Lục Mạnh Nhiên nhìn về phía Trần Trường An với vẻ mặt phức tạp.

Nhưng trong lòng ông ta thì lại đang sầu lo, thật sự phải để loại người này trở thành khách khanh trưởng lão của Thanh Vân Tông sao? Tuy nói ông ta có quyền lợi, nhưng nếu để các trưởng lão khác biết thì cũng có chút không thể nào nói nổi đi?

Nhưng vì một thiên tài yêu nghiệt như Diệp Tri Thu, Lục Mạnh Nhiên lại cảm thấy có thể mạo hiểm thử một chút.

"Ngươi chính là sư phụ của Diệp Tri Thu?”, Lục Mạnh Nhiên mở miệng hỏi.

"Không sai", Trân Trường An bình tĩnh gật đầu.

Dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Trần Trường An khiến không ít người đều cảm thấy có chút hiếu kỳ, hắn đang giả vờ cái gì?

Người trâu bò là đồ đệ của ngươi chứ không phải ngươi, vậy mà còn có thể giả vờ giả vịt được sao? Tự cao tự đại à?

Cho dù ngươi không muốn tỏ ra quá mức hưng phấn, nhưng dù sao người đang nói chuyện với ngươi chính là tông chủ Thanh Vân Tông, ngươi không thể cho thêm chút phản ứng ư?

"Chắc hẳn ngươi cũng đã nghe được mọi chuyện vừa rồi".

"Cho nên, lựa chọn của ngươi là?"

Lục Mạnh Nhiên phát hiện ngoại trừ chờ mong ra, mình còn có một chút thấp thỏm, thế mà ông ta lại sợ bị từ chối.

Nghĩ tới đây, Lục Mạnh Nhiên cảm giác có chút buồn cười, Diệp Tri Thu bởi vì có sư phụ cho nên từ chối, vậy tên nhóc này thì sao? Hắn có lý do gì để từ chối?

"Khách khanh trưởng lão sao?" "Đúng là ta không có bất cứ hứng thú nào, huống hồ..."

Câu kế tiếp Trần Trường An cũng không nói ra, đó chính là, Thanh Vân Tông các ngươi đúng là không xứng.

Trần Trường An nói một nửa giữ lại một nửa, chỉ cười không nói càng làm cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Mẹ nó ngươi nói cho rõ ràng đi, huống hồ cái gì? Mẹ nó cũng quá khiến người ta phải suy nghĩ lung tung đi? Mà quan trọng nhất là, mẹ nó hắn cũng từ chối sao?

Diệp Tri Thu từ chối là do người ta là có bản lĩnh thật sự, ngươi thì tính là cái gì? Không có Diệp Tri Thu, ai quan tâm đến việc ngươi có gia nhập hay không?

"Ngươi... Có phải là ngươi không biết thực lực của Thanh Vân Tông chúng ta hay không?"

"Hay là ngươi không biết địa vị của Thanh Vân Tông chúng ta?"

"Trước kia ngươi chưa nghe nói đến Thanh Vân Tông sao?"

Lúc này trong lòng Lục Mạnh Nhiên tràn đầy nghỉ hoặc và khó hiểu, ông ta không hề cho rằng là Thanh Vân Tông có vấn đề gì, ngược lại cảm thấy có phải là sư phụ của Diệp Tri Thu cái gì cũng đều không hiểu hay không?

Nghe được Lục Mạnh Nhiên nói vậy, Trần Trường An cũng không nhịn được cười, nhìn mình ngu ngốc như vậy sao? Hay là ông ta thật sự cảm thấy Thanh Vân

Tông là bánh trái thơm ngon?

Nhìn thấy Trần Trường An cười, Lục Mạnh Nhiên cảm thấy hết sức xấu hổ, cứ như lời nói của mình vô cùng ngu xuẩn vậy.

"Tên nhóc kia, ngươi là không thèm coi Thanh Vân Tông chúng ta ra gì sao?”

Phong chủ Thanh Cương Phong từ trước đến nay vẫn luôn nóng tính, thái độ của Trần Trường An làm cho ông ta vô cùng khó chịu, nếu như không phải do thân phận hạn chế, thậm chí ông ta còn muốn trực tiếp ra tay.

"Ta cũng không có ý không coi các ngươi ra gì”.

"Cho dù là ta, hay là đồ đệ của ta Diệp Tri Thu, đều sẽ không gia nhập vào Thanh Vân Tông các ngươi".

"Về phần nguyên nhân, chẳng mấy chốc các ngươi sẽ biết".

"Nhưng mà bây giờ ta còn có một chuyện khác muốn hỏi Thanh Vân Tông các ngươi một chút".

"Tối hôm qua có người lên Tiểu Vân Phong, chuẩn bị ám sát đồ đệ Diệp Tri Thu của ta, chuyện này, Thanh Vân Tông các ngươi hẳn nên cho chúng ta một câu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện