Tác giả: Thanh Xuân.

truyện đầu tay viết, sai xót chắc chắn sẽ có, nhiều là đằng khác. chỉ nhận gạch đá với trữ lượng nhỏ, không nhận gạch đá với trữ lượng lớn vì tôi không có nhu cầu xây biệt thự. xin chân thành cảm ơn. nếu góp ý hãy góp ý một cách thật văn minh và lịch sự, cảm phiền không văng phụ khoa. xin chân thành cảm ơn lần hai.

Thanh Xuân.

"Thù hận không có trả đủ, chỉ có trả dư!"

Tuyết Hạ Huyên vừa mới đi chợ về, trên tay của cô là một giỏ thức ăn lớn, hôm nay cô đã mua rất nhiều thức ăn.

Trong đó có rất nhiều món mà Khương Minh Nghiệp thích ăn.

Trên đường về nhà Tuyết Hạ Huyên đều duy trì vẻ mặt ngọt ngào.

Anh đã đi công tác mấy tháng nay rồi, bây giờ cô mới được gặp anh, cô thật sự rất nhớ anh nhiều lắm!

Hôm nay cô đã cố tình làm rất nhiều món ăn mà anh thích.

Anh nói, cô làm cái gì cũng rất ngon.

Chỉ cần nhớ đến anh, khuôn mặt Tuyết Hạ Huyên lập tức trở nên ngọt ngào hẳn.

Vừa vào tới cổng nhà cô đã thấy chiếc xe đậu ngoài cửa, hình như hơi quen, chẳng phải đó là xe của Tuyết Hạ Vy hay sao? Tại sao xe của em ấy lại đậu trước nhà của mình?

Mặc dù trong lòng có nhiều dấu chấm hỏi nhưng Tuyết Hạ Huyên vẫn bước vào nhà, chỉ là, trong lòng có một loại bất an không nói nên lời.

Vừa vào nhà cô đã thấy một đôi giày nam và bên cạnh nó là một đôi giày cao gót.

- Đây chẳng phải là giày của Nghiệp hay sao? - Chẳng lẽ anh ấy đã về rồi! - Tuyết Hạ Huyên không khống chế được vui mừng khi biết anh đã về nhưng khi vừa nhìn thấy đôi ngày cao gót bên cạnh thì lòng cô dần trở nên nghi hoặc.

Thậm chí là...

Lo sợ ập đến...

Một nỗi lo sợ không nói nên lời...

Cô bắt đầu bước từng bước một vào nhà.

Sao cô lại cảm thấy bước chân của mình ngày càng nặng trĩu.

Nặng nề.

Chưa bao giờ cô cảm thấy bước đi khó khăn đến vậy.

Vừa vào đến phòng khách cô đã thấy một chiếc quần lót và chiếc áo ngực của phụ nữ.

Lòng cô càng thêm hoảng loạn.

Bước một bước nữa.

Váy của phụ nữ.

Bước một bước nữa.

Thắt lưng của đàn ông!

Bước một bước nữa.

Quần của đàn ông!

Bước một bước nữa.

Đến cửa phòng.

Hơi thở của cô ngày càng nặng nề, tim đập ngày càng nhanh.

- Hy vọng không phải như vậy.

Mở cửa!

"Cạch"

Cảnh không nên nhìn.

Âm thanh không nên nghe.

Người không nên thấy.

Tim như vỡ vụn.

Chân cứng đờ, bước không nổi nữa!

Giỏ thức ăn cũng theo đó mà rơi "bịch" xuống!

Khuôn mặt không biết từ khi nào nước mắt đã lấm tấm rơi.

Một mảnh xuân sắc.

Người phụ nữ cưỡi lên người đàn ông, người đàn ông thở dốc từng tiếng nặng nề, thỉnh thoảng còn gầm xuống.

Âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng vang bên tai.

Đặc sắc hơn..

Người phụ nữ đang cưỡi lên người đàn ông là em gái cô - Tuyết Hạ Vy.

Người đàn ông đang thở dốc là chồng cô - Khương Minh Nghiệp.

Dường như sự thật này quá sốc đối với cô, Tuyết Hạ Huyên nói không nên lời, mà âm thanh cô vừa mở cửa cũng không hề ảnh hưởng đến cuộc vận động kịch liệt của hai người trên giường.

Âm thanh dâm dục không ngừng quanh quẩn bên tai.

- A, Nghiệp, ưm... a... chậm chút... a..

- Ưm... sướng quá... Nghiệp... anh giỏi quá...!

- A.. ừ... a...

Âm thanh dâm mỹ không ngừng quanh quẩn bên tai, cảm giác tai như bị ù đi.

"Tuyết Hạ Huyên à, mày phải tỉnh táo lại thôi, mày phải đối diện với sự thật."

"Em gái của mày đang làm tình cùng với chồng của mày!"

"Em gái của mày đang làm tình cùng với chồng của mày!"

"Em gái của mày đang làm tình cùng với chồng của mày!"

Tuyết Hạ Huyên đứng trơ trụi nhìn khung cảnh trước mặt, chỉ ước gì mình bị mù cho xong! Cô đâu biết, điều cô ước sẽ được đáp ứng khoảng một lát nữa, không quá lâu, sẽ, trở thành, sự thật!

Hồi lâu sau cô mới cảm thấy hai người trên giường hình như cũng đã biết đến sự có mặt của mình.

Gương mặt Tuyết Hạ Vy lộ vẻ hốt hoảng nhưng sau đó lại trở về bình thường như không có gì xảy ra, khoé môi cố tình lộ ra nụ cười giễu cợt.

Còn gương mặt của Khương Minh Nghiệp lạnh băng một mảnh, nét mặt vẫn dửng dưng như việc làm vừa rồi của anh chẳng có gì là sai trái..

- Sao... hai người lại đối xử như vậy với tôi. - Cô khó khăn gặng hỏi, cảm thấy giọng của mình đã khàn đi rất nhiều.

- Là do chị không biết giữ chồng mà thôi! Đàn bà ngu ngốc! - Tuyết Hạ Vy chua ngoa nói một tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

- Ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ không được, là do chị quá ngu dốt, đừng trách tôi! Chị xem bây giờ chồng của chị đã về tay tôi rồi này, ha ha ha! - Tuyết Hạ Vy giống như càng nói càng hăng, không ngừng chửi rủa chị của mình.

Tuyết Hạ Huyên nắm chặt tay, tại sao không phải là người khác mà lại là em gái của cô!

Nhìn sang, Khương Minh Nghiệp từ phòng tắm bước ra, nét mặt của anh vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.

- Rốt cuộc thì mọi chuyện là thế nào? Chẳng phải anh đã nói sẽ yêu em mãi mãi sao? Tại sao anh lại đối xử như vậy với em? - Tuyết Hạ Huyên hỏi, cô mong đây chỉ là hiểu lầm, sự thật độc ác này? Hai người cô tin tưởng nhất nay lại quay lưng phản bội mình, cô làm sao mà dám tin đây?

- Tôi không còn yêu cô nữa, nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ làm tôi cảm thấy chán ghét! Bần tiện!

Câu nói của Khương Minh Nghiệp vừa phát ra liền đập tan niềm hi vọng mỏng manh của cô.

Anh đâu biết, lời nói này, sẽ làm chính bản thân anh, hối hận đến chừng nào?

3.4.2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện