- Đương nhiên là chuyện đơn giản nhất, đi sang trái hay phải, lộn nhào gì đó, chỉ cần nó dựa theo mệnh lệnh mà làm là được! Đương nhiên, nếu chúng ta cùng làm được, vậy ai ra lệnh cho nó làm được động tác càng khó khăn thì thắng lợi!
Ngụy Thần nói.
- Trong mười lần hô hấp làm cho yêu thú làm theo mệnh lệnh của mình, động tác khó khăn thì thắng lợi? Thiết Lan Nhi cau mày.
Đối phương biết nàng là tuần thú sư còn dám đánh cuộc như vậy, rốt cục có chỗ dựa nào?
Có vẻ như không có nghe nói qua Ngụy Thần có tuần thú đan điền đi…
- Các ngươi bắt một đầu yêu thú? Cấp bậc gì? Nếu thực lực quá mạnh mẽ, ta sợ tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm…
Thiết Long xen vào.
Tuần thú sư tuần thú, nhất định vũ lực phải mạnh hơn yêu thú, nếu không yêu thú căn bản không phục ngươi, làm sao chịu nghe điều khiển của ngươi?
Thiết Long sợ hãi cấp bậc yêu thú quá cao, một khi tiểu thư thất bại sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Vậy thì yên tâm, ta cũng cần tỷ thí, đương nhiên cũng không thể xem thường an toàn chính bản thân mình đi!
Ngụy Thần nói.
- Được, tỷ thí cái này!
Nghĩ nghĩ, Thiết Lan Nhi đáp ứng.
Tuy Ngụy Thần là công tử trác táng nhưng thiên phú không yếu, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thực lực đạt tới thành cương cảnh trung kỳ, mà Thiết Lan Nhi thực lực xuất thể cảnh đỉnh, nếu tỷ thí nội dung khác nàng hoàn toàn không chút ưu thế.
- Vậy thì tốt rồi, đem con yêu thú kia mang tới đây!
Ngụy Thần phân phó.
- Dạ, thiếu gia!
Một dong binh lên tiếng, xoay người đi ra sơn cốc, chỉ chốc lát đã mang theo một thân ảnh thật lớn.
- Cái gì? Đây là…
- Để cho yêu thú binh giáp cảnh đỉnh nghe lời làm động tác, ngươi không lầm đi…
Chứng kiến đầu yêu thú đi cùng gã dong binh, sắc mặt người Thiết Nam dong binh đoàn đều thay đổi.
- Ân? Là tên gia hỏa này…
Khác với mọi người, khi Nhiếp Vân nhìn thấy đầu yêu thú, sắc mặt dị thường quái dị.
Không nghĩ tới gặp được yêu thú quen mặt, bởi vì đầu yêu thú kia không xa lạ, chính là Đồng Tí Cự Viên!
Lần trước gia hỏa này bị Nhiếp Vân đánh một trận tơi bời bỏ chạy, hắn cũng không muốn truy theo, không nghĩ tới nó lại xui xẻo bị người của Lạc Ung dong binh đoàn bắt giữ.
Đồng Tí Cự Viên mình đồng da sắt, tuy chỉ có tu vi binh giáp đỉnh nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ sợ ngay cả Thiết Long cũng không phải đối thủ.
- Yên tâm đi, Đồng Tí Cự Viên đã bị Khương phó đoàn trưởng đánh gục, sẽ không làm ra hành động thương tổn người khác!
Vẻ mặt Ngụy Thần đắc ý nói.
- Bị Khương Du đánh phục?
Khóe môi mọi người quất một cái.
Làm nghề dong binh ai cũng biết Đồng Tí Cự Viên vô cùng cao ngạo, muốn đánh phục nhất định phải đánh bại nó mà không dùng chân khí, Khương Du có thể đánh phục nó, một thân công phu hoành luyện quả nhiên cố chấp đáng sợ!
Xem ra mọi người suy đoán thực lực của hắn vẫn còn có chút hơi thấp.
- Lan Nhi muội, chúng ta bắt đầu đi!
Ngụy Thần cố ý đưa ra nội dung tỷ thí này chính là vì muốn dùng Đồng Tí Cự Viên uy hiếp mọi người, lúc này thấy mình đạt tới mục đích liền cười nói.
- Được, vậy thì bắt đầu, ta muốn xem trước một chút ngươi làm sao mệnh lệnh nó!
Thiết Lan Nhi thoáng do dự, nói.
Tuy là tuần thú sư nhưng nàng vẫn tự mình hiểu lấy, biết dù mình có tuần thú đan điền cũng chưa chắc mệnh lệnh được đầu yêu thú này, đành phải xem Ngụy Thần làm như thế nào mới quyết định.
- Ha ha!
Ngụy Thần sớm biết Thiết Lan Nhi sẽ làm như vậy, cũng không chối từ, cười lớn đi tới trước mặt Đồng Tí Cự Viên chỉ vào tảng đá cách đó không xa.
- Đi mang khối đá kia qua đó cho ta!
- Hống!
Nghe được tiếng quát của Ngụy Thần, Đồng Tí Cự Viên thoáng do dự đi tới cạnh tảng đá, đưa tay ôm lấy chậm rãi đi ra ngoài sơn cốc.
- Đây là có chuyện gì?
- Đồng Tí Cự Viên thật sự nghe lời hắn, ta không nhìn lầm đi…
Cho dù Khương Du đánh bại Đồng Tí Cự Viên, nhưng không phải Ngụy Thần, tại sao nó lại nghe mệnh lệnh của Ngụy Thần?
- Ân? Có chút cổ quái…thì ra là thế!
Nhiếp Vân cũng có chút kỳ quái, nhưng khi ánh mắt hắn dừng ở vết thương trên người Đồng Tí Cự Viên thì ánh mắt chợt sáng ngời.
Nếu không phải tuần thú sư sẽ không có tuần thú khí,nhưng có thể làm cho Đồng Tí Cự Viên kiêu ngạo nghe lời, thoạt nhìn thật phức tạp, nhưng lại phi thường đơn giản.
Chỉ có hai chữ - cưỡng bức!
Trên lưng yêu thú kia có vết thương lớn tựa hồ bị vật sắc bén gây thương tích, mà Khương Du lợi dụng điều này đem chân khí của mình ngưng tụ phóng vào trong vết thương kia, một khi cự viên không nghe lời sẽ gợi chân khí kích thích vết thương.
Bởi vì đau đớn cho nên cự viên chỉ có thể nghe lệnh.
Loại thủ đoạn này hạ lưu, cũng không phải pháp môn tuần thú, dù sao tuần thú sư xem yêu thú là trợ thủ, là bằng hữu, một khi gặp nguy hiểm sẽ cùng nhau ứng đối, mà bức bách chúng một khi gặp được nguy hiểm chúng nhất định sẽ phản bội.
Hơn nữa làm như vậy thương thế của yêu thú không được trị liệu, ngày càng yếu ớt, dù khống chế lâu dài cũng mất đi tác dụng.
- Đầu yêu thú này chiến đấu với ta mười ngày trước, dù thân thể cường hãn cũng không kịp hồi phục, phỏng chừng không phải Khương Du thắng được nó mà là vì bị hắn lợi dụng lúc nó còn bị thương đi!
- Một khi đã như vậy, mình tới chơi đùa một chút!
Suy nghĩ được nguyên nhân, Nhiếp Vân cười nhạt, vẻ mặt biến thành cổ quái.
Oanh long!
Đồng Tí Cự Viên đặt khối đá lớn xuống ngay cửa sơn cốc, sức nặng làm cả sơn cốc đều run rẩy lên.
- Lan Nhi muội, tới lượt ngươi!
Nhìn thấy cự viên đi trở về, Ngụy Thần làm ra thủ thế như mời, nhìn qua Thiết Lan Nhi.
- Làm sao…
Mặc dù không rõ tại sao Ngụy Thần làm được như vậy, nhưng Thiết Lan Nhi tự mình hiểu lấy, biết muốn làm cho cự viên nghe lời của mình căn bản là không khả năng.
- Lan Nhi muội là tuần thú sư nên biết Đồng Tí Cự Viên cũng không bị ta thu phục, ta có thể ra lệnh cho nó cũng không tính không tuân theo quy định…
Nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Lan Nhi, Ngụy Thần đắc ý.
- Hiện tại cho ta kiến thức thủ đoạn của tuần thú sư đi!
Thiết Lan Nhi là tuần thú sư đương nhiên nhìn ra được Đồng Tí Cự Viên không phải là yêu sủng, nhưng nghe được lời nói của Ngụy Thần lại làm cho nàng không cách nào nghĩ được nguyên nhân tại sao lại như thế.
- Ta đánh cuộc với Lan Nhi muội, các ngươi đều có thể tham gia, nếu ai có thể trong vòng mười lần hô hấp làm Đồng Tí Cự Viên khuất phục ta sẽ chủ động nhận thua!
Thấy Thiết Lan Nhi cắn môi, Ngụy Thần chắp hai tay sau lưng nhìn quanh một vòng, trong ánh mắt tràn ngập ngạo nghễ nói.
Ngụy Thần nói.
- Trong mười lần hô hấp làm cho yêu thú làm theo mệnh lệnh của mình, động tác khó khăn thì thắng lợi? Thiết Lan Nhi cau mày.
Đối phương biết nàng là tuần thú sư còn dám đánh cuộc như vậy, rốt cục có chỗ dựa nào?
Có vẻ như không có nghe nói qua Ngụy Thần có tuần thú đan điền đi…
- Các ngươi bắt một đầu yêu thú? Cấp bậc gì? Nếu thực lực quá mạnh mẽ, ta sợ tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm…
Thiết Long xen vào.
Tuần thú sư tuần thú, nhất định vũ lực phải mạnh hơn yêu thú, nếu không yêu thú căn bản không phục ngươi, làm sao chịu nghe điều khiển của ngươi?
Thiết Long sợ hãi cấp bậc yêu thú quá cao, một khi tiểu thư thất bại sẽ gặp phải nguy hiểm.
- Vậy thì yên tâm, ta cũng cần tỷ thí, đương nhiên cũng không thể xem thường an toàn chính bản thân mình đi!
Ngụy Thần nói.
- Được, tỷ thí cái này!
Nghĩ nghĩ, Thiết Lan Nhi đáp ứng.
Tuy Ngụy Thần là công tử trác táng nhưng thiên phú không yếu, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thực lực đạt tới thành cương cảnh trung kỳ, mà Thiết Lan Nhi thực lực xuất thể cảnh đỉnh, nếu tỷ thí nội dung khác nàng hoàn toàn không chút ưu thế.
- Vậy thì tốt rồi, đem con yêu thú kia mang tới đây!
Ngụy Thần phân phó.
- Dạ, thiếu gia!
Một dong binh lên tiếng, xoay người đi ra sơn cốc, chỉ chốc lát đã mang theo một thân ảnh thật lớn.
- Cái gì? Đây là…
- Để cho yêu thú binh giáp cảnh đỉnh nghe lời làm động tác, ngươi không lầm đi…
Chứng kiến đầu yêu thú đi cùng gã dong binh, sắc mặt người Thiết Nam dong binh đoàn đều thay đổi.
- Ân? Là tên gia hỏa này…
Khác với mọi người, khi Nhiếp Vân nhìn thấy đầu yêu thú, sắc mặt dị thường quái dị.
Không nghĩ tới gặp được yêu thú quen mặt, bởi vì đầu yêu thú kia không xa lạ, chính là Đồng Tí Cự Viên!
Lần trước gia hỏa này bị Nhiếp Vân đánh một trận tơi bời bỏ chạy, hắn cũng không muốn truy theo, không nghĩ tới nó lại xui xẻo bị người của Lạc Ung dong binh đoàn bắt giữ.
Đồng Tí Cự Viên mình đồng da sắt, tuy chỉ có tu vi binh giáp đỉnh nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ sợ ngay cả Thiết Long cũng không phải đối thủ.
- Yên tâm đi, Đồng Tí Cự Viên đã bị Khương phó đoàn trưởng đánh gục, sẽ không làm ra hành động thương tổn người khác!
Vẻ mặt Ngụy Thần đắc ý nói.
- Bị Khương Du đánh phục?
Khóe môi mọi người quất một cái.
Làm nghề dong binh ai cũng biết Đồng Tí Cự Viên vô cùng cao ngạo, muốn đánh phục nhất định phải đánh bại nó mà không dùng chân khí, Khương Du có thể đánh phục nó, một thân công phu hoành luyện quả nhiên cố chấp đáng sợ!
Xem ra mọi người suy đoán thực lực của hắn vẫn còn có chút hơi thấp.
- Lan Nhi muội, chúng ta bắt đầu đi!
Ngụy Thần cố ý đưa ra nội dung tỷ thí này chính là vì muốn dùng Đồng Tí Cự Viên uy hiếp mọi người, lúc này thấy mình đạt tới mục đích liền cười nói.
- Được, vậy thì bắt đầu, ta muốn xem trước một chút ngươi làm sao mệnh lệnh nó!
Thiết Lan Nhi thoáng do dự, nói.
Tuy là tuần thú sư nhưng nàng vẫn tự mình hiểu lấy, biết dù mình có tuần thú đan điền cũng chưa chắc mệnh lệnh được đầu yêu thú này, đành phải xem Ngụy Thần làm như thế nào mới quyết định.
- Ha ha!
Ngụy Thần sớm biết Thiết Lan Nhi sẽ làm như vậy, cũng không chối từ, cười lớn đi tới trước mặt Đồng Tí Cự Viên chỉ vào tảng đá cách đó không xa.
- Đi mang khối đá kia qua đó cho ta!
- Hống!
Nghe được tiếng quát của Ngụy Thần, Đồng Tí Cự Viên thoáng do dự đi tới cạnh tảng đá, đưa tay ôm lấy chậm rãi đi ra ngoài sơn cốc.
- Đây là có chuyện gì?
- Đồng Tí Cự Viên thật sự nghe lời hắn, ta không nhìn lầm đi…
Cho dù Khương Du đánh bại Đồng Tí Cự Viên, nhưng không phải Ngụy Thần, tại sao nó lại nghe mệnh lệnh của Ngụy Thần?
- Ân? Có chút cổ quái…thì ra là thế!
Nhiếp Vân cũng có chút kỳ quái, nhưng khi ánh mắt hắn dừng ở vết thương trên người Đồng Tí Cự Viên thì ánh mắt chợt sáng ngời.
Nếu không phải tuần thú sư sẽ không có tuần thú khí,nhưng có thể làm cho Đồng Tí Cự Viên kiêu ngạo nghe lời, thoạt nhìn thật phức tạp, nhưng lại phi thường đơn giản.
Chỉ có hai chữ - cưỡng bức!
Trên lưng yêu thú kia có vết thương lớn tựa hồ bị vật sắc bén gây thương tích, mà Khương Du lợi dụng điều này đem chân khí của mình ngưng tụ phóng vào trong vết thương kia, một khi cự viên không nghe lời sẽ gợi chân khí kích thích vết thương.
Bởi vì đau đớn cho nên cự viên chỉ có thể nghe lệnh.
Loại thủ đoạn này hạ lưu, cũng không phải pháp môn tuần thú, dù sao tuần thú sư xem yêu thú là trợ thủ, là bằng hữu, một khi gặp nguy hiểm sẽ cùng nhau ứng đối, mà bức bách chúng một khi gặp được nguy hiểm chúng nhất định sẽ phản bội.
Hơn nữa làm như vậy thương thế của yêu thú không được trị liệu, ngày càng yếu ớt, dù khống chế lâu dài cũng mất đi tác dụng.
- Đầu yêu thú này chiến đấu với ta mười ngày trước, dù thân thể cường hãn cũng không kịp hồi phục, phỏng chừng không phải Khương Du thắng được nó mà là vì bị hắn lợi dụng lúc nó còn bị thương đi!
- Một khi đã như vậy, mình tới chơi đùa một chút!
Suy nghĩ được nguyên nhân, Nhiếp Vân cười nhạt, vẻ mặt biến thành cổ quái.
Oanh long!
Đồng Tí Cự Viên đặt khối đá lớn xuống ngay cửa sơn cốc, sức nặng làm cả sơn cốc đều run rẩy lên.
- Lan Nhi muội, tới lượt ngươi!
Nhìn thấy cự viên đi trở về, Ngụy Thần làm ra thủ thế như mời, nhìn qua Thiết Lan Nhi.
- Làm sao…
Mặc dù không rõ tại sao Ngụy Thần làm được như vậy, nhưng Thiết Lan Nhi tự mình hiểu lấy, biết muốn làm cho cự viên nghe lời của mình căn bản là không khả năng.
- Lan Nhi muội là tuần thú sư nên biết Đồng Tí Cự Viên cũng không bị ta thu phục, ta có thể ra lệnh cho nó cũng không tính không tuân theo quy định…
Nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Lan Nhi, Ngụy Thần đắc ý.
- Hiện tại cho ta kiến thức thủ đoạn của tuần thú sư đi!
Thiết Lan Nhi là tuần thú sư đương nhiên nhìn ra được Đồng Tí Cự Viên không phải là yêu sủng, nhưng nghe được lời nói của Ngụy Thần lại làm cho nàng không cách nào nghĩ được nguyên nhân tại sao lại như thế.
- Ta đánh cuộc với Lan Nhi muội, các ngươi đều có thể tham gia, nếu ai có thể trong vòng mười lần hô hấp làm Đồng Tí Cự Viên khuất phục ta sẽ chủ động nhận thua!
Thấy Thiết Lan Nhi cắn môi, Ngụy Thần chắp hai tay sau lưng nhìn quanh một vòng, trong ánh mắt tràn ngập ngạo nghễ nói.
Danh sách chương