“Chị Minh Tâm… hình như em đã hiểu, ý của chị nói là cho dù Dương Việt còn sống, chúng em nói chuyện yêu đương nhưng khẳng định là sau này sẽ không hạnh phúc bởi vì nhà họ Dương ích kỷ, bọn họ đau lòng cho con họ nhưng em mãi chỉ là người ngoài đúng không?”

“Đúng vậy chính là ý này. Hơn nữa em phải hiểu là có được thì sẽ có mất, anh ta mang đến cho em mối tình đầu khó quên, em cũng đã trả cho anh ta một nửa cuộc đời. Em không nợ gì anh †a cả nên không phải tự trách mình. Em không đáp ứng với anh ta thì anh ta cũng không nghe được hứa hẹn của em, mỗi người đều có khuyết điểm.

Cuộc sống chính là như thế, làm sao mọi thứ có thể suôn sẻ được? Em xem chị cùng Cố Gia Huy không phải cũng gặp trắc trở hay sao, không có cái gì hoàn hảo hết cả.”

“Đúng vậy, trước kia em luôn cảm thấy chị và Anh Huy là tiên đồng ngọc nữ, hai người quen nhau từ lúc đi học, tốt nghiệp xong liền kết hôn thì nhất định là một cặp đôi hoàn mỹ không có tì vết. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với chị mới phát hiện ra thì ra hai người cũng có những phiền não, cũng sẽ cãi nhau, cũng sẽ có lúc cãi vã muốn ly hôn, chia tay có phải hay không…trên thế giới này tìm không thấy một tình yêu hoàn hảo tuyệt đối?

“Chị cùng Cố Gia Huy chính là tình yêu hoàn hảo rồi, có vui có buồn, có khổ đau cũng có ngọt ngào, bởi vì trải qua khó khăn mới hiểu nhau, làm cho chị biết được người đàn ông này yêu chị như thế nào, vì chị có thể bỏ qua tất cả.

Có gian khổ chị mới biết được anh ấy ngọt ngào thế nào. Châu Vũ nhất định em sẽ gặp được một tình yêu như thế, nhưng đầu tiên em phải vực lại tỉnh thần chờ tình yêu đến gõ cửa, biết không?”

“Em biết rồi chị Minh Tâm.” Cô ấy dùng sức gật đầu, xoa xoa đôi mắt: “Nhưng em vẫn muốn đi phúng viếng anh ấy, tiễn anh ấy một đoạn đường.”

“Có thể, chị sẽ đi cùng em.”

Hứa Minh Tâm gật gật đầu, hoàn toàn yên tâm với cô ấy, cô ấy vẫn là một cô gái nhỏ.

Châu Vũ ở bệnh viện dưỡng bệnh thêm vài ngày, trong lúc đó Hắc Ảnh cũng đến đây vài lần nhưng Châu Vũ không cho anh ta sắc mặt tốt, cũng không nói gì với anh ta, không thèm nhìn mặt anh ta.

Hắc Ảnh cũng cảm thấy không sao cả, cô ấy không để ý tới anh ta, anh ta cũng không thèm so đo với cô gái nhỏ đâu.

Nhưng mà mỗi lần anh ta tới Châu Vũ lại không cho anh ta sắc mặt tốt dần dần anh ta cũng cảm thấy tức giận.

Anh ta mua cho Hứa Minh Tâm rất nhiều đồ ăn vặt, trong đó có một gói kẹo vị gì cũng có.

“Châu Vũ, không phải em thích ăn kẹo nhất sao? Cái này cho em đó chị sẽ không ăn, em ăn đi nhá.”

Hứa Minh Tâm đặt gói kẹo ở tủ đầu giường.

Châu Vũ nhìn gói kẹo liền xuất thân.

Trước khi Dương Việt đi công tác cũng mua kẹo như vậy cho cô ấy, đóng gói giống y hệt, vị cũng giống nhau.

Nhưng tất cả đều đã cách xa cả một thế giới.

“Thì ra cô cũng thích ăn kẹo.” . Truyện Cung Đấu

Hắc Ảnh cố ý hỏi, làm bộ như trùng hợp.

“Không thích.”

Châu Vũ thản nhiên nói: “Về sau tôi sẽ không bao giờ ăn kẹo nữa..”

“Tại sao?”

Hứa Minh Tâm khó hiểu.

“Bởi vì, người tặng kẹo cho em đã mất rồi, kẹo này sẽ không bao giờ ngọt nữa mà là đắng.”

Cô ấy giật ra một cái cắn một miếng rồi lặng lế nôn ra.

Cô ấy không nếm được vị ngọt nữa rồi.

Hắc Ảnh nghe xong những lời này, trái tim hung hăng run lên, thân thể có chút cứng ngắc.

Anh ta nghe cô ấy nói như thế trái tim đau đớn như bị xé rách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện