Editor: demcodon
Sở Từ bĩu môi: "Anh đừng quan tâm em học được kỹ năng này ở đâu làm, những lời em nói luôn đúng."
Nàng đã quen Từ Vân Liệt lâu như vậy cũng hiểu biết cách hắn đối nhân xử thế, đối xử với người nhà thì hắn rất bao dung. Một khi đã trở thành vợ, hắn tuyệt đối là vô cùng cưng chiều. Mặc dù dáng vẻ này của hắn nhìn như hơi xấu hổ, nhưng cũng tiến có lui. Hơn nữa ở bên ngoài hoàn toàn không phải dáng vẻ này.
Lấy trường hợp hắn dẫn người đến xây nhà cho nàng mà nói, từ trên xuống dưới mấy chục người, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của hắn, làm việc quyết đoán, con người cũng thông minh, mọi việc đều có thể thuận lợi làm.
Từ Vân Liệt lắc đầu bất lực.
"Em họ." Ánh mắt Tần Trường Tố chợt lóe cười nói: "Ông ngoại dường như muốn làm mai cho em, đã bắt đầu chọn ứng cử viên từ lâu. Hôm nay em lại vả mặt ông trước mặt mọi người, có lẽ không bao lâu bọn họ sẽ tìm tới cửa. Em nên chuẩn bị xem nên đối phó như thế nào đi."
Cô nói xong chớp đôi mắt mơ hồ nhìn Sở Từ, như muốn nhắc nhở bên cạnh em họ có một người đàn ông.
Sắc mặt của Từ Vân Liệt lập tức đen: "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp."
Mặc dù hiện tại hắn cũng có công việc tốt ở huyện, tiền lương cũng đủ dùng. Nhưng dù sao vừa mới bước đầu, tiền hợp tác vốn dĩ cũng ít. Cho nên tốc độ tích góp tiền không nhanh bằng Sở Từ, cũng làm cho hắn kém tự tin hơn. May mắn Sở Từ tạm thời chưa có ý muốn lập gia đình, cũng coi như cho hắn đủ thời gian. Nhưng hắn chán ghét nhất đó chính là những người ngu ngốc xen vào việc của người khác, đã vậy còn sốt ruột muốn cho Sở Từ lập gia đình. Cũng không nhìn xem những tên phế vật đó có xứng đôi hay không.
Trong lòng Từ Vân Liệt nghẹn muốn chết. Nhưng cơn tức này hắn không có khả năng bộc phát với Sở Từ. Mà Tần Trường Tố là chị họ của Sở Từ, tương lai cũng có là quan hệ thông gia cũng phải lịch sự và tôn trọng. Cho nên cũng không thể biểu lộ ra sự bất mãn, buồn bã nuốt cục tức này xuống trước. Trong lòng xem như ghi nhớ toàn bộ người nhà mấy ông cậu của Sở Từ.
* * *
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Buổi tối Tần Trường Tố mới nói đến chuyện này. Ngày hôm sau người nhà họ Sở đã đến.
Đến là những người phụ nữ nhà họ Sở, bà ngoại và ba bà mợ của Sở Từ. Ngoài Vương thị, những người khác trên mặt đều lộ vẻ vui mừng và nụ cười trên môi.
Vương thị và Sở Từ từng có xích mích dĩ nhiên không có sắc mặt tốt, vừa vào cửa đã kỳ quái nói: "Chao ôi, trong sân lại thêm không ít đồ nhỉ? Sở Từ, mày cũng thật sự muốn tiêu hết tiền của A Đường nhà tao à?"
"Cậu cả của tôi tại sao không có đến? Gần đây tôi vừa học làm nón, đúng lúc thời tiết lạnh làm cho ông một chiếc nón lông thỏ màu xanh lá đội..." Sở Từ cười như không cười châm chọc một câu.
Sắc mặt Vương thị cứng đờ, tức giận đến mức gân xanh đều muốn nổ tung.
"Sở Từ! Những lời đồn này có phải mày truyền hay không?" Vương thị trực tiếp hỏi.
"Lời đồn gì?" Sở Từ giả ngu.
Vương thị ước gì có thể đi qua trực tiếp bóp chết Sở Từ, lập tức lại nói: "Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tao. Tao cực khổ sinh cho nhà họ Sở ba đứa con trai, mày lại nói với người ngoài ba đứa trẻ này không phải con của cậu mày. Lòng mày sao lại ác độc như vậy?"
Sở Từ vừa nghe, nhất thời làm vẻ ngạc nhiên giơ ngón tay: "Không phải của cậu? Mợ cũng thật là tiên phong! Lại dùng cách này phản kháng nam quyền, rất giỏi!"
Nàng vừa nói ra lời này, hai bà mợ khác hết sức vui mừng. Đều là chị em dâu, không thể tránh khỏi việc so sánh lẫn nhau. Trước đây Vương Mỹ Cúc dựa vào sinh nhiều con trai, không ít lần châm chọc và khiêu khích hai cô, địa vị ở nhà cũng cao hơn hai cô. Bây giờ thì tốt rồi, ầm ĩ ra chuyện chê cười lớn như vậy. Nhưng bị một con bé như Sở Từ mắng đến mức không có đường cãi lại.
"A Từ... Cháu cũng đừng nói nói bậy như vậy... Hôm nay bà ngoại là mang tin tức tốt đến..." Một bà lão nhân hậu và tốt bụng mỉm cười đứng bên cạnh vỗ tay Sở Từ nói.
Sở Từ bĩu môi: "Anh đừng quan tâm em học được kỹ năng này ở đâu làm, những lời em nói luôn đúng."
Nàng đã quen Từ Vân Liệt lâu như vậy cũng hiểu biết cách hắn đối nhân xử thế, đối xử với người nhà thì hắn rất bao dung. Một khi đã trở thành vợ, hắn tuyệt đối là vô cùng cưng chiều. Mặc dù dáng vẻ này của hắn nhìn như hơi xấu hổ, nhưng cũng tiến có lui. Hơn nữa ở bên ngoài hoàn toàn không phải dáng vẻ này.
Lấy trường hợp hắn dẫn người đến xây nhà cho nàng mà nói, từ trên xuống dưới mấy chục người, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của hắn, làm việc quyết đoán, con người cũng thông minh, mọi việc đều có thể thuận lợi làm.
Từ Vân Liệt lắc đầu bất lực.
"Em họ." Ánh mắt Tần Trường Tố chợt lóe cười nói: "Ông ngoại dường như muốn làm mai cho em, đã bắt đầu chọn ứng cử viên từ lâu. Hôm nay em lại vả mặt ông trước mặt mọi người, có lẽ không bao lâu bọn họ sẽ tìm tới cửa. Em nên chuẩn bị xem nên đối phó như thế nào đi."
Cô nói xong chớp đôi mắt mơ hồ nhìn Sở Từ, như muốn nhắc nhở bên cạnh em họ có một người đàn ông.
Sắc mặt của Từ Vân Liệt lập tức đen: "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là trộm cắp."
Mặc dù hiện tại hắn cũng có công việc tốt ở huyện, tiền lương cũng đủ dùng. Nhưng dù sao vừa mới bước đầu, tiền hợp tác vốn dĩ cũng ít. Cho nên tốc độ tích góp tiền không nhanh bằng Sở Từ, cũng làm cho hắn kém tự tin hơn. May mắn Sở Từ tạm thời chưa có ý muốn lập gia đình, cũng coi như cho hắn đủ thời gian. Nhưng hắn chán ghét nhất đó chính là những người ngu ngốc xen vào việc của người khác, đã vậy còn sốt ruột muốn cho Sở Từ lập gia đình. Cũng không nhìn xem những tên phế vật đó có xứng đôi hay không.
Trong lòng Từ Vân Liệt nghẹn muốn chết. Nhưng cơn tức này hắn không có khả năng bộc phát với Sở Từ. Mà Tần Trường Tố là chị họ của Sở Từ, tương lai cũng có là quan hệ thông gia cũng phải lịch sự và tôn trọng. Cho nên cũng không thể biểu lộ ra sự bất mãn, buồn bã nuốt cục tức này xuống trước. Trong lòng xem như ghi nhớ toàn bộ người nhà mấy ông cậu của Sở Từ.
* * *
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Buổi tối Tần Trường Tố mới nói đến chuyện này. Ngày hôm sau người nhà họ Sở đã đến.
Đến là những người phụ nữ nhà họ Sở, bà ngoại và ba bà mợ của Sở Từ. Ngoài Vương thị, những người khác trên mặt đều lộ vẻ vui mừng và nụ cười trên môi.
Vương thị và Sở Từ từng có xích mích dĩ nhiên không có sắc mặt tốt, vừa vào cửa đã kỳ quái nói: "Chao ôi, trong sân lại thêm không ít đồ nhỉ? Sở Từ, mày cũng thật sự muốn tiêu hết tiền của A Đường nhà tao à?"
"Cậu cả của tôi tại sao không có đến? Gần đây tôi vừa học làm nón, đúng lúc thời tiết lạnh làm cho ông một chiếc nón lông thỏ màu xanh lá đội..." Sở Từ cười như không cười châm chọc một câu.
Sắc mặt Vương thị cứng đờ, tức giận đến mức gân xanh đều muốn nổ tung.
"Sở Từ! Những lời đồn này có phải mày truyền hay không?" Vương thị trực tiếp hỏi.
"Lời đồn gì?" Sở Từ giả ngu.
Vương thị ước gì có thể đi qua trực tiếp bóp chết Sở Từ, lập tức lại nói: "Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt tao. Tao cực khổ sinh cho nhà họ Sở ba đứa con trai, mày lại nói với người ngoài ba đứa trẻ này không phải con của cậu mày. Lòng mày sao lại ác độc như vậy?"
Sở Từ vừa nghe, nhất thời làm vẻ ngạc nhiên giơ ngón tay: "Không phải của cậu? Mợ cũng thật là tiên phong! Lại dùng cách này phản kháng nam quyền, rất giỏi!"
Nàng vừa nói ra lời này, hai bà mợ khác hết sức vui mừng. Đều là chị em dâu, không thể tránh khỏi việc so sánh lẫn nhau. Trước đây Vương Mỹ Cúc dựa vào sinh nhiều con trai, không ít lần châm chọc và khiêu khích hai cô, địa vị ở nhà cũng cao hơn hai cô. Bây giờ thì tốt rồi, ầm ĩ ra chuyện chê cười lớn như vậy. Nhưng bị một con bé như Sở Từ mắng đến mức không có đường cãi lại.
"A Từ... Cháu cũng đừng nói nói bậy như vậy... Hôm nay bà ngoại là mang tin tức tốt đến..." Một bà lão nhân hậu và tốt bụng mỉm cười đứng bên cạnh vỗ tay Sở Từ nói.
Danh sách chương