Bạch Cẩm Sương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bàn tay đã chảy máu rồi.

Nhưng mà cô vẫn dứt khoát kiên quyết quay trở về phòng bên cạnh.

€ó trời mới biết cô muốn xông vào, xé nát đôi nam cặn bã nữ đê tiện kia như thế nào!

Nhưng cuối cùng lý trí nói với cô, cô không thể làm như vậy!

Cô không thể kích động, bây giờ cô còn là nhà thiết kế trong trang sức đá quý Hải Thiên của Trịnh Hoài Thanh, Trịnh Hoài Thanh phản bội tình cảm còn chưa tính, anh ta còn khiến cô chẳng hay biết gì, trở thành hòn đá kê chân cho Bạch Linh Lan.

Hai mối thù sâu đậm tình yêu và sự nghiệp, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Cô phải báo thù; cầm lại mọi thứ thuộc về mình, đánh đôi tiện nhân này vào mười tám tầng địa ngục, khiến bọn họ trả lại gấp bội!

Còn cả bên bố nữa, cô càng phải nghĩ biện pháp ứng phó, không thể hành động theo cảm tính, hại cậu phá sản!

Sáng ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương mang theo đôi mắt gấu mèo rời giường.


Cô ở trong phòng, nghe thấy Trịnh Hoài Thanh và Bạch Linh Lan rời đi, cô lập tức theo sau bọn họ ra cửa.

Bạch Cẩm Sương vẫn luôn đi theo bọn họ đi tới khu trực thuộc cục dân chính, lúc này mới cười mỉa xuống xe, chụp ảnh hai bọn họ tay trong tay tiến vào cục dân chính.

Hai người này vừa mới tiến vào cục dân chính, Bạch Cẩm Sương lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Hoài Thanh.

“Hoài Thanh, anh đang ở đâu thế?” Điện thoại vừa nghe máy, Bạch Cẩm Sương lập tức ấn nút ghi âm.

“À… Anh… Công ty anh có chút việc gấp, sáng sớm đã phải ra cửa, còn chưa kịp nói với em!”

Trên gương mặt Bạch Cẩm Sương lộ ra nụ cười châm chọc: “Vậy sao? Em còn tưởng anh đang làm chuyện gì bí mật với người phụ nữ khác ở sau lưng em cơi”

Giọng nói của Trịnh Hoài Thanh có chút cứng ngắc, anh ta cười gượng: “Làm sao có thể? Người anh yêu nhất vẫn luôn là em, Cẩm Sương à, anh quên nói với em, bản thiết kế đá quý mới nhất của em, em có thể đưa cho Linh Lan được không?”

“Không phải Bạch Linh Lan mới tham gia cuộc thi thiết kế trang sức cấp thành phố xong sao? Sao thế, còn cần bản thiết kế nữa à?” Vẻ mặt Bạch Cẩm Sương không đổi mở miệng.

“Là thế này, ngày kia Linh Lan phải tham gia cuộc thi thiết kế trang sức thế kỷ do tập đoàn Hoàng Thụy tổ chức, đó là cánh cửa cuộc thi thiết kế trang sức thông tới thế giới, chuyện này rất quan trọng đối với cô ấy, cô ấy vẽ rất nhiều bản thiết kế đều không hài lồng, cô ấy cũng rất thích bản thiết kế của em, em xem có thể đưa cho cô ấy hay không…

Ồ, đúng là vô liêm sỉ!

Đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ khác, còn có thể đúng lý hợp tình muốn bản thiết kế của cô, ngoại trừ Trịnh Hoài Thanh thì không còn người nào nữa!

Cô đúng là ngu ngốc, hai năm qua thật sự tặng không cho Bạch Linh Lan nhiều bản thiết kế như vậy, vì lót đường xây cầu cho cô ta.

Bạch Cẩm Sương hít sâu một hơi, bây giờ còn chưa tới lúc trở mặt: “Em cũng rất thích bản thiết kế đó mà, đó là tâm huyết của em đấy!

“Cẩm Sương, sao em có thể nhỏ mọn như vậy chứ, hiện giờ Linh Lan đang trong thời kỳ quan trọng sự nghiệp thăng hoa, rất cần chúng ta giúp đỡ, còn em, em còn có anh mà, chúng ta kết hôn, em cứ ở nhà làm bà chủ, cần những thứ hư danh này làm gì, cả trang sức đá quý Hải Thiên đều là của eml”

Bạch Cẩm Sương cố gắng giữ vững bình tĩnh, sau đó mở miệng: “Được, em sẽ nghe anh hết, trợ giúp em ấy!”

Bạch Cẩm Sương cúp điện thoại, sau đó gửi ảnh chụp vừa rồi cho truyền thông có quen biết.

Bức ảnh chụp được rõ sườn mặt của Trịnh Hoài Thanh.

Mọi người đều biết cô là bạn gái của Trịnh Hoài Thanh, tuy nữ chính trong ảnh chụp chỉ có bóng lưng, nhưng từ dáng người đến màu tóc, không chỗ nào giống Bạch Cẩm Sương.


Trái lại cô muốn nhìn xem, Trịnh Hoài Thanh sẽ đối mặt với câu hỏi của truyền thông như thế nào!

Giải thích với cô như thế nào!

Cô sẽ trợ giúp Bạch Linh Lan thật tốt, khiến cô ta trở thành người nổi tiếng ở thành phố Trà Giang này!

Ngăn cách qua điện thoại, Trịnh Hoài Thanh cũng không ý thức được, Bạch Cẩm Sương đang nghiến răng nghiến lợi trên gương mặt tràn ngập oán hận.

Bạch Cẩm Sương cúi đầu muốn rời đi.

Trong đầu cô còn đang suy nghĩ, làm như thế nào ở trong tình huống không liên lụy tới cậu, ngăn cản bố cô gả cô cho tên cậu hai nhà họ Cận kia.

Kết quả khi quay người lại, cô trực tiếp va phải một người đàn ông.

Thân thể người đàn ông cao lớn, mặc một bộ âu phục được đặt may thủ công, bao quanh lấy dáng người cao thẳng có lực của anh.

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu thì thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, lông mi đậm, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi, ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ, gương mặt lạnh lùng như do dao khắc ra, anh tuấn khiến người ta giận sôi, mãi mà không thể dời tầm mắt.

Anh nhíu mày nhìn thoáng qua, Bạch Cẩm Sương bị đôi mắt sắc bén kia làm cho hoảng sợ.

Đôi mắt anh giống như sao mờ trong đêm đông, tràn ngập lạnh lùng xa cách.

Đây là… Mặc Tu Nhân.

Chẳng qua anh cũng tới cục dân chính…

Đăng ký kết hôn sao? Bạch Cẩm Sương chỉ cảm thấy khó mà tin, phải biết rằng, Mặc Tu Nhân vẫn luôn là đối tượng kết hôn mà tất cả phụ nữ ở thành phố Trà Giang này đều tha thiết mơ ước.

Anh là CEO của trang sức đá quý Hoàng Thụy, đế vương của thế giới đá, anh nắm trong tạy cánh cửa các trận đấu lớn tiến vào thế giới của tất cả các nhà thiết kế trang sức trong nước.

Trong một bữa tiệc trang sức đá quý, Bạch Cẩm Sương từng nhìn thấy người đàn ông này từ phía xa.

Mặc Tu Nhân xoay người nhìn về phía trợ lý, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy đến đâu rồi?”

Trợ lý nhỏ lúng túng run lẩy bẩy: “Cô Tống…


Cô ấy vừa tới sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất tới nước Phong Hạ, nói là bên kia có chuyện gấp cần cô ấy xử lý! Tôi mới nhận được tin tức, cô ấy đã lên máy bay rồi!”

Mặc Tu Nhân nghe thấy thế, nhiệt độ trên người lại giảm đi mấy độ: “Khi nào thì trở về?”

Trợ lý nhỏ ước gì có thể nhét đầu vào trong cổ áo: “Nghe… Nghe nói cần thời gian một năm!”

Hơi thở của Mặc Tu Nhân lập tức lạnh lùng hơn, anh cười mỉa nói: “Đây đã là lần thứ ba, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội lần thứ tư, dám vứt bỏ tôi, đi tìm một người phụ nữ tới, trực tiếp đăng ký kết hôn!”

Mặc Tu Nhân nói xong, muốn đi về phía cửa cục dân chính.

Cho đến bây giờ không ai dám đối xử với Mặc Tu Nhân này như vậy, cho dù trong lòng anh có người phụ nữ kia, cũng không chấp nhận được cô ta làm càn như vậy!

Bạch Cẩm Sương bất chợt ngẩn ra, đây là giống như cô, bị người ta vứt bỏ sao? Bỗng nhiên cô nghĩ tới, cuộc thi thiết kế trang sức kế tiếp mà Bạch Linh Lan muốn tham gia, chính là do trang sức đá quý Hoàng Thụy tổ chức.

Mà cô muốn trả thù Trịnh Hoài Thanh thì sớm muộn gì cũng phải trở mặt với trang sức đá quý Hải Thiên, vì sao không kiếm một đường lui cho mình? Cô không phải là loại ngốc nghếch tới mức bốc đồng anh dũng xông lên chiến trường một mình!

Hơn nữa chuyện bố dùng cậu uy hiếp cô, bắt cô gả cho tên khốn nạn cậu hai nhà họ Cận kia, cô vẫn chưa tìm ra được bất cứ biện pháp giải quyết nào.

Nhưng nấu cô gả cho người đàn ông trước mắt này, cô không tin bố cô còn có thể ép cô gả cho người khá!

c Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng, dứt khoát quyết định.

Cô nghiến chặt răng, không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp tiến lên: “Tổng giám đốc Mặc, nếu chúng ta cùng cảnh ngộ thì nên thông cảm nhau, hay là cùng.;. Đăng ký kết hôn đi!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện