Editor: demcodon
Bà ngoại của Sở Từ thật sự là người hiền lành, gương mặt già nua hơi ngăm đen, nếp nhăn sâu thành từng khe rãnh, mí mắt rũ xuống gần như che hết đôi mắt, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ bé. Đầu ngón tay chai sạn xoa mua bàn tay của Sở Từ hơi cảm thấy đau đớn.
Sở Từ không khỏi rút đi ra, biết rõ còn cố hỏi: "Không biết là tin tức tốt gì?"
Bà lão này mặc dù không xấu, nhưng Sở Từ lại không có một chút thiện cảm với bà. Bởi vì bà làm một người mẹ chỉ biết nghe lời. Ngay cả hai đứa con gái ruột của mình cũng không bảo vệ được, nói là kẻ bất lực cũng không quá. Sở Từ đời trước lẫn đời này nhìn không được nhất chính là người không có cốt khí, cũng quyết định sẽ không bởi vì bà lão lớn tuổi này mà thay đổi cách nhìn với bà.
"Bà dẫn theo ba bà mợ của cháu đến là muốn làm mai cho cháu, ứng cử viên được chọn rất tốt. Ba người đều là thanh niên ưu tú làng trên xóm dưới. Bọn họ cũn rất hiểu biết về tình huống của cháu, thành tâm thành ý muốn cưới cháu." Bà lão nói tiếp.
Sở Từ không khỏi cười lên một tiếng: "Khi nào cháu kêu mọi người làm mai cho cháu?"
Sắc mặt của bà lão sửng sốt. Nhưng vào lúc này, Sở Tú Trinh yếu ớt ở trong phòng được Tần Trường Tố đỡ đi ra, nhìn thấy người đến trên mặt lại không lộ ra một chút vui sướng. Ngược lại hơi tức hận, suýt chút nữa không thở nổi: "Mẹ... mấy người đến làm gì? Lợi dụng tôi xong lại muốn lợi dụng A Từ sao? Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người dám làm gì A Từ. Cho dù tôi biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người!"
Làm con gái nhà họ Sở, có phản ứng như thế hiển nhiên làm cho người ta ngạc nhiên.
Sở Tú Trinh hơn 40 tuổi, bên trái gương mặt nhìn thấy ghê người, cả đầu tóc đều bạc trắng, nhìn dường như 5-60 tuổi. Nói xong lại thở hổn hển, sắc mặt trắng như tờ giấy, lại còn nắm chặt tay Tần Trường Tố đi về phía Sở Từ, chắn trước mặt cháu gái.
Sở Từ nhíu mày, trong lòng hơi sửng sốt. Tuy nói nàng cứu người về, nhưng đối với dì này thật sự cũng không có tình cảm. Dù sao mặc kệ là nguyên thân hay là nàng đều chưa từng tiếp xúc với dì không có cùng dì, xen vào việc của người khác cũng chỉ là muốn cho bên cạnh Sở Đường có thêm người thân bạn bè một chút, mọi người cũng sẽ đi theo cậu.
Đừng nhìn Sở Đường bình thường đối với ai cũng khách sáo. Nhưng cậu có rất nhiều tâm nhãn. Người bình thường cũng không lọt nổi vào mắt xanh của cậu, lòng đề phòng cướp rất nặng. Lúc trước có thể coi trọng Từ Nhị nguyên nhân chủ yếu chính là đồng tình Từ Nhị đáng thương và tiếc hận cho việc học của y. Hơn nữa Từ Nhị này mặc dù càng yêu bản thân. Nhưng ngoại trừ bản thân y và Từ Đại, coi trọng nhất cũng chính là người anh em Sở Đường này. Cho nên cứu y cũng không xem như không đáng.
Nàng vốn định để người tạm thời ở trong nhà một thời gian. Tương lai sức khỏe của dì tốt hơn thì dọn đi, cũng không có ý kiện chuyện con của bà. Nhưng không nghĩ đến người phụ nữ này xác thực có vài phần thật tình.
Hai mắt của Sở Tú Trinh đỏ bừng, thái độ lạnh lùng, lại nhớ đến một cảnh này hơn 20 năm trước.
Khi đó, bà còn trẻ. Mặc dù không có gương mặt đẹp như đứa em gái Sở Tú Hòa. Nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa người khác đều nói bà hiểu chuyện và hiền lành. Cho nên người muốn giới thiệu việc hôn nhân cho bà cũng không ít. Ngoài ra, lúc bà 17-18 tuổi thường xuyên có người lén lút đến xem tướng. Khi đó bà không phải không có cơ hội tự chọn cho mình, nhưng càng tin tưởng ánh mắt người trong nhà. Cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời không dám xằng bậy.
Sau đó có một ngày, một chàng trai đến nhà. Bà mới biết được việc hôn nhân đã bàn xong. Dáng vẻ người đó mặc dù không tệ, nhưng mặt hơi trắng đầu bóng loáng, lời nói và hành động đều mang theo vài phần ngây thơ, rất giống đứa trẻ chưa cai sữa. Đối với người đàn ông như vậy bà đương nhiên không thích. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên bà chủ động biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình. Nhưng kết quả lại làm cho người ta thất vọng đau khổ.
Bà ngoại của Sở Từ thật sự là người hiền lành, gương mặt già nua hơi ngăm đen, nếp nhăn sâu thành từng khe rãnh, mí mắt rũ xuống gần như che hết đôi mắt, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ bé. Đầu ngón tay chai sạn xoa mua bàn tay của Sở Từ hơi cảm thấy đau đớn.
Sở Từ không khỏi rút đi ra, biết rõ còn cố hỏi: "Không biết là tin tức tốt gì?"
Bà lão này mặc dù không xấu, nhưng Sở Từ lại không có một chút thiện cảm với bà. Bởi vì bà làm một người mẹ chỉ biết nghe lời. Ngay cả hai đứa con gái ruột của mình cũng không bảo vệ được, nói là kẻ bất lực cũng không quá. Sở Từ đời trước lẫn đời này nhìn không được nhất chính là người không có cốt khí, cũng quyết định sẽ không bởi vì bà lão lớn tuổi này mà thay đổi cách nhìn với bà.
"Bà dẫn theo ba bà mợ của cháu đến là muốn làm mai cho cháu, ứng cử viên được chọn rất tốt. Ba người đều là thanh niên ưu tú làng trên xóm dưới. Bọn họ cũn rất hiểu biết về tình huống của cháu, thành tâm thành ý muốn cưới cháu." Bà lão nói tiếp.
Sở Từ không khỏi cười lên một tiếng: "Khi nào cháu kêu mọi người làm mai cho cháu?"
Sắc mặt của bà lão sửng sốt. Nhưng vào lúc này, Sở Tú Trinh yếu ớt ở trong phòng được Tần Trường Tố đỡ đi ra, nhìn thấy người đến trên mặt lại không lộ ra một chút vui sướng. Ngược lại hơi tức hận, suýt chút nữa không thở nổi: "Mẹ... mấy người đến làm gì? Lợi dụng tôi xong lại muốn lợi dụng A Từ sao? Tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người dám làm gì A Từ. Cho dù tôi biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người!"
Làm con gái nhà họ Sở, có phản ứng như thế hiển nhiên làm cho người ta ngạc nhiên.
Sở Tú Trinh hơn 40 tuổi, bên trái gương mặt nhìn thấy ghê người, cả đầu tóc đều bạc trắng, nhìn dường như 5-60 tuổi. Nói xong lại thở hổn hển, sắc mặt trắng như tờ giấy, lại còn nắm chặt tay Tần Trường Tố đi về phía Sở Từ, chắn trước mặt cháu gái.
Sở Từ nhíu mày, trong lòng hơi sửng sốt. Tuy nói nàng cứu người về, nhưng đối với dì này thật sự cũng không có tình cảm. Dù sao mặc kệ là nguyên thân hay là nàng đều chưa từng tiếp xúc với dì không có cùng dì, xen vào việc của người khác cũng chỉ là muốn cho bên cạnh Sở Đường có thêm người thân bạn bè một chút, mọi người cũng sẽ đi theo cậu.
Đừng nhìn Sở Đường bình thường đối với ai cũng khách sáo. Nhưng cậu có rất nhiều tâm nhãn. Người bình thường cũng không lọt nổi vào mắt xanh của cậu, lòng đề phòng cướp rất nặng. Lúc trước có thể coi trọng Từ Nhị nguyên nhân chủ yếu chính là đồng tình Từ Nhị đáng thương và tiếc hận cho việc học của y. Hơn nữa Từ Nhị này mặc dù càng yêu bản thân. Nhưng ngoại trừ bản thân y và Từ Đại, coi trọng nhất cũng chính là người anh em Sở Đường này. Cho nên cứu y cũng không xem như không đáng.
Nàng vốn định để người tạm thời ở trong nhà một thời gian. Tương lai sức khỏe của dì tốt hơn thì dọn đi, cũng không có ý kiện chuyện con của bà. Nhưng không nghĩ đến người phụ nữ này xác thực có vài phần thật tình.
Hai mắt của Sở Tú Trinh đỏ bừng, thái độ lạnh lùng, lại nhớ đến một cảnh này hơn 20 năm trước.
Khi đó, bà còn trẻ. Mặc dù không có gương mặt đẹp như đứa em gái Sở Tú Hòa. Nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa người khác đều nói bà hiểu chuyện và hiền lành. Cho nên người muốn giới thiệu việc hôn nhân cho bà cũng không ít. Ngoài ra, lúc bà 17-18 tuổi thường xuyên có người lén lút đến xem tướng. Khi đó bà không phải không có cơ hội tự chọn cho mình, nhưng càng tin tưởng ánh mắt người trong nhà. Cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời không dám xằng bậy.
Sau đó có một ngày, một chàng trai đến nhà. Bà mới biết được việc hôn nhân đã bàn xong. Dáng vẻ người đó mặc dù không tệ, nhưng mặt hơi trắng đầu bóng loáng, lời nói và hành động đều mang theo vài phần ngây thơ, rất giống đứa trẻ chưa cai sữa. Đối với người đàn ông như vậy bà đương nhiên không thích. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên bà chủ động biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình. Nhưng kết quả lại làm cho người ta thất vọng đau khổ.
Danh sách chương