới hạn nam nữ, đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của thế nhân. Hắn giống như là tiên nhân trên chín tầng trời bị giáng chức xuống thế gian, làm cho người ta vừa thấy liền quên hết ý nghĩ phàm tục.

Bất kể là ai, dù là Trĩ tài nữ được xưng thiên đệ nhất mỹ nhân, đi ở bên cạnh Cơ Ngũ hào quang cũng ảm đạm đi mấy phần.

Nhưng mà, Tôn Nhạc đi ở bên cạnh hắn, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Nàng không sáng loá mắt. Dung nhan dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần có thể tìm thấy được khắp nơi.

Nhưng mà, một cô gái như vậy đi ở trước mặt Cơ Ngũ, cũng không thua kém chút nào.

Đây là một loại cảm nhận rất kỳ quái, tin rằng nàng đi cùng một chỗ với một thị tỳ tướng mạo cực bình thường, cũng có thể làm cho người ta kinh diễm. Nhưng mà, nàng đi cùng tuyệt thế mỹ nam như Cơ Ngũ, cư nhiên cũng không hề kém cỏi. Chẳng những không kém hơn, giờ phút này nàng đi ở bên người Cơ Ngũ, thế nhưng lại có vẻ vô cùng hài hòa, tựa hồ như từ khai thiên lập địa tới nay, bọn họ vẫn luôn đi cùng một chỗ như vậy, làm bạn đến vĩnh viễn.

Nàng giống như là một cái hồ nước sâu rộng tự nhiên nhất trong đất trời, tựa như là nhành dương liễu phất phơ bên bờ đê ngày xuân, làm bạn cùng gió xuân, yên tĩnh triền miên, đúng là làm cho người ta vừa thấy tâm thần liền yên tĩnh.

Người lúc này còn không biết, loại cảm giác đặc biệt này của Tôn Nhạc, gọi là khí chất. Một loại khí chất đặc biệt nhất, cao quý diễm lệ nhất.

Tôn Nhạc lẳng lặng đưa mắt nhìn mọi người, tuy rằng nàng cảm giác được hôm nay biểu tình của mọi người có điểm kỳ quái, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Dưới sự an bài cuả Tề hầu, hai người vẫn giống như ngày hôm qua, sóng vai ngồi trên dãy sập phía bên trái.

Lúc này tất cả mọi người trong điện đã phục hồi tinh thần lại, tiếng ồn ào náo động lại vang lên, mùi rượu phiêu hương, ca múa không dứt.

Tôn Nhạc ngồi một hồi, có điểm không thoải mái. Nàng khẽ khom người, thừa dịp mọi người không quá chú ý chạy ra sườn điện.

Nàng vừa ra tới, liền ngửi được hơi thở tươi mát bên ngoài, cơn đau mơ hồ nơi bụng lại khôi phục bình thường.

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, lững thững theo bóng rừng đi thẳng về phía trước. Nàng sợ đi vào lại khiến bụng phát đau, liền muốn ở bên ngoài đi dạo một hồi.

Lúc này ánh mặt trời chiếu trên cao, bầu trời trong veo như rửa.

Tôn Nhạc vươn tay vỗ về một cây nam trúc, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá trúc nhìn về hồ nước trong hoa viên phía trước.

Lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, tiếng nói phiền chán của một cung nữ mặt trái xoan cũng truyền đến, “Thật đúng là buồn cười! Nàng vẫn ình là thiên hạ kia đệ nhất mỹ nhân, Trĩ đại gia khiến nam nhân trong thiên hạ đều khao khát sao? Xảy ra chuyện bê bối tới cỡ này, đại vương nguyện ý nạp nàng làm cơ là coi trọng nàng ta lắm rồi! Vậy mà nàng còn không biết xấu hổ!”

Trĩ tài nữ?

Tôn Nhạc ngẩn ra, cước bộ di chuyển, tới gần cô gái đang nói chuyện kia.

Một cung nữ mặt tròn khác nở nụ cười, ” Tội gì Vân tỷ phải để ý? Trĩ cơ trước kia là thiên chi kiều nữ, tầm mắt tự nhiên cao chút. Nàng bây giờ còn đang trông cậy vào tộc nhân của nàng, mong họ tới đây, giúp nàng khôi phục vinh quang ngày xưa. Hơn nữa, người trong lòng của nàng lại là Sở Vương còn trẻ anh tuấn. Dưới tình huống như thế, nàng làm sao lại cam nguyện trở thành một cái cơ thiếp không ngóc đầu lên nổi của đại vương chứ?”

Vân tỷ cười lạnh, “Thân mình bị dân đen chạm cũng rồi, xem cũng xem hết. Nữ nhi Trĩ tộc lại không chỉ có một mình nàng, sao còn có thể cần một kẻ mất hết mặt mũi như nàng nữa? Về phần Sở Vương, hắn thân là Vương, càng không có khả năng dễ dàng tha thứ ột nữ tử đã bị dân đen chạm qua. Hừ, ta nói nàng thức thời liền đáp ứng đại vương nhà ta đi, học cách cúi đầu làm thiếp, nếu không, về sau có khi phải nếm mùi đau khổ.”

Cô gái mặt tròn nghe đến đó, cũng cười: “Nói cũng phải.” Nàng nói tới đây, giọng nói cố ý giảm thấp xuống một chút, “Vân tỷ tỷ, đại vương cũng lạ, đối với một nữ tử như vậy sao còn chú ý nhiều đến thế?”

Cái này cũng là chuyện Tôn Nhạc nghi hoặc. Theo lẽ thường, loại nữ nhân bị dân đen chơi qua như Trĩ cơ, ở trong mắt Tề hầu cùng chúng quý tộc, đều là mặt hàng hạ đẳng. Vì sao Tề hầu còn kính trọng nàng như vậy, mà không trực tiếp cường bạo?

Vân tỷ tỷ hừ nhẹ một tiếng, “Đại vương mấy ngày nay không rảnh rỗi nên mới bảo ta tới khuyên giải nàng. Qua hai ngày nữa, chỉ sợ hết thảy đều không phải do nàng làm chủ nữa rồi. Nói không chừng, đại vương chơi chán lại ban cho cho người khác cũng có khả năng.”

Hai nàng vừa nói vừa đi, dần dần biến mất ở trước mắt Tôn Nhạc.

Tôn Nhạc vốn định đuổi theo hỏi chỗ Trĩ cơ ở, sau khi nghe hết liền mất hứng. Nàng vốn không phải người có lòng dạ ác độc, tuy rằng giận Trĩ cơ, nhưng nàng ta bị trả thù như thế, rơi xuống nông nỗi này, báo ứng cũng coi như đủ rồi.

Chính là, việc đã đến nước này, cũng không thể để cho nàng ta có cơ hội đợi thời vùng lên, lưu lại hậu hoạn cho ngày sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện