"Lão tổ cũng không nói gì, dù sao như ta vừa nói, Tam trưởng lão biết rõ chuyện này nhất, mãi đến khi tới đây thì ta mới nghe được tin tức về buổi đấu giá cuối cùng", Cổ Phượng Dao cười nói.
Cổ Phượng Dao không nói, Cố Tiên Nhi tự nhiên cũng sẽ mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện cùng nàng ta.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cố Tiên Nhi, Cổ Phượng Dao cảm thấy có chút thất bại, tại sao lại thế này? Rõ ràng mình có ý tốt mà sao nàng ta lại chán ghét mình như vậy? Cuộc đấu giá phía dưới đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, những món đồ mà Cổ gia mang đến lần này có sức hấp dẫn rất lớn đối với rất nhiều người, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên, khi món đồ tiếp theo bắt đầu được đấu giá, Trần Trường An phát hiện trong ánh mắt của Cố Tiên Nhi dường như có chút thay đổi.
"Tiên Nhi, ngươi thích thứ này sao?", Trần Trường An cười hỏi.
Nhìn thấy Trần Trường An chú ý tới, Cố Tiên Nhi cũng không giấu diếm. "Công tử, ta cảm thấy thứ này có thể hỗ trợ được cho việc tu luyện của ta." "Cho nên..."
"Không sao, nếu thích thì cứ mua đi!"
Thứ đang được bán đấu giá tại phòng đấu giá vào lúc này là một món gọi thất hương xích diễm quả.
Trần Trường An đã từng nghe nói qua về thứ này, nhưng Trần Trường An cũng không có hứng thú, dù sao với hắn thì đây cũng không phải thứ tốt gì.
Đừng thấy năm đó Trần Trường An không cách nào tu luyện, nhưng bất kể thứ mà hắn xem trọng và muốn có được thì không có món nào là thấp kém cả.
Cố Tiên Nhi cảm thấy thất hương xích diễm quả hữu dụng, có lẽ có liên quan đến thể chất của nàng ta, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Trường An mà thôi.
€ó đôi khi, thứ thích hợp thường có thể mang lại giá trị vượt xa bản thân của món đồ đó.
Trần Trường An hy vọng thất hương xích diễm quả này cũng có thể như vậy! "Ồ, ngươi nói mua thì mua được à?" "Ngươi cho rằng những người phía dưới kia đều là người chết sao?”
"Thứ này cũng rất có sức hấp dẫn với người khác, hiểu chưa?", Cổ Phượng Dao khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.
"Có phải ta đắc tội với ngươi không?" "Sao ngươi nhìn ta lại không vừa mắt thế?", Trần Trường An tò mò hỏi.
"Nếu ngươi để cho nàng ta tự do thì ta cam đoan sẽ nhìn ngươi thuận mắt hơn. Dù sao... bộ dạng của ngươi quả thực khá ưa nhìn".
Hả? Đây là ý gì?
Tại sao nghe có vẻ như hắn là một nhân vật phản diện tội ác tày trời đang hạn chế sự tự do của thiếu nữ con nhà lành xinh đẹp thế?
Đây là lỗi của mình sao? Đẹp trai thì có gì sai à?
Sức quyến rũ, cái này gọi là sức quyến rũ, có hiểu không?
"Năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, giá cả còn có thể tiếp tục tăng hay không?”
"Năm trăm năm chục ngàn."
"Được, hiện tại đã có người ra giá năm trăm năm chục ngàn, còn ai muốn tiếp tục tăng giá không?"
"Thất hương xích diễm quả này sinh trưởng trong nham thạch nóng chảy, có được năng lượng đáng sợ"."
Cổ Phượng Dao không nói, Cố Tiên Nhi tự nhiên cũng sẽ mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện cùng nàng ta.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cố Tiên Nhi, Cổ Phượng Dao cảm thấy có chút thất bại, tại sao lại thế này? Rõ ràng mình có ý tốt mà sao nàng ta lại chán ghét mình như vậy? Cuộc đấu giá phía dưới đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng, những món đồ mà Cổ gia mang đến lần này có sức hấp dẫn rất lớn đối với rất nhiều người, ngay cả hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên, khi món đồ tiếp theo bắt đầu được đấu giá, Trần Trường An phát hiện trong ánh mắt của Cố Tiên Nhi dường như có chút thay đổi.
"Tiên Nhi, ngươi thích thứ này sao?", Trần Trường An cười hỏi.
Nhìn thấy Trần Trường An chú ý tới, Cố Tiên Nhi cũng không giấu diếm. "Công tử, ta cảm thấy thứ này có thể hỗ trợ được cho việc tu luyện của ta." "Cho nên..."
"Không sao, nếu thích thì cứ mua đi!"
Thứ đang được bán đấu giá tại phòng đấu giá vào lúc này là một món gọi thất hương xích diễm quả.
Trần Trường An đã từng nghe nói qua về thứ này, nhưng Trần Trường An cũng không có hứng thú, dù sao với hắn thì đây cũng không phải thứ tốt gì.
Đừng thấy năm đó Trần Trường An không cách nào tu luyện, nhưng bất kể thứ mà hắn xem trọng và muốn có được thì không có món nào là thấp kém cả.
Cố Tiên Nhi cảm thấy thất hương xích diễm quả hữu dụng, có lẽ có liên quan đến thể chất của nàng ta, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trần Trường An mà thôi.
€ó đôi khi, thứ thích hợp thường có thể mang lại giá trị vượt xa bản thân của món đồ đó.
Trần Trường An hy vọng thất hương xích diễm quả này cũng có thể như vậy! "Ồ, ngươi nói mua thì mua được à?" "Ngươi cho rằng những người phía dưới kia đều là người chết sao?”
"Thứ này cũng rất có sức hấp dẫn với người khác, hiểu chưa?", Cổ Phượng Dao khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.
"Có phải ta đắc tội với ngươi không?" "Sao ngươi nhìn ta lại không vừa mắt thế?", Trần Trường An tò mò hỏi.
"Nếu ngươi để cho nàng ta tự do thì ta cam đoan sẽ nhìn ngươi thuận mắt hơn. Dù sao... bộ dạng của ngươi quả thực khá ưa nhìn".
Hả? Đây là ý gì?
Tại sao nghe có vẻ như hắn là một nhân vật phản diện tội ác tày trời đang hạn chế sự tự do của thiếu nữ con nhà lành xinh đẹp thế?
Đây là lỗi của mình sao? Đẹp trai thì có gì sai à?
Sức quyến rũ, cái này gọi là sức quyến rũ, có hiểu không?
"Năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, giá cả còn có thể tiếp tục tăng hay không?”
"Năm trăm năm chục ngàn."
"Được, hiện tại đã có người ra giá năm trăm năm chục ngàn, còn ai muốn tiếp tục tăng giá không?"
"Thất hương xích diễm quả này sinh trưởng trong nham thạch nóng chảy, có được năng lượng đáng sợ"."
Danh sách chương