Ngụy Phong Đường bỗng nhiên sửng sốt, đúng thế, kết giới còn chưa mở thì Trần Trường An đi xuyên qua kết giới kiểu gì? Phải biết rằng, kết giới này tạo ra để phòng việc bọn họ chiến đấu ảnh hưởng quá xa nên đã được thành chủ đích thân bố trí.

Nhưng Trần Trường An thì sao? Tự nhiên như nhà không cửa? Hắn không bị ảnh hưởng chút nào ư? Kết giới này như thùng rỗng kêu to đối với hắn sao?

“Tên Trần Trường An này rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển thế?”

“Hắn còn là người không?”

Mỗi một lần bọn họ gặp Trần Trường An đều sẽ kinh ngạc trước thủ đoạn của hắn, dường như trên người hắn còn có vô số bí mật.

“Này... thằng nhóc này từ bỏ huy chương tử kim à? Thôi bỏ đi, đợi đến khi gặp thành chủ thì nhờ thành chủ đưa cho hắn vậy”.

Sau khi Trần Trường An rời khỏi, Ngụy Phong Đường mới nhớ còn chưa đưa huy chương tử kim cho Trần Trường An.

Người đầu tiên Trần Trường An gặp sau khi về tới Khoái Hoạt Lâu vẫn là bà chủ.

Dường như bà chủ rảnh rỗi cả ngày không cần làm gì hết, ngày ngày ở cửa chờ Trần Trường An hắn vậy.

“Ngươi không buôn bán à?” “Nhàn nhã vậy luôn?”, Trần Trường An hỏi.

“Chuyện kinh doanh gì quan trọng hơn một vị khách như ngươi chứ?”

“Mau cho ta chiêm ngưỡng coi thử huy chương tử kim ra sao đi, ta còn chưa từng thấy nó đâu đấy”, bà chủ hờn dỗi nói.

“Huy chương à? Ta không cần, nếu ngươi thích thì đến lúc đó sẽ tặng cho ngươi”, Trần Trường An bất cần nói.

Tặng cho mình hả?

“Cái này có được coi là tín vật đính ước không?”, bà chủ thâm tình hỏi.

Tín vật đính ước hả?

Ngươi đang nằm mơ hả?

“Ngươi không dẹo thì không nói chuyện được à?”, Trần Trường An hỏi câu chí mạng.

“Ồ? Làm vậy không được à? Chẳng phải đàn ông các ngươi đều thích phụ nữ như vậy à?”

“Đừng giả vờ chính trực, ngoài miệng bảo không thích chứ lòng mê quá chứ gì?”

“Làm gì có cái gọi là chính nhân quân tử chứ, chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi”.

“Không động lòng chẳng qua là chưa đủ hấp dẫn”.

Lời của bà chủ có lẽ không sai chỗ nào, có lẽ phần lớn đàn ông đều như vậy nhưng túm cái quần lại là luôn luôn có ngoại lệ.

Chẳng qua, Trần Trường An không muốn tốn nước miếng với nàng ta về vấn đề này, đây vốn không phải là vấn đề có thể tranh luận đúng sai rõ ràng.

“Mỗi người đều có lý giải của riêng mình, ngươi nói thế cũng không có gì sai”.

“Nhưng ngươi không cảm thấy mệt mỏi à?” Mệt mỏi?

Nghe vậy, bà chủ lắc đầu hờ hững rồi cười nói: “Còn sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì đúng không?”

Đúng vậy, đối với rất nhiều người mà nói, còn sống quan trọng hơn tất cả, cần gì phải để ý dùng cách gì để sống chứ.

Mỗi người có mỗi lý giải khác nhau, con đường họ lựa chọn cũng sẽ khác nhau.

Trong khi hai người họ nói chuyện, Ngụy Phong Đường đã đến Khoái Hoạt Lâu, tốc độ quá nhanh khiến Trần Trường An cũng khá bất ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện