Dám giở trò gian lận ở đây à? Xem ra là muốn kiếm chuyện đây mà phải không? Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt chưởng quỹ không thể hiện ra, dù sao thì bọn họ cũng vẫn còn phải duy trì chuyện làm ăn này nữa.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không định để bọn Trần Trường An mang số tiền này đi.

“Chẳng hay hai vị là công tử, tiểu thư nhà nào? Sao ta thấy hơi lạ mặt nhỉ?”, chưởng quỹ cười hỏi.

“Bọn ta đi ngang qua đây, chẳng qua chỉ cược nhỏ một chút cho vui mà thôi”, Trần Trường An cười nhạt đáp.

Đi ngang qua đây? Nghĩa là người nơi khác tới đây đúng không? Nếu vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.

“Haha, một trăm nghìn lượng vàng ròng mà chỉ là cược nhỏ thôi sao?”

“Nhìn là biết hai người này chắc chắn là người nhà giàu rồi, nếu không thì lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy chứ”.

“Sòng bạc Bình An bọn ta mở cửa làm ăn thì phải đảm bảo nguyên tắc công bằng, hai vị đã thắng, không có lý nào bọn ta lại không trả tiền”.

“Người đâu, vào phòng thu chỉ lấy một trăm nghìn lượng vàng ròng ra đây”.

“Vâng”.

Thấy chưởng quỹ sảng khoái như vậy, đám dân đỏ đen đứng xung quanh đều cực kỳ bội phục.

“Đúng là sòng bạc Bình An, làm ăn cực kỳ phóng khoáng, chỉ trả một trăm nghìn lượng vàng ròng mà không buồn nháy mắt lấy một cái”.

“Đương nhiên rồi, cho nên mới nói đã chơi bạc thì phải tới sòng bạc Bình An mới yên tâm, đáng tin cậy”.

“Nếu là sòng bạc khác thì e là hai người này sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Chẳng bao lâu sau, bên phía phòng thu chi đã mang ra tờ ngân phiếu một trăm nghìn lượng vàng ròng, đưa nó cho Trần Trường An, sau đó chưởng quỹ cười hỏi: “Hai vị có chơi tiếp nữa không ạ?”

“Thôi, bọn ta đã chơi đủ rồi, không chơi nữa”. “Vâng, vậy ta xin phép không tiễn”.

Nói thật, chưởng quỹ hơi sợ Trần Trường An sẽ chơi tiếp, dù cho về sau có thể lột lại được số ngân lượng mà Trần Trường An đã thắng đi chăng nữa nhưng những người chơi khác thì sao?

Một khi những người chơi này đặt cược theo Trần Trường An thì tổn thất của sòng bạc sẽ rất lớn.

Cho nên Trần Trường An muốn đi, chưởng quỹ không hề ngăn cản, chỉ nháy mắt ra hiệu cho đám tay chân của sòng bạc.

Đại Hoàng ở bên ngoài trông thấy Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đi ra, mắt sáng lên, truyền âm hỏi: “Thắng chứ hả?”

“Hỏi thừa, ta đã bao giờ thua chưa?”

“Một trăm nghìn lượng vàng ròng, tha hồ cho ngươi tiêu xài..

“Hê hê hê, được được được, đi lầu xanh nào, đi lầu xanh nào”.

Nghe Đại Hoàng nói vậy, đầu Trần Trường An hiện đầy vạch đen, kẻ đầu sỏ của tất cả chuyện này chính là Huyền Vô

Đạo!

“Trước hết kiếm chỗ nào đó ăn một bữa tử tế đã rồi tính sau."

“Dạo này đi đường vội vã, chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng”.

“Thì tới lầu xanh cũng ăn cơm được mà”.

“Xéo đi”.

Trần Trường An mặc kệ Đại Hoàng, đi thẳng một mạch.

Hắn chưa đi được mấy bước thì đột nhiên Cố Tiên Nhi nhướng mày, nói nhỏ: “Công tử, có người của sòng bạc bám theo sau chúng ta”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện