Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1067: Bị cảm động lây
Bạch Cẩm Sương vốn chỉ là trong lòng không thoải mái.
Người trong giai đoạn mang thai, tâm trạng không tốt, có đôi khi sẽ bị phóng đại gấp bội, chính cô còn không nhận ra nữa là.
Bây giờ nghe Mặc Tu Nhân đột nhiên nói xin lỗi, cô mới nhận ra rằng thái độ vừa rồi của bản thân không tốt.
Cô có chút dở khóc dở cười: "Tự nhiên anh xin lỗi em làm cái gì?"
Thái độ Mặc Tu Nhân thành khẩn: "Anh cảm thấy em không riêng gì vì chuyện của Vân Yến mà khó chịu, còn có một phần là do bênh vực kẻ yếu là Vân Yến, nhưng mà ngày hôm qua anh lại đứng bên chiến tuyến của Sở Tuấn Thịnh.
Vì vậy, anh cảm thấy mình làm sai, chọc giận em khiến em không vui rồi!"
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ: "Mặc Tu Nhân, em có vô lý tới mức như vậy không?”
Mặc Tu Nhân không có lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương tức giận đến bật cười: "Anh thật đúng là cảm thấy em không nói đạo lý à?"
Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu: "Không có không có, anh chẳng qua là cảm thấy gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của em có chút bất an mà thôi!"
Bạch Cẩm Sương cười mím môi, kiêu ngạo khế hừ một tiếng: "Coi như là anh thức thời.
Được rồi, anh cũng đừng cảm thấy mình sai nữa.
Thật ra anh đứng về phía Sở Tuấn Thịnh, em cũng hiểu.
Dù sao, loại chuyện này, mỗi người đều suy nghĩ riêng, em không phải Sở Tuấn Thịnh, em không thể đồng cảm và thấu hiểu tình cảnh của anh ấy.
Vì vậy, em cũng không có tư cách nói anh ấy tốt hay xấu.
Trước kia anh và em tranh chấp, chỉ là lời không muốn nói trái lương tâm mà thôi, em cũng không phải bởi vì thế mà cứ ôm khư khư cái tôi của mình, lòng dạ hẹp hòi không hiểu đạo lý!"
Nói đến đây, cô hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Mặc Tu Nhân: "Nhưng mà, Mặc Tu Nhân, em cũng nói cho anh biết, bây giờ em có thể không vì chuyện này mà nhỏ nhen, nhưng nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện giống vậy.
Em không hy vọng anh bởi vì chút tàn tật mà chia tay em, nếu như anh thật sự dám làm như vậy, em đây sẽ vĩnh viễn không cho anh thêm cơ hội tới gần em nữa!"
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương đột nhiên nói cái này, chỉ có điều nghĩ đến những lời hôm nay của Sở Tuấn Thịnh và Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân cũng có thể hiểu vì sao Bạch Cẩm Sương nói như vậy.
Anh nhếch môi: "Anh sẽ không thể đâu!"
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lóe: "Sẽ không là tốt!"
Cô dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa, em không phải là loại người không biết lý lẽ.
Mặc Tu Nhân, chỉ cần anh có thể kiên định, vậy thì không có cái gì tách chúng ta ra.
Em sẽ cố gắng bao dung mọi thứ của anh!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này của Bạch Cẩm Sương, tâm trạng có chút phức tạp, anh nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương: "Được, anh đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể tách chúng ta ra!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh nói chắc nịch như vậy, nhịn không được giận dỗi nói một câu: "Lúc trước lúc Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến bên nhau, cũng là muốn sống chung cả đời.
Bây giờ còn không phải chia tay rồi sao, lời hôm nay chính là anh nói, một ngày nào đó anh cũng đừng đổi ý!”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn Bạch Cẩm Sương, không nhịn được vươn tay vuốt vuốt tóc của cô, nói: "Đồ ngốc, em đang suy nghĩ gì đấy? Tình huống của bọn họ và chúng ta không giống nhau.
Chúng ta đã có con, coi như là anh trở thành tàn phế, thậm chí thảm hại hơn thì anh cũng không có bỏ em và con, để cho một mình em vất vả, khổ cực chăm sóc con đâu.
Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến...!Bây giờ chỉ là người yêu, bây giờ Sở Tuấn Thịnh buông tay, Vân Yến còn có thể lựa chọn người yêu mới, đây mới là suy nghĩ thật sự của anh ấy, em hiểu chưa?"
Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, dường như tất cả dây tơ rối trước đó cũng dường như không rối tới mức đó.
Đúng vậy, tình huống của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, của cô và Mặc Tu Nhân hoàn toàn khác biệt mà!
Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến chưa kết hôn, càng không có đứa con gắn kết.
Nếu như Vân Yến thật sự lựa chọn người khác, cuộc sống tốt hơn chưa hẳn không thể không có, Sở Tuấn Thịnh buông tay, cũng chưa hẳn không phải là một loại dịu dàng khác.
Dường như Bạch Cẩm Sương thoáng cái đã hiểu được Sở Tuấn Thịnh rồi.
Mặc Tu Nhân thấy tâm trạng cô chuyển biến tốt đẹp, mới nhẹ nhàng thở ra, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Cục cưng, em thật sự phải khống chế tốt tâm trạng mình, đừng có lại làm cho mình không vui nữa.
Nếu không thì cục cưng trong bụng của em cũng sẽ không vui theo đẩy!"
Mặc Tu Nhân dựa vào gần sát, tuy rằng giọng của anh rất thấp, thế nhưng Cẩm Sương vẫn nghe được lời anh nói.
Bạch Cẩm Sương không khỏi đỏ mặt, theo bản năng nhìn thoáng qua Tu Nhân, nhẹ gật đầu: "Ừ, em biết rồi!"
Mặc Tu Nhân cười, không nói cái gì nữa.
Rất nhanh, xe đã đến Di Cảnh Viên.
Cẩm Sương sực nhớ một chuyện lúc công tác, đang định nói với Mặc Tu Nhân thì đột nhiên cửa khu chung cư có hai bóng người lao tới, đứng cản trước xe.
May mắn Mặc Tu Nhân phản ứng nhanh, kịp thời phanh lại, bằng không thì thiếu chút nữa đã đâm vào rồi.
Vẻ mặt Cẩm Sương khó chịu, Mặc Tu Nhân cũng xu xuống, cô nói: “Xuống xe xem thử xem.
Anh đã nhận ra hai người không phải ai khác mà chính là bố mẹ của Tần Minh Lệ, Tần Quốc Phú và Trương Quế
Hoa.
Mặc Tu Nhân gật đầu, xuống xe.
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương trấn an cô nói: "Em ngồi ở trong xe, đừng xuống.
Anh đi xuống xem chuyện gì!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng đang ngăn cản trước xe.
Cô có đôi khi là thật sự không rõ, rốt cuộc trong đầu một vài người đang suy nghĩ gì, Tần Minh Lệ làm hại Vân Yến và Tần Minh Xuân bị bắt.
Tuy Tần Minh Xuân chuyện dữ hóa lành, nhưng mà một chân Sở Tuấn Thịnh đã tàn phế.
Hơn nữa còn chia tay Vân Yến, đầu sỏ gây nên tất cả chính là Tần Minh Lệ.
Kết quả, hai vợ chồng này thế mà còn dám đứng trước mặt bọn họ.
Tuy rằng lúc trước Mặc Tu Nhân vì chuyện Sở Tuấn Đạt mà đối chọi gay gắt với hai người Sở Tuấn Thịnh vài năm, thế nhưng về sau sau khi hiểu lầm hóa giải thì quan hệ hai người bọn họ đã rất khá.
Bây giờ Sở Tuấn Thịnh làm ra chuyện như vậy, Mặc Tu Nhân coi như là ngoài mặt không tỏ ra cái gì, nhưng trong lòng sao có thể không phẫn nộ.
Anh xụ mặt xuống xe, Tu Nhân lại gần hỏi hai vợ chồng Tần Quốc Phú: “Hai người muốn gì?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú xanh mét: "Tần Minh Xuân đang ở đâu?"
Hóa ra hai vợ chồng họ lúc nhận thi thể Tần Minh Lệ nghe cảnh sát nói trong tầng hầm lúc ấy có Tần Minh Xuân nên bọn họ nghiêm nhiên cho rằng là Tần Minh Xuân hại chết Tần Minh Lệ, bọn họ muốn tìm Tần Minh Xuân tính
Chỉ có điều từ sau khi Tần Minh Xuân được cứu ra thì luôn ở lại ngôi nhà tổ.
Hai vợ chồng Tần Quốc Phú không vào được ngôi nhà tổ của nhà họ Tần, bọn họ vừa tới gần cách ngôi nhà tổ một kilet thôi là đã bị đuổi ra xa.
Không còn cách nào khác, bọn chúng chỉ có thể lén lén lút lút nghĩ biện pháp nghe ngóng chỗ ở của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Biết được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đang ở Di Cảnh Viên, bọn họ liền tức tốc đến đây chặn đường.
Chỉ cần tìm được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương thì sẽ không cần lo không tìm thấy Tần Minh Xuân.
Trái lại là Mặc Tu Nhân không nghĩ tới tới bây giờ bọn họ còn muốn hỏi Tần Minh Xuân ở đâu.
Gương mặt anh lạnh băng nhìn hai vợ chồng Tần Quốc Phú: “Hai người tìm Tần Minh Xuân làm gì?”
Tần Quốc Phú còn chưa nói, Trương Quế Hoa với vẻ mặt tràn đầy thương tâm phẫn nộ đã nói trước: "Làm gì à? Đương nhiên là tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng rồi.
Cậu ta hại chết Minh Lệ nhà tôi, chẳng lẽ cái này đã tính rồi hả? Đáng thương cho Minh Lệ nhà tôi, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, còn đang độ tuổi tươi đẹp đã bị cậu ta hại chết!"
Biểu cảm Mặc Tu Nhân dần âm u nói: "Là ai nói cho mấy người Tần Minh Xuân hại chết Tần Minh Lệ thế?"
Vẻ mặt Trương Quế Hoa tràn đầy phẫn nộ nói: "Cái này còn cần người khác nói cho chúng tôi biết sao? Tần Minh Xuân vẫn luôn không vừa mắt Minh Lệ nhà tôi.
Lần này thừa cơ hội này...!dám nhẫn tâm giết nó.
Thằng nhóc chết tiệt này, tại sao nó không đi chết đi chứ.
Minh Lệ chính là chị họ của nó kia mà!”
Trương Quế Hoa vừa khóc vừa dậm chân, cửa ra vào đã có người nhìn qua liên tục rồi..
**********
Chương 1067: Bị cảm động lây
Bạch Cẩm Sương vốn chỉ là trong lòng không thoải mái.
Người trong giai đoạn mang thai, tâm trạng không tốt, có đôi khi sẽ bị phóng đại gấp bội, chính cô còn không nhận ra nữa là.
Bây giờ nghe Mặc Tu Nhân đột nhiên nói xin lỗi, cô mới nhận ra rằng thái độ vừa rồi của bản thân không tốt.
Cô có chút dở khóc dở cười: "Tự nhiên anh xin lỗi em làm cái gì?"
Thái độ Mặc Tu Nhân thành khẩn: "Anh cảm thấy em không riêng gì vì chuyện của Vân Yến mà khó chịu, còn có một phần là do bênh vực kẻ yếu là Vân Yến, nhưng mà ngày hôm qua anh lại đứng bên chiến tuyến của Sở Tuấn Thịnh.
Vì vậy, anh cảm thấy mình làm sai, chọc giận em khiến em không vui rồi!"
Bạch Cẩm Sương có chút bất đắc dĩ: "Mặc Tu Nhân, em có vô lý tới mức như vậy không?”
Mặc Tu Nhân không có lên tiếng.
Bạch Cẩm Sương tức giận đến bật cười: "Anh thật đúng là cảm thấy em không nói đạo lý à?"
Mặc Tu Nhân lập tức lắc đầu: "Không có không có, anh chẳng qua là cảm thấy gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng của em có chút bất an mà thôi!"
Bạch Cẩm Sương cười mím môi, kiêu ngạo khế hừ một tiếng: "Coi như là anh thức thời.
Được rồi, anh cũng đừng cảm thấy mình sai nữa.
Thật ra anh đứng về phía Sở Tuấn Thịnh, em cũng hiểu.
Dù sao, loại chuyện này, mỗi người đều suy nghĩ riêng, em không phải Sở Tuấn Thịnh, em không thể đồng cảm và thấu hiểu tình cảnh của anh ấy.
Vì vậy, em cũng không có tư cách nói anh ấy tốt hay xấu.
Trước kia anh và em tranh chấp, chỉ là lời không muốn nói trái lương tâm mà thôi, em cũng không phải bởi vì thế mà cứ ôm khư khư cái tôi của mình, lòng dạ hẹp hòi không hiểu đạo lý!"
Nói đến đây, cô hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào Mặc Tu Nhân: "Nhưng mà, Mặc Tu Nhân, em cũng nói cho anh biết, bây giờ em có thể không vì chuyện này mà nhỏ nhen, nhưng nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện giống vậy.
Em không hy vọng anh bởi vì chút tàn tật mà chia tay em, nếu như anh thật sự dám làm như vậy, em đây sẽ vĩnh viễn không cho anh thêm cơ hội tới gần em nữa!"
Mặc Tu Nhân không nghĩ tới Bạch Cẩm Sương đột nhiên nói cái này, chỉ có điều nghĩ đến những lời hôm nay của Sở Tuấn Thịnh và Bạch Cẩm Sương, Mặc Tu Nhân cũng có thể hiểu vì sao Bạch Cẩm Sương nói như vậy.
Anh nhếch môi: "Anh sẽ không thể đâu!"
Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe lóe: "Sẽ không là tốt!"
Cô dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa, em không phải là loại người không biết lý lẽ.
Mặc Tu Nhân, chỉ cần anh có thể kiên định, vậy thì không có cái gì tách chúng ta ra.
Em sẽ cố gắng bao dung mọi thứ của anh!"
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời này của Bạch Cẩm Sương, tâm trạng có chút phức tạp, anh nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương: "Được, anh đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể tách chúng ta ra!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh nói chắc nịch như vậy, nhịn không được giận dỗi nói một câu: "Lúc trước lúc Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến bên nhau, cũng là muốn sống chung cả đời.
Bây giờ còn không phải chia tay rồi sao, lời hôm nay chính là anh nói, một ngày nào đó anh cũng đừng đổi ý!”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ nhìn Bạch Cẩm Sương, không nhịn được vươn tay vuốt vuốt tóc của cô, nói: "Đồ ngốc, em đang suy nghĩ gì đấy? Tình huống của bọn họ và chúng ta không giống nhau.
Chúng ta đã có con, coi như là anh trở thành tàn phế, thậm chí thảm hại hơn thì anh cũng không có bỏ em và con, để cho một mình em vất vả, khổ cực chăm sóc con đâu.
Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến...!Bây giờ chỉ là người yêu, bây giờ Sở Tuấn Thịnh buông tay, Vân Yến còn có thể lựa chọn người yêu mới, đây mới là suy nghĩ thật sự của anh ấy, em hiểu chưa?"
Bạch Cẩm Sương khẽ giật mình, dường như tất cả dây tơ rối trước đó cũng dường như không rối tới mức đó.
Đúng vậy, tình huống của Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, của cô và Mặc Tu Nhân hoàn toàn khác biệt mà!
Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến chưa kết hôn, càng không có đứa con gắn kết.
Nếu như Vân Yến thật sự lựa chọn người khác, cuộc sống tốt hơn chưa hẳn không thể không có, Sở Tuấn Thịnh buông tay, cũng chưa hẳn không phải là một loại dịu dàng khác.
Dường như Bạch Cẩm Sương thoáng cái đã hiểu được Sở Tuấn Thịnh rồi.
Mặc Tu Nhân thấy tâm trạng cô chuyển biến tốt đẹp, mới nhẹ nhàng thở ra, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Cục cưng, em thật sự phải khống chế tốt tâm trạng mình, đừng có lại làm cho mình không vui nữa.
Nếu không thì cục cưng trong bụng của em cũng sẽ không vui theo đẩy!"
Mặc Tu Nhân dựa vào gần sát, tuy rằng giọng của anh rất thấp, thế nhưng Cẩm Sương vẫn nghe được lời anh nói.
Bạch Cẩm Sương không khỏi đỏ mặt, theo bản năng nhìn thoáng qua Tu Nhân, nhẹ gật đầu: "Ừ, em biết rồi!"
Mặc Tu Nhân cười, không nói cái gì nữa.
Rất nhanh, xe đã đến Di Cảnh Viên.
Cẩm Sương sực nhớ một chuyện lúc công tác, đang định nói với Mặc Tu Nhân thì đột nhiên cửa khu chung cư có hai bóng người lao tới, đứng cản trước xe.
May mắn Mặc Tu Nhân phản ứng nhanh, kịp thời phanh lại, bằng không thì thiếu chút nữa đã đâm vào rồi.
Vẻ mặt Cẩm Sương khó chịu, Mặc Tu Nhân cũng xu xuống, cô nói: “Xuống xe xem thử xem.
Anh đã nhận ra hai người không phải ai khác mà chính là bố mẹ của Tần Minh Lệ, Tần Quốc Phú và Trương Quế
Hoa.
Mặc Tu Nhân gật đầu, xuống xe.
Mặc Tu Nhân nắm chặt tay Bạch Cẩm Sương trấn an cô nói: "Em ngồi ở trong xe, đừng xuống.
Anh đi xuống xem chuyện gì!”
Bạch Cẩm Sương nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng đang ngăn cản trước xe.
Cô có đôi khi là thật sự không rõ, rốt cuộc trong đầu một vài người đang suy nghĩ gì, Tần Minh Lệ làm hại Vân Yến và Tần Minh Xuân bị bắt.
Tuy Tần Minh Xuân chuyện dữ hóa lành, nhưng mà một chân Sở Tuấn Thịnh đã tàn phế.
Hơn nữa còn chia tay Vân Yến, đầu sỏ gây nên tất cả chính là Tần Minh Lệ.
Kết quả, hai vợ chồng này thế mà còn dám đứng trước mặt bọn họ.
Tuy rằng lúc trước Mặc Tu Nhân vì chuyện Sở Tuấn Đạt mà đối chọi gay gắt với hai người Sở Tuấn Thịnh vài năm, thế nhưng về sau sau khi hiểu lầm hóa giải thì quan hệ hai người bọn họ đã rất khá.
Bây giờ Sở Tuấn Thịnh làm ra chuyện như vậy, Mặc Tu Nhân coi như là ngoài mặt không tỏ ra cái gì, nhưng trong lòng sao có thể không phẫn nộ.
Anh xụ mặt xuống xe, Tu Nhân lại gần hỏi hai vợ chồng Tần Quốc Phú: “Hai người muốn gì?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú xanh mét: "Tần Minh Xuân đang ở đâu?"
Hóa ra hai vợ chồng họ lúc nhận thi thể Tần Minh Lệ nghe cảnh sát nói trong tầng hầm lúc ấy có Tần Minh Xuân nên bọn họ nghiêm nhiên cho rằng là Tần Minh Xuân hại chết Tần Minh Lệ, bọn họ muốn tìm Tần Minh Xuân tính
Chỉ có điều từ sau khi Tần Minh Xuân được cứu ra thì luôn ở lại ngôi nhà tổ.
Hai vợ chồng Tần Quốc Phú không vào được ngôi nhà tổ của nhà họ Tần, bọn họ vừa tới gần cách ngôi nhà tổ một kilet thôi là đã bị đuổi ra xa.
Không còn cách nào khác, bọn chúng chỉ có thể lén lén lút lút nghĩ biện pháp nghe ngóng chỗ ở của Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương.
Biết được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương đang ở Di Cảnh Viên, bọn họ liền tức tốc đến đây chặn đường.
Chỉ cần tìm được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương thì sẽ không cần lo không tìm thấy Tần Minh Xuân.
Trái lại là Mặc Tu Nhân không nghĩ tới tới bây giờ bọn họ còn muốn hỏi Tần Minh Xuân ở đâu.
Gương mặt anh lạnh băng nhìn hai vợ chồng Tần Quốc Phú: “Hai người tìm Tần Minh Xuân làm gì?”
Tần Quốc Phú còn chưa nói, Trương Quế Hoa với vẻ mặt tràn đầy thương tâm phẫn nộ đã nói trước: "Làm gì à? Đương nhiên là tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng rồi.
Cậu ta hại chết Minh Lệ nhà tôi, chẳng lẽ cái này đã tính rồi hả? Đáng thương cho Minh Lệ nhà tôi, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, còn đang độ tuổi tươi đẹp đã bị cậu ta hại chết!"
Biểu cảm Mặc Tu Nhân dần âm u nói: "Là ai nói cho mấy người Tần Minh Xuân hại chết Tần Minh Lệ thế?"
Vẻ mặt Trương Quế Hoa tràn đầy phẫn nộ nói: "Cái này còn cần người khác nói cho chúng tôi biết sao? Tần Minh Xuân vẫn luôn không vừa mắt Minh Lệ nhà tôi.
Lần này thừa cơ hội này...!dám nhẫn tâm giết nó.
Thằng nhóc chết tiệt này, tại sao nó không đi chết đi chứ.
Minh Lệ chính là chị họ của nó kia mà!”
Trương Quế Hoa vừa khóc vừa dậm chân, cửa ra vào đã có người nhìn qua liên tục rồi..
Danh sách chương