“Chậc, xem ra cậu nhóc này mệt quá rồi, có vẻ trong chốc lát sẽ không tỉnh lại đâu” Dạ Phong nhìn Đình Bảo ngả gục vào xác con Kim Tinh Chồn, anh lại gần bế cậu nhóc ra khỏi xác con hồn thú.

“Mang cậu ấy qua cho em, em có mang thảo dược trị thương” Hình Na gọi Dạ Phong, tuy vết thương bên ngoài của cậu nhóc này không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần chữa trị cho an toàn, tại khu vực này mà không ở trạng thái tốt nhất khác gì nói với lũ hồn thú rằng, ta ở đây nè, ta yếu lắm, lại cắn chết ta đi.

“Oh, ừm, làm phiền” Dạ Phong bế Đình Bảo qua, cậu nhóc này trông vậy chứ nặng thiệt, thân hình hơi phì nộn, làn da trắng đặc trưng của những người múp míp, anh bưng cậu lại chỗ Hình Na.

“Hừm, quả nhiên là bang chủ có khác, chuẩn bị chu đáo thật, thật sự khác hoàn toàn với con nhóc nào đó” Tôn Vũ rất hứng thú khi chọc Tiêu Linh, bằng một câu nói xéo, cậu thành công kích Tiêu Linh nỗi giận như quả cà chua, “Bẹp” một cái dép được in lên má trái của cậu.

Hai đứa nhóc này lại lao vô cãi nhau, thật là, trước kia thì Dạ Phong với Tôn Vũ quấn nhau, giờ Dạ Phong làm nhóm trưởng, phải giữ trạng thái bình tĩnh nên không trêu chọc Tôn Vũ, giờ thì thành Tôn Vũ chọc Tiêu Linh, đám này chả bao giờ an ổn được.

“Tiểu Vũ, cậu nghiền hộ tớ mấy cây thảo dược này với” Từ trữ vật nhẫn lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa một số thảo dược chữa bệnh, đây là những cây thảo dược lúc ven đường Hình Na thu thập, bên cạnh là dao kéo y tế, một cuộn băng, gạc kê, nói chung là dụng cụ không khác gì hộp y tế thời hiện đại cả, trừ việc khác biệt về thuốc thang thôi.

“Ừm” Dạ Vũ nhận lấy thảo dược từ Hình Na, hầu như đều là thảo dược thông dụng, nhưng trong những trường hợp này thật rất hữu dụng, lần sau có đi kiểu này cô cũng phải chuẩn bị một ít, lấy ra cái cối giã nát đống thảo dược ra, nhịp điệu đều đều và lực đạo vừa phải, tinh túy của thuốc không bị Dạ Vũ giã phá hư.

“Thế này được chưa?” Dạ Vũ cũng không rõ lắm, mấy loại thảo dược này bọn cô tuy được học, nhưng chưa bao giờ thực tế áp dụng, còn khi muốn xài thì cứ việc mua thuốc pha chế sẵn, không ai như Hình Na nhặt hái trên đường tiện tay pha chế cả, nên bản chất là Dạ Vũ cũng không biết mình giã vậy có được chưa.



Nhìn nhìn vào bên trong, thấy thuốc đã được nghiền ra rất đều, rất tốt, quả nhiên là hồn đạo sư, tay và lực đạo đều được điều khiển rất tinh tế, gật gật đầu “Được rồi, cậu làm tốt hơn cả tớ mong đợi luôn đó” Hình Na không keo kiệt khen Dạ Vũ một câu, tất nhiên là Dạ Vũ không phải như Tiêu Linh, cô cười nhẹ đáp trả lời khen, nếu là ai đó thì đã nhảy tưng tửng lên vui mừng rồi.

“Ha ha ha, thấy chưa, bang chủ đại nhân cũng tin tưởng Tiểu Vũ hơn là nhóc đó” Chuyện gì cũng lấy ra chọc được, Tôn Vũ tiếp tục khích đểu Tiêu Linh, và cái kết là “Bép” má còn lại ăn chưởng, một bên dấu dép, một bên dấu bàn tay, 2 phía đều đặn, rất cân xứng, Dạ Phong đứng bên ngoài chảy mồ hôi, con gái thật đáng sợ, quả nhiên không ai cũng hiền như em gái mình.

Không quan tâm đến 2 người, Hình Na lấy ra một bình giữ nước sôi, đổ vào trong lượng bột thảo dược được nghiền, chỉ một chút cho những chất này kết dính lại, dùng hai ngón tay đặt vào quấy đều cho đến khi bột trở thành dạng keo dính, lấy ra chét lên các vết thương của Đình Bảo, sau đó cô cầm băng bó buộc lại, nhanh gọn lẹ lại đẹp, buộc hết lại mấy vết thương trên tay và đầu, cũng may là vết thương nhỏ, nếu không thì Đình Bảo bây giờ đã trở thành xác ướp sống mất rồi.

“Phù được rồi, mọi người dừng lại nghỉ ngơi thôi, mọi người cử một người canh chừng cậu nhóc này, em đi kiểm tra xung quanh” hoàn thành việc chữa trị của mình, thằng nhóc này chắc tầm nữa ngày sau là có thể khỏi hẵn, giờ cô cần quan sát hoàn thành công việc của một mẫn công, thăm dò xem liệu có nguy hiểm nào gần đây không, lẫn kiếm xem có chỗ nào an toàn cho bọn họ dừng chân tối nay.

Chọc chọc vào má Đình Bảo, Dạ Vũ tò mò “ Mềm thật, so với da con gái còn mềm hơn, hơn nữa còn rất đàn hồi” cô triển khai skill vuốt sói, sờ khắp phần bụng và hai má của cậu, sau đó chuyển sang cánh tay, mủm mỉm, mủm mỉm, chỗ nào cũng êm, sờ sướng vãi ra, vừa sờ cô vừa cười gian.

“Ô.. ôi Tiểu Vũ, bình tĩnh” Dạ Phong hoảng sợ nhìn em gái mình, cho phép anh rút lại suy nghĩ vừa rồi, em gái anh mới là trùm trong đám con gái này, đáng sợ vê lờ, hóa ra không phải Dạ Vũ hiền, chỉ là cô chưa tìm thấy đối tượng để triển khai thôi.

“T.. T.. Tiểu Vũ, cậu canh chừng nhé, b..bọn này đi kiếm củi và đồ ăn, Dạ Phong đại ca anh đợi Hình Na quay về rồi lo kiếm chỗ cắm trại nhé” Nhận ra nguy hiểm, chưa bao giờ hòa hợp Tiêu Linh và Tôn Vũ cực kỳ ăn ý rời khỏi vị trí, khuôn mặt tà ám lúc nãy của Dạ Vũ quá đáng sợ, mặc niệm 5 giây cho số phận đáng thương của cậu nhóc đang ngất xỉu.

Trải qua tầm 15 phút, Hình Na lập tức quay lại, “Nơi này không an toàn lắm, đợi hai người kia quay lại chúng ta qua phía bên kia, em cảm nhận nếu chúng ta tiến sâu hơn vào phía trái thì sẽ có khả năng tìm được hồn thú thích hợp với anh, em cảm nhận được hồn lực quang minh lẫn hắc ám lẫn lộn với nhau, hơn nữa khí tức của nó chắc tầm trên dưới 2 hoặc 3 vạn năm” Thông báo về kết quả dò xét, cô nói cho Dạ Phong tin mừng, có hồn thú thích hợp cho bản thân anh rồi.

“Thật sao? Vậy tốt quá, cảm ơn em” Dạ Phong mừng rỡ, bản thân anh nghĩ rằng mình sẽ là người cuối cùng lấy được hồn hoàn, không ngờ người gặp được hồn thú thích hợp đầu tiên lại là anh, thật may mắn.

“Tốt quá rồi” Dạ Vũ cũng chọt cơ thể Đình Bảo đủ rồi, cô quay đầu lại chúc mừng cho anh trai mình

Chờ thêm tầm 10 phút nữa, Tiêu Linh và Tôn Vũ cuối cùng cũng trở về, trên tay mang theo xác 1 con hồn thú tầm 1000 năm khoảng chừng, một ít cây cỏ có thể làm gia vị, một ít trái cây, quả nhiên kinh nghiệm dã ngoại của mọi người đều tăng lên đáng kể.

“Được rồi, mọi người qua phía bên kia, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một ngày hồi phục sức lực, ngày mai sẽ bắt đầu săn hồn thú vạn năm, đã có đối tượng thích hợp cho tôi” Dạ Phong ôm xác con hồn thú ngàn năm Kim Tinh Chồn, từ cơ thể nó vẫn còn xuất hiện một cái hồn hoàn màu tím, mới trôi qua 1 tiếng nó vẫn chưa biến mất, cần trôi qua thêm 4 tiếng nữa nó mới hóa thành hư không, mang theo nó để cho Đình Bảo hấp thu, nhóc đó đã tốn rất nhiều sức lực lẫn đánh cược tính mạng mình, nếu mà không được hấp thu hồn hoàn chắc là thốn lắm.

“Cái gì, Dạ Phong, ngươi kiếm được hồn thú thích hợp rồi sao?” Tôn Vũ ngạc nhiên, không ngờ tên này lại kiếm ra hồn thú thích hợp trước mình, tuy nói có vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng cậu cũng chúc mừng cho Dạ Phong.

“Chúc mừng anh, tuyệt quá” Tiêu Linh thì trực tiếp mừng rỡ trên mặt, quá tuyệt vời, vậy là một người trong nhóm họ sắp có hồn hoàn mới, đột phá đến cấp hồn vương, 15 tuổi hồn vương, quá ngầu.

“Đi thôi mọi người” Dạ Phong gật gật đầu đáp trả, anh dẫn mọi người theo hướng Hình Na chỉ, tìm một nơi an toàn thoang thoáng để dựng lều, còn kiếm chỗ để xác con Kim Tinh Chồn đợi Đình Bảo thức dậy hấp thu nữa chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện