Nhìn chằm chằm vào những thanh dao găm phát sáng được tạo ra từ hồn lực phía trước, Đình Bảo đổ mồ hôi, xem ra cậu không thể ngạnh kháng được rồi, hi vọng cách này có chặn được thế công đối phương.

Hàng loạt những chiếc lá màu xanh bao phủ xoáy xung quanh Đình Bảo, việc này tạo nên 1 cơn lốc xoáy lên người, cơn lốc lấy cậu ta làm trung tâm, trực tiếp không nhìn đòn tất sát của đối phương, cậu lao vào, rốt cuộc thì cậu ta có ý định gì đây.

Kim Tinh Chồn bất ngờ trước hành động kỳ lạ của đối phương, nhưng nó không nghĩ ngợi gì nhiều, nếu hắn ta bị trúng đòn thì càng tốt thôi chứ sao.

Khác biệt với lối suy nghĩ đơn giản của con súc vật này, đám Hình Na có thể nhận ra thằng nhóc này không đơn giản, nếu cậu ta dám lao vào đối phương thì ắt hẳn cậu phải có điều gì đó nắm chắc trước rồi.

“Tăng phúc, lực cộng tốc tăng 6 thành, kháng tố tăng 8 thành”

Dạ Vũ gật đầu với Hình Na, cô triệu hồi hồn hoàn mình ra giúp đỡ cậu nhóc đó, nếu không giúp đỡ thì chắc Đình Bảo vẫn thắng thôi, từ cách sử dụng lực xoáy vừa rồi, cậu ta hẵn là muốn chấp nhận 1 phần bị tổn thương, nhờ sức gió cản mấy cây dao ra ngoài, thật là làm liều, nhưng thật thông minh.

“Cái này là?”

Đình Bảo ngạc nhiên khi thấy cơ thể bỗng nhẹ hẵn đi, sức mạnh từ chân và hai tay trở nên dồi dào, cảm giác rằng bản thân không còn quá kiêng kỵ nguyên tố phát ra từ đòn đánh của đối phương, hơi nhíu mày, có vẻ như mấy người đằng sau tính giúp sức cho cậu thì phải.

“Con chồn khốn kiếp, chết đi”

Quả đúng như Dạ Vũ dự đoán, một đòn liều mạng, lấy cơ thể mình bị tổn thương làm mồi để có thể tấn công đối phương, thông thường đây là một lối đánh ngu xuẩn, nhưng áp dụng vô trường hợp của cậu lại vô cùng thông minh, đấy có lẽ không phải là cách tối ưu nhất, nhưng lại là cách phù hợp nhất trong thời điểm hiện tại.

“Keng keng” Những thanh dao găm bị lực xoáy kéo ra ngoài va chạm vào nhau, vốn dĩ Đình Bảo tính nhận một sát thương to lớn hơn, nhưng nhờ Dạ Vũ phụ trợ nên những cây dao chỉ đâm sượt qua lớp ngoài của cậu, cảm giác đau đớn không hề ăn nhằm, Đình Bảo vội dùng hết hồn lực tấn công Kim Tinh Chồn.

“Chítttttt” Cảm giác nguy hiểm tới nơi, đột nhiên nó cảm giác thấy hồn lực của đối phương bỗng trở nên yếu đi, có vẻ khả năng duy trì của Đình Bảo không còn đủ sức để giữ nó lại, mừng rõ, Kim Tinh Chồn tính bật ra tránh đi đòn đánh của đối phương.

“Khốn kiếp, chết tiệt, sắp được rồi vậy mà” Tuyệt vọng nói ra, vậy mà đến lúc này lại không thể giữ đối phương lại, chả lẽ cậu phải chết tại đây, không được, ta tuyệt đối không được chết, “Vây khốn lại cho taaaaa” Cậu gào lên điên cuồng thúc dục hồn lực.

Cưỡng chế dùng hồn lực vượt quá khả năng cho phép, Đình Bảo miệng phun máu ra, nhưng cậu vẫn ráng duy trì combo 2 hồn kỹ đầu, còn Kim Tinh Chuột thì đột ngột bị giữ lại lần nữa, nó phát điên vùng vẫy.



“Dạ Phong đại ca, giúp cậu ta” Hình Na nhìn thấy Đình Bảo cố gắng như thế, một người có thể bất chấp mọi đau đớn để bảo vệ sinh mạng của mình, khát vọng sống thật cao, từ trong thân hình mập mạp đấy, bằng cách nào đó cô thấy hình bóng của mình trong cậu.

Bất ngờ trước lời nói của Hình Na, không ngờ cô lại can thiệp vào trận đấu của người khác nhiều như vậy, thông thường thì cô không phải là người lo bao đồng, mà, mặc dù cô không nói thì anh cũng giúp, không nhìn thấy tên bên cạnh cũng đang nóng lòng muốn lao ra rồi kia à! “Ký tự + Xiềng Xích Quang Minh”

Hồn Kỹ một và hai sáng lên, đột nhiên bị tập kích, Kim Tinh Chồn bất ngờ, nhanh chóng lướt cặp mắt mình qua nhìn về phía Hình Na, cặp mắt chứa đầy oán độc, nó căm hận bọn họ, chết tiệt, nếu cho nó 1 cơ hội, nó sẽ xé xác hết bọn khốn này.

“Ha ha ha, cậu nhóc, để anh phụ nhóc một tay, chú mày làm được khá đấy” Tôn Vũ cũng lao ra, từ nãy giờ nhìn cậu chiến đấu đã để cho anh khâm phục, cậu ta yếu quá rồi, giờ là lúc nên giúp đỡ, nếu không thì cậu ta toi thật mất.

“Vuốt Long + Hơi thở của rồng”

Lại hai hồn kỹ trăm năm sáng lên, thực lực của một hồn tông đỉnh phong sắp lên cấp hồn vương được thể hiện, cậu khóa chặt con Kim Tinh Chồn, giải phóng hồn kỹ ngàn năm cho Đình Bảo.

Xiềng xích đến từ Dạ Phong đúng lúc trói buộc nó lại, bên phía Tôn Vũ cũng rất thức thời mà bật lá chắn phòng ngự lên, cậu không phải sợ con hồn thú tấn công bản thân, mà sợ tên nhóc kia đập chết con hồn thú, đứng ở bên cạnh cậu lại bị ăn nguyên xô máu vào người nữa thì sao, thật là, dính kinh nghiệm từ Tiêu Linh, Tôn Vũ trở nên cẩn thận hơn nhiều.

Trợn mắt ra, không ngờ những người này lại giúp đỡ bản thân, nhìn đồng phục thì cậu chợt nhận ra, đây là đồng phục Sử Lai Khắc a, hóa ra là các học trưởng giúp đỡ, thật may mắn.

“Cảm ơn các học trưởng, làm phiền” Đình Bảo lễ phép cảm ơn, tuy nhiên hành động của cậu không hề dừng lại, không còn cần tốn hồn lực duy trì cho hồn kỹ trói buộc ngàn năm nữa, đòn combo của cậu trở nên mạnh hơn, lao thẳng vào người con thú.

“Oành” Sự va chạm mạnh mẽ, đối với hồn thú thuộc dạng mẫn công như Kim Tinh Chồn, phòng ngự của nó vốn dĩ đã yếu, nay lại bị Dạ Phong và Tôn Vũ kiềm chế, hàng phòng ngự vốn yếu ớt nay hoàn toàn lộ ra trước mặt Đình Bảo.

“Lạch tạch, lạch tạch” Âm thanh của máu văng ra, một cái lỗ giữa thân của hồn thú được đục ra, uy lực kinh thật, tuy là mọi ưu thế thuộc về Đình Bảo nhưng thân là 9000 năm hồn thú thì Kim Tinh Chồn đâu đơn giản, vậy mà gây ra được đòn công mạnh vậy.

“Phù, cảm ơ …” Đình Bảo thả lỏng cơ thể, cuối cùng cũng đánh giết chết con chồn đáng chết này, đang tính nó lời cảm ơn nhưng chưa hết câu thì.

“Aaaa” Âm thanh to lớn hoảng sợ vang lên từ cậu nhóc 13 tuổi, dù sao thì cậu vẫn còn quá nhỏ, tinh thần đề phòng của cậu vẫn còn chưa cao, cứ nghĩ rằng như thế là giết chết được con hồn thú rồi, thế mà Kim Tinh Chồn với cái bục được khoét rỗng, nó nhìn Đình Bảo bằng cặp mắt điên cuồng, nó sắp chết, sinh lực đang trôi đi rất nhanh, nhưng mà, trước khi chết nó phải kéo tên khốn này theo.

“Ríttttttttttttttttttttttt” Âm thanh kêu gào to lớn, bằng sức lực giãy giụa trước khi chết, Kim Tinh Chồn vậy mà thành công thoát ra khỏi hàng kiềm chế của Dạ Phong và Tôn Vũ, nó dùng hai bàn cặp móng vuốt sáng lên, bằng chúng sức lực cuối nó tính xé nát Đình Bảo ra.

“Chết tiệt, không kịp rồi”

“Khốn nạn”

Dạ Phong và Tôn Vũ không kịp bảo vệ Đình Bảo nữa, hồn kỹ của anh muốn thi triển cần một ít thời gian, còn Tôn Vũ vì đứng ở trên cây bị giãy rớt muốn nhảy lên lại cũng tốn một ít thời gian, nhưng nhiêu đó đủ để Kim Tinh Chồn giết chết Đình Bảo rồi.

“Confusion + Psyshock”

Âm thanh của Hình Na đúng lúc xuất hiện, cô lập tức phóng ra skill hệ tinh thần, tuy nhiên đối với một con hồn thú bất chấp tính mạng của mình, nó chỉ chặn được Kim Tinh Chồn trong một khắc.

“Muốn sống thì hành động đi” Hình Na gào lên, ngay lúc này nếu bản thân cậu ta không làm gì thì sẽ không ai cứu kịp cậu ta cả, làm ơn.

Cảm giác tử vong ập vào mặt, thân thể run sợ, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận cái chết rõ và gần đến vậy, nghe được tiếng gào thét của Hình Na, A, đúng rồi, nếu cậu không làm gì thì cậu chết mất, mồ hôi khắp mặt, cặp mắt trở nên điên cuồng.

“Aaaaaaa, Hồn kỹ: Ngạnh xác”

Hồn kỹ đầu tiên sáng lên, bàn tay trở thành thép, đâm thẳng xuyên qua đầu con hồn thú, đầu sọ nát ra, máu văng vấy dính hết trên áo quần cậu, cơ thể Kim Tinh Chồn ngay lập tức mất hết đi sự sống, gục xuống ngã về phía Đình Bảo.

“Aaa,aaa, aaa, haa” Từ hơi thở dài, cặp mắt còn chảy ra nước mắt vì lo sợ, lúc nãy cậu đã rất gần cái chết, đáng sợ, thật đáng sợ, não bộ không chịu nỗi nữa, nguy hiểm trôi qua, cậu ngất đi, mặc kệ cho mọi chuyện bên ngoài diễn ra thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện