Bạn thân? Người bạn duy nhất? Có thể trở thành bạn thân duy nhất của Bất Tử Đan Đế, e rằng thân phận của người này không tầm thường.
Dược Duyên không ngờ sư phụ mình còn có bạn thân.
“Vậy bây giờ con đi nghênh đón Trần Trường An tiền bối”.
“Không cần, ta tự mình đi đón”.
Cái gì?
Tự đi đón?
Đường đường là Bất Tử Đan Đế, thế mà lại muốn tự mình đi đón một người ư? “Không cần, ta đã vào rồi”.
Đúng lúc này, giọng Trần Trường An vang lên, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn theo hướng âm thanh vang lên, trông thấy nhóm Trần Trường An, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ thì ai cũng cau mày khó hiểu,
Một người Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, một cô gái, còn có một người Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy, cùng với một con chó vàng.
Mọi người nhìn sang, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trần Trường An,
bởi vì nghe giọng nói vừa rồi cảm thấy khá phù hợp với hình tượng của Trần Trường An.
Nhưng một người mới đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất mà lại là bạn thân duy nhất của Bất Tử Đan Đế ư?
Từ biệt mấy nghìn năm, Trần Trường An vẫn như xưa, mà nay Dược Nghịch Mệnh đã già đi nhiều.
Rõ ràng là cảnh giới Đại Đê, nhưng lại ăn mặc như một ông già, làm cho Trần Trường An vô cùng khó hiểu.
Trẻ trung không tốt sao? Trông có tinh thần, có sức sống, còn bộ dạng bây giờ...
Ơ!
Trần Trường An bỗng nhíu mày, sao hắn lại cảm nhận được trên người Dược Nghịch Mệnh phảng phất tử khí?
Một cường giả cảnh giới Đại Đế đến tuổi như ông ta cùng lắm chỉ coi như tráng niên, ấy thế mà lại xuất hiện trạng thái như vậy?
“Sao ngươi lại đến đây?”
Dược Nghịch Mệnh thật sự tò mò, dù sao ông ta cũng biết Trần Trường An không thể đi quá xa, cũng không thể ra ngoài quá lâu.
Bình thường hắn chỉ sống quanh khu vực rừng Cấm Ky, nhưng lần này thế mà lại đến thành Đan Đế? Dù sao khoảng cách giữa hai nơi này quá xa.
“Bởi vì hạt châu kia”, Trần Trường An không nhiều lời vô ích, hắn nói thẳng mục đích đến của mình.
Hạt châu?
Dược Nghịch Mệnh không ngờ lần này Trần Trường An đến đây là vì hạt châu này, lẽ nào hắn biết nó là gì?
Trong lòng Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An không phải là một người bình thường, hắn cực kỳ thần bí, hơn nữa còn rất mạnh.
Có lẽ Trần Trường An thật sự có thể luyện hóa hạt châu. “Ngươi có cách luyện hóa hạt châu này?”, Dược Nghịch Mệnh hưng phấn hỏi. Hưng phấn?
Thậm chí còn không thèm nghỉ ngờ mà đã phấn khích luôn sao? Đan Đế tin tưởng người kia đến vậy ư?
Tất cả những người ở đây đều há hốc mồm, rốt cuộc phải tín nhiệm đến mức nào mới có thể ngay lập tức tin tưởng đối phương nhất định có cách giải quyết?
Vân Tiêu cũng tò mò nhìn về phía Trần Trường An, đến tột cùng đối phương sẽ dùng cách gì để luyện hóa hạt châu này,
“Đương nhiên là có cách”.
“Hơn nữa, toàn Thái Huyền Giới này, ngoài ta ra thì không một ai khác có thể luyện hóa nớ”.
“Chỉ có điều... Sau khi luyện hóa, có khả năng hạt châu này đành thuộc về ta”. “Ngươi không tiếc à?”, Trần Trường An cười trêu.
“Có gì mà tiếc chứ, ta với ngươi còn cần nói thế nữa à?”, Dược Nghịch Mệnh nói với giọng điệu bất mãn.
“Hahaha, ta đùa thôi mà”. Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng Dược Nghịch Mệnh vẫn không thay đổi, ông ta vẫn luôn coi Trần Trường An là người bạn thân thiết nhất của mình trong cuộc đời này.
Nói cho cùng, nếu không có Trần Trường An thì cũng không có Bất Tử Đan Đế của ngày hôm nay, ông ta đã chết trong khu rừng Cấm Ky từ bao giờ rồi.
Dược Nghịch Mệnh lấy hạt châu ra, không hề do dự mà đưa luôn cho Trần Trường An.
Những người khác cũng nhìn về phía Trần Trường An, bọn họ muốn nhìn xem hạt châu khiến bọn họ bó tay hết cách này rốt cuộc sẽ bị luyện hóa như thế này, nó có thể bị luyện hóa được không.
Trần Trường An cầm lấy hạt châu nhìn xem, quả nhiên đúng là Thai Châu của mình.
Hiện tại, nó là viên Thai Châu thứ năm hắn tìm được, hơn nữa quá trình lấy được nó lần này có thể xem như khá nhẹ nhàng.
Trần Trường An vừa suy nghĩ, Thai Châu trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây trợn tròn mắt mà nhìn, đây... Đây là phương pháp luyện hóa gì?
Thế mà lại dung hợp với cơ thể ư?
Dược Nghịch Mệnh cũng cảm thấy khiếp sợ, Trần Trường An có thể dung hợp hạt châu ấy vào cơ thể mình ư?
Chẳng lẽ nó vốn là của hẳn? “Ớ, chuyện gì vậy?”
“Linh khí..."
Dược Duyên không ngờ sư phụ mình còn có bạn thân.
“Vậy bây giờ con đi nghênh đón Trần Trường An tiền bối”.
“Không cần, ta tự mình đi đón”.
Cái gì?
Tự đi đón?
Đường đường là Bất Tử Đan Đế, thế mà lại muốn tự mình đi đón một người ư? “Không cần, ta đã vào rồi”.
Đúng lúc này, giọng Trần Trường An vang lên, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn theo hướng âm thanh vang lên, trông thấy nhóm Trần Trường An, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ thì ai cũng cau mày khó hiểu,
Một người Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, một cô gái, còn có một người Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy, cùng với một con chó vàng.
Mọi người nhìn sang, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Trần Trường An,
bởi vì nghe giọng nói vừa rồi cảm thấy khá phù hợp với hình tượng của Trần Trường An.
Nhưng một người mới đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất mà lại là bạn thân duy nhất của Bất Tử Đan Đế ư?
Từ biệt mấy nghìn năm, Trần Trường An vẫn như xưa, mà nay Dược Nghịch Mệnh đã già đi nhiều.
Rõ ràng là cảnh giới Đại Đê, nhưng lại ăn mặc như một ông già, làm cho Trần Trường An vô cùng khó hiểu.
Trẻ trung không tốt sao? Trông có tinh thần, có sức sống, còn bộ dạng bây giờ...
Ơ!
Trần Trường An bỗng nhíu mày, sao hắn lại cảm nhận được trên người Dược Nghịch Mệnh phảng phất tử khí?
Một cường giả cảnh giới Đại Đế đến tuổi như ông ta cùng lắm chỉ coi như tráng niên, ấy thế mà lại xuất hiện trạng thái như vậy?
“Sao ngươi lại đến đây?”
Dược Nghịch Mệnh thật sự tò mò, dù sao ông ta cũng biết Trần Trường An không thể đi quá xa, cũng không thể ra ngoài quá lâu.
Bình thường hắn chỉ sống quanh khu vực rừng Cấm Ky, nhưng lần này thế mà lại đến thành Đan Đế? Dù sao khoảng cách giữa hai nơi này quá xa.
“Bởi vì hạt châu kia”, Trần Trường An không nhiều lời vô ích, hắn nói thẳng mục đích đến của mình.
Hạt châu?
Dược Nghịch Mệnh không ngờ lần này Trần Trường An đến đây là vì hạt châu này, lẽ nào hắn biết nó là gì?
Trong lòng Dược Nghịch Mệnh, Trần Trường An không phải là một người bình thường, hắn cực kỳ thần bí, hơn nữa còn rất mạnh.
Có lẽ Trần Trường An thật sự có thể luyện hóa hạt châu. “Ngươi có cách luyện hóa hạt châu này?”, Dược Nghịch Mệnh hưng phấn hỏi. Hưng phấn?
Thậm chí còn không thèm nghỉ ngờ mà đã phấn khích luôn sao? Đan Đế tin tưởng người kia đến vậy ư?
Tất cả những người ở đây đều há hốc mồm, rốt cuộc phải tín nhiệm đến mức nào mới có thể ngay lập tức tin tưởng đối phương nhất định có cách giải quyết?
Vân Tiêu cũng tò mò nhìn về phía Trần Trường An, đến tột cùng đối phương sẽ dùng cách gì để luyện hóa hạt châu này,
“Đương nhiên là có cách”.
“Hơn nữa, toàn Thái Huyền Giới này, ngoài ta ra thì không một ai khác có thể luyện hóa nớ”.
“Chỉ có điều... Sau khi luyện hóa, có khả năng hạt châu này đành thuộc về ta”. “Ngươi không tiếc à?”, Trần Trường An cười trêu.
“Có gì mà tiếc chứ, ta với ngươi còn cần nói thế nữa à?”, Dược Nghịch Mệnh nói với giọng điệu bất mãn.
“Hahaha, ta đùa thôi mà”. Tuy nhiều năm trôi qua, nhưng Dược Nghịch Mệnh vẫn không thay đổi, ông ta vẫn luôn coi Trần Trường An là người bạn thân thiết nhất của mình trong cuộc đời này.
Nói cho cùng, nếu không có Trần Trường An thì cũng không có Bất Tử Đan Đế của ngày hôm nay, ông ta đã chết trong khu rừng Cấm Ky từ bao giờ rồi.
Dược Nghịch Mệnh lấy hạt châu ra, không hề do dự mà đưa luôn cho Trần Trường An.
Những người khác cũng nhìn về phía Trần Trường An, bọn họ muốn nhìn xem hạt châu khiến bọn họ bó tay hết cách này rốt cuộc sẽ bị luyện hóa như thế này, nó có thể bị luyện hóa được không.
Trần Trường An cầm lấy hạt châu nhìn xem, quả nhiên đúng là Thai Châu của mình.
Hiện tại, nó là viên Thai Châu thứ năm hắn tìm được, hơn nữa quá trình lấy được nó lần này có thể xem như khá nhẹ nhàng.
Trần Trường An vừa suy nghĩ, Thai Châu trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây trợn tròn mắt mà nhìn, đây... Đây là phương pháp luyện hóa gì?
Thế mà lại dung hợp với cơ thể ư?
Dược Nghịch Mệnh cũng cảm thấy khiếp sợ, Trần Trường An có thể dung hợp hạt châu ấy vào cơ thể mình ư?
Chẳng lẽ nó vốn là của hẳn? “Ớ, chuyện gì vậy?”
“Linh khí..."
Danh sách chương