- Đây là thiếu chủ Lạc Ung dong binh đoàn Ngụy Thần, từ sau khi gặp qua tiểu thư đã động tâm tư, nhưng người này ăn chơi nhậu nhẹt, chơi gái bài bạc mọi thứ đều dính, phẩm chất cực kém, tuy rằng thực lực không sai nhưng tiểu thư rất ghét hắn!
Nhiếp Vân còn đang kỳ quái vì thái độ của hai người, chợt nghe bên tai truyền ra thanh âm đè thấp, quay đầu nhìn lại là Liêu Phong.
Xem ra Liêu Phong cho rằng mình thích Thiết Lan Nhi cho nên cố ý giải thích cho mình nghe.
- Không chào đón chúng ta? Ha ha, Lan Nhi muội nói sai rồi! Sơn cốc này vô chủ, chúng ta dựa vào cái gì không thể ở lại đây? Hơn nữa chúng ta còn cần khai thông cảm tình, không phải là một cơ hội sao? Ngụy Thần cười hắc hắc hướng Thiết Lan Nhi đi tới.
Hoa lạp!
Một đạo kiếm quang hiện lên, Ngụy Thần hoảng sợ thối lui ra sau hai bước.
- Nếu không biến, đừng trách ta không khách khí!
Thiết Lan Nhi dựng mày quát.
Thấy thái độ của nàng, trong mắt Ngụy Thần hiện tia lãnh ý, nhưng lập tức bị hắn che giấu:
- Lạc Ung dong binh đoàn cùng Thiết Nham dong binh đoàn xem như quen biết đã lâu, bình thường cạnh tranh cũng không cần nói nhiều, nếu ở trong này ngẫu nhiên gặp, không bằng chúng ta tỷ thí một trận, nếu chúng ta thắng tối nay thiếu gia ta ở lại đây, hơn nữa Thiết Lan Nhi còn phải theo bồi ta! Nếu ta thua, chúng ta lập tức rời đi, thế nào? Có dám đánh cuộc hay không?
- Thúi lắm! Ngươi thắng thì tiểu thư chúng ta phải bồi ngươi, ngươi thua thì vỗ mông bước đi, chỗ tốt ở đâu tới vậy?
- Ngươi chưa tỉnh ngủ đi, cút!
Nghe được lời nói của Ngụy Thần, đám người Liêu Phong không nhịn được nữa đều rống lên.
Tỷ thí chú ý công bình, người này nói thắng thì muốn tiểu thư bồi hắn, mà hắn thua thì hắn vỗ mông chạy lấy người, mua bán vô vốn, khẩu khí thật lớn!
- Hừ!
Đột nhiên từ trong đoàn người đứng sau lưng Ngụy Thần vang lên một tiếng hừ lạnh thản nhiên.
Thanh âm kia không lớn, nhưng mang theo lực xuyên thấu rất mạnh, làm tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Hoa lạp!
Một trung niên nhân đi ra.
Người này cao lớn, cánh tay thật dài, nhìn qua như vượn, xương gò má gồ cao, hai mắt như ưng, vừa xuất hiện liền tràn ra uy áp dào dạt làm mọi người liên tục lui ra sau hai bước.
- Khương Du, là ngươi?
Mượn dùng ánh lửa, Thiết Long nhận ra người trước mắt, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Khương Du là phó đoàn trưởng Lạc Ung dong binh đoàn, cao thủ khí tông, khổ luyện ngoại công, đôi thiết quyền khai bia liệt thạch, sắt thép cũng bị hắn đánh dẹp lép, có danh hào trong tam đại dong binh đoàn, không nghĩ tới hắn xuất hiện nơi này.
- Ha ha, đương nhiên là ta! Có ta ở đây, chẳng lẽ các ngươi còn cảm thấy được lời đề nghị của thiếu gia chúng ta đưa ra là không công bình?
Khương Du bắn ngón tay, một đạo khí mang điểm tới một dong binh cách đó không xa, dong binh chợt lóe thân nhưng còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm đã rơi xuống trong tay hắn.
Ngón tay hắn lướt trên trường kiếm, xuất hiện hai dấu tay thật sâu.
- Thật là lợi hại…
Chứng kiến động tác của Khương Du, mọi người biến sắc.
Mặc dù trường kiếm kia không phải bảo bối, nhưng cũng là binh khí quý tộc thượng phẩm, tiện tay làm ra vết tích lại không cần dùng lực lượng chân khí, công phu ngoại gia kinh người!
Có thể tưởng tượng loại công phu hoành luyện này dù dùng đao kiếm chém lên chỉ sợ cũng không thể tổn thương hắn mảy may.
Thực lực khí tông trung kỳ, còn có được công phu ngoại gia lì lợm, Khương Du càng thêm đáng sợ hơn trong truyền thuyết.
- Ngươi muốn dùng vũ lực bức bách?
Sắc mặt Thiết Long khó xem.
- Bức bách? Thiết Long phó đoàn trưởng nói gì vậy, hai đại dong binh đoàn quen biết đã lâu, làm sao có thể làm ra chuyện bức bách, chỉ là muốn so đấu một chút thôi!
Ngụy Thần cười nói.
Mặc dù hắn nói không bức bách, nhưng động tác cử chỉ mang theo ý uy hiếp, tựa hồ chỉ cần đám người Thiết Long không đáp ứng yêu cầu vô ý của hắn, Khương Du sẽ ra tay!
Cường giả như vậy một khi ra tay, chỉ bằng đám người Thiết Long liên hợp chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
- Được, tỷ thí thì tỷ thí, ngươi nói đi, tỷ thí cái gì!
Tâm tư của Ngụy Thần rõ ràng như vậy, Thiết Lan Nhi đương nhiên nhìn ra, sắc mặt tức giận đỏ bừng nhưng không có cách nào.
Nơi này là hoang giao dã ngoại, chết vài người thật bình thường, vạn nhất bị Ngụy Thần diệt sạch nhóm người mình không thể nào ngăn cản.
- Ha ha, ta thích Lan Nhi ở điểm ấy, muốn làm liền làm, cũng không dài dòng. Được, các ngươi đã đáp ứng tỷ thí, vậy chúng ta tỷ thí một trận, tới lúc đó nguyện đổ chịu thua, nhưng đừng chối từ chống chế, biến thành ai cũng mất hứng…
Ngụy Thần nở nụ cười.
- Hừ, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu!
Thiết Lan Nhi hừ lạnh.
- Nàng vẫn luôn bướng bỉnh như vậy…
Nghe lời của thiếu nữ, Nhiếp Vân không nhịn được lắc nhẹ đầu.
Mặc dù hắn là người ngoài, nhưng vẫn hiểu được tình huống, Ngụy Thần hiển nhiên muốn chiếm tiện nghi của Thiết Lan Nhi, tỷ thí chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Thiết Nham dong binh đoàn là tổ chức dong binh thuộc hình thức gia tộc, nội tình tuy không bằng Lạc Ung dong binh đoàn, nhưng cũng không yếu, nếu Ngụy Thần dám cứng rắn với Thiết Lan Nhi, dựa vào thực lực Khương Du mặc dù thành công, nhưng nếu bị Thiết Nham trả thù cũng nhất định thập phần chật vật.
Tam đại dong binh đoàn chú ý chế hành, một khi Thiết Nham dung hợp với dong binh đoàn còn lại, Lạc Ung dong binh đoàn nói không chuẩn sẽ bị diệt vong!
Cho nên bọn hắn lấy cớ tỷ thí, vừa giảm bớt ma xát vừa có năng lực ôm mỹ nhân về.
- Tiểu thư…
Mọi người cũng nhìn ra được ý tứ của Thiết Lan Nhi, sốt ruột kêu lên, nắm tay siết chặt nhưng không có biện pháp gì.
- Thiết Lan Nhi, nếu đã gặp gỡ, vậy ta ra tay báo đáp ân tình kiếp trước đi!
Chứng kiến biểu tình của mọi người cùng dáng vẻ đắc ý của Ngụy Thần, trong lòng Nhiếp Vân chợt thở dài tự nhủ.
- Tỷ thí với Lan Nhi muội tự nhiên không thể lợi dụng, ta là người luôn hào phóng, nghe nói muội là một tuần thú sư, có được thiên phú tuần thú, ta vừa vặn bắt được một đầu yêu thú, cũng chưa thu phục, ta và ngươi dựa vào bổn sự, nếu ai có thể làm cho nó trong vòng mười lần hô hấp nghe theo mệnh lệnh của mình làm một chuyện, ai thắng lợi! Thế nào?
Thấy Thiết Lan Nhi đáp ứng, Ngụy Thần nở nụ cười.
- Cho yêu thú nghe mệnh lệnh làm việc? Làm chuyện gì?
Nghe được nội dung tỷ thí có quan hệ tới tuần thú, Lan Nhi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa động.
Thực lực của mình quá kém, chuyện khác không được, nhưng nàng có tuần thú đan điền, vẫn thật tự tin.
Nhiếp Vân còn đang kỳ quái vì thái độ của hai người, chợt nghe bên tai truyền ra thanh âm đè thấp, quay đầu nhìn lại là Liêu Phong.
Xem ra Liêu Phong cho rằng mình thích Thiết Lan Nhi cho nên cố ý giải thích cho mình nghe.
- Không chào đón chúng ta? Ha ha, Lan Nhi muội nói sai rồi! Sơn cốc này vô chủ, chúng ta dựa vào cái gì không thể ở lại đây? Hơn nữa chúng ta còn cần khai thông cảm tình, không phải là một cơ hội sao? Ngụy Thần cười hắc hắc hướng Thiết Lan Nhi đi tới.
Hoa lạp!
Một đạo kiếm quang hiện lên, Ngụy Thần hoảng sợ thối lui ra sau hai bước.
- Nếu không biến, đừng trách ta không khách khí!
Thiết Lan Nhi dựng mày quát.
Thấy thái độ của nàng, trong mắt Ngụy Thần hiện tia lãnh ý, nhưng lập tức bị hắn che giấu:
- Lạc Ung dong binh đoàn cùng Thiết Nham dong binh đoàn xem như quen biết đã lâu, bình thường cạnh tranh cũng không cần nói nhiều, nếu ở trong này ngẫu nhiên gặp, không bằng chúng ta tỷ thí một trận, nếu chúng ta thắng tối nay thiếu gia ta ở lại đây, hơn nữa Thiết Lan Nhi còn phải theo bồi ta! Nếu ta thua, chúng ta lập tức rời đi, thế nào? Có dám đánh cuộc hay không?
- Thúi lắm! Ngươi thắng thì tiểu thư chúng ta phải bồi ngươi, ngươi thua thì vỗ mông bước đi, chỗ tốt ở đâu tới vậy?
- Ngươi chưa tỉnh ngủ đi, cút!
Nghe được lời nói của Ngụy Thần, đám người Liêu Phong không nhịn được nữa đều rống lên.
Tỷ thí chú ý công bình, người này nói thắng thì muốn tiểu thư bồi hắn, mà hắn thua thì hắn vỗ mông chạy lấy người, mua bán vô vốn, khẩu khí thật lớn!
- Hừ!
Đột nhiên từ trong đoàn người đứng sau lưng Ngụy Thần vang lên một tiếng hừ lạnh thản nhiên.
Thanh âm kia không lớn, nhưng mang theo lực xuyên thấu rất mạnh, làm tinh thần mọi người không khỏi chấn động.
Hoa lạp!
Một trung niên nhân đi ra.
Người này cao lớn, cánh tay thật dài, nhìn qua như vượn, xương gò má gồ cao, hai mắt như ưng, vừa xuất hiện liền tràn ra uy áp dào dạt làm mọi người liên tục lui ra sau hai bước.
- Khương Du, là ngươi?
Mượn dùng ánh lửa, Thiết Long nhận ra người trước mắt, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Khương Du là phó đoàn trưởng Lạc Ung dong binh đoàn, cao thủ khí tông, khổ luyện ngoại công, đôi thiết quyền khai bia liệt thạch, sắt thép cũng bị hắn đánh dẹp lép, có danh hào trong tam đại dong binh đoàn, không nghĩ tới hắn xuất hiện nơi này.
- Ha ha, đương nhiên là ta! Có ta ở đây, chẳng lẽ các ngươi còn cảm thấy được lời đề nghị của thiếu gia chúng ta đưa ra là không công bình?
Khương Du bắn ngón tay, một đạo khí mang điểm tới một dong binh cách đó không xa, dong binh chợt lóe thân nhưng còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm đã rơi xuống trong tay hắn.
Ngón tay hắn lướt trên trường kiếm, xuất hiện hai dấu tay thật sâu.
- Thật là lợi hại…
Chứng kiến động tác của Khương Du, mọi người biến sắc.
Mặc dù trường kiếm kia không phải bảo bối, nhưng cũng là binh khí quý tộc thượng phẩm, tiện tay làm ra vết tích lại không cần dùng lực lượng chân khí, công phu ngoại gia kinh người!
Có thể tưởng tượng loại công phu hoành luyện này dù dùng đao kiếm chém lên chỉ sợ cũng không thể tổn thương hắn mảy may.
Thực lực khí tông trung kỳ, còn có được công phu ngoại gia lì lợm, Khương Du càng thêm đáng sợ hơn trong truyền thuyết.
- Ngươi muốn dùng vũ lực bức bách?
Sắc mặt Thiết Long khó xem.
- Bức bách? Thiết Long phó đoàn trưởng nói gì vậy, hai đại dong binh đoàn quen biết đã lâu, làm sao có thể làm ra chuyện bức bách, chỉ là muốn so đấu một chút thôi!
Ngụy Thần cười nói.
Mặc dù hắn nói không bức bách, nhưng động tác cử chỉ mang theo ý uy hiếp, tựa hồ chỉ cần đám người Thiết Long không đáp ứng yêu cầu vô ý của hắn, Khương Du sẽ ra tay!
Cường giả như vậy một khi ra tay, chỉ bằng đám người Thiết Long liên hợp chỉ sợ cũng không phải đối thủ.
- Được, tỷ thí thì tỷ thí, ngươi nói đi, tỷ thí cái gì!
Tâm tư của Ngụy Thần rõ ràng như vậy, Thiết Lan Nhi đương nhiên nhìn ra, sắc mặt tức giận đỏ bừng nhưng không có cách nào.
Nơi này là hoang giao dã ngoại, chết vài người thật bình thường, vạn nhất bị Ngụy Thần diệt sạch nhóm người mình không thể nào ngăn cản.
- Ha ha, ta thích Lan Nhi ở điểm ấy, muốn làm liền làm, cũng không dài dòng. Được, các ngươi đã đáp ứng tỷ thí, vậy chúng ta tỷ thí một trận, tới lúc đó nguyện đổ chịu thua, nhưng đừng chối từ chống chế, biến thành ai cũng mất hứng…
Ngụy Thần nở nụ cười.
- Hừ, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu!
Thiết Lan Nhi hừ lạnh.
- Nàng vẫn luôn bướng bỉnh như vậy…
Nghe lời của thiếu nữ, Nhiếp Vân không nhịn được lắc nhẹ đầu.
Mặc dù hắn là người ngoài, nhưng vẫn hiểu được tình huống, Ngụy Thần hiển nhiên muốn chiếm tiện nghi của Thiết Lan Nhi, tỷ thí chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Thiết Nham dong binh đoàn là tổ chức dong binh thuộc hình thức gia tộc, nội tình tuy không bằng Lạc Ung dong binh đoàn, nhưng cũng không yếu, nếu Ngụy Thần dám cứng rắn với Thiết Lan Nhi, dựa vào thực lực Khương Du mặc dù thành công, nhưng nếu bị Thiết Nham trả thù cũng nhất định thập phần chật vật.
Tam đại dong binh đoàn chú ý chế hành, một khi Thiết Nham dung hợp với dong binh đoàn còn lại, Lạc Ung dong binh đoàn nói không chuẩn sẽ bị diệt vong!
Cho nên bọn hắn lấy cớ tỷ thí, vừa giảm bớt ma xát vừa có năng lực ôm mỹ nhân về.
- Tiểu thư…
Mọi người cũng nhìn ra được ý tứ của Thiết Lan Nhi, sốt ruột kêu lên, nắm tay siết chặt nhưng không có biện pháp gì.
- Thiết Lan Nhi, nếu đã gặp gỡ, vậy ta ra tay báo đáp ân tình kiếp trước đi!
Chứng kiến biểu tình của mọi người cùng dáng vẻ đắc ý của Ngụy Thần, trong lòng Nhiếp Vân chợt thở dài tự nhủ.
- Tỷ thí với Lan Nhi muội tự nhiên không thể lợi dụng, ta là người luôn hào phóng, nghe nói muội là một tuần thú sư, có được thiên phú tuần thú, ta vừa vặn bắt được một đầu yêu thú, cũng chưa thu phục, ta và ngươi dựa vào bổn sự, nếu ai có thể làm cho nó trong vòng mười lần hô hấp nghe theo mệnh lệnh của mình làm một chuyện, ai thắng lợi! Thế nào?
Thấy Thiết Lan Nhi đáp ứng, Ngụy Thần nở nụ cười.
- Cho yêu thú nghe mệnh lệnh làm việc? Làm chuyện gì?
Nghe được nội dung tỷ thí có quan hệ tới tuần thú, Lan Nhi nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa động.
Thực lực của mình quá kém, chuyện khác không được, nhưng nàng có tuần thú đan điền, vẫn thật tự tin.
Danh sách chương