"Cảm ơn Lục tông chủ ưu ái, nhưng mà... ta thật sự đã có sư môn, hơn nữa ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ gia nhập Thanh Vân Tông".
"Cho nên... chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi", Diệp Tri Thu không có chút do dự nào, lại từ chối Lục Mạnh Nhiên một lần nữa.
Lần này, ngay cả Lục Mạnh Nhiên đều cảm thấy không biết để mặt mũi vào đâu.
"Ta thật sự rất hiếu kì, sư phụ của ngươi rốt cuộc là người nào, mà có thể làm cho ngươi liên tiếp từ chối Thanh Vân Tông chúng ta?"
"Chẳng lẽ Thanh Vân Tông chúng ta còn không sánh bằng sư phụ của ngươi?", Lục Mạnh Nhiên cau mày hỏi.
"Lục Tông chủ nói lời ấy sai rồi".
"Chẳng lễ bởi vì sư tôn ta không bằng Thanh Vân Tông, ta phải chuyển sang môn hạ của người khác ư?"
"Chuyện như vậy, Diệp Tri Thu ta không là được”. "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta có thể có thực lực như hôm nay, đa phần đều dựa vào sư phụ dạy dỗ, Diệp Tri Thu tuyệt đối không phải hạng người
vong ân phụ nghĩa".
"Huống hồ, ta thật sự không cho rằng sư phụ ta không bằng Thanh Vân Tông".
Lời nói của Diệp Tri Thu vô cùng hùng hồn, mọi người nghe được cũng cảm thấy có chút đạo lý, cũng càng thêm tán thưởng với phẩm chất của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu càng như thế, trong lòng Lục Mạnh Nhiên càng thêm thưởng thức Diệp Tri Thu.
Ngay cả bốn vị phong chủ của Thanh Vân Tông lúc này đều đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tri Thu đều mang theo ý cười, mang theo sự thưởng thức.
"Diệp Tri Thu, ngươi không chỉ có thiên phú xuất chúng, thực lực kinh người, nhân phẩm cũng không thể bắt bẻ".
"Không biết sư phụ ngươi là vị nào? Có ở đây không?” "Nếu hắn ở đây, có thể để hắn xuất hiện không, chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ".
"Nếu như hắn nguyện ý, đại khái có thể trở thành khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Tông chúng ta”.
"Tông chủ, ngươi cảm thấy biện pháp này như thế nào?", phong chủ Đại Vân Phong cười hỏi.
Nghe nói như thế, Lục Mạnh Nhiên cũng khẽ động trong lòng, biện pháp tốt, cứ như vậy, không chỉ có thể chiêu mộ Diệp Tri Thu, mà còn có thể chiêu mộ được cả sư phụ của đối phương.
"Không tệ, đây đúng là một biện pháp hay".
"Thân là tông chủ Thanh Vân Tông, ta vẫn phải có quyền lợi như vậy, không cần báo cáo với các trưởng lão'.
"Diệp Tri Thu, ngươi cảm thấy thế nào?" Thái độ của Thanh Vân Tông quả thực để mọi người hoàn toàn ngây ngẩn.
Diệp Tri Thu có lực hấp dẫn như vậy sao? Để Thanh Vân Tông không ngừng nhượng bộ nhiều lần? Diệp Tri Thu dựa vào sức một mình, ngay cả mình sư phụ cũng được hắn ta nâng lên theo?
Đây chính là khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Tông, cũng không phải là loại người nào cũng có cơ hội này.
Phải biết, lúc trước có một số cường giả Bất Tử Cảnh cũng muốn gia nhập vào Thanh Vân Tông trở thành khách khanh trưởng lão, nhưng Thanh Vân Tông đều sẽ nghiêm khắc điều tra thử thách mới có thể quyết định có đồng ý hay không.
Nhưng sư phụ của Diệp Tri Thu thì sao? Là ai mọi người đều không biết, tu vi làm sao cũng không có ai biết, vậy mà lại trực tiếp được hứa hẹn vị trí khách khanh trưởng lão, điều này còn không phải là bởi vì mặt mũi của Diệp Tri Thu ư?
Mọi người rất hâm mộ Diệp Tri Thu, càng hâm mộ sư phụ của Diệp Tri Thu, đây quả thực là gặp may, có thể thu nhận Diệp Tri Thu làm đệ tử trước khi hắn ta vùng lên, đúng là khí vận nghịch thiên.
Mà lúc này, vẻ mặt của Phương Vân Khê lại vô cùng đặc sắc, để Trần Trường An trở thành khách khanh trưởng lão?
Nếu những người này biết ngay cả tổ sư gia Lục Thanh Vân của các ngươi đều không lọt nổi vào mắt xanh của Trần Trường An, các ngươi sẽ có cảm giác
như thế nào?
Diệp Tri Thu cũng không nghĩ tới Thanh Vân Tông sẽ kiên nhẫn như thế, rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đưa ánh mắt về phía vị trí của Trần Trường An.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tri Thu, tất cả mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó đều nhìn về phía ánh mắt Diệp Tri Thu.
Hả?
Phương gia?
Chẳng lẽ người của Phương gia là sư phụ của hắn ta sao? "Đậu má, không phải là vị lão tổ kia của Phương gia đấy chứ?"
"Vậy chẳng phải là Phương gia sắp được trèo lên chiếc thuyền lớn Thanh Vân Tông này rồi ư?”
"Thật sự không nghĩ tới, sư phụ của Diệp Tri Thu lại là người của Phương gia, nhưng sao lại có cảm giác bọn họ bình tĩnh như vậy? Không hề có vẻ kích động vậy?"
Dưới sự chú ý của mọi người, Trần Trường An chậm rãi đứng lên.
"Sư phụ, chuyện này, vẫn nên để người tới làm chủ đi".
Hả?
Sư phụ?
Người trẻ tuổi này mới là sư phụ của Diệp Tri Thu? Mẹ nó nhìn hắn cũng không hề lớn hơn Diệp Tri Thu là bao?
Khi nhìn thấy Trần Trường An, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Nghìn tính vạn tính, ai có thể nghĩ đến sư phụ của Diệp Tri Thu lại còn trẻ như vậy, hơn nữa tu vi... còn không bằng Diệp Tri Thu?
Ngây ngẩn! Tất cả mọi người đều hoàn toàn ngây ngẩn.
"Cho nên... chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi", Diệp Tri Thu không có chút do dự nào, lại từ chối Lục Mạnh Nhiên một lần nữa.
Lần này, ngay cả Lục Mạnh Nhiên đều cảm thấy không biết để mặt mũi vào đâu.
"Ta thật sự rất hiếu kì, sư phụ của ngươi rốt cuộc là người nào, mà có thể làm cho ngươi liên tiếp từ chối Thanh Vân Tông chúng ta?"
"Chẳng lẽ Thanh Vân Tông chúng ta còn không sánh bằng sư phụ của ngươi?", Lục Mạnh Nhiên cau mày hỏi.
"Lục Tông chủ nói lời ấy sai rồi".
"Chẳng lễ bởi vì sư tôn ta không bằng Thanh Vân Tông, ta phải chuyển sang môn hạ của người khác ư?"
"Chuyện như vậy, Diệp Tri Thu ta không là được”. "Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ta có thể có thực lực như hôm nay, đa phần đều dựa vào sư phụ dạy dỗ, Diệp Tri Thu tuyệt đối không phải hạng người
vong ân phụ nghĩa".
"Huống hồ, ta thật sự không cho rằng sư phụ ta không bằng Thanh Vân Tông".
Lời nói của Diệp Tri Thu vô cùng hùng hồn, mọi người nghe được cũng cảm thấy có chút đạo lý, cũng càng thêm tán thưởng với phẩm chất của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu càng như thế, trong lòng Lục Mạnh Nhiên càng thêm thưởng thức Diệp Tri Thu.
Ngay cả bốn vị phong chủ của Thanh Vân Tông lúc này đều đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tri Thu đều mang theo ý cười, mang theo sự thưởng thức.
"Diệp Tri Thu, ngươi không chỉ có thiên phú xuất chúng, thực lực kinh người, nhân phẩm cũng không thể bắt bẻ".
"Không biết sư phụ ngươi là vị nào? Có ở đây không?” "Nếu hắn ở đây, có thể để hắn xuất hiện không, chúng ta sẽ bàn bạc thật kỹ".
"Nếu như hắn nguyện ý, đại khái có thể trở thành khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Tông chúng ta”.
"Tông chủ, ngươi cảm thấy biện pháp này như thế nào?", phong chủ Đại Vân Phong cười hỏi.
Nghe nói như thế, Lục Mạnh Nhiên cũng khẽ động trong lòng, biện pháp tốt, cứ như vậy, không chỉ có thể chiêu mộ Diệp Tri Thu, mà còn có thể chiêu mộ được cả sư phụ của đối phương.
"Không tệ, đây đúng là một biện pháp hay".
"Thân là tông chủ Thanh Vân Tông, ta vẫn phải có quyền lợi như vậy, không cần báo cáo với các trưởng lão'.
"Diệp Tri Thu, ngươi cảm thấy thế nào?" Thái độ của Thanh Vân Tông quả thực để mọi người hoàn toàn ngây ngẩn.
Diệp Tri Thu có lực hấp dẫn như vậy sao? Để Thanh Vân Tông không ngừng nhượng bộ nhiều lần? Diệp Tri Thu dựa vào sức một mình, ngay cả mình sư phụ cũng được hắn ta nâng lên theo?
Đây chính là khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Tông, cũng không phải là loại người nào cũng có cơ hội này.
Phải biết, lúc trước có một số cường giả Bất Tử Cảnh cũng muốn gia nhập vào Thanh Vân Tông trở thành khách khanh trưởng lão, nhưng Thanh Vân Tông đều sẽ nghiêm khắc điều tra thử thách mới có thể quyết định có đồng ý hay không.
Nhưng sư phụ của Diệp Tri Thu thì sao? Là ai mọi người đều không biết, tu vi làm sao cũng không có ai biết, vậy mà lại trực tiếp được hứa hẹn vị trí khách khanh trưởng lão, điều này còn không phải là bởi vì mặt mũi của Diệp Tri Thu ư?
Mọi người rất hâm mộ Diệp Tri Thu, càng hâm mộ sư phụ của Diệp Tri Thu, đây quả thực là gặp may, có thể thu nhận Diệp Tri Thu làm đệ tử trước khi hắn ta vùng lên, đúng là khí vận nghịch thiên.
Mà lúc này, vẻ mặt của Phương Vân Khê lại vô cùng đặc sắc, để Trần Trường An trở thành khách khanh trưởng lão?
Nếu những người này biết ngay cả tổ sư gia Lục Thanh Vân của các ngươi đều không lọt nổi vào mắt xanh của Trần Trường An, các ngươi sẽ có cảm giác
như thế nào?
Diệp Tri Thu cũng không nghĩ tới Thanh Vân Tông sẽ kiên nhẫn như thế, rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể đưa ánh mắt về phía vị trí của Trần Trường An.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tri Thu, tất cả mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó đều nhìn về phía ánh mắt Diệp Tri Thu.
Hả?
Phương gia?
Chẳng lẽ người của Phương gia là sư phụ của hắn ta sao? "Đậu má, không phải là vị lão tổ kia của Phương gia đấy chứ?"
"Vậy chẳng phải là Phương gia sắp được trèo lên chiếc thuyền lớn Thanh Vân Tông này rồi ư?”
"Thật sự không nghĩ tới, sư phụ của Diệp Tri Thu lại là người của Phương gia, nhưng sao lại có cảm giác bọn họ bình tĩnh như vậy? Không hề có vẻ kích động vậy?"
Dưới sự chú ý của mọi người, Trần Trường An chậm rãi đứng lên.
"Sư phụ, chuyện này, vẫn nên để người tới làm chủ đi".
Hả?
Sư phụ?
Người trẻ tuổi này mới là sư phụ của Diệp Tri Thu? Mẹ nó nhìn hắn cũng không hề lớn hơn Diệp Tri Thu là bao?
Khi nhìn thấy Trần Trường An, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Nghìn tính vạn tính, ai có thể nghĩ đến sư phụ của Diệp Tri Thu lại còn trẻ như vậy, hơn nữa tu vi... còn không bằng Diệp Tri Thu?
Ngây ngẩn! Tất cả mọi người đều hoàn toàn ngây ngẩn.
Danh sách chương