Editor: demcodon
Ở trong mắt nàng, quán ăn nhỏ của mình vẫn chưa đủ tư cách lắm. Đời trước nàng thích nhất đến Hoa Nguyệt Lâu, rượu ở đó ngon nhất, trong đó có rất nhiều thú vui, có nhiều người đẹp, còn có ca hát và đánh đàn. Vừa vào bên trong, chưa uống rượu mà người đã say. Đâu giống như nàng bây giờ mở quán ăn nhỏ còn phải dựa vào tài nấu nướng để thu hút khách hàng.
Sở Từ mở miệng nói ra những tên này làm cho mấy người đều không nhịn được cười. Một cô gái bình thường nên thích những thứ mới lạ, làm gì có người cổ hủ như nàng chứ? Hơn nữa nhìn chung toàn bộ quán ăn ở huyện, hầu hết đều lấy theo địa danh hoặc là tên người, chỉ có những cửa hàng lâu đời mới theo phong cách trước kia.
Nhưng phải nói những cái tên này cũng không quá khó nghe, chỉ là không đủ đặc biệt mà thôi.
"Hoa Nguyệt Lâu và Phiêu Hương Lâu nghe giống như kỹ viện thời cổ đại, thật sự không tốt lắm." Hùng Xuân ăn ngay nói thật.
"Vậy mà anh cũng có thể nghe ra được? Anh nói rất đúng, Hoa Nguyệt Lâu là bán thịt, Phiêu Hương Lâu là bán hương thơm của người đẹp..." Sở Từ nhếch khóe miệng, vui tươi hớn hở nói.
Từ Vân Liệt co giật khóe miệng: "Ngoài hai tên này, những tên khác ắn đều được."
May mắn Sở Từ không phải đàn ông. Nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy lúc nhỏ nàng chính là tên lưu manh háo sắc, thường xuyên không rời miệng chữ 'người đẹp', thích nam nữ xinh đẹp, nhìn thấy vẻ ngoài trắng nõn thì ánh mắt trực tiếp tỏa sáng. Nhưng cố tình giả bộ thần thái chính nhân quân tử, cố ý biểu hiện không đáng khinh như vậy.
Hắn thật sự chưa từng thấy qua kiểu con gái như nàng. Lúc đáng yêu đến tức giận như vậy.
"Anh nghĩ đặt quán ăn Hòa Bình thì tốt hơn. Nếu sau này hoàn toàn không cần phải đánh giặc thì tốt rồi." Kỳ Lập Nông hào hoa phong nhã cuối cùng đã mở miệng.
"Có đánh giặc hay không cũng không liên quan đến Tiểu Tử, cũng không cần phải ký thác nguyện vọng lên xã hội, đơn giản không khó đọc là được." Từ Vân Liệt liếc nhìn Sở Từ một cái.
Sở Từ cau mày suy nghĩ nói: "Vậy... Nếu không đặt Phúc Duyên Đài đi?"
Dù sao nàng học được nghề bếp này là từ sách Phúc Duyên. Nàng hy vọng tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và tích lũy nhiều công đức hơn. Mặc dù nàng cũng không phải muốn xua đuổi cái gọi là sát khí như vậy. Nhưng cũng hy vọng làm như vậy có thể mang lại bình an cho người thân đời trước của mình.
Mặc dù tên hơi thô tục. Nhưng cũng may nghe êm tai, khó có được cái gật đầu của mấy người.
Đương nhiên, sắc mặt của hai cô gái ngồi bên cạnh không tốt lắm. Trước khi Sở Từ đến hai cô còn có thể nói mấy câu với mấy người Thẩm Dạng. Nhưng từ sau khi Sở Từ đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô gái nhỏ này, làm cho hai cô ngược lại thành làm nền.
"Vân Liệt, trước khi em đến có hỏi ba. Ông ấy nói đã liên lạc xong với bác sĩ nước ngoài. Em tin rằng thính giác của anh rất nhanh sẽ hồi phục." Dịch Tình nói rất chậm, miệng mở ra khép lại có phần cố ý, biểu cảm trên gương mặt hơi làm quá.
Từ Vân Liệt vốn dĩ không nhìn cô. Nhưng nhìn thấy Sở Từ và Thẩm Dạng nhìn về phía bên cạnh. Lúc này mới quay đầu liếc nhìn. Dịch Tình thấy vậy lặp lại lời nói một lần nữa.
"Ừh." Từ Vân Liệt gật đầu. Sau đó dời tầm mắt.
Trong mắt Dịch Tình hiện lên một tia thất vọng, lại không chịu thua nói: "Mặc dù huyện này tốt, nhưng dù sao cơ sở vật chất y tế không theo kịp. Em suy nghĩ một hồi, không bằng anh đi theo em đến thủ đô đi? Nơi đó phát triển tốt hơn bên này nhiều. Ba em có người quen ở bệnh viện, có thể cung cấp cho anh môi trường tốt nhất để cho anh yên tâm tiếp thu điều trị."
Sở Từ vừa nghe thì mỉm cười. Những gì người đẹp này nói thật là thú vị, rõ ràng là bác sĩ bên quân đội phái đến. Nhưng đến trong miệng của cô lại thành công của cô và ba cô.
Ở trong mắt nàng, quán ăn nhỏ của mình vẫn chưa đủ tư cách lắm. Đời trước nàng thích nhất đến Hoa Nguyệt Lâu, rượu ở đó ngon nhất, trong đó có rất nhiều thú vui, có nhiều người đẹp, còn có ca hát và đánh đàn. Vừa vào bên trong, chưa uống rượu mà người đã say. Đâu giống như nàng bây giờ mở quán ăn nhỏ còn phải dựa vào tài nấu nướng để thu hút khách hàng.
Sở Từ mở miệng nói ra những tên này làm cho mấy người đều không nhịn được cười. Một cô gái bình thường nên thích những thứ mới lạ, làm gì có người cổ hủ như nàng chứ? Hơn nữa nhìn chung toàn bộ quán ăn ở huyện, hầu hết đều lấy theo địa danh hoặc là tên người, chỉ có những cửa hàng lâu đời mới theo phong cách trước kia.
Nhưng phải nói những cái tên này cũng không quá khó nghe, chỉ là không đủ đặc biệt mà thôi.
"Hoa Nguyệt Lâu và Phiêu Hương Lâu nghe giống như kỹ viện thời cổ đại, thật sự không tốt lắm." Hùng Xuân ăn ngay nói thật.
"Vậy mà anh cũng có thể nghe ra được? Anh nói rất đúng, Hoa Nguyệt Lâu là bán thịt, Phiêu Hương Lâu là bán hương thơm của người đẹp..." Sở Từ nhếch khóe miệng, vui tươi hớn hở nói.
Từ Vân Liệt co giật khóe miệng: "Ngoài hai tên này, những tên khác ắn đều được."
May mắn Sở Từ không phải đàn ông. Nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy lúc nhỏ nàng chính là tên lưu manh háo sắc, thường xuyên không rời miệng chữ 'người đẹp', thích nam nữ xinh đẹp, nhìn thấy vẻ ngoài trắng nõn thì ánh mắt trực tiếp tỏa sáng. Nhưng cố tình giả bộ thần thái chính nhân quân tử, cố ý biểu hiện không đáng khinh như vậy.
Hắn thật sự chưa từng thấy qua kiểu con gái như nàng. Lúc đáng yêu đến tức giận như vậy.
"Anh nghĩ đặt quán ăn Hòa Bình thì tốt hơn. Nếu sau này hoàn toàn không cần phải đánh giặc thì tốt rồi." Kỳ Lập Nông hào hoa phong nhã cuối cùng đã mở miệng.
"Có đánh giặc hay không cũng không liên quan đến Tiểu Tử, cũng không cần phải ký thác nguyện vọng lên xã hội, đơn giản không khó đọc là được." Từ Vân Liệt liếc nhìn Sở Từ một cái.
Sở Từ cau mày suy nghĩ nói: "Vậy... Nếu không đặt Phúc Duyên Đài đi?"
Dù sao nàng học được nghề bếp này là từ sách Phúc Duyên. Nàng hy vọng tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và tích lũy nhiều công đức hơn. Mặc dù nàng cũng không phải muốn xua đuổi cái gọi là sát khí như vậy. Nhưng cũng hy vọng làm như vậy có thể mang lại bình an cho người thân đời trước của mình.
Mặc dù tên hơi thô tục. Nhưng cũng may nghe êm tai, khó có được cái gật đầu của mấy người.
Đương nhiên, sắc mặt của hai cô gái ngồi bên cạnh không tốt lắm. Trước khi Sở Từ đến hai cô còn có thể nói mấy câu với mấy người Thẩm Dạng. Nhưng từ sau khi Sở Từ đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô gái nhỏ này, làm cho hai cô ngược lại thành làm nền.
"Vân Liệt, trước khi em đến có hỏi ba. Ông ấy nói đã liên lạc xong với bác sĩ nước ngoài. Em tin rằng thính giác của anh rất nhanh sẽ hồi phục." Dịch Tình nói rất chậm, miệng mở ra khép lại có phần cố ý, biểu cảm trên gương mặt hơi làm quá.
Từ Vân Liệt vốn dĩ không nhìn cô. Nhưng nhìn thấy Sở Từ và Thẩm Dạng nhìn về phía bên cạnh. Lúc này mới quay đầu liếc nhìn. Dịch Tình thấy vậy lặp lại lời nói một lần nữa.
"Ừh." Từ Vân Liệt gật đầu. Sau đó dời tầm mắt.
Trong mắt Dịch Tình hiện lên một tia thất vọng, lại không chịu thua nói: "Mặc dù huyện này tốt, nhưng dù sao cơ sở vật chất y tế không theo kịp. Em suy nghĩ một hồi, không bằng anh đi theo em đến thủ đô đi? Nơi đó phát triển tốt hơn bên này nhiều. Ba em có người quen ở bệnh viện, có thể cung cấp cho anh môi trường tốt nhất để cho anh yên tâm tiếp thu điều trị."
Sở Từ vừa nghe thì mỉm cười. Những gì người đẹp này nói thật là thú vị, rõ ràng là bác sĩ bên quân đội phái đến. Nhưng đến trong miệng của cô lại thành công của cô và ba cô.
Danh sách chương