“Giỏi hơn phụ thân ta, trở thành cường giả Đại Đế đỉnh phong”. “Người như ngươi có tư cách gì đứng đây nói này nói nọ?”
“Hiện tại ta là rồng ẩn mình chờ thời, chưa tới lúc mạnh lên đó thôi!” Tự tin!
Vô cùng tự tin!
Trần Trường An nhìn thấy trên khuôn mặt của Lãnh Vô Tình hiển hiện sự trong sáng chưa hề bị vấy bẩn, quả là một khuôn mặt tuyệt vời.
Một khuôn mặt ngây thơ, không nhiễm bụi trần, không màng chuyện đời, siêu phàm thoát tục!
Người như vậy không nên xuất hiện ở đây, không, phải nói là không nên xuất hiện trên đời này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
“Một đứa trẻ tốt biết bao”.
“Một linh hồn trong sáng, đơn thuần biết bao”.
“Các ngươi để hắn ta tùy ý đi lại ở bên ngoài là các ngươi đang phạm tội đấy!”
“Đáng lẽ các ngươi nên giữ hắn ta ở trong nhà mới phải, các ngươi cho hẳn ta đi ra ngoài là đang vấy bẩn hắn ta”, Trần Trường An cảm khái một câu đầy bất đắc dĩ.
Nghe Trần Trường An nói vậy, mọi người đều sững sờ, chỉ có mình Đại Hoàng là hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Nhất là khi Đại Hoàng nhìn thấy thái độ dương dương đắc ý của Lãnh Vô Tình sau khi nghe Trần Trường An nói xong, nó không nhịn được cười trộm.
“Tiền bối Đại Hoàng cười gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc.
“Thằng ngu kia không hiểu ý Trần Trường An nói, lại còn đứng đó dương dương tự đắc”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.
“Công tử nói vậy là có ý gì?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.
“Rất đơn giản, ý của hản là tên nhóc này là một thằng ngu, đầu đất, ngớ ngẩn, đáng lẽ ra nên nhốt ở trong nhà, đừng có đi ra ngoài làm gì cho mất mặt”.
“Giờ thì... Ngươi hiểu chưa?”, Đại Hoàng giải thích Chuyện này...
Đại Hoàng nói xong, mọi người mới sực hiểu ra, biểu cảm tự đắc của Lãnh Vô Tình cứng đờ lại.
Hiểu lầm! Người đời hiểu lầm hắn ta!
Bọn họ có mắt không tròng, không nhìn ra hắn ta là thiên tài! Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là như vậy!
“Ta không thèm chấp nhặt với lũ vô tri các ngươi”.
“Ta là con trai của Đại Đế, là người có thân phận”.
“Hừ!”
Mọi người không dám chắc rốt cuộc tên Lãnh Vô Tình này chỉ đơn thuần là ngu hay là ngu một cách đơn thuần, nói tóm lại, chắc chắn đầu óc hắn ta có vấn đề.
Nhưng tên nhóc này cũng không ngu hoàn toàn, hắn ta vẫn biết với tình hình hiện tại thì bản thân sẽ chẳng được lợi lộc gì.
“Ngươi là Đan Đế đúng không?”
“Cha ta nói, chắc chắn ngươi có cách có thể giúp ta lọt vào Nhân Bảng trong vòng ba năm".
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Ta không quan tâm ngươi làm như thế nào, ta chỉ quan tâm kết quả mà thôi”. “Ngươi tự xem đó mà làm”. Xem ra Lãnh Vô Tình đã quen thói ngang ngược ở nhà, tưởng rằng mọi người
đều phải chiều theo ý mình, làm theo ý mình, cho nên nói chuyện với ai, cũng dùng giọng điệu ra lệnh.
“Ngươi trở về nói với Huyết Đồ Đại Đế lo mà dạy con của mình cho tốt đi”.
“Tạm biệt, không tiễn!”
Xưa nay Dược Nghịch Mệnh không phải là người dễ gần, thái độ khi nói chuyện với Trần Trường An và khi nói chuyện với những người khác hoàn toàn khác xa nhau.
Tên nhóc đó tưởng là Bất Tử Đan Đế này dễ ăn hiếp lắm sao? Năm xưa khi Huyết Đồ Đại Đế tới đây cũng phải cầu xin Dược Nghịch Mệnh, vậy mà giờ một tên nhãi nhép lại dám ngông cuồng như vậy ư?
“Ngươi...”
“Ngươi không sợ ta bảo phụ thân tới giết sạch người của thành Đan Đế hay sao?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.
“Thiếu chủ, không thể nói bậy!”
Nghe Lãnh Vô Tình nói vậy, ba tên tùy tùng đều giật mình, ông tổ ơi, sao ngài có thể nói ra câu đó?
“ồ?” “Giết sạch cả thành Đan Đế này à?” “Hay lắm!”
“Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Huyết Đồ Đại Đế có bản lĩnh giết sạch cả thành Đan Đế này của ta hay không”.
“Ta sẽ ở đây chờ!”
Dược Nghịch Mệnh hừ một tiếng rồi xoay người đi vào nhà. Lãnh Vô Tình thấy vậy không khỏi phẫn nộ.
Ông ta không nể mặt ta?
Ông ta dám không nể mặt con trai của Huyết Đồ Đại Đế?
“Được!”
“Vậy ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ giết sạch cả thành Đan Đế này!”
Từ nhỏ tới lớn, Lãnh Vô Tình đã bao giờ phải chịu nhiều ấm ức như vậy đâu?
Trong suy nghĩ của hắn ta, không có bất kỳ ai được phép làm trái ý mình, nếu có ai dám trái ý mình thì tất cả đều phải chết!
“Đi thôi, về nhà, ta sẽ bảo phụ thân suất lĩnh đại quân Huyết Đồ của ông ta tiêu diệt thành Đan Đế!”
“Hiện tại ta là rồng ẩn mình chờ thời, chưa tới lúc mạnh lên đó thôi!” Tự tin!
Vô cùng tự tin!
Trần Trường An nhìn thấy trên khuôn mặt của Lãnh Vô Tình hiển hiện sự trong sáng chưa hề bị vấy bẩn, quả là một khuôn mặt tuyệt vời.
Một khuôn mặt ngây thơ, không nhiễm bụi trần, không màng chuyện đời, siêu phàm thoát tục!
Người như vậy không nên xuất hiện ở đây, không, phải nói là không nên xuất hiện trên đời này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
“Một đứa trẻ tốt biết bao”.
“Một linh hồn trong sáng, đơn thuần biết bao”.
“Các ngươi để hắn ta tùy ý đi lại ở bên ngoài là các ngươi đang phạm tội đấy!”
“Đáng lẽ các ngươi nên giữ hắn ta ở trong nhà mới phải, các ngươi cho hẳn ta đi ra ngoài là đang vấy bẩn hắn ta”, Trần Trường An cảm khái một câu đầy bất đắc dĩ.
Nghe Trần Trường An nói vậy, mọi người đều sững sờ, chỉ có mình Đại Hoàng là hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Nhất là khi Đại Hoàng nhìn thấy thái độ dương dương đắc ý của Lãnh Vô Tình sau khi nghe Trần Trường An nói xong, nó không nhịn được cười trộm.
“Tiền bối Đại Hoàng cười gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc.
“Thằng ngu kia không hiểu ý Trần Trường An nói, lại còn đứng đó dương dương tự đắc”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.
“Công tử nói vậy là có ý gì?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.
“Rất đơn giản, ý của hản là tên nhóc này là một thằng ngu, đầu đất, ngớ ngẩn, đáng lẽ ra nên nhốt ở trong nhà, đừng có đi ra ngoài làm gì cho mất mặt”.
“Giờ thì... Ngươi hiểu chưa?”, Đại Hoàng giải thích Chuyện này...
Đại Hoàng nói xong, mọi người mới sực hiểu ra, biểu cảm tự đắc của Lãnh Vô Tình cứng đờ lại.
Hiểu lầm! Người đời hiểu lầm hắn ta!
Bọn họ có mắt không tròng, không nhìn ra hắn ta là thiên tài! Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là như vậy!
“Ta không thèm chấp nhặt với lũ vô tri các ngươi”.
“Ta là con trai của Đại Đế, là người có thân phận”.
“Hừ!”
Mọi người không dám chắc rốt cuộc tên Lãnh Vô Tình này chỉ đơn thuần là ngu hay là ngu một cách đơn thuần, nói tóm lại, chắc chắn đầu óc hắn ta có vấn đề.
Nhưng tên nhóc này cũng không ngu hoàn toàn, hắn ta vẫn biết với tình hình hiện tại thì bản thân sẽ chẳng được lợi lộc gì.
“Ngươi là Đan Đế đúng không?”
“Cha ta nói, chắc chắn ngươi có cách có thể giúp ta lọt vào Nhân Bảng trong vòng ba năm".
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Ta không quan tâm ngươi làm như thế nào, ta chỉ quan tâm kết quả mà thôi”. “Ngươi tự xem đó mà làm”. Xem ra Lãnh Vô Tình đã quen thói ngang ngược ở nhà, tưởng rằng mọi người
đều phải chiều theo ý mình, làm theo ý mình, cho nên nói chuyện với ai, cũng dùng giọng điệu ra lệnh.
“Ngươi trở về nói với Huyết Đồ Đại Đế lo mà dạy con của mình cho tốt đi”.
“Tạm biệt, không tiễn!”
Xưa nay Dược Nghịch Mệnh không phải là người dễ gần, thái độ khi nói chuyện với Trần Trường An và khi nói chuyện với những người khác hoàn toàn khác xa nhau.
Tên nhóc đó tưởng là Bất Tử Đan Đế này dễ ăn hiếp lắm sao? Năm xưa khi Huyết Đồ Đại Đế tới đây cũng phải cầu xin Dược Nghịch Mệnh, vậy mà giờ một tên nhãi nhép lại dám ngông cuồng như vậy ư?
“Ngươi...”
“Ngươi không sợ ta bảo phụ thân tới giết sạch người của thành Đan Đế hay sao?”, Lãnh Vô Tình tức giận hỏi.
“Thiếu chủ, không thể nói bậy!”
Nghe Lãnh Vô Tình nói vậy, ba tên tùy tùng đều giật mình, ông tổ ơi, sao ngài có thể nói ra câu đó?
“ồ?” “Giết sạch cả thành Đan Đế này à?” “Hay lắm!”
“Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Huyết Đồ Đại Đế có bản lĩnh giết sạch cả thành Đan Đế này của ta hay không”.
“Ta sẽ ở đây chờ!”
Dược Nghịch Mệnh hừ một tiếng rồi xoay người đi vào nhà. Lãnh Vô Tình thấy vậy không khỏi phẫn nộ.
Ông ta không nể mặt ta?
Ông ta dám không nể mặt con trai của Huyết Đồ Đại Đế?
“Được!”
“Vậy ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ giết sạch cả thành Đan Đế này!”
Từ nhỏ tới lớn, Lãnh Vô Tình đã bao giờ phải chịu nhiều ấm ức như vậy đâu?
Trong suy nghĩ của hắn ta, không có bất kỳ ai được phép làm trái ý mình, nếu có ai dám trái ý mình thì tất cả đều phải chết!
“Đi thôi, về nhà, ta sẽ bảo phụ thân suất lĩnh đại quân Huyết Đồ của ông ta tiêu diệt thành Đan Đế!”
Danh sách chương