Mặc Tu Nhân kinh ngạc xoay người, ánh mắt giống như radar nhìn cô: “Cho tôi tài liệu về cô gái này!

Trợ lý nhỏ nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, lập tức biết được tên cô, dù sao lăn lộn trong giới đá quý, nhà thiết kế có chút danh tiếng, anh ta đều quen.

Trợ lý nhỏ vội vàng gọi điện thoại điều tra, chỉ một lát sau, tài liệu vệ Bạch Cẩm Sương đã được gửi tới, anh ta đưa cho Mặc Tu Nhân.

Nhìn thấy tên cô, đôi mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng, có vẻ đăm chiêu đọc tên cô: “cẩm…

Sương!”

Giọng điệu của anh nhấn mạnh chữ Cẩm kia, Bạch Cẩm Sương khẩn trương gật đầu: “Là tôi!”

Mặc Tu Nhân không để ý tới cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bức ảnh trên tài liệu, có vẻ đăm chiêu.

Bạch Cẩm Sương, nhà thiết kế trang sức của Hải Thiên, bạn gái của Trịnh Hoài Thanh CEO trang sức đá quý của Hải Thiên, lúc mười tám tuổi đã thiết kế ra một bộ trang sức, lúc ấy bán rất chạy trong và ngoài nước, chỉ tiếc hai năm qua, hình như không có tác phẩm mới nào được ra đời.

Đây xem như là… Thiên tài chết non? Nhưng trong đám người có quan hệ với Bạch Cẩm Sương, em gái con mẹ kế của cô là Bạch Linh Lan, hai năm qua liên tục nhận được giải thưởng lớn, ngày hôm qua mới giành được quán quân cuộc thi thiết kế trang sức cấp thành phố.


Hơn nữa phong cách thiết kế của cô ta, vậy mà… Tương tự với phong cách của Bạch Cẩm Sương!

Trong lòng Mặc Tu Nhân lập tức đoán ra được, giới này có chuyện bẩn thỉu gì, anh đều thấy cả rồi.

Anh nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương, môi mỏng hé mở: “Được Cuối cùng Bạch Cẩm Sương nhẹ nhàng thở ra, cô kết hôn với Mặc Tu Nhân, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì muốn khiến Trịnh Hoài Thanh hối hận.

Cô muốn cho anh ta hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, Bạch Cẩm Sương cô sẽ không hiếm lạ mặt hàng như anh ta nữa!

Bởi vì là Mặc Tu Nhân, cho nên bọn họ đi đăng ký, trực tiếp mở một con đường đặc biệt, một đường đi thẳng vào.

Ngoại trừ lúc ký tên bị nhân viên cục dân chính trêu chọc hai người thật xứng đôi.

Lúc ấy Bạch Cẩm Sương còn có chút đỏ mặt thẹn thùng, trái lại Mặc Tu Nhân chỉ lạnh nhạt nói, chữ khác biệt!

Nửa tiếng sau, Bạch Cẩm Sương ra khỏi cục dân chính, đã trở thành vợ của Mặc Tu Nhân.

Ngăn cách cửa thủy tinh ở cục dân chính, cô thấy được Bạch Linh Lan và Trịnh Hoài Thanh đang xếp hàng.

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, vẻ mặt không chút thay đổi: “Lên xe, đi ăn cơm trướ!

cBạch Cẩm Sương mấp máy môi: “Được!”

Bọn họ mới vừa lên xe, Bạch Cẩm Sương thấy được Trịnh Hoài Thanh nắm lấy tay Bạch Linh Lan, vẻ mặt khó coi cầm di động, đi từ cục dân chính ra.

Trong tay Bạch Linh Lan là hai giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò.

Lúc này di động của cô vang lên.

Mặc Tư Nhân nhìn cô một cái, dời mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bạch Cẩm Sương mở cameras, chụp mấy bức, lúc này mới nhận điện thoại, tiếp tục ghi âm.

“Alol”

“Alo, Cẩm Sương, em đang ở đâu thế?” Giọng nói của Trịnh Hoài Thanh vô cùng sốt ruột.

“Ở khách sạn, có chuyện gì sao?” Bạch Cẩm Sương bình tĩnh mở miệng.


“Là thế này, Cẩm Sương, vừa rồi anh thấy có nhà đài đăng bài anh tới cục dân chính, còn đăng lên ảnh chụp, người phụ nữ trong ảnh chụp.

không phải là em, vậy mà bọn họ suy đoán anh phản bội em, đi đăng ký kết hôn với người khác, đây đúng là chuyện cười rất lớn, em trăm ngàn lần đừng tin nhé!”

Đôi mắt Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Vậy thì người phụ nữ kia là ai? Anh tới cục dân chính làm gì? “Anh… Chỉ là một người bạn, bảo anh tạm đưa cô ấy tới, cô ấy muốn đăng ký kết hôn với bạn trail Anh chỉ có lòng làm chuyện tốt, kết quả ai biết bị người ta đổ oan như vậy!”

“Người bạn kia của anh, em quen không?”

Giọng điệu của Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt, giống như không có bất cứ cảm xúc gì.

“Cô ấy… Em chưa từng gặp cô ấy, anh và bạn trai cô ấy là bạn học đại học, không quen cô Trịnh Hoài Thanh còn đang nói dối giải thích.

Bạch Cẩm Sương bình tĩnh mở miệng: “Em biết rồi, em tắt máy trước đây!”

“Đợi một chút, Cẩm Sương, em đã tin tưởng anh, vậy thì buổi chiều chúng ta mời ký giả tới họp báo nói rõ ràng, nếu không thì với cục diện như bây giờ, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với trang sức đá quý Hải Thiên! Em cũng không biết đám ngốc trên mạng đã mắng anh thành thế nào đâu, em nên đứng về phía anh!”

Bạch Cẩm Sương hơi nhếch miệng cười mỉa châm chọc, đúng vậy, cô nên đứng về phía người bạn trai phản bội mình!

Cô cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Được, buổi chiều gặp!”

Cúp điện thoại, Bạch Cẩm Sương im lặng không nói lời nào.

Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn cô một cái: “Bạn trai cũ à?”

Bạch Cẩm Sương ừm một tiếng.

Giọng điệu của Mặc Tu Nhân như đang nói chuyện với cấp dưới: “Tôi không hi vọng sau khi kết hôn, em có liên quan tới anh ta!”

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Mặc Tu Nhân: “Anh yên tâm, tôi sẽ không như thế, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi, tôi hi vọng chuyện kết hôn của chúng ta là bí mật, anh quá hấp dẫn sự chú ý của người khác, tôi không muốn bị chú ý quá nhiều!”

“Chuyện này tùy em!” Mặc Tu Nhân giống như đang nói chuyện không liên quan tới mình.

Bạch Cẩm Sương thu hồitầm mắt, tiếp tục cúi đầu ngẩn người.

Cô vốn tưởng rằng tính tình Mặc Tu Nhân lạnh lùng như vậy, sẽ không nói nữa, kết quả không nghĩ tới anh đột nhiên mở miệng hỏi: “Trong các trận đấu, Bạch Linh Lan kia đều dùng bản thiết kế của em đúng không?”


Bạch Cẩm Sương bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm vô cùng kinh hãi: “Sao anh biết được?”

Mức độ bí mật của chuyện này, ngoại trừ cô và hai người nam cặn bã nữ đê tiện kia ra, căn bản không ai biết.

Giọng điệu của Mặc Tu Nhân lạnh nhạt: “Chỉ cần không phải là kể ngốc, đều có thể nhìn ra được!”

Bạch Cẩm Sương còn chưa khôi phục lại thần trí từ trong cơn kinh hãi: “Vậy sao? Tôi cho rằng…

Mọi người đều không biết!”

Mặc Tu Nhân không đáp lại những lời này của cô, trái lại hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”

Bạch Cẩm Sương vội vàng lắc đầu: “Không cần, chuyện báo thù, để tôi tự làm là được, chẳng qua anh cần cho tôi thời gian, đợi tôi báo thù xong, mới có thể hoàn toàn phân rõ giới hạn với Trịnh Hoài Thanh! Nhưng mà anh tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm ra chuyện gì phản bội anh!”

Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, ánh mắt hơi kinh ngạc, trái lại anh không nghĩ tới, người phụ nữ này lại mạnh mẽ tới thế: “Nếu không phải muốn tôi giúp em báo thù, vậy mục đích gả cho.

tôi là gì?”

“Tìm đường lui!” Bạch Cẩm Sương thản nhiên nói.

Anh ừm một tiếng, trong lòng nảy sinh chút ấn tượng tốt với người phụ nữ này: “Em báo thù như thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu đã lựa chọn gả cho tôi, thì phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!

Tôi không cần cô vợ trên danh nghĩa…”

Rõ ràng là lời nói mập mờ như vậy, nhưng giọng điệu của Mặc Tu Nhân, lại giống như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện