Một kiếm ra, Chiến Tôn diệt!
Đây chính là thực lực của Tiêu Phàm hiện tại, vô luận là Hồn Lực hay là chiến kỹ đều hơn xa tu sĩ phổ thông, thậm chí ngay cả Chiến Tôn đỉnh phong đều xa xa không bằng.
Một tên tu sĩ Chiến Tôn cảnh
hậu kỳ có Ngũ Phẩm Chiến Hồn, một kiếm là đủ.
Con ngươi Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Tôn Tuyệt co rụt lại, khóe miệng co quắp một trận, một kiếm vừa rồi tuy không thể uy hiếp đến tính mạng bọn hắn nhưng cũng không thể nào đỡ được.
Đổi lại là bọn hắn thì vừa rồi cũng không có dễ dàng giết chết thanh niên kia như thế.
- Tại hạ Khúc Lân, chuyên tới để lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.
Đột nhiên, một âm thanh từ tính vang lên.
Nhìn lại về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên nam tử mặc trường bào màu trắng đang chậm rãi đi tới, đám người tự động nhường ra một con đường, ánh mắt học viên Chiến Vương Học Viện nhìn về phía thanh niên nam tử tràn ngập kính sợ.
- Khúc Lân? Hai mắt Tiêu Phàm nhắm lại, hắn tự nhiên nghe nói qua cái tên này, con trai của viện trưởng Chiến Vương Học Viện, cao thủ xếp thứ hai trên Viên Bảng.
Nghe đồn, hắn đã bước một chân vào Chiến tông cảnh, thậm chí đã hoàn toàn bước vào cảnh giới Chiến Tông.
- Khúc sư huynh, ngươi tới rất đúng lúc lắm, kẻ này quá phách lối, giết người Chiến Vương Học Viện ta thì thôi, lại còn vũ nhục Chiến Vương Học Viện.
- Ha ha, Khúc sư huynh đến, nhìn Tiêu Phàm còn gì để phách lối, đoán chừng đã bị dọa đến một cái rắm đều không thả ra được a.
- Thật sự cho rằng Chiến Vương Học Viện ta không có ai? Chúng ta tùy tiện phun một ngụm nước miếng cũng đủ để đè chết ngươi.
Đám học viên của Chiến Vương Học Viện kích động không thôi, mà những tán tu kia lại lặng lẽ rời khỏi, trốn tránh, sợ tai bay vạ gió.
- Lão Tam cẩn thận, người này cho ta một loại rất cảm giác nguy hiểm.
Lăng Phong đề phòng nhìn Khúc Lân.
Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng hơi trầm xuống, hắn biết rõ thực lực và ngạo khí của Lăng Phong, có thể làm cho hắn kiêng kỵ, tuyệt đối không đơn giản, phải biết, Lăng Phong nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng.
- Làm sao, hiện tại bị dọa đến không dám nói lời nào?
Tôn Tuyệt cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nói, lúc này, Tiểu Kim bên cạnh đột nhiên gầm nhẹ mấy tiếng, thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên là Chiến Tông cảnh!
- Các hạ là Chiến Tông cảnh, Tiêu mỗ tự thẹn không bằng.
Tiêu Phàm nói ra, hắn biết rõ chênh lệch giữa Chiến Tôn cảnh và Chiến Tông cảnh, khoảng cách này không phải chỉ dùng Hồn Lực để so sánh.
Nghe được Tiêu Phàm nói, đám người kinh hãi nhìn Khúc Lân, mà trong mắt Triệu Vô Bệnh, Tôn Tuyệt và Lạc Trần lại lóe lên một tia âm u.
- Khúc Lân lại đang lấy lớn hiếp nhỏ.
Đột nhiên, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, không đợi đám người lấy lại tinh thần, cách bọn Tiêu Phàm không xa lại xuất hiện thêm một đạo thân ảnh tịnh lệ.
- Lạc Tuyết, làm sao ngươi tới?
Trên mặt Khúc Lân lập tức chất đầy tiếu dung.
- Không có gì, chỉ là nhìn không quen thôi, Chiến Vương Học Viện làm việc cho tới bây giờ đều quang minh lỗi lạc, cho tới bây giờ đều không lấy nhiều khi ít, lấy lớn hiếp nhỏ.
Vân Lạc Tuyết khẽ mỉm cười nhìn mấy người Tiêu Phàm, nói.
- Đã như vậy thì thôi, chờ các ngươi đột phá đến Chiến Tông cảnh thì ta sẽ cùng các ngươi hảo hảo luận bàn.
Khúc Lân cười nói, như là một con khổng tước cao ngạo nhìn xuống bọn Tiêu Phàm.
Cái ngữ khí cao cao tại thượng kia làm đám Tiêu Phàm thập phần khó chịu, Chiến Tông cảnh rất khó đột phá sao?
Nhưng làm bọn Tiêu Phàm nghi hoặc là Vân Lạc Tuyết từ khi nào mà nói chuyện thay bọn hắn đây, mấy người tuy không phải là địch nhân nhưng tuyệt đối cũng không phải là bằng hữu.
Đương nhiên, khó chịu nhất không phải là Tiêu Phàm mà là Lạc Trần, hắn đã ngấp nghé Vân Lạc Tuyết đã lâu, lần trước hai người còn đạt thành hiệp nghị, nhưng hiện tại Vân Lạc Tuyết lại cấu kết với Khúc Lân.
- Vân Lạc Tuyết, ngươi là một con đàn bà lăn loàn, lão tử sớm muộn có một ngày muốn triệt để chinh phục ngươi.
Trong lòng Lạc Trần gào thét.
- Tốt, hiện tại ân oán tạm thời vứt qua một bên, tất cả mọi người đều nghĩ cách làm sao để mở động phủ này ra đi.
Khúc Lân liếc nhìn toàn trường nói.
Khúc Lân đã mở miệng, ai cũng không dám tiếp tục tỏ thái độ với đám Tiêu Phàm, dù sao ai cũng không nguyện ý đắc tội một tên cường giả Chiến Tông cảnh.
Ánh mắt đám người lại nhìn về bên trong sơn cốc, chín cái vòng xoáy màu đỏ xếp thành hình cửu cung, khí tức cuồng bạo trùng kích bốn phương tám hướng.
- Các ngươi nhìn ra manh mối gì hay không?
Bàn Tử dò xét nửa ngày, nhưng căn bản không nhìn ra chỗ nào cổ quái.
Hắn chỉ biết chính cái vòng xoáy huyết sắc kia vồ cùng khủng bố, cho dù Chiến Vương cảnh cũng chưa chắc có thể xông vào.
- Cửu cung đồ?
Tiêu Phàm đột nhiên cổ quái nói ra một câu.
- Lão Tam, ngươi hiểu vòng xoáy này?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn cả kinh kêu lên.
Thanh âm không nhỏ, tu sĩ cũng phụ cận đều có thể nghe được, không ít người lập tức quay đầu nhìn lại, trên mặt đều là vẻ khinh miệt.
- Ta không biết mấy cái vòng xoáy này làm sao xuất hiện.
Tiêu Phàm lắc đầu.
- Không biết cũng không cần trang bức như vậy đi, nhiều người như vậy đều không nhìn ra, chẳng lẽ ngươi còn hơn tất cả mọi người ở đây sao?
Có người trào phúng nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm tựa như hoàn toàn không nghe thấy, lại nói:
- Bất quá, ta biết vòng xoáy này nhất định có một thứ khống chế, bằng không cũng sẽ không đợi đến lúc này mới xuất hiện.
- Khống chế?
Bàn Tử nghi hoặc không hiểu, không ít người lại yên tĩnh xuống, nghiêm túc nghe Tiêu Phàm giải thích, sợ bỏ lỡ cái gì.
- Nói như thế này, để mở vòng xoáy phải có thứ điều khiển Hồn Giới Cấm Chế, cần người điều khiển mới có thể mở ra, muốn mở ra cũng phải tìm được đồ vật điều khiển kia.
Tiêu Phàm giải thích nói.
Nghe nói như thế, Tôn Tuyệt ánh mắt sáng lên, trong lòng nghĩ thầm:
- Phụ thân chỉ đem ánh mắt đặt ở vòng xoáy màu đỏ và bên trên Hồn Giới Cấm Chế, căn bản không để ý tấm tàn đồ kia, nguyên lai mấu chốt vẫn là ở bên trên tấm tàn đồ, đúng thật sự là trời cũng giúp ta.
Xem ra đám Tiêu Phàm lần trước cũng không được truyền thừa chân chính, bằng không hắn cũng sẽ không để ý như thế, chờ Yến Thành Thu Liệp kết thúc, truyền thừa này nhất định thuộc về Tôn gia ta.
- Tôn Tuyệt, động phủ truyền thừa này là do Tôn gia ngươi phát hiện, mấy vòng xoáy này cũng là do người Tôn gia ngươi mở ra.
Đúng lúc này, thanh âm Triệu Vô Bệnh bỗng vang lên.
Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Tôn Tử.
Sâu trong đáy mắt Tôn Tuyệt lóe qua một tia hung ác nham hiểm, bề ngoài lại giữ vững bình tĩnh, nói ra:
- Động phủ này đúng là ta ngẫu nhiên phát hiện, bất quá ta cũng không biết làm thế nào mở mấy cái vòng xoáy này ra.
Nói đùa cái gì, truyền thừa tới tay còn nói cho các ngươi? Thật coi Tôn Tuyệt ta là kẻ ngu hay sao?
Chỉ cần Yến Thành Thu Liệp kết thúc, được truyền thừa vô thượng, Tôn gia ta liền có thể có thể siêu việt tứ đại gia tộc, thậm chí siêu việt vương thất, làm Đại Yên Vương Triều thay đổi triều đại.
- Kỳ thật, cũng không nhất thiết phải dùng độ vật điều khiển vòng xoáy kia, có lẽ cũng có thể mở ra động phủ.
Đột nhiên, Tiêu Phàm nói thêm một câu.
Lời này vừa nói, ánh mắt tất cả mọi người tất cả đều rơi vào trên người Tiêu Phàm, sát khí trong mắt Tôn Tuyệt chợt lóe lên rồi biến mất, châm chọc nói:
- Tiêu Phàm, ngươi đừng ở nơi này phát ngôn bừa bãi, chỉ bằng ngươi cũng có thể mở ra động phủ truyền thừa?
- Không thử một chút làm sao biết? Bất quá ta cần mọi người hỗ trợ.
Tiêu Phàm lơ đễnh, mặc dù cơ hội mở được cấm chế để lấy được truyền thừa vô cùng nhỏ, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết còn phải đợi đến lúc nào.
- Tiêu Phàm, muốn chúng ta giúp như thế nào thì ngươi cứ nói.
Khúc Lân hào khí thập phần, đám người lườm hắn một cái, dù sao chịu chết không phải ngươi đi, ngươi đương nhiên có thể khoác lác.
- Lão Đại, Lão Nhị, Tiểu Ma Nữ, các ngươi cũng tới giúp ta.
Tiêu Phàm gật đầu nói, âm thầm cho ba người một cái ánh mắt.
Cầu Kim Phiếu
Vạn Yên Chi Sào- MềuSiu Bự-
Đây chính là thực lực của Tiêu Phàm hiện tại, vô luận là Hồn Lực hay là chiến kỹ đều hơn xa tu sĩ phổ thông, thậm chí ngay cả Chiến Tôn đỉnh phong đều xa xa không bằng.
Một tên tu sĩ Chiến Tôn cảnh
hậu kỳ có Ngũ Phẩm Chiến Hồn, một kiếm là đủ.
Con ngươi Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Tôn Tuyệt co rụt lại, khóe miệng co quắp một trận, một kiếm vừa rồi tuy không thể uy hiếp đến tính mạng bọn hắn nhưng cũng không thể nào đỡ được.
Đổi lại là bọn hắn thì vừa rồi cũng không có dễ dàng giết chết thanh niên kia như thế.
- Tại hạ Khúc Lân, chuyên tới để lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.
Đột nhiên, một âm thanh từ tính vang lên.
Nhìn lại về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên nam tử mặc trường bào màu trắng đang chậm rãi đi tới, đám người tự động nhường ra một con đường, ánh mắt học viên Chiến Vương Học Viện nhìn về phía thanh niên nam tử tràn ngập kính sợ.
- Khúc Lân? Hai mắt Tiêu Phàm nhắm lại, hắn tự nhiên nghe nói qua cái tên này, con trai của viện trưởng Chiến Vương Học Viện, cao thủ xếp thứ hai trên Viên Bảng.
Nghe đồn, hắn đã bước một chân vào Chiến tông cảnh, thậm chí đã hoàn toàn bước vào cảnh giới Chiến Tông.
- Khúc sư huynh, ngươi tới rất đúng lúc lắm, kẻ này quá phách lối, giết người Chiến Vương Học Viện ta thì thôi, lại còn vũ nhục Chiến Vương Học Viện.
- Ha ha, Khúc sư huynh đến, nhìn Tiêu Phàm còn gì để phách lối, đoán chừng đã bị dọa đến một cái rắm đều không thả ra được a.
- Thật sự cho rằng Chiến Vương Học Viện ta không có ai? Chúng ta tùy tiện phun một ngụm nước miếng cũng đủ để đè chết ngươi.
Đám học viên của Chiến Vương Học Viện kích động không thôi, mà những tán tu kia lại lặng lẽ rời khỏi, trốn tránh, sợ tai bay vạ gió.
- Lão Tam cẩn thận, người này cho ta một loại rất cảm giác nguy hiểm.
Lăng Phong đề phòng nhìn Khúc Lân.
Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng hơi trầm xuống, hắn biết rõ thực lực và ngạo khí của Lăng Phong, có thể làm cho hắn kiêng kỵ, tuyệt đối không đơn giản, phải biết, Lăng Phong nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng.
- Làm sao, hiện tại bị dọa đến không dám nói lời nào?
Tôn Tuyệt cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không nói, lúc này, Tiểu Kim bên cạnh đột nhiên gầm nhẹ mấy tiếng, thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Quả nhiên là Chiến Tông cảnh!
- Các hạ là Chiến Tông cảnh, Tiêu mỗ tự thẹn không bằng.
Tiêu Phàm nói ra, hắn biết rõ chênh lệch giữa Chiến Tôn cảnh và Chiến Tông cảnh, khoảng cách này không phải chỉ dùng Hồn Lực để so sánh.
Nghe được Tiêu Phàm nói, đám người kinh hãi nhìn Khúc Lân, mà trong mắt Triệu Vô Bệnh, Tôn Tuyệt và Lạc Trần lại lóe lên một tia âm u.
- Khúc Lân lại đang lấy lớn hiếp nhỏ.
Đột nhiên, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, không đợi đám người lấy lại tinh thần, cách bọn Tiêu Phàm không xa lại xuất hiện thêm một đạo thân ảnh tịnh lệ.
- Lạc Tuyết, làm sao ngươi tới?
Trên mặt Khúc Lân lập tức chất đầy tiếu dung.
- Không có gì, chỉ là nhìn không quen thôi, Chiến Vương Học Viện làm việc cho tới bây giờ đều quang minh lỗi lạc, cho tới bây giờ đều không lấy nhiều khi ít, lấy lớn hiếp nhỏ.
Vân Lạc Tuyết khẽ mỉm cười nhìn mấy người Tiêu Phàm, nói.
- Đã như vậy thì thôi, chờ các ngươi đột phá đến Chiến Tông cảnh thì ta sẽ cùng các ngươi hảo hảo luận bàn.
Khúc Lân cười nói, như là một con khổng tước cao ngạo nhìn xuống bọn Tiêu Phàm.
Cái ngữ khí cao cao tại thượng kia làm đám Tiêu Phàm thập phần khó chịu, Chiến Tông cảnh rất khó đột phá sao?
Nhưng làm bọn Tiêu Phàm nghi hoặc là Vân Lạc Tuyết từ khi nào mà nói chuyện thay bọn hắn đây, mấy người tuy không phải là địch nhân nhưng tuyệt đối cũng không phải là bằng hữu.
Đương nhiên, khó chịu nhất không phải là Tiêu Phàm mà là Lạc Trần, hắn đã ngấp nghé Vân Lạc Tuyết đã lâu, lần trước hai người còn đạt thành hiệp nghị, nhưng hiện tại Vân Lạc Tuyết lại cấu kết với Khúc Lân.
- Vân Lạc Tuyết, ngươi là một con đàn bà lăn loàn, lão tử sớm muộn có một ngày muốn triệt để chinh phục ngươi.
Trong lòng Lạc Trần gào thét.
- Tốt, hiện tại ân oán tạm thời vứt qua một bên, tất cả mọi người đều nghĩ cách làm sao để mở động phủ này ra đi.
Khúc Lân liếc nhìn toàn trường nói.
Khúc Lân đã mở miệng, ai cũng không dám tiếp tục tỏ thái độ với đám Tiêu Phàm, dù sao ai cũng không nguyện ý đắc tội một tên cường giả Chiến Tông cảnh.
Ánh mắt đám người lại nhìn về bên trong sơn cốc, chín cái vòng xoáy màu đỏ xếp thành hình cửu cung, khí tức cuồng bạo trùng kích bốn phương tám hướng.
- Các ngươi nhìn ra manh mối gì hay không?
Bàn Tử dò xét nửa ngày, nhưng căn bản không nhìn ra chỗ nào cổ quái.
Hắn chỉ biết chính cái vòng xoáy huyết sắc kia vồ cùng khủng bố, cho dù Chiến Vương cảnh cũng chưa chắc có thể xông vào.
- Cửu cung đồ?
Tiêu Phàm đột nhiên cổ quái nói ra một câu.
- Lão Tam, ngươi hiểu vòng xoáy này?
Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn cả kinh kêu lên.
Thanh âm không nhỏ, tu sĩ cũng phụ cận đều có thể nghe được, không ít người lập tức quay đầu nhìn lại, trên mặt đều là vẻ khinh miệt.
- Ta không biết mấy cái vòng xoáy này làm sao xuất hiện.
Tiêu Phàm lắc đầu.
- Không biết cũng không cần trang bức như vậy đi, nhiều người như vậy đều không nhìn ra, chẳng lẽ ngươi còn hơn tất cả mọi người ở đây sao?
Có người trào phúng nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm tựa như hoàn toàn không nghe thấy, lại nói:
- Bất quá, ta biết vòng xoáy này nhất định có một thứ khống chế, bằng không cũng sẽ không đợi đến lúc này mới xuất hiện.
- Khống chế?
Bàn Tử nghi hoặc không hiểu, không ít người lại yên tĩnh xuống, nghiêm túc nghe Tiêu Phàm giải thích, sợ bỏ lỡ cái gì.
- Nói như thế này, để mở vòng xoáy phải có thứ điều khiển Hồn Giới Cấm Chế, cần người điều khiển mới có thể mở ra, muốn mở ra cũng phải tìm được đồ vật điều khiển kia.
Tiêu Phàm giải thích nói.
Nghe nói như thế, Tôn Tuyệt ánh mắt sáng lên, trong lòng nghĩ thầm:
- Phụ thân chỉ đem ánh mắt đặt ở vòng xoáy màu đỏ và bên trên Hồn Giới Cấm Chế, căn bản không để ý tấm tàn đồ kia, nguyên lai mấu chốt vẫn là ở bên trên tấm tàn đồ, đúng thật sự là trời cũng giúp ta.
Xem ra đám Tiêu Phàm lần trước cũng không được truyền thừa chân chính, bằng không hắn cũng sẽ không để ý như thế, chờ Yến Thành Thu Liệp kết thúc, truyền thừa này nhất định thuộc về Tôn gia ta.
- Tôn Tuyệt, động phủ truyền thừa này là do Tôn gia ngươi phát hiện, mấy vòng xoáy này cũng là do người Tôn gia ngươi mở ra.
Đúng lúc này, thanh âm Triệu Vô Bệnh bỗng vang lên.
Chỉ một thoáng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Tôn Tử.
Sâu trong đáy mắt Tôn Tuyệt lóe qua một tia hung ác nham hiểm, bề ngoài lại giữ vững bình tĩnh, nói ra:
- Động phủ này đúng là ta ngẫu nhiên phát hiện, bất quá ta cũng không biết làm thế nào mở mấy cái vòng xoáy này ra.
Nói đùa cái gì, truyền thừa tới tay còn nói cho các ngươi? Thật coi Tôn Tuyệt ta là kẻ ngu hay sao?
Chỉ cần Yến Thành Thu Liệp kết thúc, được truyền thừa vô thượng, Tôn gia ta liền có thể có thể siêu việt tứ đại gia tộc, thậm chí siêu việt vương thất, làm Đại Yên Vương Triều thay đổi triều đại.
- Kỳ thật, cũng không nhất thiết phải dùng độ vật điều khiển vòng xoáy kia, có lẽ cũng có thể mở ra động phủ.
Đột nhiên, Tiêu Phàm nói thêm một câu.
Lời này vừa nói, ánh mắt tất cả mọi người tất cả đều rơi vào trên người Tiêu Phàm, sát khí trong mắt Tôn Tuyệt chợt lóe lên rồi biến mất, châm chọc nói:
- Tiêu Phàm, ngươi đừng ở nơi này phát ngôn bừa bãi, chỉ bằng ngươi cũng có thể mở ra động phủ truyền thừa?
- Không thử một chút làm sao biết? Bất quá ta cần mọi người hỗ trợ.
Tiêu Phàm lơ đễnh, mặc dù cơ hội mở được cấm chế để lấy được truyền thừa vô cùng nhỏ, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết còn phải đợi đến lúc nào.
- Tiêu Phàm, muốn chúng ta giúp như thế nào thì ngươi cứ nói.
Khúc Lân hào khí thập phần, đám người lườm hắn một cái, dù sao chịu chết không phải ngươi đi, ngươi đương nhiên có thể khoác lác.
- Lão Đại, Lão Nhị, Tiểu Ma Nữ, các ngươi cũng tới giúp ta.
Tiêu Phàm gật đầu nói, âm thầm cho ba người một cái ánh mắt.
Cầu Kim Phiếu
Vạn Yên Chi Sào- MềuSiu Bự-
Danh sách chương