“Bây giờ có thể dẫn ta đến gặp thành chủ của các ngươi chưa?”

Ngụy Phong Đường trên mặt đất từ từ đứng dậy, trận chiến này dù thua nhưng khiến hắn ta tâm phục khẩu phục, ánh mắt nhìn về phía Trần Trường An cũng chuyển từ thưởng thức sang bội phục.

Nếu nói trước kia Ngụy Phong Đường vẫn còn nghĩ rằng Trần Trường An là một nhân tài mới xuất hiện thì giờ trong lòng Ngụy Phong Đường, Trần Trường An đã trở thành một vị cường giả còn mạnh hơn mình.

“Ngươi thắng rồi, ngươi sẽ là người đầu tiên và cũng là duy nhất có huy chương tử kim tại thành Bất Quy, ngươi đã có quyền đi gặp thành chủ”.

“Bây giờ ngươi gặp luôn à?”

Ngụy Phong Đường hơi thắc mắc, sao Trần Trường An cứ vội vã đòi gặp thành chủ thế nhỉ? Lẽ nào có việc gì ư? Lễ nào là...

“Trần Trường An, không lẽ ngươi sợ thành chủ đại nhân

cuỗm tiền đặt cược của ngươi đi mất hả?”, Ngụy Phong Đường bèn hỏi thử.

Hả?

Ngụy Phong Đường nghị thế khiến Trần Trường An thấy khá bất ngờ, dù sao hắn chẳng bận tâm chuyện đặt cược lắm, hắn không thiếu linh thạch, chỉ là thêm mấy trò đó thì sẽ tăng cơ hội gặp gỡ thành chủ Tu La mà thôi.

Hắn cũng không ngờ rằng Ngụy Phong Đường sẽ để ý như thế, nhưng mà âu cũng là chuyện thường tình, dù sao ở đây đều là đám quỷ đói chưa thấy sự đời thôi.

“Ngươi đừng quan tâm ta tìm hắn ta làm gì, cứ dẫn ta đi được rồi”.

“Hắn ta có ở thành Bất Quy không?”, Trần Trường An tức giận hỏi.

“Có, nhưng mà... ta cần phải đi báo tin trước, xem thử thành chủ có đồng ý gặp ngươi hôm nay không?”

“Có thể ngươi phải đợi một lát”.

Phải đợi nữa hả?

Gặp thành chủ đúng là gian nan vô cùng, nhưng mà Trần Trường An đã chờ nhiều ngày rồi nên giờ chờ thêm cũng chả sao, hắn cũng không vội lắm.

“Được, vậy ta về Khoái Hoạt Lâu trước đây, cố gắng nhanh chút nhé”.

“Bảo là ta có chuyện cần hỏi thăm hắn ta”. Hỏi thăm chuyện gì ư?

Ngụy Phong Đường gật đầu nói: “Ta sẽ chuyển lời của ngươi cho thành chủ”.

Trần Trường An không nói gì thêm, bóng người chợt lóe bay thẳng về phía thành Bất Quy.

“Thằng nhóc này đúng là tự nhiên, nói đi là đi”, Ngụy Phong Đường cười khổ.

“À thì... Ngụy đại nhân, kết giới... kết giới còn chưa mở thì phải”.

“Chưa mở thì mở đi, còn hỏi ta làm gì?”

“Không phải, ý của ta là kết giới chưa mở thì Trần Trường An đi ra kiểu gì?”

“Hả? Thì..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện