Tình cảm của bọn họ thật sự quá yếu ớt mới trải qua có một tháng ngắn ngủi thôi, nếu là một hai năm thì còn có thể hứa hẹn.
Nhưng tình cảm một tháng thật sự chỉ cần gió thổi một cái liền tan vỡ.
Cô gái nhỏ dễ dàng bị sa vào vũng bùn khó có thể kìm chế được nhưng đàn ông thì không.
Cô ấy mới mười tám tuổi đầu lại là mối tình đầu nên sẽ rất coi trọng nó.
Nhưng mà Dương Việt không giống như vậy anh ta có lối suy nghĩ của người trưởng thành, có gia thế bối cảnh, có trách nhiệm phải gánh vác. Anh ta không thể đặt hạnh phúc của mình vào một người hôn mê bất tỉnh.
Nhưng có một số điều cô không thể nói ra được sợ rằng sẽ tổn thương trái tim của cô gái nhỏ.
Cô đành phải uyển chuyển nói: “Cho dù Dương Việt nguyện ý nhưng chị cũng dám cam đoan rằng người nhà của anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Những gì mà nhà họ Dương làm lần này thật là khiến người ta thất vọng. Họ không có đủ tư cách của trưởng bối. Em gả cho một gia đình như vậy thì sau đó em cũng sẽ không hạnh phúc. Cái gì cũng lấy con mình làm trung tâm, con người đã chết rồi thì không thể sống lại vây quanh tang lễ có ích lợi gì chứ. Không phải nên hỏi thăm một chút người đang sống sao?”
“Mấy ngày nay em chăm sóc ở bên giường Dương Việt, vất vả ngày đêm không được nghỉ ngơi tử tế, những người đó đều mù hết sao, không nhìn ra em thật lòng hay giả vờ hay sao? Em: không coi bọn họ là người ngoài, coi là bố mẹ, anh em của Dương Việt là trưởng bối của em, em kính trọng yêu mến bọn họ, nhưng có chắc là bọn họ coi em là con cháu trong nhà hay vẫn coi em là người ngoài, râu ria không liên quan.”
“Khi tính mạng của em đang ngàn cân treo sợi tóc thì người nhà họ Dương cũng không tới, không có một cuộc gọi hay tin nhắn hỏi han nào cả. Đây không đơn giản là vấn đề thái độ mà là vấn đề của cả gia đình này. Chị cũng từng nghĩ như em, nghĩ rằng hai người ở chung một chỗ là chuyện của hai người, nhưng sau khi kết hôn rồi mới phát hiện ra đó là chuyện của hai nhà, em sẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện khác. Không nên mù quáng vì tình yêu, hiện tại em cảm thấy khổ sở giống như trái tim đã chết đi nhưng sẽ có người làm cho trái tim em sống lại một lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
“Đừng nên cảm thấy trái tim mình đã chết thì sẽ không còn yêu người khác được nữa. Thế gian này có bao nhiêu người đàn ông, sẽ luôn có một người… Có hẹn với em ở kiếp trước, sẽ gặp lại nhau ở kiếp này.”
Hứa Minh Tâm tận tình khuyên bảo, rõ ràng cô cũng mới chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng lại có những cảm xúc sâu sắc như vậy.
Người khác trai qua ba bốn năm như thế nào cô không biết.
Cô ấy chỉ biết mới có vài năm ngắn ngủi nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, cô ấy đã im lặng rất lâu.
Ánh mắt cô ấy thoáng lóe lên, nói: “Nhà họ Dương … thật sự khiến em rất thất vọng, nhưng em vấn không thể quên được Dương Việt. Anh ấy chết đi em thực sự không chịu nổi.”
“Khổ sở, đau lòng thì cứ khóc đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Em sẽ yêu một người, nhưng cần xem kỹ gia đình người ấy như thế nào, không cầu người †a giàu sang phú quý hay là sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng nhất định phải được bố mẹ đều tán thành em, đối xử tốt với em, coi em như con gái của mình mà đối xử, em có hiểu không?”
“Lý do khiến chị và Cố Gia Huy ly hôn rất đơn giản, bố chồng đã tát chị một cái. Dù cho chị bị đánh thuốc mê, mọi chuyện không phải ý muốn của chị nhưng lại bị đánh. Chị không thể nhịn được, ở nhà cũng không nhịn được, đây mới là lý do dẫn đến ly hôn “.
“Chị đã hòa giải với nhà họ Cố, cũng là bố mẹ chồng đến nhà xin lỗi và thuyết phục chị quay lại. Còn có Cố Gia Huy vấn luôn kiên trì không từ bỏ nên chị không có gì phải sợ hãi, chị và anh ấy cũng không chấm dứt hoàn toàn vì tờ giấy ly hôn đó. Châu Vũ, chị đã nói nhiều như vậy, em có hiểu không? “
Cô ấy mới mười tám tuổi, tình yêu và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô nói những điều hơi sâu xa cũng không biết cô ấy nghe có hiểu được hay không.
Châu Vũ im lặng thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nhưng tình cảm một tháng thật sự chỉ cần gió thổi một cái liền tan vỡ.
Cô gái nhỏ dễ dàng bị sa vào vũng bùn khó có thể kìm chế được nhưng đàn ông thì không.
Cô ấy mới mười tám tuổi đầu lại là mối tình đầu nên sẽ rất coi trọng nó.
Nhưng mà Dương Việt không giống như vậy anh ta có lối suy nghĩ của người trưởng thành, có gia thế bối cảnh, có trách nhiệm phải gánh vác. Anh ta không thể đặt hạnh phúc của mình vào một người hôn mê bất tỉnh.
Nhưng có một số điều cô không thể nói ra được sợ rằng sẽ tổn thương trái tim của cô gái nhỏ.
Cô đành phải uyển chuyển nói: “Cho dù Dương Việt nguyện ý nhưng chị cũng dám cam đoan rằng người nhà của anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý. Những gì mà nhà họ Dương làm lần này thật là khiến người ta thất vọng. Họ không có đủ tư cách của trưởng bối. Em gả cho một gia đình như vậy thì sau đó em cũng sẽ không hạnh phúc. Cái gì cũng lấy con mình làm trung tâm, con người đã chết rồi thì không thể sống lại vây quanh tang lễ có ích lợi gì chứ. Không phải nên hỏi thăm một chút người đang sống sao?”
“Mấy ngày nay em chăm sóc ở bên giường Dương Việt, vất vả ngày đêm không được nghỉ ngơi tử tế, những người đó đều mù hết sao, không nhìn ra em thật lòng hay giả vờ hay sao? Em: không coi bọn họ là người ngoài, coi là bố mẹ, anh em của Dương Việt là trưởng bối của em, em kính trọng yêu mến bọn họ, nhưng có chắc là bọn họ coi em là con cháu trong nhà hay vẫn coi em là người ngoài, râu ria không liên quan.”
“Khi tính mạng của em đang ngàn cân treo sợi tóc thì người nhà họ Dương cũng không tới, không có một cuộc gọi hay tin nhắn hỏi han nào cả. Đây không đơn giản là vấn đề thái độ mà là vấn đề của cả gia đình này. Chị cũng từng nghĩ như em, nghĩ rằng hai người ở chung một chỗ là chuyện của hai người, nhưng sau khi kết hôn rồi mới phát hiện ra đó là chuyện của hai nhà, em sẽ phải gánh vác rất nhiều chuyện khác. Không nên mù quáng vì tình yêu, hiện tại em cảm thấy khổ sở giống như trái tim đã chết đi nhưng sẽ có người làm cho trái tim em sống lại một lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
“Đừng nên cảm thấy trái tim mình đã chết thì sẽ không còn yêu người khác được nữa. Thế gian này có bao nhiêu người đàn ông, sẽ luôn có một người… Có hẹn với em ở kiếp trước, sẽ gặp lại nhau ở kiếp này.”
Hứa Minh Tâm tận tình khuyên bảo, rõ ràng cô cũng mới chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng lại có những cảm xúc sâu sắc như vậy.
Người khác trai qua ba bốn năm như thế nào cô không biết.
Cô ấy chỉ biết mới có vài năm ngắn ngủi nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, cô ấy đã im lặng rất lâu.
Ánh mắt cô ấy thoáng lóe lên, nói: “Nhà họ Dương … thật sự khiến em rất thất vọng, nhưng em vấn không thể quên được Dương Việt. Anh ấy chết đi em thực sự không chịu nổi.”
“Khổ sở, đau lòng thì cứ khóc đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Em sẽ yêu một người, nhưng cần xem kỹ gia đình người ấy như thế nào, không cầu người †a giàu sang phú quý hay là sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng nhất định phải được bố mẹ đều tán thành em, đối xử tốt với em, coi em như con gái của mình mà đối xử, em có hiểu không?”
“Lý do khiến chị và Cố Gia Huy ly hôn rất đơn giản, bố chồng đã tát chị một cái. Dù cho chị bị đánh thuốc mê, mọi chuyện không phải ý muốn của chị nhưng lại bị đánh. Chị không thể nhịn được, ở nhà cũng không nhịn được, đây mới là lý do dẫn đến ly hôn “.
“Chị đã hòa giải với nhà họ Cố, cũng là bố mẹ chồng đến nhà xin lỗi và thuyết phục chị quay lại. Còn có Cố Gia Huy vấn luôn kiên trì không từ bỏ nên chị không có gì phải sợ hãi, chị và anh ấy cũng không chấm dứt hoàn toàn vì tờ giấy ly hôn đó. Châu Vũ, chị đã nói nhiều như vậy, em có hiểu không? “
Cô ấy mới mười tám tuổi, tình yêu và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô nói những điều hơi sâu xa cũng không biết cô ấy nghe có hiểu được hay không.
Châu Vũ im lặng thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Danh sách chương