Editor: demcodon
Sự từ chối thẳng của Sở Từ làm cho người ta hơi khó tin. Dù sao Thẩm Dạng đưa ra tiền lương cũng không thấp. Dù sao ở thời đại này, một cô gái có thể dựa vào năng lực của bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy gần như không có khả năng.
"Em gái, em có phải nghe lầm hay không? 200 chứ không phải 20. Mức lương này ở trong quân đội, cho dù là hải quân cấp Sư đoàn trưởng cũng không đạt được. Ngay cả A Liệt một tháng cũng chỉ mấy chục đồng..." Hùng Xuân nhất thời tức giận nói.
Gã vừa mới nếm thử món thịt viên xanh do Sở Từ làm, cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả! Gã luôn cảm thấy ngay cả những bữa tiệc trong cung đình ngày xưa cũng không hơn gì! "Anh không nghe lầm, đừng nói là 200. Cho dù là 500 em cũng không thể nhận. Không phải em không nể mặt anh Thẩm, thật sự là bây giờ em không rãnh." Sở Từ cười khổ.
"Em đã ký hợp đồng với quán ăn khác à?" Thẩm Dạng nhíu mày. Nếu thật sự là như vậy cũng không sao. Sau này y muốn ăn thì có thể đến quán ăn đó thường xuyên là được. Hơn nữa có đôi khi y cũng khó tránh khỏi mở tiệc chiêu đãi một số người cấp trên đến. Nếu có món ăn của Sở Từ chiêu đãi thì mọi chuyện cũng có thể càng thuận lợi hơi.
"Tiểu Từ tự thuê một cửa hàng, hai ngày nữa quán ăn sẽ khai trương." Từ Vân Liệt đang yên lặng ngồi ăn đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Dạng co giật khóe miệng, Sở Từ người ta mở quán ăn hắn đi theo kiêu ngạo cái gì? Bình thường thích giả câm giả điếc. Bây giờ thì tốt rồi, ánh mắt gần như sắp dán trên người Sở Từ.
Nhưng phải nói rằng sau khi nghe thấy kết luận này trong lòng Thẩm Dạng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Quán ăn tên là gì? Khi nào khai trương anh nhất định tiến ủng hộ."
"Vẫn chưa có đặt, em đang muốn thương lượng với anh Từ đây." Sở Từ vừa ăn vừa nói.
Sở Từ ăn cơm tao nhã nhưng nhanh nhẹn. Từ Vân Liệt tiếp xúc với nàng lâu như vậy đã quen với hình thức của nàng. Hai người có đôi khi anh tranh em cướp, ăn cơm giống như đánh nhau, thỉnh thoảng đôi đũa sẽ đụng nhau cùng cướp một miếng thịt. Hai chiếc đũa trong tay bọn họ chơi ra đa dạng, cho tới bây giờ cũng không ít.
Hôm nay do có sự có mặt của những người khác nên hai người đều kiềm chế không ít. Nhưng yên lặng dùng sức, như thể đang so ai ăn nhanh hơn, làm cho Thẩm Dạng mới nói mấy câu mà thức ăc trên đã mất một nửa. Hùng Xuân ngồi bên cạnh nhìn cũng sốt ruột theo, vội vàng gấp thêm vào chén mình mấy đũa. Về phần người đàn ông tên Kỳ Lập Nông khác lại rất im lặng, tao nhã như cũ, chỉ là ánh mắt không dời khỏi thức ăn trên bàn.
Thẩm Dạng nhìn tốc độ dùng bữa của Từ Vân Liệt và Sở Từ chỉ cảm thấy đau lòng và đau bụng. Đầu bếp trong nhà máy làm đồ ăn cũng không tệ, còn chưa thấy Từ Vân Liệt nể tình như vậy. Cho dù làm món tươi ngon như hải sâm bào ngư, hắn cũng không ngước mí mắt lên một chút, ăn chậm rãi, người khác xem cũng không muốn ăn.
Bây giờ thì tốt rồi, ấu trĩ cũng hiện lên.
"A Liệt, Tiểu Sở người ta đặc biệt tìm em thương lượng đặt tên cho cửa hàng. Nếu em không cho ý kiến, vậy không bằng để cho anh nghĩ giúp?" Thẩm Dạng khẽ hừ một tiếng, cố ý nói.
Từ Vân Liệt nhíu mày: "Không đến lượt anh."
Thẩm Dạng nhếch khóe miệng.
"Bản thân em có suy nghĩ gì?" Từ Vân Liệt quay đầu nhìn Sở Từ lại hỏi một tiếng.
"Nếu không... Hòa Phong Lâu?" Sở Từ trầm ngâm một hồi mở miệng hỏi.
Từ Vân Liệt co giật khóe miệng. Hắn biết Sở Từ nhất định sẽ nghĩ ra loại tên này.
"Còn nữa không?" Từ Vân Liệt cũng không phủ định.
Sở Từ suy nghĩ nói ra tên những quán rượu đời trước mình đã từng đến: "Hoà Nhạc Lâu, Thái Bình Lâu, Hòa Phong Lâu, Hi Xuân Lâu, Tam Nguyên Lâu, Thưởng Tâm Lâu, Hoa Nguyệt Lâu, Nhật Tân Lâu, Phiêu Hương Lâu... Những cái tên này vẫn rất phổ biến. Anh nghĩ tên nào phù hợp?"