“Công tử, như vậy... Như vậy không được hay lắm thì phải?” “Sợ gì? Không sao đâu”.
“Nhưng mà... Ta vẫn thấy hơi căng thẳng”.
“Lần đầu tiên bao giờ chẳng vậy”.
“Nhưng ta sợ”.
“Đừng sợ, chẳng phải còn có ta ở đây hay sao, chỉ cần thử một lần là ngươi sẽ thích cảm giác này ngay”.
“Cảm giác kích thích ấy khiến người ta mê say lắm, ngươi đừng sợ”.
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị cái con mẹ gì nữa, rốt cuộc ngươi có cược hay là không đây? Chỉ có mỗi chuyện cược là Tài hay là Xỉu thôi mà, có cần phải lằng nhà lằng nhằng mãi như vậy không?”
“Mẹ kiếp, ngài xem ngài nói gì kìa, ta còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, đi nhầm chỗ cơ đấy”.
“Ai nói không phải, mẹ kiếp, suýt chút nữa ta tưởng đây không phải là sòng bạc mà là lầu xanh đấy”.
“Nhanh lên, nhanh lên, mấy người có đặt cược hay là không đây? Không cược thì đừng làm mất thì giờ của bọn ta”.
Trong sòng bạc Bình An, lời những người khác nói khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy căng thẳng hơn, nhất thời không biết rốt cuộc nên cược Tài hay Xỉu.
Nàng ta đánh mắt nhìn Trần Trường An cầu cứu hắn nhưng hắn lại đáp lại nàng ta bằng một ánh mắt khích lệ.
“Vậy thì... Ta cược Tài!”
Cố Tiên Nhi cắn răng một cái, bỏ hết vàng trong tay ra cược Tài.
Thấy Cố Tiên Nhi đặt cược như vậy, những người khác tới tấp cược hết là Xỉu khiến Cố Tiên Nhi cực kỳ tức giận, những người kia làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nào nàng ta lại xui xẻo như vậy hay sao? “Đặt cược xong rồi thì bỏ tay ra”.
“Mở!”
“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, Tài!”
Nhìn thấy số điểm mà xúc xắc mở ra, ngay cả người mở xúc xắc cũng không khỏi biến sắc.
Sao lại như vậy được?
Rõ ràng hắn ta đã kiểm soát xúc xắc để cho ra Xỉu rồi mà, sao lại là Tài?
“Công tử, thắng rồi, ta thắng rồi”. Trái tim lo lắng của Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng yên tâm, không ngờ trò chơi đánh bạc nho nhỏ này lại kích thích như thế!
“Ngươi thấy chưa, ta đã bảo rồi mà, có ta ở đây thì không có chuyện gì hết”. Trần Trường An vừa cười vừa nói.
“Vâng, công tử thật là lợi hại”.
Cố Tiên Nhi hưng phấn gật gù, sau đó chìa tay ra, ra hiệu người mở xúc xắc trả tiền cho nàng ta.
Nhìn số vàng trên xới bạc, người mở xúc xắc không khỏi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, sao lại đặt cược nhiều như vậy chứ?
Nếu như chuyến này mà lỗ thì e là hắn ta sẽ mất việc mất thôi!
Nhưng nếu như không trả tiền cho khách... Xung quanh đang có nhiều người nhìn hắn ta như vậy, e là sau này sòng bạc này đừng mơ tới chuyện làm ăn được nữal
“Chuyện này... Số tiền này hơi lớn, ta phải đi báo với chưởng quỹ một tiếng”.
“Mời hai vị chờ một lát”. Chưởng quỹ nghe nói chuyện này, vội vàng chạy tới, dù sao cũng là một số tiền rất lớn, nếu không cẩn thận thì e là lợi
nhuận non nửa năm nay của sòng bạc sẽ bốc hơi hết.
Bởi Cố Tiên Nhi đã cược những một trăm nghìn lượng vàng ròng.
Những một trăm nghìn lượng vàng ròng, không phải bạc trắng!
“Chưởng quỹ, hai người này có vấn đề, rõ ràng ta đã kiểm soát số điểm của xúc xắc rồi nhưng sau khi mở ra..", tên mở xúc xắc thuật lại sự việc.
ồỒ?
“Nhưng mà... Ta vẫn thấy hơi căng thẳng”.
“Lần đầu tiên bao giờ chẳng vậy”.
“Nhưng ta sợ”.
“Đừng sợ, chẳng phải còn có ta ở đây hay sao, chỉ cần thử một lần là ngươi sẽ thích cảm giác này ngay”.
“Cảm giác kích thích ấy khiến người ta mê say lắm, ngươi đừng sợ”.
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị cái con mẹ gì nữa, rốt cuộc ngươi có cược hay là không đây? Chỉ có mỗi chuyện cược là Tài hay là Xỉu thôi mà, có cần phải lằng nhà lằng nhằng mãi như vậy không?”
“Mẹ kiếp, ngài xem ngài nói gì kìa, ta còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác, đi nhầm chỗ cơ đấy”.
“Ai nói không phải, mẹ kiếp, suýt chút nữa ta tưởng đây không phải là sòng bạc mà là lầu xanh đấy”.
“Nhanh lên, nhanh lên, mấy người có đặt cược hay là không đây? Không cược thì đừng làm mất thì giờ của bọn ta”.
Trong sòng bạc Bình An, lời những người khác nói khiến Cố Tiên Nhi cảm thấy căng thẳng hơn, nhất thời không biết rốt cuộc nên cược Tài hay Xỉu.
Nàng ta đánh mắt nhìn Trần Trường An cầu cứu hắn nhưng hắn lại đáp lại nàng ta bằng một ánh mắt khích lệ.
“Vậy thì... Ta cược Tài!”
Cố Tiên Nhi cắn răng một cái, bỏ hết vàng trong tay ra cược Tài.
Thấy Cố Tiên Nhi đặt cược như vậy, những người khác tới tấp cược hết là Xỉu khiến Cố Tiên Nhi cực kỳ tức giận, những người kia làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nào nàng ta lại xui xẻo như vậy hay sao? “Đặt cược xong rồi thì bỏ tay ra”.
“Mở!”
“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, Tài!”
Nhìn thấy số điểm mà xúc xắc mở ra, ngay cả người mở xúc xắc cũng không khỏi biến sắc.
Sao lại như vậy được?
Rõ ràng hắn ta đã kiểm soát xúc xắc để cho ra Xỉu rồi mà, sao lại là Tài?
“Công tử, thắng rồi, ta thắng rồi”. Trái tim lo lắng của Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng yên tâm, không ngờ trò chơi đánh bạc nho nhỏ này lại kích thích như thế!
“Ngươi thấy chưa, ta đã bảo rồi mà, có ta ở đây thì không có chuyện gì hết”. Trần Trường An vừa cười vừa nói.
“Vâng, công tử thật là lợi hại”.
Cố Tiên Nhi hưng phấn gật gù, sau đó chìa tay ra, ra hiệu người mở xúc xắc trả tiền cho nàng ta.
Nhìn số vàng trên xới bạc, người mở xúc xắc không khỏi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, sao lại đặt cược nhiều như vậy chứ?
Nếu như chuyến này mà lỗ thì e là hắn ta sẽ mất việc mất thôi!
Nhưng nếu như không trả tiền cho khách... Xung quanh đang có nhiều người nhìn hắn ta như vậy, e là sau này sòng bạc này đừng mơ tới chuyện làm ăn được nữal
“Chuyện này... Số tiền này hơi lớn, ta phải đi báo với chưởng quỹ một tiếng”.
“Mời hai vị chờ một lát”. Chưởng quỹ nghe nói chuyện này, vội vàng chạy tới, dù sao cũng là một số tiền rất lớn, nếu không cẩn thận thì e là lợi
nhuận non nửa năm nay của sòng bạc sẽ bốc hơi hết.
Bởi Cố Tiên Nhi đã cược những một trăm nghìn lượng vàng ròng.
Những một trăm nghìn lượng vàng ròng, không phải bạc trắng!
“Chưởng quỹ, hai người này có vấn đề, rõ ràng ta đã kiểm soát số điểm của xúc xắc rồi nhưng sau khi mở ra..", tên mở xúc xắc thuật lại sự việc.
ồỒ?
Danh sách chương