- Lão Tam, ngươi thật có biện pháp? Bàn Tử bán tín bán nghi nhìn Tiêu Phàm, ngay cả cường giả Chiến Vương cảnh của Tôn gia đều không thể mở truyền thừa động phủ ra, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tôn cảnh hậu kỳ thì làm thế nào mà mở.

- Thử xem.

Tiêu Phàm cười cười, sau đó quay đầu nhìn về chín cái vòng xoáy màu đỏ phía trong sơn cốc, thầm nghĩ trong lòng:

- Ba động năng lượng của chín cái vòng xoáy này cũng không giống nhau, được sắp xếp lớn nhỏ không bằng nhau, nếu làm năng lượng của bọn chúng cân bằng lại thì có thể mở được động phủ này ra.

- Khúc Lân, phiền ngươi đem vòng xoáy góc trên bên phải và cái ở giữa bên phải đổi chỗ với nhau.

Trong lòng Tiêu Phàm đã có tính toán nên bắt đầu ra lệnh.

- Đổi chỗ? Vòng xoáy màu đỏ đang ở trên không, làm thế nào mà đổi?

Tôn Tuyệt cười lạnh không thôi, trong lòng hắn thập phần lo lắng, sợ Tiêu Phàm thực mở ra động phủ truyền thừa.

- Hồn Lực ngoại phóng.

Tiêu Phàm không thèm để ý Tôn Tuyệt, đơn giản nói mấy chữ.

- Được.

Khúc Lân hiểu ý, từng sợi Hồn Lực xuất ra, đánh về hướng mấy vòng xoáy đang lơ lửng.

Nguyên bản Khúc Lân đã chuẩn bị dùng hết sức, nhưng không nghĩ tới vào lúc hắn bao phủ vòng xoáy đỏ kia lại phát hiện vòng xoáy đỏ lại nhẹ như lông hồng.

Trong vòng một giây, vị trí hai vòng xoáy đổi chổ cho nhau.

- Thật sự có thể?

Ánh mắt Khúc Lân tỏa sáng, trong lòng kích động lên:

- Vân Lạc Vũ không có tới, ở đây chỉ có ta là Chiến Tông cảnh, xem ra ta có hy vọng rất lớn lấy được truyền thừa.

- Tiêu Phàm, tiếp theo làm như thế nào?

Khúc Lân vậy mà bắt đầu chủ động hỏi thăm.

- Góc dưới bên trái và góc dưới bên phải đổi chỗ.

- Dưới cùng đổi chỗ với góc bên trái.

Tiêu Phàm phát ra nguyên một đám mệnh lệnh, ánh mắt nhìn lên không trung, sau một lúc, lại phát hiện vòng xoáy màu đỏ bắt đầu bạo động lên.

- Tiêu Phàm, dừng tay! Ta thấy ngươi không phải muốn mở ra động phủ mà là muốn hủy diệt nó.

Tôn Tuyệt kêu to.

Nhưng không một ai để ý đến hắn, Lạc Trần và Triệu Vô Bệnh chắn trước mặt, lạnh lùng nhìn hắn.

- Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần, các ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Tôn Tuyệt khó coi vô cùng.

- Không nên ép chúng ta.

Triệu Vô Bệnh thản nhiên nói, đây chính là Chiến Đế Truyền Thừa, hắn làm sao có thể bỏ lỡ, bất cứ ai cũng không thể ngán chân hắn.

Trên không sơn cốc, vòng xoáy màu đỏ không ngừng biến hóa, năng lượng ba động càng ngày càng bạo động, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung.

- Mọi người chuẩn bị.

Tiêu Phàm nhìn đám người một chút, sau đó hít sâu một hơi nói:

- Một bước cuối cùng, ở giữa đổi chỗ với phía trên.

Khúc Lân gật đầu, Hồn Lực thôi động vị trí hai vòng xoáy, sau một khắc đột nhiên xảy ra dị biến.

Oanh long long!

Chỉ thấy chín cái vòng xoáy đột nhiên rung rung, tản mát ra một cỗ khí tức huyết tinh khủng bố, kiếm khí phong bạo tản ra khắp nơi.

Kiếm khí phong bạo xoắn nát tứ phương, đất đá bay tứ tung, toái thạch lăn xuống, đám người bị dọa đến tái nhợt, đều nhao nhao lui lại, không ít người bị kiếm khí xuyên thủng, máu tươi bắn tung tóe.

- Tiêu Phàm, ngươi hãm hại chúng ta.

Có người phẫn nộ gào thét.

Tiêu Phàm không nói, gắt gao nhìn chằm chằm không trung sơn cốc, đột nhiên, một đạo huyết quang từ trên người hắn bắn ra, Tiêu Phàm biến sắc, trong tay cầm chắc Tu La Kiếm, thân thể căng thẳng.

Ong ong!

Lúc này, dị biến lại xảy ra, chỉ thấy chín cái vòng xoáy kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một cỗ sóng máu ngập trời phóng ra bốn phương tám hướng, cả tòa sơn cốc sụp đổ, bị san thành bình địa.

Bọn người Tiêu Phàm nhìn thấy hai đạo thân ảnh chật vật từ trong sơn cốc chạy ra, từ quần áo của hai người thì bọn hắn đều là người của Tôn gia.

- Nguyên lai Tôn gia có cao thủ thủ hộ ở chỗ này.

Bàn Tử nghiến răng nghiến lợi.

- Các ngươi nhìn, đó là?

Tiểu Ma Nữ kêu sợ hãi, chỉ vào trên phế tích của sơn cốc, nơi đó có một đạo huyết sắc quang mang đang nhấp nháy, giống như một cánh cổng thông đến thế giới khác.

- Quang môn thông đạo, đi mau!

Trên mặt Tiêu Phàm vui vẻ, không ngờ thật sự có thể mở ra.

Giờ phút này không chỉ Tiêu Phàm phát hiện ra huyết sắc thông đạo kia mà tất cả mọi người đều thấy, đám người cắn răng nhịn đau điên cuồng chạy vào thông đạo kia.

- Tiêu Phàm!!!

Tôn Tuyệt nghiến răng nghiến lợi, nhưng tốc độ đám người Tiêu Phàm lại quá nhanh, chờ lúc hắn kịp phản ứng thì bọn họ đã biến mất ở bên trong thông đạo kia.

Những người khác cũng tranh nhau chen lấn, chỉ trong vòng mười mấy giây thì mấy trăm người đã hoàn toàn tiến vào thông đạo màu đỏ kia, sơn cốc trong nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh.

Một mảnh thế giới màu đỏ, có mấy phần khắc nghiệt và hoang vu.

Sưu!

Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện bên trên một ngọn núi màu đỏ, huyết sắc cự thạnh bốn phía lởm chởm giống như từng thanh tuyệt thế lợi kiếm, lộ ra một cỗ khí tức sắc bén và huyết tinh.

- Hoan nghênh đã tới Sát Lục Không Gian!

Đột nhiên, một đạo âm thanh vang lên bên tai Tiêu Phàm làm cho hắn giật mình một cái.

- Sát Lục Không Gian? Đây là không gian được cấu tạo từ Hồn Lực?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn bốn phía.

Nghe đồn, tu vi đạt tới cấp độ nhất định thì có thể dùng Hồn Lực sáng tạo ra một cái không gian, Hồn Lực càng mạnh, không gian cấu tạo càng lớn, cũng càng chân thực.

Bởi vì chủ nhân của thế giới Hồn Lực này đã chết nên sinh cơ ở đây cũng chầm chậm tiêu tán, hiện tại căn bản không hề thấy bất kỳ sinh linh nào.

- Hay cho một cái không gian hoang vu! Hoàn toàn tương phản với sơn cốc bên ngoài nha, cái thông đạo kia hẳn là truyền tống ngẫu nhiên, không biết mấy người Tiểu Ma Nữ đã được truyền tống đến nới nào rồi.

Tiêu Phàm hít sâu một hỏi liền bình tĩnh lại.

Đột nhiên trên tay hắn truyền đến một trận rung động, chính là Tu La Kiếm, toàn thân xích hồng như máu, lượn lờ sương mù huyết sắc.

- Phương hướng kia?

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn nhảy lên một cái tiến về phương hướng mà Tu La Kiếm chỉ.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm dừng lại bên cạnh một vách núi, ánh mắt hắn ngốc trệ tại chỗ, trên vách đó có một thông đạo, bên trong hắc ám bao trùm.

- Vào không đây?

Tiêu Phàm cau mày một cái, bên trong thông đạo mang đến cho hắn một cảm giác lạnh lẽo, hắn hít sâu một hơi nhìn Tu La Kiếm đang không ngừng rung động, quyết định tiến vào.

Hắn cẩn thận đi từng bước trong thông đạo, Tiêu Phàm xuất ra Hồn Lực, tay cầm Tu La Kiếm nhìn chằm chằm về phía trước, trạng thái cảnh giác cao độ.

Nhưng cả đoạn đường hắn cũng không gặp phải nguy hiểm gì, hơn nữa, rất nhanh đã đi đến phía cuối thông đạo.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, phía trước là một thạch thất lớn khoảng ba trượng, trong phòng chỉ có bài trí đơn giản, vẻn vẹn chỉ có một chiếc giường đá, một cái bàn đá phủ đầy bụi.

- Cái gì cũng không có?

Hồn Lực Tiêu Phàm dò xét lại không phát hiện ra thứ gì đặc biệt.

Thế nhưng, Tu La Kiếm khẳng định không có chút sai xót nào, nơi này khẳng định có đồ vật bất phàm, nếu Hồn Lực tìm không thấy thì phải cẩn thận tìm một phen.

Sau một lúc, Tiêu Phàm đều tìm kỹ một lần tất cả thạch thất nhưng vẫn không phát hiện được gì.

- Không đúng a, chẳng lẽ còn có cửa ngầm?

Tiêu Phàm buồn bực, mình vất vả tìm cả nữa ngày vẫn không thấy gì, đúng là không cam tâm mà.

Nhìn thạch thất trống không, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn vào Tu La Kiếm, hắn hít sâu một hơi nói:

- Vậy phải đắc tội rồi.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liên tục vung ra hai kiếm, bàn đá và giường đá đột nhiên vỡ ra, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào vị trí đá vụn kia.

Ở đó có một tấm lênh bài màu đỏ, lệnh bài cổ xưa không biết dùng vật liệu kỳ lạ nào chế tạo, nhưng vừa nhìn vào thì Tiêu Phàm đã cảm thấy một luồng khí tức huyết tinh.

Nhặt lệnh bài lên, Tiêu Phàm trong nháy mắt bị hai chữ phía trên hấp dẫn, thầm nói:

- Tu La?

Cầu Kim Phiếu

Vạn Yên Chi Sào- MềuSiuBự-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện