**********
Chương 1066: Hoàn toàn từ bỏ
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Vân Yến im lặng chảy nước mắt, chỉ khóc chứ không nói gì hết.

Cô đột nhiên hiểu rõ có ít người vẫn luôn đang đau khổ tìm một người khác thế nhưng đến khi thực sự tìm được lại không thể nói rõ được cảm giác là gì chỉ bằng một câu nói.

Cô mấp máy môi: “Cho nên bởi vì những điều này mà anh muốn hoàn toàn từ bỏ cô ấy sao?"
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh đang cố gắng kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng: “Như vậy sẽ tốt cho cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương bị thái độ ngu đần này của Sở Tuấn Thịnh làm cho tức giận cười nói: “Nhưng mà chưa chắc cô ấy đã muốn hơn nữa Sở Tuấn Thịnh anh có từng nghĩ bây giờ anh từ bỏ cô ấy thì tới một ngày có thể anh sẽ một lần nữa đứng dậy đi đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn anh nữa thậm chí sau khi cô ấy hoàn toàn thất vọng có thể sẽ lựa chọn người khác!”
Sở Tuấn Thịnh nghe nói như thế dường như khế thờ dài, giọng nói có loại cảm giác nói không nên lời: “Tôi nói rồi đây là tự do của cô ấy, đây là sự dịu dàng cuối cùng...Tôi có thể cho cô ấy!”.

Bạch Cẩm Sương nhằm mắt lại không đành lòng nhìn Vân Yến đang cố gắng che miệng sợ hãi tiếng khóc của mình sẽ kinh động đến người ở đầu dây bên kia điện thoại.


Cô ấy nghe được Sở Tuấn Thịnh nói: “Nếu như tôi thực sự đứng dậy mà cô ấy vẫn chưa lựa chọn người bên ngoài vậy thì tôi sẽ không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào để lựa chọn người khác, tôi sẽ giữ chặt cô ấy và buộc ở bên cạnh tôi cả đời! Nếu như cô ấy chọn người khác vậy thì tôi sẽ hoàn toàn...Để cho cô ấy tự do!”
Bạch Cẩm Sương đau lòng nhìn Vân Yến hỏi Sở Tuấn Thịnh: “Được rồi tôi đã hiểu rõ thái độ của anh, anh có thể nói cho tôi biết tình hình của anh lúc này không? Vân Yến cô ấy...Rất lo lắng cho anh!”
Giọng nói của Sở Tuấn Thịnh trầm thấp: “Tôi rất tốt nên bảo cô ấy đừng lo lắng cho tôi, nhiều nhất thì tôi sẽ trở nên tàn phế, tôi sẽ tiếp nhận trị liệu nếu như kỹ thuật có thể thì tôi sẽ cố gắng hết sức để mình đứng dậy, dù sao cũng không chết được!”
Bạch Cẩm Sương cũng không biết phải tiếp nhận những lời của tiếp Sở Tuấn Thịnh như thế nào chỉ nghe thấy Sở Tuấn Thịnh nói tiếp: “Cẩm Sương vẫn là câu nói sẽ cố gắng hết sức kia...Hãy chăm sóc cho Vân Yến trong khả năng của cô, cô ấy rất ngu ngốc nên tôi sợ cô ấy không thể chăm sóc tốt cho bản thân!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh ta nói như vậy cũng không biết phải nói gì.

Một lúc sau cô mới đành chịu thở dài: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cô ấy!” “Cảm ơn...Đừng liên lạc với tôi nữa!” Sở Tuấn Thịnh nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút ở trong điện thoại Vân Yến cũng không nhịn được nữa trực tiếp khóc thành tiếng.

Bạch Cẩm Sương đau lòng đưa tay ôm cô ấy khế an ủi: “Đừng khóc, Vẫn Yến khóc nhiều không tốt cho sức khỏe!”
Vân Yến đưa tay ôm chặt ngực, giọng nói vô cùng khổ sở: “Cẩm Sương tim tớ đau quá!”
Bạch Cẩm Sương đành chịu thở dài, không biết nên khuyên Vân Yến như thế nào mới tốt.

Cô nên trách Sở Tuấn Thịnh sao? Thực ra cũng không nên dù sao chân của Sở Tuấn Thịnh cũng bị thương nghiêm trọng rõ ràng không thể đứng lên nổi, bản thân anh ta cũng không thể tiếp nhận để bạn bè gặp mình huống chi là Vân Yến người mà anh ta quan tâm nhất, thích nhất chứ!
Người không thực sự gặp phải loại chuyện này thì từ đầu đến cuối không thể nào hiểu được tâm trạng lúc này của Sở Tuấn Thịnh.

Bạch Cẩm Sương không thể nào cảm động lây cho nên cô cũng không có tư cách đánh giá cách làm của Sở Tuấn Thịnh, chỉ có điều nhìn thấy Vân Yến vô cùng khổ sở thì cô lại thực sự rất đau lòng.

Thế nhưng cho dù đau lòng thì cô vẫn phải làm cho Vân Yến nhận rõ ràng hiện thực, luôn không có khả năng bởi vì chia tay, mà không sống được.

Nghĩ tới đây Bạch Cẩm Sương đành chịu mở miệng: “Vân Yến cậu hẳn là đã hiểu Sở Tuấn Thịnh anh ta...Quyết tâm không chịu gặp lại cậu!” Vân Yến nghe nói như thế thì cơ thể ở trong lòng Bạch Cẩm Sương khế run, cô ấy cười nói: “Tớ biết!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy câu tớ biết này của cô ấy thì càng không biết phải nói tiếp như thế nào.


Cô nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Vân Yến, giọng nói cứng ngắc không có sức: “Vân Yến đừng bởi vì chuyện này...Nghĩ quẩn!”
Vân Yến siết chặt tay giống như là dùng hết sức lực ở trên người chậm rãi nói: “Cẩm Sương cậu yên tâm, tớ biết bản thân yếu đuối nhưng mà tớ còn không đến mức chết vì một người đàn ông!”
Cô ấy cảm thấy áy nảy tự trách, đau lòng Sở Tuấn Thịnh bị thương vì mình.

Thế nhưng cô ấy cũng trách Sở Tuấn Thịnh, trách anh ta không hỏi bản thân thậm chí cũng không chịu gặp cô ấy, cứ như vậy đơn phương lựa chọn chia tay.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ thái độ của anh đã quả quyết như vậy thì cô ấy còn có thể làm gì chứ! Cô ấy không thể thay đổi thái độ của anh ấy, không thể thay đổi được chuyện anh ta không thể nào tiếp nhận được việc bản thân sẽ trở nên tàn phế.

Anh ta nói đợi đến khi anh ta có thể đứng dậy thì sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh cô ấy, vậy được cô ấy sẽ tiếp tục chờ anh ta
Nghĩ tới đây Vân Yến buông tay Bạch Cẩm Sương ra cố gắng kiểm soát tâm trạng của bản thân, lau nước mắt: “Cẩm Sương cảm ơn cậu, cảm ơn cậu hôm nay đã liên lạc với Sở Tuấn Thịnh giúp tớ, cảm ơn...Cậu đã an ủi tớ nhiều như vậy, tớ đi trước đây cậu nhanh đi lên đi!”
Bạch Cẩm Sương thấy Vân Yến muốn đi thì lập tức nói: “Tớ đưa cậu đi ăn cơm trước, vừa vặn đã đến giờ cơm trưa rồi!”
Kết quả Vân Yến lại lắc đầu: “Không cần tớ không đói bụng, tớ cũng không muốn ăn! Tớ đi trước đây!”
Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương tràn đầy lo lắng nhìn cô ấy: “Cậu..

Vân Yến cười tự giễu: “Cẩm Sương cậu đừng lo lắng tớ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, dù sao...Anh ấy chỉ trở thành tàn phế chứ không chết nên tớ cũng không có lý do để chết!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy những lời này của Vân Yến thì trong lòng giống như bị kim đâm cảm thấy rất khó chịu: “Vậy trên đường cậu cẩn thận một chút!”
Vân Yến khẽ gật đầu xoay người rời đi.

Chuyện của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến quả thực làm cho trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm thấy vô cùng khó chịu.

Buổi tối lúc Mặc Tu Nhân đón cô tan làm thì phát hiện cô là lạ, anh vừa lên xe chỉ lo lắng nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương em không sao chứ?”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy không cần thiết phải giấu diểm Mặc Tu Nhân chuyện này nên cô nói tất cả chuyện
Sở Tuấn Thịnh chia tay Vân Yến rồi Vân Yến tìm đến cô sau đó cô gọi điện thoại cho Sở Tuấn Thịnh cho Mặc Tu
Nhân nghe.


Mặc Tu Nhân nghe nói như thế cũng im lặng suy nghĩ.

Bạch Cẩm Sương thở dài nhìn ngoài cửa sổ xe, tâm trạng chán nản không thể giải thích được.

Thực ra cô cũng không muốn không vui nhưng mà nghĩ đến Vân Yến và Sở Tuấn Thịnh cuối cùng đi đến kết cục này, cho dù nghĩ như thế nào thì trong lòng cô đều cảm thấy không thoải mái.

Mặc Tu Nhân nghe xong đại khái cũng có thể hiểu rõ tâm trạng của cô.

Anh đưa tay nắm chặt tay của Bạch Cẩm Sương khế nói: “Cẩm Sương đừng bởi vì chuyện này mà khó chịu, chuyện tình cảm...Vốn dĩ tràn đầy biến số, không ai dám nói với ai sẽ đi cả một đời nên em đừng làm khó bản thân!”
Bạch Cẩm Sương vốn dĩ không thoải mái, nghe thấy những lời này của Mặc Tu Nhân thì quay đầu nhìn anh: “Vậy trước đó anh nói với em cả đời này sẽ không rời khỏi em là lừa em sao?”
Mặc Tu Nhân: “”
Ý của anh là như vậy sao?
Triệu Văn Vương đang lái xe nghe thấy những lời này của Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân thì khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch, sao lại có cảm giác tổng giám đốc Mặc đã tự đào hố nhảy vào vậy chứ?
Mặc Tu Nhân vội vàng giải thích: “Cẩm Sương không phải như em nghĩ đâu, anh nói là chuyện của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, anh nói như vậy chỉ là vì muốn em bớt buồn, anh và họ...Khác với tất cả mọi người nên em phải tin tưởng anh!”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn anh: “A vậy sao? Vậy thì anh rất thích hợp đi một mình!” Mặc Tu Nhân không phản bác được, được rồi, vợ nói gì cũng được!
Chỉ có điều anh nhìn Bạch Cẩm Sương tự dưng nổi giận thì trong lòng tự hỏi Bạch Cẩm Sương khó chịu như bây giờ bởi vì chuyện của Sở Tuấn Thịnh vàVân Yến là một mặt, mặt khác có lẽ cô vẫn còn để ý tới chuyện hôm qua anh đứng về phía Sở Tuấn Thịnh.

Nghĩ tới đây Mặc Tu Nhân lập tức chủ động xin lỗi: “Cẩm Sương thật xin lỗi, hôm qua anh không nên tranh chấp với em!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện