Ngay khi Trần Trường An dung hợp Thai Châu, chỉ trong nháy mắt mọi người đã cảm nhận được linh khí xung quanh thay đổi đột ngột.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, khoảng không trên đầu phủ Đan Đế xuất hiện một vòng xoáy linh khí.

Linh khí kinh khủng như thế mà lại xuất hiện chỉ trong nháy mắt thôi sao? Tốc độ hấp thu linh khí thế này có phải là biến thái quá rồi không? “Đây... Đây rốt cuộc là thế nào vậy? Rốt cuộc hạt châu này là cái gì?”

“Nó chắc chắn không phải vật tâm thường, chắc chản không phải vật tầm thường, không ngờ luyện hóa nó lại có được lợi ích lớn đến vậy”.

“Hầy, đáng tiếc chúng ta không có cách nào luyện hóa nó, cơ duyên này lại bị người kia lấy đi mất rồi”.

“Thì đó cũng là bản lĩnh của hắn, chẳng qua ta khá tò mò là hắn luyện hóa kiểu gì? Chẳng lẽ hạt châu vốn là đồ vật của hắn ư?”

“Ta cảm thấy tò mò hơn là hắn làm được bằng cách nào, chỉ trong giây lát ngắn ngủi mà đã hút hết linh khí trong phạm vi mấy trăm nghìn dặm quanh đây”.

“Đúng đấy, tốc độ quá khủng khiếp, hơn nữa... Vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại”.

Tốc độ hấp thu linh khí của Trần Trường An quả thực đáng sợ, chỉ trong nháy mắt linh khí trong phạm vi mấy cục dặm đã tập trung hết ở nơi này.

Hơn nữa, theo tình huống vòng xoáy linh khi xuất hiện trên bầu trời, và linh khí không ngừng tập trung về phía này.

Cuối cùng sẽ hấp thu bao nhiêu linh khí, không một ai biết cả, điều này năm ngoài sự hiểu biết của mọi người.

Bên trong phủ Đan Đế, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều kinh hãi không thôi, mà bên ngoài phủ Đan Đế cũng nhốn nháo cả lên.

Hiện tượng kỳ lạ xảy ra bên trong phủ Đan Đế, theo bọn họ thấy, đương nhiên là bảo vật đã bị luyện hóa thành công.

“Thành công rồi ư? Chẳng lẽ lại thành công thật rồi?”

“Thật là khó tin, thật là khó tin, thứ mà đến cả Bất Tử Đan Đế cũng bó tay vậy. mà lại bị luyện hóa thật rồi”.

“Các ngươi nói xe, rốt cuộc là ai luyện hóa thành công?” “Ờm... Không biết nữa, liệu có phải thiên tài luyện đan Vân Tiêu không?”

“Chắc không phải đâu? Tuy hắn là thiên tài thật đấy, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, năng lực có hạn”.

“Thế chẳng lẽ là mấy người vừa mới đi vào? Sau khi bọn họ đi vào thì hiện tượng kỳ lạ mới xuất hiện, khả năng cao là có liên quan đến bọn họ”.

“Hừ, càng nói càng không đáng tin, bọn họ vừa vào đã luyện hóa được? Ngươi nghĩ bọn họ là ai? Thần chắc? Lợi hại hơn Đan Đế cơ à?”

Trong lúc mọi người ở đây cãi nhau ầm ï, vòng xoáy linh khí trên trời từ từ xảy. ra thay đổi.

“Kia là... Linh khí hóa hình?” “Lượng linh khí phải khủng khiếp cỡ nào mới có thể đạt đến mức này?”

“Rốt cuộc hắn đã tập trung bao nhiêu linh khí thế?”

Ánh mắt Huống Trung Đường nhìn về phía Trần Trường An giờ đây tràn ngập. vẻ bất lực, có cần biến thái đến mức đó không hả? Thế này chẳng phải là cả đời này mình cũng không cơ hội chiến thắng Trần Trường An?

Mà Dược Nghịch Mệnh nhìn Trần Trường An, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, sao ông ta có cảm giác Trần Trường An đang đột phá tu vi nhỉ?

Nhưng người như Trần Trường An sẽ đột phá cảnh giới gì?

Trong lòng Dược Nghịch Mệnh, thực lực của Trần Trường An đã là Đại Đế đỉnh phong, vả lại ông ta vẫn luôn cho rằng Trần Trường An là chủ nhân thật sự của khu rừng Cấm Ky.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện