Nhóm Hình Na dừng lại tại một khu vực khá là trống trải, xung quanh rất ít cây cối, như vậy thì đến tối bọn họ có thể dễ dàng kiểm soát tình hình được hơn, dừng chân nhờ Dạ Phong bắt đầu dựng lều, đám con gái thì phụ trách nấu ăn, tên Tôn Vũ thì thực hiện chức năng cao cả của bản thân, phun lửa.
“Khốn kiếp, bắt một hồn sư có võ hồn là hỏa long như anh đây dùng lửa mồi nấu đồ ăn, cảm giác tài năng của anh như ngọc trai long đong dưới biển, chết tiệt, cho anh cái công việc nào đàng hoàng hơn cái coi” Tôn Vũ cảm giác tức tối, vậy mà để một võ hồn cao quý đi làm công việc này, tức chết anh.
“Hừ, lo làm đi, đồ cu li” Tiêu Linh rất biết thời cơ chọc lại Tôn Vũ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng nghẹn ngào vì tức giận của anh ta, không hiểu sao cô cảm thấy rất thú vị.
“Cu li cu li, hết Dạ Phong rồi tới em, bộ kiếp này ta chỉ có thể làm cu li thôi sao?” Tôn Vũ ngưỡng mặt lên trời, “Aaaaaaaa, trời cao bất công”
“Phụt, ha ha ha ha ha, cái này không gọi là bất công, này phải gọi là trời cao có mắt, biết chọn cho anh cái công việc phù hợp bản thân, hợp lắm, hợp lắm” Đám Hình Na phì cười, tên nhóc này, quả là dễ bị dụ thật, Tiêu Linh bị anh chọc thì cô có thể phản đòn, còn cu cậu thì nhát gái nên không dám đụng chạm trở lại, quả là ăn thiệt thòi một bên, thế mà cậu ta vẫn cứ thói quen khó sửa, như đám thiêu thân chui đầu vào lửa, hầy.
“Mấy người các người hợp sức ăn hiếp ta” Mặt Tôn Vũ đỏ bừng, hai tai nóng ran, cũng không biết là anh đang cố tình giỡn để mọi người giảm bớt căng thẳng, hay là đang thật sự ngại ngùng nữa.
Cả đám đùa giỡn một chặp, tầm một tiếng sau thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, lều đã dựng xong, đồ ăn đã chín.
Hương thơm từ con hồn thú được Tôn Vũ đi săn nay được nướng thơm ngon nấc mũi, lớp da vàng óng ánh đã được xử lí sạch sẽ, thêm chút gia vị, chút muối, phết lên một ít mật ong, Ôi, mùi thơm kinh người.
“Khịt khịt” Như ngửi thấy một nửa của đời mình, một phần tư của cuộc sống, tên mập nào đó đang trong cơn ngủ say tỉnh lại, Đình Bảo bật dậy lao vào miếng thịt, gần đến nơi thì anh dừng lại.
“Long lanh long lanh” Đưa ra cặp mắt đầy khả ái và ngây ngất lòng người, tên mập nào đó đã đánh mất đi danh dự của mình mà tỏ vẻ thèm khát với miếng thịt trên tay Dạ Vũ, mũi hít thở đều đều, khuôn mặt đáng thương, nếu như cho anh thêm hai cái tai và cái đuôi nữa thì chắc chắn giờ biểu cảm của Đình Bảo sẽ thêm càng chân thật.
Như có ý xấu gì đó, Dạ Vũ đưa ra miếng thịt và nghiền ngẫm hỏi Đình Bảo “Muốn ăn không?” cô cười tươi như mặt trời tỏa nắng.
Gật gật, Đình Bảo không do dự mà đáp trả, mấy ngày liền anh đi kiếm hồn hoàn thích hợp, ai ngờ bị lạc vô tận sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nguy hiểm thì luôn rình rập, thức ăn của anh lại chỉ có lương khô, không phải anh không đi săn hồn thú niên kỷ thấp được nhưng mà an toàn của bản thân còn chưa lo xong chứ nói gì đến nấu ăn.
“Sủa đi” Trơn tru mà nói với Đình Bảo, tâm đùa dai của Dạ Vũ nổi lên, thằng nhóc mập này quả là thú vị, cô quyết tâm chọc cậu ta một chút.
“Gấu gấu” Không một chút do dự mà làm theo, giờ anh đói quá, ăn cái đã, danh dự hay cái gì đó tính sau, dù sao thì mấy cái đó cũng không ăn được, làm gì thì làm chứ điền no bụng là điều cần được ưu tiên hàng đầu, cặp mắt ngây thơ nhìn thẳng vào Dạ Vũ.
“Ây, thật à?” Dạ Vũ đổ mồ hôi hột, ngạc nhiên trước sự bất cần đời của Đình Bảo, từ từ đưa cây thịt cho anh, cảm thấy nhói nhói ở ngực, cô quay lại cúi đầu vào phía sau, chết thật, cảm giác tội lỗi đó là sao? Mình vừa làm gì đó thật tồi tệ ư? Ôi tim cô vỡ mất rồi, đáng yêu quá, chết tiệt.
“Nhoằm nhoằm” Bản thân Đình Bảo chả nghĩ ngợi gì nhiều, bản năng cho anh biết rằng mình an toàn rồi, không cảm thấy ác ý đến từ xung quanh, anh cứ thế gặm nuốt cục thịt, Hình Na đầy hắc tuyến nhìn màn hỗ động của Dạ Vũ với anh, một người thì quyết tâm đùa dai, một người thì chả quan tâm gì khác ngoài ăn uống, ầy, vừa đùa vừa cảm thấy tội lỗi, Tiểu Vũ, cậu thật “ đặc cmn biệt”.
Đưa ra một cây thịt khác, Tiêu Linh hào sảng cười to chào hỏi Đình Bảo “ Yo, đại ca, giới thiệu tên tuổi của mình cho bổn đại gia biết đi” cô nở nụ cười tự cho là phóng khoáng tiêu dật, nhưng không hề biết bản thân mình trong mắt người khác như con dở.
“Ôi, đừng dọa cậu..”
“Uhm, mình là Đình Bảo, 13 tuổi, học viên năm 3 của Sử Lai Khắc học viện, hồn tông chiến hồn sư, cảm ơn đã giúp đỡ”
Tôn Vũ đang tính ngăn lại hành động của Tiêu Linh, đột nhiên Đình Bảo trả lời, cặp mắt ngây thơ không biết gì nhìn về phía hai người, kết hợp với thân hình mủm mỉm, cậu như một chú gấu bông dễ thương, thiếu cái ruy băng chính giữa là cậu sẽ thành chú teddy chính hiệu của các bạn nữ, à, tất nhiên là phải bỏ đi cái tay liên tục đưa thịt và cái miệng đang liên tục gặm nuốt kia nha.
“C..C.. Chết tiệt”
“Thật khốn nạn”
Cả hai lập tức quay lại dập đầu vào đất, ai nói cho họ biết cảm giác bản thân trở thành lưu manh đùa giỡn gái nhà lành này là gì đi? Cơ mà cái đệch, đối phương là nam mà.
Ôm lấy con tim tan vỡ, thấy hối lỗi vì hành động thô lỗ của mình, hai người như tội đồ ngồi một góc vẽ vòng tròn.
“ Vị đại ca này, Hai người bọn họ bị sao vậy?” Đình Bảo tò mò, những người này không hề có ác ý đối với cậu, nhưng mà tại sao trong họ có vẻ đột nhiên sa sút thế? bộ cậu đã làm gì sai à? “À, ừm, không có gì đâu, anh là Dạ Phong, đến từ cùng trường với cậu, anh là học viên nội viện chắc cậu không biết, nhưng hân hạnh làm quen, còn 2 tên phía đó cậu cứ coi như không khí đi, làm ơn, anh không quen biết bọn họ” Dạ Phong giơ tay ra chào hỏi, đưa tay lên mặt vẫy vẫy, anh lập tức phủ nhận mối quan hệ giữa 3 người bọn họ.
“Hô, ồ, vậy sao?” Vẫn không hiểu rõ lắm, Đình Bảo gật gật đầu, thôi kệ, ăn tiếp vậy.
“Phụt, ha ha ha, Đình Bảo phải không? Cậu…, cậu thú vị thiệt đấy, ha ha ha!” Hình Na ráng nhịn cười nãy giờ, nhưng mà bọn họ làm cô nhịn không được, tên nhóc này lúc đánh nhau thì thông minh nguy hiểm dễ sợ, không ngờ bây giờ lại trong ngốc ngốc ngây ngô đến vậy.
“Hừm, tôi sẽ đặt biệt danh cho cậu, Tiểu Bảo Bảo, mủm mỉm mủm mỉm, rất thích hợp” Dạ Vũ đột nhiên đứng dậy chân dẫn lên hòn đá chỉ thẳng vào mặt Đình Bảo mà phán như thánh.
“Hổ, hee~, Tiểu Bảo Bảo, thích hợp sao? ưm, cảm ơn, xinh đẹp bạn gái!” Đình Bảo cười ngây ngô một lần nữa đáp lại Dạ Vũ.
Ựa, “Phịch, phịch, phịch” Hơn chục con dao đâm vào người Dạ Vũ, chết tiệt, cảm giác tội lỗi chồng chất, chắc cô nhảy sông hoàng hà cũng không rữa hết tội mất, thần thánh ơi, tha lỗi cho con vì đã nhuốm bẩn một sinh linh bé nhỏ, ựa.
Hình Na và Dạ Phong nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn đám người, “Ha ha ha hah hah ha” Chết tiệt, không chịu được nữa rồi, đám này hài quá. 2 người nhanh chóng gục người xuống đất ôm bụng mà cười quằn quại, để mặt cho thằng nhóc duy nhất vẫn tròn to mắt không hiểu gì cả tiếp tục cắn thịt mà ăn, ầy, anh ấy quá vô tư đó mà.
“Khốn kiếp, bắt một hồn sư có võ hồn là hỏa long như anh đây dùng lửa mồi nấu đồ ăn, cảm giác tài năng của anh như ngọc trai long đong dưới biển, chết tiệt, cho anh cái công việc nào đàng hoàng hơn cái coi” Tôn Vũ cảm giác tức tối, vậy mà để một võ hồn cao quý đi làm công việc này, tức chết anh.
“Hừ, lo làm đi, đồ cu li” Tiêu Linh rất biết thời cơ chọc lại Tôn Vũ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng nghẹn ngào vì tức giận của anh ta, không hiểu sao cô cảm thấy rất thú vị.
“Cu li cu li, hết Dạ Phong rồi tới em, bộ kiếp này ta chỉ có thể làm cu li thôi sao?” Tôn Vũ ngưỡng mặt lên trời, “Aaaaaaaa, trời cao bất công”
“Phụt, ha ha ha ha ha, cái này không gọi là bất công, này phải gọi là trời cao có mắt, biết chọn cho anh cái công việc phù hợp bản thân, hợp lắm, hợp lắm” Đám Hình Na phì cười, tên nhóc này, quả là dễ bị dụ thật, Tiêu Linh bị anh chọc thì cô có thể phản đòn, còn cu cậu thì nhát gái nên không dám đụng chạm trở lại, quả là ăn thiệt thòi một bên, thế mà cậu ta vẫn cứ thói quen khó sửa, như đám thiêu thân chui đầu vào lửa, hầy.
“Mấy người các người hợp sức ăn hiếp ta” Mặt Tôn Vũ đỏ bừng, hai tai nóng ran, cũng không biết là anh đang cố tình giỡn để mọi người giảm bớt căng thẳng, hay là đang thật sự ngại ngùng nữa.
Cả đám đùa giỡn một chặp, tầm một tiếng sau thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, lều đã dựng xong, đồ ăn đã chín.
Hương thơm từ con hồn thú được Tôn Vũ đi săn nay được nướng thơm ngon nấc mũi, lớp da vàng óng ánh đã được xử lí sạch sẽ, thêm chút gia vị, chút muối, phết lên một ít mật ong, Ôi, mùi thơm kinh người.
“Khịt khịt” Như ngửi thấy một nửa của đời mình, một phần tư của cuộc sống, tên mập nào đó đang trong cơn ngủ say tỉnh lại, Đình Bảo bật dậy lao vào miếng thịt, gần đến nơi thì anh dừng lại.
“Long lanh long lanh” Đưa ra cặp mắt đầy khả ái và ngây ngất lòng người, tên mập nào đó đã đánh mất đi danh dự của mình mà tỏ vẻ thèm khát với miếng thịt trên tay Dạ Vũ, mũi hít thở đều đều, khuôn mặt đáng thương, nếu như cho anh thêm hai cái tai và cái đuôi nữa thì chắc chắn giờ biểu cảm của Đình Bảo sẽ thêm càng chân thật.
Như có ý xấu gì đó, Dạ Vũ đưa ra miếng thịt và nghiền ngẫm hỏi Đình Bảo “Muốn ăn không?” cô cười tươi như mặt trời tỏa nắng.
Gật gật, Đình Bảo không do dự mà đáp trả, mấy ngày liền anh đi kiếm hồn hoàn thích hợp, ai ngờ bị lạc vô tận sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nguy hiểm thì luôn rình rập, thức ăn của anh lại chỉ có lương khô, không phải anh không đi săn hồn thú niên kỷ thấp được nhưng mà an toàn của bản thân còn chưa lo xong chứ nói gì đến nấu ăn.
“Sủa đi” Trơn tru mà nói với Đình Bảo, tâm đùa dai của Dạ Vũ nổi lên, thằng nhóc mập này quả là thú vị, cô quyết tâm chọc cậu ta một chút.
“Gấu gấu” Không một chút do dự mà làm theo, giờ anh đói quá, ăn cái đã, danh dự hay cái gì đó tính sau, dù sao thì mấy cái đó cũng không ăn được, làm gì thì làm chứ điền no bụng là điều cần được ưu tiên hàng đầu, cặp mắt ngây thơ nhìn thẳng vào Dạ Vũ.
“Ây, thật à?” Dạ Vũ đổ mồ hôi hột, ngạc nhiên trước sự bất cần đời của Đình Bảo, từ từ đưa cây thịt cho anh, cảm thấy nhói nhói ở ngực, cô quay lại cúi đầu vào phía sau, chết thật, cảm giác tội lỗi đó là sao? Mình vừa làm gì đó thật tồi tệ ư? Ôi tim cô vỡ mất rồi, đáng yêu quá, chết tiệt.
“Nhoằm nhoằm” Bản thân Đình Bảo chả nghĩ ngợi gì nhiều, bản năng cho anh biết rằng mình an toàn rồi, không cảm thấy ác ý đến từ xung quanh, anh cứ thế gặm nuốt cục thịt, Hình Na đầy hắc tuyến nhìn màn hỗ động của Dạ Vũ với anh, một người thì quyết tâm đùa dai, một người thì chả quan tâm gì khác ngoài ăn uống, ầy, vừa đùa vừa cảm thấy tội lỗi, Tiểu Vũ, cậu thật “ đặc cmn biệt”.
Đưa ra một cây thịt khác, Tiêu Linh hào sảng cười to chào hỏi Đình Bảo “ Yo, đại ca, giới thiệu tên tuổi của mình cho bổn đại gia biết đi” cô nở nụ cười tự cho là phóng khoáng tiêu dật, nhưng không hề biết bản thân mình trong mắt người khác như con dở.
“Ôi, đừng dọa cậu..”
“Uhm, mình là Đình Bảo, 13 tuổi, học viên năm 3 của Sử Lai Khắc học viện, hồn tông chiến hồn sư, cảm ơn đã giúp đỡ”
Tôn Vũ đang tính ngăn lại hành động của Tiêu Linh, đột nhiên Đình Bảo trả lời, cặp mắt ngây thơ không biết gì nhìn về phía hai người, kết hợp với thân hình mủm mỉm, cậu như một chú gấu bông dễ thương, thiếu cái ruy băng chính giữa là cậu sẽ thành chú teddy chính hiệu của các bạn nữ, à, tất nhiên là phải bỏ đi cái tay liên tục đưa thịt và cái miệng đang liên tục gặm nuốt kia nha.
“C..C.. Chết tiệt”
“Thật khốn nạn”
Cả hai lập tức quay lại dập đầu vào đất, ai nói cho họ biết cảm giác bản thân trở thành lưu manh đùa giỡn gái nhà lành này là gì đi? Cơ mà cái đệch, đối phương là nam mà.
Ôm lấy con tim tan vỡ, thấy hối lỗi vì hành động thô lỗ của mình, hai người như tội đồ ngồi một góc vẽ vòng tròn.
“ Vị đại ca này, Hai người bọn họ bị sao vậy?” Đình Bảo tò mò, những người này không hề có ác ý đối với cậu, nhưng mà tại sao trong họ có vẻ đột nhiên sa sút thế? bộ cậu đã làm gì sai à? “À, ừm, không có gì đâu, anh là Dạ Phong, đến từ cùng trường với cậu, anh là học viên nội viện chắc cậu không biết, nhưng hân hạnh làm quen, còn 2 tên phía đó cậu cứ coi như không khí đi, làm ơn, anh không quen biết bọn họ” Dạ Phong giơ tay ra chào hỏi, đưa tay lên mặt vẫy vẫy, anh lập tức phủ nhận mối quan hệ giữa 3 người bọn họ.
“Hô, ồ, vậy sao?” Vẫn không hiểu rõ lắm, Đình Bảo gật gật đầu, thôi kệ, ăn tiếp vậy.
“Phụt, ha ha ha, Đình Bảo phải không? Cậu…, cậu thú vị thiệt đấy, ha ha ha!” Hình Na ráng nhịn cười nãy giờ, nhưng mà bọn họ làm cô nhịn không được, tên nhóc này lúc đánh nhau thì thông minh nguy hiểm dễ sợ, không ngờ bây giờ lại trong ngốc ngốc ngây ngô đến vậy.
“Hừm, tôi sẽ đặt biệt danh cho cậu, Tiểu Bảo Bảo, mủm mỉm mủm mỉm, rất thích hợp” Dạ Vũ đột nhiên đứng dậy chân dẫn lên hòn đá chỉ thẳng vào mặt Đình Bảo mà phán như thánh.
“Hổ, hee~, Tiểu Bảo Bảo, thích hợp sao? ưm, cảm ơn, xinh đẹp bạn gái!” Đình Bảo cười ngây ngô một lần nữa đáp lại Dạ Vũ.
Ựa, “Phịch, phịch, phịch” Hơn chục con dao đâm vào người Dạ Vũ, chết tiệt, cảm giác tội lỗi chồng chất, chắc cô nhảy sông hoàng hà cũng không rữa hết tội mất, thần thánh ơi, tha lỗi cho con vì đã nhuốm bẩn một sinh linh bé nhỏ, ựa.
Hình Na và Dạ Phong nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn đám người, “Ha ha ha hah hah ha” Chết tiệt, không chịu được nữa rồi, đám này hài quá. 2 người nhanh chóng gục người xuống đất ôm bụng mà cười quằn quại, để mặt cho thằng nhóc duy nhất vẫn tròn to mắt không hiểu gì cả tiếp tục cắn thịt mà ăn, ầy, anh ấy quá vô tư đó mà.
Danh sách chương